[Fanfic] [I.O.I] [ChaeQiong]...

De Meese19

47.3K 4K 930

"Sẽ là bao xa nếu như ta không còn chung lối?" (ChaeQiong) Jung Chaeyeon - người một mình ôm hết nỗi đau bỏ c... Mais

Chap 1
Chap 2
Chap 3
Chap 4
Chap 5
Chap 6
Chap 7
Chap 8
Chap 9
Chap 10
Chap 12
Chap 13
Chap 14
Chap 15
Chap Bonus 1
Chap Bonus 2 (H)

Chap 11

2.1K 218 52
De Meese19

Chu Khiết Quỳnh thấy mình lạc vào giữa bao nhiêu sự xa xôi không biết.

Màn sương mù trắng vây xung quanh em, ôm ấp trọn vẹn cơ thể bé nhỏ.

Đôi chân vô thức bước, chẳng rõ đích đến.

Thêm một đoạn, rồi thêm một đoạn. Bao xa nữa đây?

Phía trước chợt bừng lên một quầng sáng nhiều màu làm Khiết Quỳnh chú ý.

Em dừng lại. Trong quầng sáng đó...

Em thấy giàn dây thường xuân của khi trước.

Em thấy bầu trời đêm lung linh ánh sao của ngày xưa.

Và, em thấy Jung Chaeyeon của những năm tháng cũ đứng trước em. Rạng rỡ.

Khiết Quỳnh lại gần hơn một chút. Là dòng thời gian đang chuyển dời ngược lại hay chỉ là em đang mơ?

Ngón tay em rụt rè với tới, hình bóng đó bỗng vội vụt tan đi, để lại trên làn da em hơi nước lạnh buốt.

Tất cả quá khứ tươi đẹp đó xuất hiện rồi biến mất giống như nói với em rằng: Những thứ đã qua, không thể lấy lại.

Nước mắt em rơi xuống. Một giọt, hai giọt... Màn sương mù xung quanh bỗng chốc dần tan biến đi.

Trước mắt em là một vực thẳm sâu vô tận.

Hồi còn nhỏ, Chu Khiết Quỳnh từng nghe mẹ em kể về ranh giới giữa dương gian và âm thế. Những người đáng ra đã tận số nhưng còn chưa dứt nợ hồng trần sẽ được đưa tới đây để tự quyết định sự sống của mình.

Đã có kẻ chọn ra đi, cũng có người chọn ở lại.

"Không ngờ một ngày, lại phải đứng đây..."

Khiết Quỳnh mỉm cười giữa đất trời mênh mang.

Ở thế giới thực tại kia, người em yêu thương nhất bỏ em ra đi. Bản thân em không những chẳng níu được người ở lại, mà còn gây ra tổn thương cho người ấy.

Nhưng, nếu người ở lại thì sao? Cũng không ai chấp nhận em và người. Cái xã hội độc ác, vùi dập tình yêu của hai người con gái xuống vì cho rằng nó sai ở giới tính.

Cuối cùng thì là bằng cách này hay cách khác, em vẫn mãi mãi chẳng thể ở bên người em yêu.

Vậy, còn lại gì để em lưu luyến? Chi bằng cứ bước qua thế giới bên kia, bao đau thương gửi lại trần gian cả.

Khiết Quỳnh đứng sát bờ vực, hít một hơi sâu.

"Em phải đi rồi, xin lỗi..."

Người em nhẹ bẫng đi. Cảm giác như một sự giải thoát. Giọt nước mắt em bay ngược lên bầu trời.

"Soạt! Lộp độp. Lộp độp"

Tiếng cơ thể trượt dài trên mặt đât. Tiếng đá lăn rơi xuống vực thẳm.

Chu Khiết Quỳnh cảm thấy cả cơ thể bị treo lơ lửng giữa khoảng không. Bàn tay em đã được ai đó níu giữ lại.

Khiết Quỳnh choàng mở mắt. Có cảm giác người kia rất quen thuộc, rõ ràng em có biết người đó.

- Chae...

Em chỉ kịp thốt lên như vậy. Đứng giữa ranh giới của sống và chết, sinh khí của em bị hút cạn đi rất nhanh. Tiềm thức cũng mất dần mất dần.

Trước lúc lịm hẳn đi, em nghe thấy âm vang những lời nuối tiếc như của cả một kiếp người gửi gắm vào đó.

- Em nhất định phải sống. Sống thật hạnh phúc. Hạnh phúc thay cho cả phần của tôi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cùng lúc Khiết Quỳnh đang ở nơi nối liền hai thế giới...

Jung Chaeyeon ngồi trầm tư bên cạnh Khiết Quỳnh.

Hàng lông mày thanh nhã không ngừng dồn ép vào nhau, thể hiện chủ nhân của nó đang rối bời vô cùng.

Chaeyeon vừa nói chuyện với vị bác sĩ. Ông ấy nói rằng Khiết Quỳnh vì kiệt sức mà ngất đi như vậy, thể trạng không quá đáng lo lắng. Thế nhưng có một điều lạ là dường như tiềm thức của cô gái nhỏ này có vấn đề. Các bệnh nhân do kiệt sức mà ngất chỉ cần cùng lắm hơn một ngày đã hồi tỉnh nhưng gần hai ngày nay rồi, Chu Khiết Quỳnh vẫn chưa có động tĩnh gì.

"Có vẻ như là cô ấy không muốn thức dậy. Tôi đoán là cô ấy đã có một chuyện gì đó mà cô ấy không muốn đối mặt. Nếu có thể, hãy tìm người có sức ảnh hưởng với cô ấy nhất đến đây, chúng ta có thể hy vọng mang cô ấy trở về"

Chaeyeon khẽ đưa tay lên vuốt mái tóc mềm mại của Khiết Quỳnh. Tại sao em lại ngủ lâu như thế chứ? Cô thật sự muốn thấy một Khiết Quỳnh vui vẻ, hoạt náo chứ không phải một Khiết Quỳnh xanh xao, bất động như thế này.

- Em có đau không?

Cô nhìn cánh tay em chằng chịt dây dợ mà đau xót. Khiết Quỳnh ngay cả uống thuốc em cũng sợ, mà giờ phải để một mớ dây truyền nối vào người như thế này, em chịu làm sao nổi.

Bàn tay Chaeyeon bỗng vô thức tìm đến bàn tay Khiết Quỳnh, siết chặt lấy.

- Em nhất định phải sống. Sống thật hạnh phúc. Hạnh phúc thay cho cả phần của tôi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chu Khiết Quỳnh nhẹ nhàng mở mắt.

Mùi thuốc sát trùng đặc trưng ở bệnh viện vào sộc hai cánh mũi làm bụng em quặn lên. Cảm tưởng như tất cả lục phủ ngũ tạng bị đẩy ra hết ngoài.

- Oh! Khiết Quỳnh! Em tỉnh rồi sao? Bác sĩ, bác sĩ!

Lim Nayoung cầm túi hoa quả bước vào phòng thấy Khiết Quỳnh cựa quậy liền vội vàng chạy ngược ra ngoài.

- Khả quan hơn rồi đấy! Chậm nhất là ngày kia có thể ra viện được rồi. - Vị bác sĩ khám tổng thể cho Khiết Quỳnh rồi kết luận.

Lim Nayoung thở phào, cúi đầu cảm ơn, tiễn ông ra ngoài cửa.

- Khiết Quỳnh, em cứ nằm đó. Ngồi dậy làm gì?

- Chị...

- Em đã ngủ ba ngày rồi đấy! Đồ ngốc nhà em làm mọi người lo lắng!

- Em xin lỗi...

Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của đứa em gái nhỏ, Nayoung không nỡ trách gì em thêm. Cô xoa đầu Khiết Quỳnh, nhẹ nhàng dỗ dành:

- Em ăn cam cho đỡ khát nhé?

- Em không muốn ăn...

- Ngoan, ăn cho mau khỏe. Lát nữa xong show diễn, mấy đứa còn lại sẽ đến thăm em.

- Chaeyeon... chị ấy có đến không chị?

Chu Khiết Quỳnh vừa tỉnh dậy đã tìm Jung Chayeon?

Nayoung biết hai đứa này yêu nhau từ hồi còn Produce 101 còn diễn ra, nhưng sau này thì không ai rõ chi tiết thế nào hơn nữa, vì hai đứa nhỏ cố giấu chuyện tình cảm của mình đi do lo sợ bị phát hiện.

Nếu như chuyện của hai đứa từ lúc đó đến giờ vẫn tốt đẹp thì lẽ ra Chaeyeon phải ở đây bên em gái cô, thế mà chả hiểu sao lại chỉ duy nhất một đêm Chaeyeon trông nom Khiết Quỳnh còn đâu thì đều dồn đẩy cho các thành viên khác. Chưa kể là gần đây, Nayoung đã dần nhận ra giữa hai đứa nhóc này càng ngày càng xa cách.

- Quỳnh! Chị hỏi em chuyện này đã, được không?

- Vâng?

- Mấy hôm trước em đến công ty có chuyện gì?

- À... chỉ là... bên Pledis có thông báo về hợp đồng nên... em phải đến thôi.

- Em nói dối vẫn tệ như ngày nào nhỉ? Em có nhớ là chúng ta cùng công ty không? Hơn nữa Chaeyeon liên quan gì đến Pledis mà em ấy phải đến YMC cùng em?

- Là chuyện hợp đồng thật mà...

Lim Nayoung biết không thể vòng vo thêm với đứa nhỏ này. Cô kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, buộc em phải nhìn thẳng vào mắt mình:

- Em và Chaeyeon có chuyện gì phải không?

- Không! Thật sự không có gì cả! - Khiết Quỳnh hốt hoảng lắc đầu phủ nhận.

- Chuyện hai đứa yêu nhau hồi đó cả Produce 101 đều biết mà. Có gì cứ nói chị nghe, chị sẽ giúp em.

- Thật sự là không có mà! Chị làm ơn để em một mình đi!

Khiết Quỳnh không phải không tin tưởng Nayoung. Chị cùng em là thực tập sinh của Pledis lâu như vậy, lại còn rất hợp tính nhau. Chị thật sự là một chỗ dựa tin cậy của em. Nhưng lần này, khi mà có quá nhiều chuyện xảy ra cùng một lúc, đến chính bản thân em cũng chưa hiểu và chấp nhận nổi, em không muốn kéo Nayoung vào rắc rối của mình. Em chỉ có thể giả vờ gắt gỏng với Nayoung như vậy rồi quay lưng về phía chị, che giấu đi gương mặt thảm thương.

Lim Nayoung khẽ thở dài nhìn bóng lưng cô đơn của đứa em gái.

Khiết Quỳnh không chịu nói cho cô nghe chuyện gì đã xảy ra, Chaeyeon chắc chắn càng không chịu tiết lộ. Người chị này phải làm sao mới có thể bảo vệ được những đứa em mà bản thân rất yêu thương đây?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Khiết Quỳnh mừng chị/em về nhà!!!

Tối hôm nay, các thành viên I.O.I mở một bữa tiệc nhỏ để mừng Khiết Quỳnh xuất viện.

Và tất nhiên, vắng mặt mất một người: Jung Chaeyeon.

- Chaeyeon sao tự nhiên lại bảo quản lý đưa đi họp mặt cấp ba nhỉ? Không phải em nhớ chị ấy mới đi đợt trước sao? - Yeunjung vừa mở nắp chai nước ngọt, đưa ra phát hiện của mình.

- Èo, Chaeyeon ăn cũng ác lắm, chị ấy đi thì chúng ta càng dư đồ ăn mà - Sohye ôm chặt mấy gói snack vào lòng như bảo bối.

- Ăn! Ăn! Ăn! Mãi không khá lên được!!! - Doyeon lấy cái thìa nhựa gõ lên đầu Sohye làm cô nhóc la oai oái.

- Này!!! Ăn là nhu cầu thiết yếu của con người nhé!!! - Mina có tật cũng giật mình mà phản bác Doyeon.

Mấy đứa nhóc nhỏ tuổi trêu chọc nhau ầm ĩ cả ký túc xá làm Khiết Quỳnh cũng bật cười theo.

- Yah! Ồn ào quá!!! Joongmin à, anh mau dẹp bọn họ đi cho em!!! - Somi đang đắp mặt nạ cho Yoojung đột ngột thốt lên.

Tất cả mọi hoạt động đều dừng lại. Căn phòng tràn ngập sự yên lặng. Ai cũng bối rối quay đi chỗ khác. Somi biết mình lỡ lời, nhắc đến chuyện không vui liền giấu mặt vào lòng Yoojung.

- Có chuyện gì vậy ạ? - Khiết Quỳnh cảm giác có gì đó không ổn liền rụt rè cất tiếng hỏi.

- À, thật ra...

Mọi người đang không ai biết nên trả lời Khiết Quỳnh như thế nào thì cánh cửa ký túc xá bật mở.

Jung Chaeyeon bước vào, theo sau là một người mà dù có thay đổi hình dạng thế nào, Chu Khiết Quỳnh cũng không thể không nhận ra.

"Kang Dohuyn? Cậu ta làm gì ở đây?"

(Còn tiếp...)

Hải Nhân.

~~~~~ Đôi lời lảm nhảm ~~~~~

- Đã được hơn một nửa của shortfic này rồi đó ♡ tui chỉ muốn khoe thế thôi.

- Không liên quan nhưng ảnh cover chap này tui thích nhất luôn :* cảm ơn tiểu Jun ♡

- Chúc các thím đọc fic vui vẻ :* đừng quên vote và cmt ủng hộ tôi ♡♡♡ tui cảm ơn!!!

Continue lendo

Você também vai gostar

7.6M 425K 83
Chuyện tình của đại ca Kim và hội trưởng Jeon (◕ᴗ◕✿) au: Janie 🔥 CẤM CHUYỂN VER + REUP HAY MANG FIC RA NGOÀI.
162K 15.9K 100
H+ nhưng nói không với futa và nam hoá 😩
211K 16.2K 58
"Xin lỗi nha, tao chỉ có thể dịu dàng với một mình em thôi chứ người khác thì đéo nhé." ᴛʀᴜʏᴇ̣̂ɴ ᴄʜᴀ̆́ᴄ ᴄʜᴀ̆́ɴ sᴇ̃ ɴɢᴏ̣ᴛ! ʜᴏᴀ̣̆ᴄ ᴋʜᴏ̂ɴɢ.. ᴛᴜɪ ᴋʜᴏ̂ɴɢ...
114K 13.7K 90
FANFICTION jungjihun có một anh ngiu sơ hở là block có lúc chữa lành, có lúc không thật sự luôn đấy? lsh cảm thấy bất lực nhưng lsh không thể làm gì...