(Huấn Văn) TỪ HẬN EM ĐẾN CUỐI...

By Triam1118LN

82.1K 2.5K 267

Tác giả:Tri Âm. Thể loại: ngược tâm, ngược thân..ngược tùm lum...😊😊. Đến cuối cùng khi cậu nhóc như tôi lớn... More

1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
Chọn
Tình Kiếp P2
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
Thông cáo
12
13
14
15
16
17
18
19

GIỚI THIỆU &GẶP GỠ.

12K 187 12
By Triam1118LN

Tiểu Vũ 15 tuổi,cậu bỏ nhà đi từ lúc 9 tuổi,một mình sống dưới ngôi nhà hoang.

Mạn Dương 23 tuổi:Anh là con trai của chủ tập đoàn EN,sống ở nước ngoài hiện mới về nước để chuẩn bị thừa kế tập đoàn và cực kì soái ca.

Mạn Đà (nhân vật phụ)56 tuổi là baba đại nhân của Mạn Dương.

Cùng các thành phần tham gia và góp mặt phụ như tui....

Next..............

_Nhóc,may quá em tỉnh rồi!!-cậu từ từ mở mắt ra thấy một người trước mặt đeo một cái kính hình chữ nhật nụ cười tỏa nắng nhìn cậu nói.

_Anh..anh là ai,tại sao tôi lại ở đây?-cậu nhìn xung quanh thấy khung cảnh lạ liền hỏi,vì từ trước giờ cậu luôn sợ người lạ.Anh nhìn cậu nói:

_Anh thấy nhóc đang bị đánh hội đồng bên đường,vừa chạy xe tới đám nhóc đó đã chạy mất dạng.-anh vừa nói vừa lấy cái túi đá đặt lên mặt cậu.Cậu hít nhẹ một cái rồi hất tay anh ra.

_Tôi không cần.-anh nhìn nhóc với vẻ ngạc nhiên,lần đầu tiên anh thấy cậu bé tầm 15 tuổi mà cứng đầu như thế.

_Có vẻ nhóc hơi cứng đầu nhỉ?.-anh nhún nhẹ vai,tay vẫn cầm túi chườm lên mặt cậu,lần này cậu hất mạnh hơn rồi nhanh nhẹn bước xuống giường.

_Tôi đã nói là tôi không cần..-nhóc nói xong bước ra tới cửa,không nhìn lại nhưng nói một câu.

_Cám ơn!!.-rồi cậu bước thật nhanh ra cửa đi mất.

Hai từ cám ơn ấy không biết bao lâu rồi cậu mới thốt ra từ miệng,có lẽ là 5,6 năm gì đó,không phải là cậu không tử tế mà người đời chẳng ai tử tế với cậu cả,từ năm lên 6 mẹ cậu mất,ba cứ thế đi lấy người phụ nữ khác làm vợ,mụ ta suốt ngày đánh đập chửi bới tìm mọi cách đuổi cậu ra khỏi nhà.Ba cậu cũng chẳng tin cậu lấy một lần dù cậu giải thích ra sao đi chăng nữa,bức quá vì không chịu nổi sự đánh đập kia cậu đành bỏ trốn trong đêm tối,cứ ngỡ người cha sẽ đi tìm vì ít ra ông ta  là ruột thịt là máu mủ của cậu nhưng hơn 6 năm trời cuối cùng cũng chẳng ai quan tâm cậu sống chết ra sao.Rồi hôm nay,lại có một người lạ cứu cậu lại cảm thấy ấm áp nhưng rồi chợt dặn lòng nói "đó chỉ là chút thương hại thôi".Cậu nhoẻn miệng cười lạnh,nhìn về hướng ngôi nhà hoang cưu mang cậu hơn 6 năm trời kia mà cứ thế bước tới.

Trong căn nhà ấy chẳng có gì,một manh chiếu,một cái chăn mỏng nhưng bây giờ nó cũng không đủ dài để đắp hết người cậu,một bếp lửa nhỏ bằng ba cục gạch nung do cậu tự làm,trong nhà cũng chẳng có gì là nguyên vẹn ngoài 2 bộ đồ mà người ta cho cậu để đi làm,đến cái chiếu bị rách cậu cũng tự tay đan lại,tối đến chỉ có cây đèn dầu loe lóe mà bà cụ tốt bụng nào đó cho cậu.Tối hôm đó cậu cứ ngẫm nghĩ mơ hồ gì đó rồi lại ngủ quên lúc nào chẳng biết cho đến sang hôm sau.

_Nếu cậu làm được thì làm không làm được thì nghỉ,ở đâu ra làm mới được dăm ba ngày lại đi trễ hả,lần này là lần thứ mấy rồi?-đó là tiếng hét của tên đốc công nhìn cậu bằng ánh mắt tức giận.

_Tôi xin lỗi...xin lỗi.Sẽ không có lần sau nữa đâu ạ.-cậu cứ thế vừa cúi đầu vừa nói,công việc này khó khăn lắm cậu mới xin được,dù là bất kể như thế nào cậu cũng không thể mất việc được.

_Được chỉ một lần này nữa thôi,nếu có lần sau thì cậu xéo ra khỏi đây luôn cho tôi.-chờ tên ấy đi,cậu lại tiếp tục lủi thủi rinh những bao rác to lớn đặt vào chiếc thang máy gương mặt mệt mỏi,cậu cũng chẳng hiểu mình cần gì và muốn gì.Đến tầng B2 có lẽ cậu không thấy có một chiếc xe hơi sang trọng đang chạy hướng về phía mình,ánh đèn chiếu thẳng vào mặt cậu lấy tay che mặt lại,bảo vệ lập tức tới hất cậu vào phía tường,rồi mỉm cười cúi đầu nhìn người trên xe,cho đến khi chiếc xe khuất tầm tên ấy bảo:

_Cậu biết người ở trên xe đó là ai không hả,là con trai của chủ tịch tập đoàn này đấy.Chắc không sớm thì muộn cậu cũng bị sa thải,bây giờ tôi lập biên bản cho cậu trước,còn việc cậu được ở lại làm hay không thì tôi không biết.

Cứ thế cậu cầm cái tờ giấy ấy trên tay đi về lại tầng một mà không để ý rằng mới có người theo đuôi mình,người đó đập vai cậu nói:

_Thật trùng hợp lại gặp nhau nữa rồi.-cậu hơi bất ngờ quay lại hỏi.

_Sao anh lại ở đây?

_Có ba trường hợp để tôi được ở đây
Thứ nhất: Tôi là khách hàng
Thứ hai. : Tôi là người mua hàng.
Thứ ba   : Tôi là người làm thuê ở đây.

Vậy cậu nghĩ tôi sẽ là người nào chứ?-Cậu liếc sơ qua bộ đồ mà anh đang mặc, cùng dáng vẻ kia rồi cũng phán cho một câu.

_Có lẽ anh là người làm thuê ở đây nhỉ?-anh cười nhìn cậu nói.

_Cậu đoán đúng rồi đó,tôi mới làm hôm nay.

_Umh..

_Đó là tờ giấy gì vậy?-anh liếc sơ đã nhìn hai thấy hai từ biên bản nhưng vẫn cố tình hỏi.

_Anh cứ làm đi rồi biết,không sớm thì muộn cũng sẽ có..-nói đến đây cậu không nói nữa,cho đến hết ngày hôm đó.

Trước cổng công ty...

_À,mà cậu tên gì?

_Tiểu Vũ.-cậu trả lời xong định đi thì anh với theo nói.

_Tôi là Mạn Dương,ngày mai gặp lại cậu..-cậu nghe nhưng không nói gì cứ thế bước đi,nhưng không hiểu sao đầu óc cậu choáng váng rồi ngất đi,Mạn Dương thấy thế vội chạy tới đưa cậu vào bệnh viện.Đến lúc tỉnh dậy thì cũng đã là 1h sáng,mở mắt ra đã thấy con người kia nhìn cậu chằm chằm,tay hơi đau cậu liếc qua nhìn thấy đang truyền ống dịch,cậu chẳng nói lời nào định tháo ra thì đã bị tay Mạn Dương chặng lại.

_Cậu định làm gì đó?

_Tôi làm gì cũng cần anh quản sao?

_Cậu bao nhiêu tuổi mà ăn nói với người lớn như thế hả,tôi còn là người cứu cậu đó.

_Cám ơn anh,được rồi chứ!-anh giận quá định lấy tay gõ lên đầu cậu một cái nhưng nghĩ lại vẫn còn là bệnh nhân nên anh thụt lại.

_Cái thằng nhóc này,haizzz...mà đã bao nhiêu ngày chưa ăn rồi hả?

_Tôi không biết.

_Như vậy mà cũng mở miệng nói được sao,bản thân cậu còn lo chưa được sau này cậu lo được cho ai chứ.-anh nhìn bộ dạng ốm yếu của cậu mà trách.

_Tôi không cần ai lo và tôi cũng chẳng lo cho ai cả,như vậy được rồi chứ!-nói rồi cậu giật dây ra bước xuống giường.Anh cũng kiểu cảm thấy thú vị với nhóc này rồi,có người lại trả lời ngông với anh đến thế.

_Đi đâu đó?

_Về nhà..-Cậu trả lời trống không làm anh lấy tay đánh vào mông cậu một cái"bốp",cậu đỏ mặt nhìn anh với kiểu không hiểu gì.

_Lại ăn nói không chủ ngữ vị ngữ gì cả,nếu cậu muốn về cũng được tôi đưa cậu về bằng không thì tối nay ở đây,cậu chọn đi.-cậu hơi lưỡng lự cũng chẳng hiểu tại sao như vậy,bình thường đối với người lạ là cậu phản đối quyết liệt,cậu cũng cảm thấy lạ không không ở đâu trên trời rớt xuống ông thánh thích quản chuyện người khác.

_Tôi về...-anh cười nói.

_Vậy được tôi chở cậu về.

Con đường về nhà cậu thật khá ngoằn ngoèo,lại ở nơi vắng vẻ cho đến khi tới nhà thì anh khá bất ngờ quay qua cậu hỏi.

_Nhà cậu đây sao?

_Umh,cám ơn anh.-cậu bước xuống xe,anh cũng bước theo.Anh quét mắt nhìn căn nhà một lượt rồi lắc đầu phán như thật.

_Cậu chuyển đồ về nhà tôi ở.

______________End chap______________

Tập đầu hơi dài dòng nhé mọi người...nhớ comment ủng hộ,cho tui ý kiến.

Continue Reading

You'll Also Like

134K 4.4K 30
Thể loại: Đam mỹ, NP, hơi giam cầm, chiếm hữu, song tính... Mô tả: Truyện kể về cuộc yêu của ba anh em và đứa con út được nhận nuôi của nhà họ Du.
245K 7.3K 24
Những câu chuyện chưa kể.
64.1K 5K 35
"Tôi gặp cậu trong một ngày hè oi bức và gặp lại cậu cũng trong một ngày hè nóng nực."
4.4M 202K 88
Trong giới giải trí có hai nữ minh tinh cùng tên, một người tên gọi Khúc Hi Chi, người còn lại là Cố Hi Chi. Do thời điểm ra mắt và độ tuổi tương đươ...