[KaiYuan][END] Chàng Bánh trô...

By phuongautumn

2.4K 212 24

Nhìn tít đã đủ hiểu thể loại rồi ha =)))) Pink, hài, sến, bựa =)))) Đọc giải trí ^^ Chỉ có 5 chap thôi, đã en... More

Chap 1
Chap 3
Chap 4
Chap 5

Chap 2

427 41 1
By phuongautumn


  ~Flash Back~

- Bánh trôi! Bánh trôi à! Cậu đừng chạy đi lung tung, sẽ bị cá mập ăn thịt đó!
- Tôi chính là mong cậu ta bị cá mập ăn thịt đấy! Hừ!

Cảm thấy không cần vò tóc nữa, Vương Tuấn Khải mới vắt khăn lên vai, đứng trước gương bắt đầu màn tự luyến.

- Khổ quá! Cứ mỗi lần tắm xong là lại đẹp trai hơn nữa rồi! Đẹp trai quá Thiên Tổng sẽ rất tủi thân, như vậy tên Chí Hoành lắm lời kia lại có cớ để lải nhải. Ông Trời ơi, đừng để con phải đẹp trai nữa mà. Đẹp cũng là một cái tội. – Nói rồi lại vuốt tóc mình vài cái, thở dài lắc đầu bất lực.
- VƯƠNG TUẤN KHẢI!!! – Nghe đâu đó có tiếng hét oanh vàng của ai kia.
- Mắt đẹp, lông mày đẹp, mũi đẹp, miệng đẹp, tóc đẹp. Chậc! Sao lại hoàn hảo như vậy cơ chứ? Tội lỗi a~ Chim muông thú rừng phải khóc thét lên mất! Haizzz...
- VƯƠNG TUẤN KHẢI!!!!!!!!!!!!!! RA ĐÂY CHO TÔI!!!!!!!!
- Một vẻ đẹp mà Châu Kiệt Luân phải nhường, Wang Jun Kai của TFBOYS phải bái phục. Phải làm thế nào đây? Nếu họ nhìn thấy mình chắc sẽ giải nghệ mất!
- V-Ư-Ơ-N-G T-U-Ấ-N K-H-Ả-I!!!!!!!!!!!!! CÒN CHƯA CHỊU RA?
- Đủ 5 phút rồi, ra vậy.

Ném cái khăn tắm tội nghiệp lên giường, siêu cấp tự luyến họ Vương kia mới thong thả huýt sáo ra khỏi phòng, đi ra cửa chính, đứng khoanh tay dựa vào tường cười khích tướng:

- Sao còn chưa đi? Ngồi bó gối ở đây làm gì?
- Cậu ấy bảo sẽ không vào nhà nếu anh còn chưa nói xin lỗi. Vương Tuấn Khải, anh làm gì thì làm! Tôi vào bếp giúp họ Dịch kia đã!

Nói rồi Lưu Chí Hoành ngoắt mông vào nhà trước, không quên lườm hắn một cái khét da cháy mặt, ngầm bảo "Anh mà không dỗ được cậu ấy thì cũng đừng vào nhà nữa!" Cơ mà Chí Hoành à, chính cậu đã nói, chủ nhân ngôi nhà này không phải là Vương Tuấn Khải sao? Thế thì cậu có quyền gì ở đây a~

- Haiya~ Này cậu nhóc! Cậu tên là Bánh trôi đúng không? – "Chủ nợ" Vương ngồi xuống bên cạnh hoàng tử Bánh trôi, ra vẻ ân cần hỏi.
- Đúng, tôi chính là Bánh trôi đấy, thì sao? Còn nữa, tôi mới không phải là cậu nhóc. Anh mới là cậu nhóc, cả nhà anh mới là cậu nhóc! – Lập tức xù lông.
- Được rồi, tôi chính là cậu nhóc! Thế sao cậu không chịu vào nhà, a không đúng, là cậu muốn rời khỏi đây cơ mà.
- Nhưng...nhưng tôi không biết đường về.
- Nếu vậy thì vào nhà đi, rồi sau bọn tôi sẽ đưa cậu về nhà a~
- Uhm...không được! Anh phải xin lỗi thì tôi mới vào! – Kiên định, kiên định.
- Vì sao tôi phải xin lỗi? Tôi nói gì sai sao? – Giả ngu.
- Anh...anh... Hừ! Nói tóm lại là anh phải xin lỗi tôi! 

Vương Tuấn Khải cười lộ ra hai cái răng khểnh. Nhóc con này cứng đầu đến đáng yêu mà. Suy nghĩ một lúc, hắn mới ghé lại cậu, thì thầm:

- Cậu có biết quanh đây là rừng không Bánh trôi?
- Biết! Thì sao? – Hơi rụt cổ.
- Trong rừng này có rất nhiều thú dữ như là hổ, báo, sư tử, tê giác, khủng long, cá mập...ừm...cá mập thì không có...
- Khoan đã, khủng long tuyệt chủng lâu rồi mà!
- ... - Mặt ai đó đen lại đi một chút, kiểu này là lây bệnh nói nhảm của Lưu Chí Hoành rồi – E hèm, nói chung là có rất nhiều thú dữ, hiểu không?
- ...*gật đầu*
- Mà thú rừng ở đây không giống những nơi khác, chúng chỉ thích những ai trắng trắng, thơm thơm như cái bánh trôi thôi.
- Ô, bọn chúng thích ăn bánh trôi ư? Tôi cũng vậy, haha...
- Này, có thật hôm nay cậu tròn 18 tuổi không vậy?
- Phải a~ Hôm nay chính là sinh nhật lần thứ 18 của tôi.
- Vậy cậu là thích đón sinh nhật trên trần gian hay dưới địa ngục hả? Hả? Hả? Cứ ngồi đây thì một lúc nữa chúng kiểu gì cũng đến ăn thịt cậu thôi, Bánh trôi yêu quý ạ! 

Cảm thấy bản thân với người này không cùng đẳng cấp nói chuyện, Vương Tuấn Khải hậm hực đứng dậy định đi vào trong nhà thì... LƯU CHÍ HOÀNH CHẾT TIỆT ĐÓ KHÓA TRÁI CỬA RỒI CÒN ĐÂU!!!!!!

- LƯU...
- Lưu Chí Hoành! Mở cửa cho tôi với! Tôi không muốn bị chó sói ăn thịt đâu huhu!!!!!

Ngạc nhiên bởi cách thay đổi kì lạ của cậu nhóc kia, hắn còn đang định mỉa mai vài câu thì giật mình. Chính xác là có một-con-chó-sói đang nhe răng cách trước nhà khoảng 5 mét. Giờ thì vứt hết mọi hình tượng, Vương Tuấn Khải cũng ngoác mồm ra kêu cứu:

- CÓ CHÓ SÓI! CỨU NGƯỜI!!!!!

Và thế là nơi đây diễn ra khung cảnh "Đắng lòng hai thanh niên sợ chó sói ăn thịt mà kêu gào thảm thiết trước cửa nhà nọ". Không chịu nổi cảnh tra tấn lỗ tai này, Chí Hoành mới sai Thiên Tỷ ra mở cửa.

- AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!

Ồ, chắc là hai người cùng lúc chen vào trước nên mới xảy đến việc chân người này móc vào cẳng người kia, kết cục thì không cần đoán cũng biết, giống như diễn biến trong phim ấy, em ngã xuống sàn nhà trước, anh ngã xuống theo đè lên em. ~~

~End Flash Back~

Quay trở lại với bàn ăn, chap trước kết thúc ở cảnh nào ấy nhỉ *cười* À à, khi Bánh trôi đang gắp miếng trứng chuẩn bị bỏ vào miệng đột nhiên cảm thấy khuôn mặt của ai đó phóng đại trước mắt mình.

- Uhm...tay nghề của Thiên Tổng đúng là không thể chê vào đâu được!

Là...là Vương Tuấn Khải! Hắn cư nhiên cướp đồ ăn của cậu một cách trắng trợn như vậy! Miếng ăn sắp vào miệng rồi còn bị cướp mất, lại còn bị cướp bởi cái người đã dâng đồ ăn cho mình nữa chứ! Thiên a~ Công bằng còn không?

Thiên Tỷ bỗng dưng sặc cơm.

- Anh anh anh... - Bánh trôi giơ đũa về phía tên vừa cướp miếng ăn của cậu, mặt đỏ bừng.
- Tôi tôi tôi? Thì sao? Cậu còn không lo ăn cơm đi! Ý kiến cái gì? – Vẫn thản nhiên ngấc mặt lên ăn hiếp kẻ yếu.
- Tại sao anh lại ăn miếng trứng gắp cho tôi vậy? T~T
- Tại tôi đổi ý, không muốn cho cậu ăn đồ tôi gắp, thế có được không?

Vương Tuấn Khải đắc ý cười, mặc kệ khuôn mặt ngày càng đỏ gay đỏ gắt của đối phương, vẫn rung đùi từ tốn ăn cơm. Đến khi hắn gắp một miếng đậu xào sắp cho vào miệng thì Bánh trôi lập tức chơi trò ăn miếng trả miếng, cũng ghé sát mặt lại gần hòng cướp miếng ăn trên miệng người ta.
Nhưng chẳng biết do động tác của tên họ Vương kia quá nhanh hay hành động của cậu có phần chậm chạp mà Bánh trôi thấy môi mình hình như cảm nhận được vị ngon của đậu, thấy cái cứng cứng của đũa, còn nữa, còn có...thứ gì đó mềm mềm ướt ướt...

- Thiên Thiên, anh xem kìa, hai người họ đẩy nhanh quan hệ cũng quá là nhanh đi. Lúc nãy thì nằm đè lên nhau, bây giờ đã tiến tới hôn môi rồi nha~ - Chí Hoành hai mắt sáng rực, nấm trên đũa cũng hạ cánh xuống sàn.
- Bậy nào! Đó mới là chạm môi, chưa thể nói là hôn môi được a~ Hừm, em cũng không cần lãng phí đồ ăn anh nấu như vậy! – Thiên Tỷ tiếc rẻ nấm của anh nằm chỏng chơ trên sàn nhà, chậc lưỡi.
- Nhưng mà, họ định giữ tư thế này đến khi nào a~ Đã 1 phút rồi đấy! Thiên Thiên, hay chúng ta cũng chơi trò này luôn đi, cho đỡ lạc lõng.
- Trong lúc ăn không nên làm chuyện nằm ngoài phạm vi, kệ họ, em cứ tiếp tục ăn đi!

Ấm ức bĩu môi một cái, Chí Hoành cũng không còn cách nào khác đành úp mặt vào bát cơm. Vương Tuấn Khải, anh đợi đấy! Thù này tôi nhất định trả gấp mười, những lần sau nhất định cùng Thiên Thiên âu yếm cho anh tức nổ con mắt. Hừm hừm hừm!!!

- ậu àm ái ì ế ả? (Dịch: Cậu làm cái gì thế hả?) – Vương Tuấn Khải trợn mắt, rít từng chữ qua kẽ răng.
- ôi ính à ả ũa anh ấy, àm ì ược au? (Tôi chính là trả đũa anh đấy, làm gì được nhau?) – Cậu lập tực phản bác.
- ưng à ậu ó iết ình ang àm ái ì ông ả? ậu ám ôn ôi ôi??? (Nhưng mà cậu có biết mình đang làm cái gì không hả? Cậu dám hôn môi tôi?)
- ôi ới ông ôn ôi anh, ó à anh ôn ôi ôi ấy, ả à anh ới ôn ôi ôi. Á!!!!!! (Tôi mới không hôn môi anh, có mà anh hôn môi tôi ấy, cả nhà anh mới hôn môi tôi. Á!!!!!!)

Ệt ới ai ười ắm ồi á! -_-


-End chap 2-  

Continue Reading

You'll Also Like

208K 16K 58
"Xin lỗi nha, tao chỉ có thể dịu dàng với một mình em thôi chứ người khác thì đéo nhé." ᴛʀᴜʏᴇ̣̂ɴ ᴄʜᴀ̆́ᴄ ᴄʜᴀ̆́ɴ sᴇ̃ ɴɢᴏ̣ᴛ! ʜᴏᴀ̣̆ᴄ ᴋʜᴏ̂ɴɢ.. ᴛᴜɪ ᴋʜᴏ̂ɴɢ...
9.6M 163K 76
Một vị tổng tài nổi tiếng tàn khốc trên thương trường, nay lại yêu từ cái nhìn đầu tiên với con gái của một đối tác làm ăn. Chuyện này ai tin đây? ...
68.2K 8.5K 56
"Lee Sanghyeok! Anh thấy em chưa? Em đang nổi tiếng lắm nè." "Đi ra chỗ khác chơi, ai cho em cướp luôn chén cơm của anh!" Jeong Jihoon dụi dụi đầu và...