[FANFIC IU] Em Của Ngày Ấy

By trang4720

1.5K 116 7

"Em yêu anh cho đến tận cùng những chiều sâu, chiều rộng và chiều cao mà linh hồn em có thể vươn tới" - Eliz... More

Giới Thiệu Nhân Vật
Chap 1: Gặp lại
Chap 3 : Mùa đông, chocolate nóng và cacao
Chap 4 : Phát bệnh.
Chap 5 : Showcase
Chap 6 : Giấc mộng đêm hè
Chap 7: Mùa hè năm ấy, nhập viện.
Chap 8: Những điều ước của em
Chap 9: Tạm biệt anh, người em yêu... (End)

Chap 2 : Làm bạn với tôi đi...

147 13 0
By trang4720


Tiếng chim ríu rít bên ngoài cửa sổ đánh thức Ji Eun dậy. Dụi dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ, cô nhìn cái đồng hồ báo thức. Đã 8 giờ rồi....Ji Eun giật mình hét lên :

- THÔI CHẾT RỒI !!! MUỘN HỌC!!!

Nó nhanh nhanh chóng chóng chải vội vàng cái mái tóc rũ rượi và mặc đồng phục rồi chạy một mạch đến trường.

Và đúng như nó dự đoán, nó bị phạt. Quỳ gối trước cửa lớp, nó tự chửi rủa chính mình.

2 tiếng sau, tiếng trống hết giờ vang lên. Nó sung sướng lắm khi thoát nạn. Đứng lên vưon vai 1, 2 cái. Nó mới bắt đầu nhận ra cái bụng của nó đang kêu ọc ọc. Nó quyết định xuống căng-tin để lấp căng cái bụng đáng ghét này.

Xuống đến căng-tin, nó chạy thật nhanh đến quầy thức ăn. Nó cảm thấy như thể mình sắp được cứu sống rồi. Và, cái tính hậu đậu của nó lại hại nó một lần nữa. Nó vấp ngã. Một mình nó thì không sao, nó quen rồi. Nhưng, khốn khổ thay, nó va vào Yura, hotgirl trường nó. Nó tự nhủ rằng mình đã tới số rồi. Nó chưa kịp mở miệng xin lỗi thì Yura đã buông lời khinh bỉ nó :

- Cô nghĩ cô là ai mà dám va vào người tôi. Con mọt sách kia, cô nên nhớ rằng tôi là con gái của tập đoàn Diamonds đấy. Cô liệu cái thân cô đi. Tránh ra cho tôi đi! Nếu bố mẹ cô có cần việc ấy, công ty bố tôi còn thừa chỗ cho nhân viên vệ sinh đấy. Gia đình cô chỉ đáng thế thôi.

Yura cưòi lớn. Ji Eun nhìn Yura tức giận. Nó đứng dậy, tát thẳng vào mặt Yura. Nó nói :

- Cô ghét tôi thì ghét, chửi rủa tôi thì cứ việc. Nhưng cô không được xúc phạm gia đình tôi.

Yura giận đến đỏ mặt :

- Cô dám đánh ai vậy, cô tới số rôi Ji Eun.

Nói xong Yura nắm vai Ji Eun đẩy mạnh vào tường. Bàn tay Yura bóp chặt lấy vai Ji Eun làm nó đau điếng. Một nhóm con gái đứng đằng sau Yura chạy gần đến, Yura đẩy nó ngã xuống phía nhóm con gái kia. Không ai bảo ai, bọn chúng đạp tới tấp vào người Ji Eun. Mặc cho Ji Eun đau đớn, giãy giụa. Chúng vẫn đánh nó.

Mọi người trong căng-tin bắt đầu chú ý, những lời xì xào bắt đầu nổi lên không ngớt. Mọi người vây xung quanh, chỉ chỏ bàn tán..nhưng không ai ra giúp đỡ Ji Eun. Người đời là thế đấy, ích kỉ và tàn nhẫn....

Nó bắt đầu kiệt sức, không còn kêu khóc hay giãy giụa nữa. Nó ngất đi. Đến lúc này, bọn chúng mới dừng tay. Khắp người Ji Eun bây giờ toàn những vết bầm tím và xây xước, những vết thương bắt đầu rỉ máu.

Yura đứng đó chứng kiến mọi việc. Cô cười thích thú. Đó như là một lời cảnh cáo của Yura nếu có ai dám đụng tới cô. Vẫn chưa hả giận, cô dùng chiếc giày cao gót của mình dẫm lên bàn tay bé nhỏ của Ji Eun. Đúng lúc đó, một lon nước từ phía đám đông bay tới ném trúng vào đầu cô. Đau quá, cô quay lại thì giật mình bất ngờ :

- Kris....Kris Oppa....

Anh chỉ nói một câu lạnh như băng, làm người nghe rợn cả tóc gáy :

- Cô dừng lại đi được rồi đấy.

Nói xong Kris đi về phía Ji Eun, bế nó lên trước sự kinh ngạc của mọi người trong căng-tin

Đặt nó trên giường phòng y tế, anh lấy ghế ngồi bên cạnh. Nó nằm đó, bất động. Kris nhìn chằm chằm vào Ji Eun. Ký ức anh lại hỗn loạn. Cơn đau đầu bắt đầu ập tới, ôm đầu mình anh đau đớn. Anh nhìn thấy trong ký ức một người con gái cầm hoa baby, mưa,....

Cơn đau biến mất, Anh giật mình nhìn Ji Eun. Cô gái này...có quen anh sao? Anh nhìn nó, để ý kỹ thì nó cũng xinh đấy. Cởi chiếc mắt kính dày cộp của nó ra. Nó như là một người khác, xinh đẹp tựa như thiên thần vậy.

Không hiểu tại sao đôi môi anh bắt đầu mỉm cười. Anh rời đi, đột nhiên bàn tay nó kéo lấy tay anh. Nói :

- Bố ơi, đừng đi mà....

Anh ngạc nhiên, chắc là nó nói mơ. Cẩm bàn tay đầy vết máu của Ji Eun, anh nói trong vô thức :

- Tớ sẽ bảo vệ cậu....

Anh thấy Ji Eun mỉm cười. Yên tâm, anh đi về.

Một lúc sau, Ji Eun cũng thức dậy. Cô cảm thấy toàn thân mình đau nhức. Lết ra khỏi giường, cô nhìn thấy khắp người mình là vết ai đã băng bó. Khập khiễng đi về nhà. Cô nhìn thấy Kris đang đi dạo. Bụng miệng định gọi anh, nhưng nghĩ đến việc mình bị bẽ mặt trước anh hôm trước. Cô không gọi. Với lại, cô nghĩ, anh không chú ý đến một đứa con gái như cô đâu. Quay đầu lại, cô buồn rười rượi. Bắt chợt một giọng nói vang lên làm cô ngạc nhiên.

- Ji Eun, cậu là Ji Eun đúng không ?

Quay lại, Kris đang đứng đó. Ánh sang đan xen từng nhịp đập của Ji Eun, thình thịch thình thịch. Chỉ cần một câu nói ấy của Kris thôi, đối với Ji Eun tựa như cả thế giới bừng sáng.

Ji Eun gật đầu trước câu hỏi của Kris. Anh cười. Đây là lần đầu nó nhìn thấy anh cười. Bất giác, nó cũng cười theo. Kris nói :

- Tớ muốn làm bạn với cậu.

Trong giây phút ấy, Ji Eun cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Ngoài cậu bạn hàng xóm xưa kia, đây là lần đầu tiên nó có một người bạn. Không do dự, nó gật đầu đồng ý. Kris nói :

- Mai tớ sẽ đón cậu, đi về cẩn thận nhé, Ji Eun.

Kris mỉm cười vẫy tay chào Ji Eun. Ji Eun vẫy tay chào lại. Đây là thực hay mơ đây – Ji Eun nghĩ ngợi. Cô tự véo má mình.

- Á!

Nó đau, đây là thật rồi. Nó sung sướng. Cười lớn như một đứa con nít vừa có đồ chơi mới. Về nhà, nó chạy thẳng lên phòng. Tự nhủ :

- Ngày mai mới là bắt đầu thôi...

Từ sáng sớm, Kris đã đến đón Ji Eun. Mẹ Ji Eun vui vẻ hỏi Ji Eun :

- Bạn trai hả con.

Ji Eun đỏ mặt trả lời :

- Bạn thôi...bạn thôi mẹ....

Mẹ Ji Eun mỉm cười nhẹ khi thấy cô con gái có người bạn mới. Ji Eun tung tăng chạy đến chỗ Kris. Dù mới sáng sớm nhưng gương mặt của cô vẫn rất tươi tỉnh. Ngước lên bầu trời trong xanh, Ji Eun nói :

-Kris, hôm nay trời rất đẹp nhỉ.

Kris ngước lên theo Ji Eun và mỉm cười đáp :

- Đúng thật, trời hôm nay rất đẹp....

Đến cổng trường, Ji Eun lúng túng, không bước vào. Kris hỏi tại sao, cô trả lời :

- Nếu tớ với cậu đi thế này sẽ không hay cho lắm, cậu sẽ... bị.... ảnh hưởng....cậu biết mà...

Kris hiểu ý của Ji Eun, anh nói :

- Không sao đâu, tớ chưa từng để ý tới những chuyện đó bao giờ.

Nói rồi Kris nắm tay kéo Ji Eun đi vào trường. Mọi người tập trung quanh họ rất đông. Kris vẫn không thèm nhìn ngó đến mọi người xunh quanh, anh vẫn cứ kéo Ji Eun đi.

Bước chân Kris dẫn anh và nó đến phòng nhạc. Bước vào, anh đi đến bên cạnh chiếc đàn Piano. Ngồi xuống, ngón tay anh bắt đầu lướt trên phím đàn nhẹ nhàng và uyển chuyển. Ji Eun đứng đó nhìn anh. Khi anh đánh đàn, xung quanh anh như có ánh hào quang toả sáng. Tiếng hát của anh hoà vào tiếng đàn du dương của tiếng đàn Piano làm thành một bài hát hoàn hảo. Bài hát ấy, tuy không giỏi đến mức như Mozart hay Bethoven. Nhưng, rất thu hút người khác, khiến người nghe không rời mắt khỏi anh một phút nào, người theo phản xạ mà đung đưa theo điệu nhạc.

Anh đột nhiên dừng lại, anh nói :

- Âm nhạc đối với tớ...là ký ức duy nhất của tớ về bố mẹ...

Ji Eun ngạc nhiên khi Kris nói câu nói đó, nó hỏi :

- Bố mẹ cậu mất rồi sao ?

Anh chỉ gật nhẹ một cái rồi ngồi xuống bên cạnh Ji Eun :

- Ji Eun, cậu biết chơi Guitar đúng không ?

Ji Eun bất ngờ, anh nói tiếp :

- Hôm trước, tớ đã thấy cậu đàn....cậu hát rất hay đấy...

Kris khen ngợi Ji Eun làm nó đỏ mặt. Nó chợt nhớ ra một cái gì đó rồi lục cái cặp sách. Nó lấy một tờ giấy đưa cho Kris :

- Đây là bài hát mà tớ tự sáng tác...cậu xem thử đi...

Nói rồi nó chào tạm biệt Kris rồi chạy biến lên lớp.

Lên đến lớp, nó cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Mọi người nhìn nó bằng một con mắt khác hoàn toàn với trước kia. Thở dài, nó ngồi vào chỗ của mình. Cái bàn của nó cũng khác trước, chi chit những dòng chữ tục tĩu, chửi nó. Nó cảm thấy đau một chút ở lồng ngực. Thật sự là nó rất muốn làm bạn với tất cả mọi người. Nhưng không ai có thể chấp nhận nó...

Buổi học kết thúc. Nó vào phòng thư viện. Thì ra Kris chiều nào trước khi ra về cũng luôn ở đó, nó biết nên nó tới. Kris nhìn thấy Ji Eun, mỉm cười :

- Cần tớ chỉ bài không ?

Nó không do dự mà gật đầu.

Học được một lúc thì mệt quá, Ji Eun ngủ thiếp đi. Cái đầu của nó gật gà gật gù sắp sủa đập xuống bàn đến nơi. Kris nhẹ nhàng lấy bàn tay ôm đầu Ji Eun vào vai mình. Nhìn nó ngủ, anh tự nhiên cảm thấy hạnh phúc.

Một lúc sau, Ji Eun tỉnh dậy và giật mình khi mình đang nằm trên vai Kris. Phát hiện anh cũng đang ngủ, cô nhẹ nhàng lấy chiếc áo khoác của mình đắp lên cho anh và ra về. Trước lúc về, nó thì thầm vào tai anh :

- Ngủ ngon nhé, bạn của tớ.

-End Chap 2-


Continue Reading

You'll Also Like

211K 16.2K 58
"Xin lỗi nha, tao chỉ có thể dịu dàng với một mình em thôi chứ người khác thì đéo nhé." ᴛʀᴜʏᴇ̣̂ɴ ᴄʜᴀ̆́ᴄ ᴄʜᴀ̆́ɴ sᴇ̃ ɴɢᴏ̣ᴛ! ʜᴏᴀ̣̆ᴄ ᴋʜᴏ̂ɴɢ.. ᴛᴜɪ ᴋʜᴏ̂ɴɢ...
19.9K 2.2K 12
Đây là cuốn truyện được viết bởi 1 thằng nhóc cực pro, có kinh nghiệm HAI NGÀY dùng wattpad.
336K 13K 88
lichaeng cover
1.1M 110K 74
Gần đây, hàng loạt vụ án mất tích đã xảy ra tại các thành phố trên khắp đất nước Đại Hàn Dân quốc. Điểm chung của những vụ án này là, qua hình ảnh mà...