phần I (Sự bắt đầu_tiếp theo)

18.4K 5 0
                                    

Trong cơn say ngà ngà, cô cất tiếng hát, là bài hát ru cô thường hay hát, đôi vai gầy khẽ run run và khóe miệng vẫn thấp thoáng nụ cười.

“Cái ngủ mày ngủ cho ngoan

Để mẹ đi cấy đồng xa trưa về

Bắt được con cá rô trê

Thòng cổ mang về cho cái ngủ ăn

Cái ngủ ăn..”

-         Ko đc r _ cô hoảng loạn hét lên_ em phải về vs bé Bin, ko có em thì ai ru nó… mà.. mà bố mẹ em đuổi em rồi,em về l..àm s..ao_ Nhi khóc ngẹn_ anh nói em nghe đi,em phải làm sao?

Đôi tay Minh định đặt lên vai Nhi rồi lại buông xuống, đầy bất lực. Đôi mắt chợt hoảng hốt, sợ sệt, bất giác chuyển sang vô hồn, anh nghĩ gì, ko ai biết. Vài phút lặng đi, anh bừng tỉnh, đứng vụt lên, xốc Nhi đứng dậy:

-         Em đi theo anh!

Anh kéo cô về nhà, đôi bàn tay nắm chặt lạnh toát, khiến Nhi rùng mình. Vài bước chân là họ đã đứng trước nhà của Nhi. Tiếng chuông cửa thúc giục, vội vã, màn đêm im lặng, chậm chạp, tiếng bước ai cứ mỗi lúc một gần. Bố cô mệt mỏi mở cửa, một ánh nhìn, một câu nói : “Vào nhà đi”.

Bố Nhi là người kiệm lời, ông hay xét đoán bằng mắt và tin vào đôi mắt của mình. Cô biết chứ, cô vội vàng giải thích:

-         Anh ấy là hàng xóm của nhà mình, anh ấy đã giúp con…

-         Thưa chú, cháu xin lỗi, nhưng cháu xin phép được nói thẳng ạ, dù có chuyện gì đi nữa, cũng ko thể đuổi con gái của mình ra khỏi nhà như thế này được.

-         Tưởng ai lại đến vào đêm hôm khuya khoắt thế này_một giọng phụ nữ cất lên_ hóa ra là con gái nhà này dắt trai về nhà!

-         Bà thôi đi, nhà còn chưa đủ loạn à?

-         Sao ông lại nói tôi, cái đứa con gái quý báu của ông, ăn cắp tiền của tôi đấy chứ, tôi đã bảo nó đợi ông về mà xin tiền đóng học, tiền của tôi còn phải chợ búa, điện nước…

-         Bà im đi, dù thế bà cũng ko có quyền đuổi nó ra đường _ ông quay sang Nhi_ bố xin lỗi, bố vừa đi làm về, mẹ nói con về nhà bà ngoại.

Mẹ? Mẹ Nhi đã mất từ khi cô mới 5 tuổi. Bố cô là xe ôm, thường xuyên đi sớm về muộn, vất vả mưa nắng, quả thực có ko ít mệt mỏi trong việc nuôi nấng Nhi một mình, đâu thể gửi mãi cho ông bà trông. Mà cô từ nhỏ đã hay đau ốm, nhìn con khóc đòi mẹ, ông cũng buồn phiền nhiều. Trong những ngày tháng ấy, ông quen một người phụ nữ, ko xinh đẹp nhưng sắc sảo, dễ cho người ta cảm giác an tâm. Ông nghĩ đơn giản là nếu lấy cô ta, thì việc nhà có người quản ra quản vào, cái Nhi có mẹ chăm sóc, ông sẽ an tâm đi kiếm tiền. Nhưng đó là một quyết định sai lầm, mà khi mắc vào rồi ông mới nhận ra. Cái Nhi, đứa con gái bé bỏng của ông đã gầy còm vì nhiều lần đau ốm, lại bị mẹ kế bắt học làm việc nhà. Nhưng có lẽ vì vậy mà nó ngày càng rắn rỏi, kiên cường hơn, đức tính ấy sao mà giống mẹ đẻ nó đến vậy. Chả bao lâu thì mẹ kế có thai, công việc Nhi phải làm mỗi lúc một nhiều. Những ngày ốm nghém, khó chịu trong người, cô ta lại lôi Nhi ra trút giận. Khi bố cô biết, ông mắng cô ta mấy câu, rồi nhanh chóng thành cãi nhau, chửi nhau, Nhi rất sợ những lúc như thế. Trong đầu cô bé 7 tuổi dần hình thành suy nghĩ : tất cả là tại mình nên bố mẹ mới cãi nhau, vì vậy cô bé muốn mình ngoan hơn nữa, chăm chỉ hơn nữa, và đặc biệt cô bé hay cười lắm. Hàng xóm hay khen con gái nhà ông Thịnh bé bằng cái nắm cơm nhưng rất chăm chỉ, ngoan ngoãn, lễ phép, gặp ai cũng chào hỏi và cười thật tươi. Nhưng ông trời cũng hay đùa ác, một lần, Nhi vừa lau nhà xog, thì bà mẹ kế về, bước vào nhà ko cẩn thận, nên bị ngã. Cái thai bị sẩy. Sau lần đấy, tính tình cô ta càng trái khoáy, khắc nghiệt. Khổ cho Nhi, cô bé mong ngóng có em lắm, mấy lần, bố cãi nhau với mẹ, cô hay kéo bố lại, nói thầm vào tai bố : “Bố ơi, con ko sao đâu, bố đừng mắng mẹ, mẹ sắp đẻ em bé rồi mà, con cũng sắp có em rồi”, nhưng bây giờ thì mất rồi, bà mẹ kế điên loạn trong nỗi đau mất con, đã chỉ thẳng mặt Nhi mà hét: “Tại mày, mày đã giết con tao”. Cô bé hoảng sợ hỏi bố, bố chỉ lắc lắc đầu bất lực: “Ko…ko phải đâu”. Những ngày sau đấy, gia đình Nhi như bị đóng băng vậy, không khí lạnh lẽo, bức bối. Sau lần sảy thai cộng với tuổi tác, khả năng có con của mẹ kế Nhi rất thấp, nhưng bà ta vẫn cố gắng chạy chữa, bao nhiêu tiền đổ vào mà vẫn chưa thấy kết quả. Và bao nỗi tức giận lại được xả xuống đầu Nhi. Bố nhi biết nhưng ông ko biết phải làm gì cả, sự bất lực của ông in hằn trong đôi mắt, ngày ngày ông vẫn chạy xe ôm và những lúc buồn chán, ông hay tìm đến men rượu. Ông luôn về nhà khi đã say mèm, và tiếp đó luôn là những trận cãi vã thâu đêm. Tất cả những điều đó Nhi đã kể cho Minh nghe. Minh thương cô lắm, ko ai biết, khi nghe cô kể, anh đã cắn chặt môi mình đến bật máu, như muốn kìm giữ điều gì.

VÌ KHI ĐÃ YÊUWhere stories live. Discover now