VÌ KHI ĐÃ YÊU

بواسطة lenkanguyen

145K 42 18

Tình yêu giữa người nam và người nữ Tình yêu cha mẹ dành cho con cái Buồn nhưng đẹp Đừng bao giờ hối tiếc vì... المزيد

VÌ KHI ĐÃ YÊU
phần I (Sự bắt đầu_tiếp theo)
phần II: trò đùa của 1 kẻ cô đơn ở trên cao
tiếp theo phần II : trò đùa của một kẻ cô đơn ở trên cao
phần cuối: Yêu thương

tiếp theo phần II: Trò đùa của 1 kẻ cô đơn ở trên cao

10.9K 5 0
بواسطة lenkanguyen

Bà đã ngất lịm đi. Anh nhanh chóng đưa mẹ vào viện. Được cấp cứu kịp thời, bà đã tỉnh nhưng rất yếu. Bác sĩ yêu cầu phải để bà trong viện để theo dõi. Dù ko còn sức mà nói, nhưng nhìn mắt bà ai cũng biết bà đang đòi về. Anh cầm lấy bàn tay mẹ,

-         Con sẽ ngày ngày ở bên mẹ. Con xin lỗi, trước đây, con thật bất hiếu quá. Mẹ cứ yên tâm ở đây mẹ nhé.

Bà lặng lẽ quay mặt đi, bà muốn giấu đi dòng nước mắt đang rơi xuống, sống hơn nửa đời người, bây giờ bà mới tin vào hai từ "báo ứng". Là bà ác với người khác trước, nên bây giờ ông trời mới đày bà thế này. Ko có gì là quá cả. Nhưng nhìn đứa con trai, bà thấy ko đành lòng. Lâu lắm rồi, nó mới nắm lấy tay bà, mới nói với bà những lời như vậy. Con người ta, càng lúc gần đất xa trời mới càng hiểu ra nhiều điều, hiểu thôi, chứ thay đổi được gì đây!

Ngày ngày anh đi làm, đi làm về là vào viện trông mẹ. Anh giận mình lắm. cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, bố mẹ mình cũng ko thể bỏ mặc. Anh đã làm sai rồi, bây giờ lại càng chồng chất. Anh nhìn mẹ mình mỗi ngày một yếu đi, lòng tự hỏi, "Những ngày tháng trc kia rốt cuộc mày đã nghĩ cái gì, suốt ngày chỉ biết oán giận, sợ hãi, ko làm đc gì cho bố mẹ, gia đình". Ko biết bao lần, anh tự đấm vào người mình, đau à, có đau bằng một phần nhỏ nỗi đau mà mẹ đang chịu đựng? Thế là nước mắt lại rơi. Thấy anh như vậy, Nhi cũng ko biết phải làm sao cả, cô muốn làm chỗ dựa cho anh, nhưng ko sao làm được, chỉ có thể khóc cùng anh mà thôi. Gần nửa tháng trôi qua, nhìn Minh tiều tụy hẳn, đôi mắt thâm quầng, hốc hác, người gầy sọp đi. Nhiều đêm anh mơ thấy ác mộng, tỉnh giấc thấy người ướt đẫm mồ hôi, Nhi hỏi anh mơ thấy gì, anh đều nói ko nhớ.

Hôm nay là chủ nhật. Minh và Nhi vào viện thăm mẹ từ sáng. Cả hai biết là sắp đến cực hạn rồi. bà yếu lắm, những cơn đau đến thường xuyên hơn, Gần như lúc nào bà cũng trong trạng thái mê man. Nếu bà tỉnh táo, nhìn con trai gầy sọp đi chắc bà cũng đau lòng lắm. Một tội ác từ quá khứ đang giết dần giết mòn họ. Càng cố quên thì lại càng khắc sâu, dày vò trong từng suy nghĩ. Đến trưa, anh đưa cô về.

-         Anh xin lỗi vì đã ko thể đưa em đi du lịch như đã hứa.

-         Ko sao anh ạ, bây giờ mẹ là quan trọng nhất.

-         Ừ!

-         … Anh này… mẹ anh từng nói, em rất giống một người, nên anh mới yêu em nhiều như thế. Em ko hiểu. Bây giờ em mới dám hỏi anh. bác gái nói em giống ai hả anh?

Sau bao nhiêu năm che giấu, Minh biết bây giờ mình phải đưa hết cho cô những mảnh ghép cuối cùng của bức tranh quá khứ. Anh quá mệt mỏi rồi. "Nó" luôn tìm đến anh trong những giấc mơ, "nó" đau đớn lắm, anh nhìn thấy tất cả, thấy "nó" khóc lóc, van xin. Anh chỉ có thể nhìn mà thôi. Kết thúc giấc mơ luôn là tiếng hét kinh hồn của nó. Tay lái anh loạng choạng, đầu đau như búa bổ và tai đã ù đi, nhưng anh nghe thấy rõ tiếng anh nói với cô:

-         Đó là em gái anh.

Đúng lúc đấy có tiếng hét từ sau lưng anh, có phải ác mộng kia lại đến ko? Tất cả tối dần đi, ko còn cảm giác nào nữa cả.

-         Có tai nạn, ai gọi cấp cứu đi.

-         Khổ! Ko biết đi đứng thế nào, cũng may tránh kịp cái ô tô.

-         Mất tay lái ngã ra thôi. Chắc ko nặng  lắm đâu

Nhi nghe thấy tất cả những gì mọi người nói, nhưng người cô đau quá, mắt ko mở nổi, cô nghĩ là mình đang mơ. Rồi tí nữa, anh sẽ gọi cô dậy thôi.

****

Ko phải là mơ. Tỉnh dậy, cô thấy mình nằm trong bệnh viện. Y tá nói cô ko nên cử động nhiều, lúc ngã xe cô bị va đập mạnh, nhưng ko chấn thương gì nghiêm trọng, chỉ cần ở lại theo dõi thêm 1,2 ngày. Cô nhìn quanh phòng bệnh, ko có anh

-         Cô y tá ơi, anh Minh đâu, người đi cùng tôi ấy.

-         Anh ấy đang ở phòng cấp cứu, hiện giờ anh ta vẫn đang hôn mê. Các bác sĩ đang chẩn đoán.

-         Ko thể nào!! Anh ấy đang ở phòng nào?

Cô chạy ngay đến, thấy bố anh đag ngồi trên ghế đợi. Ông nhìn cô và bảo cô ngồi xuống.

-         Anh ấy thế nào rồi hả bác?

-         Bác sĩ đang cấp cứu cho nó.

-         Sao lại thế được, theo cháu nhớ là bọn cháu đâu có đâm vào ô tô.

-         Quả báo! Quả báo mà, nhưng tại sao ông trời ko trừng phạt tôi đây này. Tôi mới là người gây ra tội_ ông ôm lấy đầu khóc.

-         Bác ơi, rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao lại quả báo… có phải liên quan đến…con gái bác

Ông ngạc nhiên nhìn cô: “Nó nói cho cô biết rồi à?”

Nói dứt câu, cánh cửa mở ra. Hai người chạy ngay đến bên cạnh bác sĩ:

-         Con trai tôi thế nào rồi anh Đức?

-         Anh yên tâm, chúng tôi đã khám kĩ cho nó, ko có chấn thương gì nguy hiểm. Có thể do kiệt sức nên cơ thể muốn nghỉ ngơi thôi. Chúng tôi sẽ theo dõi thêm.

Hai người thở phào nhẹ nhõm. Bố Minh và cô quyết định ko nói cho  mẹ anh, sợ bà lo lắng quá, sẽ ko tốt cho sức khỏe. Anh sẽ sớm tỉnh lại và tất cả lại như bình thường.

Nhưng 3 ngày, rồi 1 tuần anh vẫn chưa tỉnh lại. Anh vẫn như đang chìm trong giấc ngủ say vậy. Bác sĩ nói: là do ý thức anh ko muốn tỉnh lại, có lẽ do anh quá mệt mỏi vs hiện tại, muốn tìm đến giấc ngủ bình yên. Giấc ngủ này có thể kéo dài 1 tháng, 1 năm hoặc tệ nhất là mãi mãi.

Cô thất thiểu đến bên anh, đã bao nhiêu lần nhìn thấy anh ngủ rồi, nhưng lần này khác quá. Anh đang trước mặt cô nhưng xa xôi lắm. Cô đặt tai lên ngực anh, tim anh vẫn đập, vẫn ấm áp, nhưng sao anh ko mở mắt ra nhìn cô:

-         Đây là cách a nói a cần e sao? Mở mắt ra đi. Anh ác lắm. Anh bỏ mặc em và bố mẹ thế này à, anh ích kỉ lắm

Mọi lần cô khóc, đều có anh ở bên an ủi vỗ về. Bây giờ cô cũng đang khóc, muốn anh tỉnh dậy, xoa đầu cô, cười cô khóc xấu và nói ko sao nữa rồi. Nhưng ko có gì cả. Gió thổi tung rèm cửa, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt người cô yêu, bao nhiêu kỉ niệm ùa về, để khắc thêm nỗi hụt hẫng nhớ nhug trong cô. Ngoài chờ đợi, trách hờn, ko làm được gì nữa ư? Ai nói cho cô cách đi, dù cho có là lên núi xuống biển cô cũng làm!

Mấy hôm nay, sức khỏe mẹ Minh có tiến triển, ko còn đau nhiều nữa nên tinh thần bà cũng tỉnh táo hơn. Người ta vẫn nói, ngọn nến trc khi tắt sẽ sáng bùng lên, đúng ko? Nhưng…

-         Thằng Minh đâu hả ông, sao tôi thấy nóng ruột quá.

-         Làm j có chuyện gì. là nó bận quá thôi.

-         Ông ko nói dối được tôi đâu. Con Nhi mỗi lần đến thăm tôi, mắt nó đều sưng đỏ, ông nói tôi nghe đi. Đừng giấu tôi nữa, có được ko?

Đúng là ông ko giấu nổi bà. Sau khi kể hết chuyện, bà lặng người đi. Hai hàng nước mắt rơi xuống. Bà bảo ông dìu bà  đến thăm con trai.

-         Ông và cái Nhi ra ngoài đi. Tôi muốn một mình ở lại với nó.

-         Có được ko? Bà còn yếu lắm

-         Tôi tự biết sức mình mà.

Cánh cửa đóng lại. Bà đưa tay lên mặt anh, gầy đi nhiều quá. Đứa con trai bé bỏng cùa bà ngày  xưa vẫn hay cười khoe chiếc răng khểnh giống bố, nước da trắng ngày nào bây giờ đã chuyển màu vì nắng gió. Dáng vẻ cao gầy thì vẫn ko thay đổi. Con trai bà đã trưởng thành, nhưng nó vẫn chỉ là thằng bé con của bà, hay cãi bà rồi bị bà đánh đòn thôi.

-         Cái thằng này, mày định ngủ đến bao giờ? Có phải lâu ko bị mẹ đánh là đâm ra đồ đốn thế này…. - Bà đưa tay theo từng đường nét trên khuôn mặt của anh- Con ah, mẹ sắp ko trụ được nữa rồi. báo ứng hãy để mình mẹ chịu thôi. Con ơi, có nghe thấy mẹ nói gì ko?

***

-         Bác ơi, bác hãy kể cho cháu nghe về con gái bác đi ạ? Cháu thật ko hiểu đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Người đàn ông già trước tuổi nhìn Nhi đau khổ. “Con gái bác”, đã lâu rồi ko có người nhắc đến 3 từ đấy trước mặt ông. Lặng người đi, ông bắt đầu kể.

-         Ngày  xưa thời bác còn trẻ, có yêu nhất hai người phụ nữ. Một là mẹ minh bây giờ và trước đó là một người khác nhưng ko thành. Sau khi lấy mẹ thằng Minh, bác vô tình gặp lại người phụ nữ kia, trong phút nông nổi đã…đã.... Cuối cùng vợ bác phát hiện, bà ấy đã bắt bác phải rời xa người phụ nữ ấy. Sau chuyện đó, vợ bác ko còn tin tưởng bác nữa. Bà ấy trở thành người phụ nữ hay ghen và ích kỉ. Nhưng  là lỗi của bác, bác ko thể trách được bà ấy. Vài năm sau, có người họ hàng của  người phụ nữ kia bế đến một đứa bé gái và nói đó là con của bác. Người phụ nữ ấy, sau khi bị bác bỏ rơi, đã có thai và chết ngay sau khi sinh. Người họ hàng ấy nói cũng vì bất đắc dĩ, ko còn khả năng nuôi bé nữa mới phải mang đến trao trả lại cho bác. Lúc ấy bác gái cháu kịch liệt phản đối, Nhưng đấy là con gái bác mà, bác ko thể bỏ mặc nó như bỏ mặc mẹ nó được. Lần ấy, bác rất kiên quyết, cuối cùng nó cũng được ở lại. Nhìn hai đứa con trạc tuổi nhau chơi đùa, bác rất vui. Nhưng làm bác sĩ, bác gần như ở bệnh viện suốt, ko hề biết ở nhà, bà ấy hành hạ con bé nhiều thế nào. Chỉ có mình thằng Minh, nó nhìn thấy hết.

***

-         Con biết ko? Mỗi lần mẹ nhìn thấy nó, thấy nụ cười, có hai cái má lúm của nó là mẹ lại nhớ ngay đến người đàn bà kia. Mẹ lại điên lên và… ko biết bao nhiêu lần con cản mẹ đừng đánh nó. Mẹ sai rồi. là mẹ sai con ơi

Năm ấy, đứa bé gái xinh xắn đã bị mẹ của anh trai đánh đến đập đầu vào tường. Khi đc đưa vào viện đã rơi vào tình trạng nguy kịch. Nhìn em gái mình thở khó nhọc nhờ chiếc ống thở, Minh vốn chỉ là cậu bé nhưng cũng ko đành lòng. Bao nhiêu lần, em gái bị đánh thừa sống thiếu chết, nhưng thấy anh trai, nó vẫn cười thật tươi. Minh thương em lắm. Có gì chơi, cậu cũng lén chia cho em. Hai đứa vẫn thường trốn ra ngoài chơi hết nơi này đến nơi khác. Về nhà thế nào cũng bị ăn đòn, nhưng chúng cũng chả quan tâm. Lần này thì khác, em gái đang thoi thóp trên giường bệnh, nó vốn đã gầy, tay chân như mấy que củi, nay lại càng bé nhỏ hơn. Trong đầu cậu bé vốn nảy ra ý nghĩ: “Nếu về nhà thì mẹ lại đánh, đau lắm, làm sao em chịu đc”, ko, ko thể để em chịu đựng thêm nữa. Bàn tay bé nhỏ của cậu lấy ra chiếc ống thở, phương tiện duy nhất giúp cô bé thở đc. Ngay lập tức, cô bé mở trừng mắt nhìn cậu nửa ko hiểu, nửa van xin, tay chân quẫy đạp, dùng hết chỗ sức còn lại cố gắng hít thở đầy nặng nhọc, dần dần cô bé chuyển sang co giật, thấy vậy Minh hoảng sợ qá, cậu bé buông chiếc ống thở rơi xuống đất, chạy biến đi.

-         Khi ấy, mẹ thấy con chạy ra từ phòng bệnh đầy sợ hãi, mẹ bước vào và biết hết chuyện gì đã xảy ra. Con đừng tự dày vò mình nữa, người giết nó thực ra là mẹ.

****

Đêm hôm ấy, gió mùa về, trời trở lạnh, mùi đất ẩm dễ làm người ta chếnh choáng. Căn phòng bệnh lại càng thêm lạnh lẽo, đáng sợ. Và trong ấy, có người đàn bà mái tóc buông xõa viết những dòng cuối cùng cho con trai. Bà đang cầu xin ông trời, xin ông hãy buông tha cho con trai bà. Bà sẽ dùng cái chết của mình để đánh đổi lấy mạng sống cho nó. Tình yêu thương của bà mấy chục năm luôn được giấu kín bằng những lời lẽ khắc nghiệt, lạnh lùng. Bây giờ, trong chút hơi thở cuối, bà chỉ có thể làm được điều này thôi. Mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt, hơi thở bà mỗi lúc một yếu đi

-         Con ơi, mẹ đã mang con đến cuộc đời, ko thể yêu thương con một cách trọn vẹn, nhưng nhất định mẹ sẽ bảo vệ con. Còn con gái ah, mẹ biết bây giờ mới gọi con thì đã muộn, nhưng mẹ sẽ sớm gặp con thôi, mẹ sẽ chịu tội mà mẹ gây ra.

Bà đã ra đi. Hình phạt cuối cùng ông trời dành cho bà là sự ra đi trong cô đơn, ko có ai bên cạnh. Mưa vẫn rơi rả rích, mưa sẽ xóa nhòa đi những sai  lầm của con người, sẽ xóa đi dấu vết của những nỗi đau họ vô tình gây ra cho nhau. Ông trời là vị phán quan vô tình nhất thế gian.

واصل القراءة

ستعجبك أيضاً

97.3K 8.1K 44
--- Tóm tắt: Phạm Anh Vy đem lòng yêu thầm Trần Vũ Nhật Minh hơn 7 năm trời, một chàng trai ấm áp hệt như ánh dương rực rỡ. Nhưng trong suốt những nă...
162K 10.5K 45
Bị cha đổi nguyện vọng năm lớp 10, Sương Trà phải nỗ lực thay đổi cuộc sống của bản thân, khó khăn lắm cô mới có thể chuyển vào một trường có tiếng...
712K 42K 97
SINH ĐƯỢC NGƯỜI THỪA KẾ HÀO MÔN, TÔI HUÊNH HOANG TÁC GIẢ: QUẤT TỬ CHÂU Tình trạng: Hoàn thành Mới nhất: Chương 95 phiên ngoại Thể loại: Nguyên sang...
118K 11.5K 57
Tác giả: Y Nha Editor: Giừa Số chương: 56 chương chính truyện, 7 chương ngoại truyện Tình trạng edit: Xong phần chính truyện Thể loại: Đam mỹ, thanh...