[Nalu Fic] Oan Gia Gặp Mặt

By ngannguyet-sm

15K 815 117

Tác giải: Ngân Nguyệt Hạ-Sm Couple: Nalu Warning: OOC ------ "Natsu...Tôi ghét cậu!" "Anh yêu em! Cho dù tì... More

Chương 2: Chung nhà
Chương 3: Gray Fullbuster
Chương 4: Trả đũa?
Chương 5: Chăm bệnh
Chương 6: Bảo vệ hay làm tổn thương thêm?
Chương 7: Cảm giác thoáng qua
Chương 8: Ghen - Yêu?
Chương 9: Hoang mang
Chương 10: Mất tích (1)
Chương 11: Mất tích (2)
Chương 12: Mảnh vỡ quá khứ
Chương 13: Đau...
Chương 14: Lucy
Chương 15: Trái cấm
Chương 16: Vì em tôi nguyện làm tội đồ
Chương 17: Loke và Gray
Chương 18: Tạm biệt người em yêu!
Chương 19: Hết thảy đều đã muộn
Chương 20: Có một phép màu
Tâm sự về Nalu

Chương 1: Oan gia

2.1K 65 5
By ngannguyet-sm

Lucy Heartfilia, con gái chủ tịch một tập đoàn có tiếng của Fiore, từ nhỏ đã được ra nước ngoài học tập. Nhưng khi cô vừa tròn 18 tuổi thì cũng là lúc nhận được thông báo của hai vị phụ huynh đáng kính.

"Lucy, con trở về nước đi!"

Vậy nên vâng lời cha mẹ, từ chối cơ hội vào đại học danh tiếng, Lucy quay về Fiore mà không biết hàng loạt các rắc rối đang chờ cô ở đó.
"Nếu sớm biết trước mọi chuyện, tôi đã không trở về!"

....

Kéo chiếc vali nặng trịch cùng hàng loạt túi xách, cô gái tóc vàng nhỏ nhắn lê từng bước chân giữa sân trường nắng gắt. Chuyến bay bị hoãn đã làm cô không thể về nhà chuẩn bị, chỉ có thể vào thẳng trường.
Sinh viên ở đây nhìn Lucy như thể cô là người ngoài hành tinh mà cô cũng chẳng để tâm mấy những ánh mắt đó. Chỉ cần làm thủ tục nhập học và đi về là được. Tuy nhiên, đời không như là mơ. Ngay ngã rẽ cuối hành lang, Lucy đã vinh hạnh gửi lời chào đầu tiên tới sàn gạch của trường bằng cú ngã đo đất. Chuyện sẽ không có gì để nói nếu như bên dưới đống vali cùng giỏ xách của cô phát ra tiếng kêu oai oái.
- Cái gì vậy hả trời?
Lucy kinh hoàng nhìn người đang chật vật chui ra ngoài và đầu như sắp bốc khói.
- Cô đi không biết nhìn đường hả?
Người đó hét vào mặt cô. Lucy sau giây phút ngẩn ngơ vì giật mình cũng trừng mắt nhìn lại người kia.
- Cậu mới là cái người không nhìn đường ấy! Cái đường nhỏ xíu mà cậu chạy như ma đuổi thì tôi né bằng niềm tin à?
- Cô...
- Cô cô cái gì? Tôi nói không đúng hả? Tại cậu chứ đâu phải tại tôi!
- Tôi đang bận nên sẽ không chấp cô! Đừng có xuất hiện trước mặt tôi lần nữa!
Cậu ta tức giận nói rồi lại chạy mất. Lucy đứng như trời trồng. Cô thật sự muốn quăng mấy cái túi vào mặt cậu ta. Người gì thô lỗ thế không biết. Đã có lỗi mà còn đổ thừa người khác.
Lucy âm thầm mắng chửi trong lòng. Vừa bắt đầu đã không may, máy bay bị hoãng, giờ vừa đo đất vừa gây thù chuốc oán. Không biết đến cuối ngày cô còn gặp phải chuyện gì.
May cho Lucy là cô an toàn về đến khách sạn. Nhưng mọi chuyện có kết thúc dễ vậy không? Trước khi ngủ, cô nhận được điện thoại của mẹ. Phu nhân Heartfilia hết sức hiền từ hỏi thăm tình hình con gái. Và cuối cùng chốt lại bằng một thông báo nhỏ.
<<- Con gái à! Để con sống ở ngoài mẹ lo lắm nên mẹ đã gửi con ở nhà dì rồi, con sắp xếp về đó ở nhé, mẹ sẽ nhắn địa chỉ cho con nhé!>>
Lucy tất nhiên là không đồng ý. Nhưng lệnh đã phát, cô còn đường trốn sao? Vậy là Lucy đành ngậm ngùi chấm dứt kiếp sống tự do chỉ sau một ngày về nước.
......
Ngày thứ ba ở Fiore. Lucy đã chần chờ mãi không ra khỏi khách sạn. Cô vẫn chưa về nhà dì và hôm nay là hạn cuối mà mẹ cô cho.
"Sao cũng được!"
Lucy chép miệng. Hôm nay phải đến trường, cứ đến đó trước rồi tính.
Trường đại học trong suy nghĩ của Lucy là một nơi có thể kết bạn mới nhiều hơn, tự do hơn và vui vẻ hơn trung học. Nói chung là nơi mà cô có thể tự do làm theo ý mình.
Chật vật mãi mới tìm được một chỗ trống trong lớp, Lucy hớn hở ngồi xuống nhưng chưa được ba giây cô đã đứng bật dậy. Cô không tin nổi. Trường học lớn như vậy, nhiều khoa như vậy, hội trường lớn như vậy, nhiều người như vậy... thế mà tại sao cô lại gặp phải cái tên đáng ghét đó? Sao lại chọn chỗ cạnh bên hắn? Tại sao cô lại mắt nhắm mắt mở không quan sát như vậy? Lucy khóc không ra nước mắt.
- Tôi nhớ là đã nói cô đừng xuất hiện trước mắt tôi mà?
Hắn nhìn cô, ánh mắt chán ghét.
- Xin lỗi nhé! Chỗ này không thuộc sở hữu của cậu và tôi ngồi đâu là quyền của tôi!
Cô trừng mắt, ung dung ngồi xuống mà không thèm để ý đến tên bên cạnh. Không phải cô không muốn đi chỗ khác mà là do cái hội trường này hoàn toàn kín chỗ rồi. Coi như cô xui, cứ coi hắn như không khí là được.
Giờ học bắt đầu, Lucy hoàn toàn chìm đắm trong bài giảng của giáo sư. Cô hoàn toàn quên mất cái tên bên cạnh trong khi hắn thì không như vậy. Đống sách vở để đầy bàn của Lucy làm hắn khó chịu.
- Này...
Gọi lần thứ nhất, Lucy không nghe thấy.
- Ê! Tóc vàng...
Lần hai, kết quả như lần một.
- CON NHỎ KIA!!!
Hết kiên nhẫn, hắn hét lên. Và thành công thu hút sự chú ý của toàn bộ những người có mặt.
- Anh kia! Vui lòng giữ trật tự!
Tiếng giáo sư nhắc nhở. Hắn cúi đầu, ánh mắt liếc Lucy như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Nè! Tôi kêu cô đó! Điếc à?
- Ờ!
Lucy trả lời một cách thờ ơ rồi lại tiếp tục không để ý gì nữa.
Lần này thì cô thành công chọc điên hắn rồi.
- CÔ CHÚ Ý MỘT CHÚT KHÔNG ĐƯỢC HẢ?
Một lần nữa, không gian hội trường trở nên tĩnh lặng.
- E hèm... Hai anh chị có gì thì về nhà giải quyết, đừng làm phiền người khác!
Tiếng giáo sư lại vang lên, cả hội trường cười rộ.
- Cậu không thể im lặng một chút à?
Lucy bực bội vì bỗng dưng bị lôi vào chuyện không đâu. Hôm nay cô ra đường không xem ngày hay sao?

- Im lặng thế quái nào được khi cái đống sách vở của cô nằm đầy ra bàn thế kia?

Hắn trừng mắt chỉ vào mớ lộn xộn trên bàn. Lucy hơi xìu xuống nhưng vẫn không chịu thua. Cô để đồ lung tung là lỗi của cô, nhưng hắn cũng không cần tỏ thái độ thế kia chứ?

- Dọn là được thôi mà! Có thế cũng làm quá như thằng điên!

Vừa nói cô vừa dọn đống sách. Suốt cả buổi sau đó cô không thể tập trung gì được nữa, tên bên cạnh thỉnh thoảng lại lãi nhãi về sự ngăn nắp của cô. Thật là muốn điên đầu.

- Cậu có thôi ngay không? Con trai gì mà cứ lãi nhãi suốt vậy?

Lucy cuối cùng cũng không chịu nổi mà hét lên.

- Hai anh chị ra ngoài ngay cho tôi!

Lần này thì vị giáo sư đáng kính cũng hết kiên nhẫn.

- Nhưng thưa giáo sư! Là cậu ta...

Lucy ức muốn khóc. Lần đầu tiên trong đời cô bị mời ra khỏi lớp. Tên đó đúng là ôn thần mà. Lucy bực bội vác balo ra ngoài, cô không biết tên đáng ghét kia đang cười rất khoái trá. Ai ngờ chính hắn cố tình để cô bị đuổi ra ngoài? À thì hắn cũng bị, nhưng chuyện như cơm bữa rồi, ai thèm quan tâm?
...
- Thằng tóc hồng, chờ đi! Tôi sẽ không tha cho cậu đâu!
Lucy lầm bầm, phần thịt trong dĩa cơm đã bị cô băm nát bằng nĩa. Cứ nghĩ đến lại tức, ai ngờ lại bị đuổi ra khỏi lớp vì cái thằng không ra gì ấy? Giờ cả cơm cũng ăn không vô rồi.
- Chào cậu! Tớ ngồi đây được không?
Một giọng nói dễ thương vang lên. Lucy ngước đầu, một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc xanh đang cười với cô. Lucy không ý kiến gì, chỉ gật đầu. Cô không có hứng để nói gì nữa cả.
- Cảm ơn cậu!
Cô gái vui vẻ ngồi xuống ăn trưa. Lucy không mấy để ý tới, chỉ cặm cụi nhai ngấu nghiến, có lẽ cô đang tưởng tượng mình đang nhai đầu tên đáng ghét kia.
- À! Cậu tên gì nhỉ? Tớ là Levy Mcgarden!
Cô gái đột nhiên hỏi làm Lucy hơi ngẩn ra vì không phản ứng kịp.
- Tôi tên Lucy, Lucy Heartfilia!
Cô trả lời ngắn gọn. Levy trông có vẻ như đang suy nghĩ gì đó.
- Họ cậu quen nhỉ? Hình như tớ nghe ở đâu rồi...
- Vậy à? Tớ không biết!
Lucy không muốn người khác biết mình là con gái của chủ tịch tập đoàn Heartfilia. Cũng vì thế nên cô mới cải trang khi tới trường, việc Levy có thể sẽ nhận ra làm cô muốn đi khỏi ngay lập tức. Cô sợ cảnh bị người ta lợi dụng lắm rồi. Nhưng may cho Lucy là Levy sau vài giây suy nghĩ đã không quan tâm đến vấn đề họ tên nữa.
- Lucy này! Cậu quen Natsu hả?
- Là ai thế?
Lucy khó hiểu.
- Cái cậu tóc hồng đó! Natsu Dragneel! Nhìn cách hai người nói chuyện tớ còn nghĩ hai người là một cặp!
Levy hơi chau mày, vẻ mặt trông có vẻ tiếc nuối.
- Một cặp với hắn á? Tớ thà chết vì ế cũng không thèm quen hắn đâu!
Lucy gần như hét lên. Cô không hiểu tại sao mọi người lại có suy nghĩ quái lạ như vậy.
- Cậu ấy là thần tượng của đám con gái đó! Bọn tớ học chung từ tiểu học và Natsu luôn là tâm điểm của mọi người! Cậu không biết lúc cậu ngồi cạnh Natsu nhiều người muốn giết cậu thế nào đâu!
Levy bắt đầu huyên thuyên còn Lucy thì tức bốc khói. Hắn ta có gì hay mà ai cũng thích vậy? Lại còn ghen tị với cô, nếu không phải hết chỗ thì có giết cô cũng không ngồi cạnh hắn.
- Hắn mà là thần tượng cái nỗi gì!
Lucy trề môi, nói một cách chế giễu.
- Ghét của nào trời trao của đó nha!
Levy cười. Thành công khiến Lucy tăng thêm hận thù với người tên Natsu kia. Có trao thì cô cũng quăng đi thôi.
.....
Nửa ngày còn lại của Lucy diễn ra một cách êm đẹp khi môn buổi chiều cô không gặp lại Natsu. Tất nhiên chuyện êm đẹp không bao gồm việc cô phải dọn đến nhà dì theo lệnh của mẹ.
Đứng trước căn biệt thự xa hoa, Lucy không biết nên làm thế nào. Cô thật sự không muốn vào vì dù là họ hàng ruột thịt nhưng đã quá lâu cô không gặp, chắc chắn sẽ không tránh khỏi cảm giác xa lạ, cô ở lại cũng không thoải mái. Vô hay không? Lucy do dự mãi, cuối cùng cắn răng bấm chuông. Dù sao cũng đến, vẫn nên chào trước rồi tính sau.
Đón cô là một người phụ nữ xinh đẹp, dù có vẻ đã đứng tuổi. Có lẽ đây là dì cô, vì người hầu thì không thể toát ra khí thế sang trọng như vậy.
- Cháu là Lucy đúng không? Bọn ta chờ cháu mãi! Vào trong nào!
Người phụ nữ nở một nụ cười thân thiết.
- Vâng ạ! Cháu bận làm thủ tục nhập học nên đến trễ!
Dù sao cô cũng không thể nói là do mình không muốn đến.
Vừa đi vừa trò chuyện, Lucy cũng không ngừng đánh giá chỗ này. Có thể nói độ xa hoa không kém gì nhà cô. Dì dượng cô rốt cuộc là người thế nào?
- Dượng cháu ra ngoài rồi, chút nữa sẽ về! Cháu ngồi chơi nhé, ta phải chuẩn bị cơm!
- Để cháu giúp dì!
Cô đứng dậy, ngồi không sẽ khiến cô thấy không thoải mái.
- Gọi ta là dì Grandine đi, như vậy thân mật hơn!
Grandine cười hiền, có vẻ hài lòng với sự lễ phép của Lucy, trước đây bà cứ sợ cô bé tiểu thư sẽ kiêu kỳ khó chịu lắm, giờ thì yên tâm rồi.
- Vâng!
Lucy gật đầu, theo Grandine vào trong bếp. Hai người vừa làm vừa trò chuyện khá vui vẻ.
- Anh họ cháu có lẽ sắp về rồi!
- Anh họ ạ?
- Ừ! Thằng bé tốt lắm, hy vọng hai cháu xem nhau như anh em ruột!
Drandine có vẻ tự hào khi nhắc đến con trai. Lucy không nói gì, cô chỉ cười, thấy may vì không phải chị gái, cô nghe nói chị gái họ hàng tính tình thường không tốt. Anh trai sẽ dễ nhường em hơn.
Chuẩn bị bữa tối xong, Lucy nhàn nhã ngồi ở phòng khách. Cô nghĩ ở lại đây cũng không tệ chút nào.
- Mẹ! Con về rồi!
Giọng nói vang lên làm Lucy hơi sững lại. Sao nghe quen vậy?
- Nhà có khách hả mẹ?
Giọng nói lại tiếp tục, có vẻ đang đến gần cô.
"Không phải chứ? Có cần xui vậy không?"
Lucy thầm nghĩ. Cô từ từ quay đầu, mong chỉ là tưởng tượng. Nhưng sự thật thì...
- A/Á!!!
- Sao cô lại ở đây?/Là cậu á?
Hai người gần như đồng loạt hét lên. Lucy muốn khóc. Cô sai rồi, cô muốn rút lại suy nghĩ. Nơi này không thể sống. Không ổn chút nào!!!
- Về rồi hả con trai! Chào em họ của con đi! Từ hôm nay con bé sẽ ở đây!
Tiếng bà Grandine vui vẻ.
- Lucy, đây là anh con, Natsu Dragneel!
- Chào.anh.trai!
Lucy cười, gằng từng chữ. Natsu cũng cười nhưng ánh mắt tóe lửa. Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau, bà Grandine lặng lẽ rút điện thoại nhắn tin cho chồng.
<<Sắp tới sẽ nhộn nhịp lắm đây!>>

Continue Reading

You'll Also Like

6.8M 128K 182
Tên truyện: 《危险游戏:总裁十恶不赦》 | Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời. Tác giả: 殷寻 | Ân Tầm. Nguồn convert: Tangthuvien. Thể loại: Cường thủ hào đ...
139K 11.4K 48
"Xin lỗi nha, tao chỉ có thể dịu dàng với một mình em thôi chứ người khác thì đéo nhé." ᴛʀᴜʏᴇ̣̂ɴ ᴄʜᴀ̆́ᴄ ᴄʜᴀ̆́ɴ sᴇ̃ ɴɢᴏ̣ᴛ! ʜᴏᴀ̣̆ᴄ ᴋʜᴏ̂ɴɢ.. ᴛᴜɪ ᴋʜᴏ̂ɴɢ...
47.7K 998 131
Tác giả: Thanh Thanh Thuỳ Tiếu Thể loại: Ngôn tình Số chương: 696 Truyện mình re-up lại Vào một ngày đẹp trời, căn cứ XI tiếp nhận một "cậu bé" mồ cô...
2.7K 155 9
Phải chăng Lọ Lem rất may mắn khi được trở thành cô dâu của Hoàng Tử, giống như một con vịt xấu xí bỗng hóa thành phượng hoàng. Nhưng có ai biết điều...