[BHTT][EDIT][HOÀN] TÌNH NHÂN...

By GauNinn

59.1K 2.3K 62

Tên đầy đủ: Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi 2 Tác Giả: Đồng Tâm Nan Cải Đích Hồ Diệu Diệu Số Ch... More

Văn Án
Chương 01: Tình Yêu Và Niềm Đau
Chương 2: Nửa năm trước
Chương 3: Nửa năm trước (2)
Chương 04: Rời bỏ
Chương 5: Nửa năm trước (3)
Chương 6: Nửa năm trước (4)
Chương 7: Tỉnh giấc
Chương 08: Thu Kỳ
Chương 09: Gắt gỏng
Chương 10: Chuyện Xưa
Chương 11: Thương tổn
Chương 12: Tiệc tối (1)
Chương 13: Tiệc tối (2)
Chương 14: Đóng Băng
Chương 15: Chuẩn bị xuất phát.
Chương 16: Nửa năm trước (5)
Chương 17: Đáp trả gay gắt
Chương 18: Thất Tịch
Chương 19: Thất Tịch (2)
Chương 20: Hành Trình
Chương 21: Thăm Tù
Chương 22: Kỳ Nghỉ (1)
Chương 23: Kỳ nghỉ (2)
Chương 24: Sắp Vỡ Tan
Chương 25: Vợ à, nên về nhà rồi!
Chương 26: Nửa năm trước (Cuối)
Chương 27: Năm 2009 (I)
Chương 28: Năm 2009 (II)
Chương 29: Năm 2009 (III)
Chương 30: Năm 2009 (IV)
Chương 31: Năm 2009 (V)
Chương 32: Năm 2012
Chương 33: Á Đinh Đạo Thành
Chương 34: Á Đinh Đạo Thành (II)
Chương 35: Năm 2015
Chương 37: Á Đinh Đạo Thành (III)
Chương 37: Ở Trong Tim Tôi
Chương 38: Tận Sức
Chương 39: Cơ Hội
Chương 40: Vùng Sâu Vùng Xa
Chương 41: Giáo Viên Tạm Bợ
Chương 42: Niềm Vui Nhỏ Nhoi
Chương 43: Nỗi sợ của cô ấy khó mà yên bình
Chương 44: Hiểu Lầm Sâu Sắc
Chương 45: Lần Đầu Gặp Mặt
Chương 46: Uy Hiếp
Chương 47: Giây Phút Ấm Áp
Chương 48: Tiệc
Chương 49: Kế Hoạch
Chương 50: Trước khi cuộc chiến bắt đầu
Chương 51: Âm Mưu
Chương 52: Lụi Bại Trong Gang Tấc
Chương 53: Bé Con
Chương 54: Say Rượu
Chương 55: Thượng Diễn
Chương 56: Mắc Câu
Chương 57: Sinh Ra Đã Là Vua
Chương 58: Đại Nạn Không Chết
Chương 59: Trở Về
Chương 60: Đối Đầu
Chương 61: Tan Vỡ
Chương 62: Vẫn Như Ngày Nào
Chương 63: Khiêu Khích
Chương 64: Vết Tích
Chương 65: Chết Tâm
Chương 66: Món Quà I
Chương 67: Món Quà II
Chương 68: Sự Thật
Chương 69: Tỉnh Ngộ
Chương 70: Cứu Vãn Kịp Không?
Chương 71: Cá Cược
Chương 72: Luyện Tập
Chương 73: Chị Em
Chương 74: Cứu Người
Chương 75: Bày Tỏ Nỗi Lòng
Chương 76: Trợ Lý
Chương 77: Hạt Dẻ
Chương 78: Bữa Tiệc
Chương 79: Giả Ngu
Chương 80: Bản Ghi Âm
Chương 81: Náo Loạn
Chương 82: Mạnh Mẽ
Chương 83: Người Như Tôi
Chương 84: Kế Hoạch
Chương 85: Nỗi Lòng
Chương 86: Vỡ Tan
Chương 87: Kẻ Phản Diện I
Chương 88: Kẻ Phản Diện II
Chương 89: Kẻ Phản Diện III
Chương 90: Kẻ Phản Diện IV
Chương 91: Kẻ Phản Diện V
Chương 92: Kẻ Phản Diện VI
Chương 93: Kẻ Phản Diện VII
Chương 94: Kẻ Phản Diện VIII
Chương 95: Kẻ Phản Diện IX
Chương 96: Kẻ Phản Diện X
Chương 97: Kẻ Phản Diện XI
Chương 98: Kẻ Phản Diện XII
Chương 99: Kẻ Phản Diện XIII
Chương 100: Kẻ Phản Diện XIV
Chương 101: Kẻ Phản Diện XV
Chương 102: Kẻ Phản Diện XVI
Chương 103: Kẻ Phản Diện XVII
Chương 104: Kẻ Phản Diện XVIII
Chương 105: Kẻ Phản Diện XIX
Chương 106: Vẫn Sẽ Hi Sinh Vì Chị
Chương 107: Chị Yêu Em, không hối tiếc.
Chương 108: Tôi từ bỏ Lam Phi Ỷ
Chương 109: Duyên Trời Định
Chương 110: Phải biết hổ thẹn!
Chương 111: Chuyện Của Bé Con
Chương 112: Không Được Làm Mặt Sếp
Chương 113
Chương 114: Mụ Phù Thủy
Chương 115
Chương 116 (Hoàn)
Phiên Ngoại 1: Dư Kiêu
Phiên Ngoại 2: Dư Kiêu 2
Phiên Ngoại - Dư Kiêu 3
Phiên Ngoại - Dư Kiêu 4
Phiên Ngoại - Dư Kiêu 5
Phiên Ngoại - Dư Kiêu 6
Phiên Ngoại - Dư Kiêu 7
Ngoại Truyện - Dư Kiêu 8 (END)
Phiên Ngoại - Thu Kỳ & Quan Thư Quân 1
Phiên Ngoại - Quan Thư Quân & Thu Kỳ 2
Phiên Ngoại: Vưu Phi Phàm & Lam Phi Ỷ 1
Phiên Ngoại - Lam Phi Ỷ & Vưu Phi Phàm 2
Phiên Ngoại: Vưu Phi Phàm & Lam Phi Ỷ 3
Ngoại Truyện 16
Phiên Ngoại 17
Phiên Ngoại 18 (Tạm End)

Ngoại Truyện 15

122 4 0
By GauNinn

Ngay khi ngọn lửa giữa hai người sắp bùng cháy, Phi Tuấn xông vào văn phòng mà không gõ cửa, theo sau là Mộ Tịch Nhiên và Thư ký Đỗ, trường hợp xấu hổ này, khiến Phoebe và Vưu Phi Phàm không kịp trở tay, sự hoảng loạn khi bị bắt gặp cảnh giường chiếu khiến Vưu Phi Phàm một tay đem Phoebe ngồi vào ghế còn bản thân chắn ở phía trước, ngượng ngùng nhìn anh hai và Tịch Nhiên.

Xét về tu vi không biết xấu hổ mà nói, Vưu Phi Phàm tuyệt đối là bậc tiên nhân, hai gò má ửng hồng, đưa tay gãi gãi đầu, giọng vô cùng giễu cợt nói: "Anh hai à, trên đời luôn có ngày tốt cảnh đẹp, anh không gõ cửa đã xông vào, lỡ đâu em với Phoebe không mặc quần áo thì sao bây giờ?"

Cả Mộ Tịch Nhiên và Thư ký Đỗ đều xấu hổ dịch chân ra bên ngoài cửa văn phòng, Phi Tuấn mặt cũng đỏ theo, tức giận giậm chân: "Hai đứa có biết xấu hổ không? Văn phòng là nơi thế nào hả, dám làm bậy! Vưu Phi Phàm, em dám dạy hư em gái anh, còn ở đó đùa giỡn nữa hả?"

Sau khi sửa sang lại quần áo, Phoebe đứng lên, trước mặt mọi người không chút do dự vòng tay qua eo Vưu Phi Phàm, từ phía sau thò đầu ra nhìn thẳng vào Phi Tuấn: "Anh à, hôm nay anh phải cảm ơn Phi Phàm đấy, nếu hôm nay em ấy không ra mặt nói chuyện, thì cái văn phòng này không đến phiên bọn em làm bậy đâu."

"Em!"

"Nói đi, anh tìm em có chuyện gì?"

"Anh đã ngẫm nghĩ lại, khoảng thời gian này đúng là có quá nhiều chuyện xảy ra, em với Phi Phàm cũng mới vừa hoà hảo như lúc đầu, muốn sống cuộc sống yên bình, anh có thể hiểu. Một năm, cho em nghỉ ngơi một năm, anh chỉ có thể cho được bao nhiêu đó."

Phi Tuấn duỗi ngón tay ra hiệu số 1. Hình như một năm là cực hạn, Phoebe cười thoải mái, vui vẻ nhìn chằm chằm vào mắt Phi Phàm, hai người ngầm cúi đầu, giống như cùng nhau nghĩ ra gì đó, sau đó Phoebe vỗ tay: "Được rồi, một năm thì một năm, vẫn tốt hơn là không có. Trong một năm tới, chuyện lớn nhỏ trong công ty em không can dự, đừng có đến tìm em. Trong công việc có vấn đề gì, thư ký Đỗ sẽ dốc sức giúp anh, tin tưởng năng lực của cô ấy, với lại Tịch Nhiên cũng có ở đây, nếu cần phải ra quyết sách gì khó khăn cũng có thể tìm cô ấy thảo luận."

Phi Tuấn không nói gì, tức giận trừng mắt với Phoebe và Vưu Phi Phàm, sau đó xoay người rời đi, còn thư ký Đỗ đỏ mặt vội vàng đóng cửa lại, còn Phoebe thì úp mặt vào lưng Vưu Phi Phàm sầu não rên la: "A! Mất mặt quá đi!"

Vưu Phi Phàm quay đầu nhìn Phoebe như phát hiện ra thế giới mới, chỉ vào khuôn mặt đỏ bừng của Phoebe cười lớn: "Ha ha ha ha, chị cũng có lúc thẹn thùng a! Ha ha ha ha. . . . . ."

Phoebe nắm lấy ngón tay của cô, mạnh mẽ kéo sát vào thân mình: "Coi chừng hôm nay chị ăn thịt em đó!"

hung ác hướng về phía cô: "Cẩn thận hôm nay tôi ăn thịt cô!"

"Mẹ nó à ~ Chị đáng yêu thật đó~"

"Được rồi, giờ chúng ta nói chuyện chính đi."

Vưu Phi Phàm ngồi ở bên kia bàn, đối mặt Phoebe: "Xin cứ tự nhiên, muốn gì cũng được."

Phoebe ngồi vào ghế, lập tức nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Căn phòng này được sửa lại tổng cộng ba lần, lần đầu là ông nội chị ở khu đất vàng này xây tòa nhà văn phòng Lam Thị, chỗ chị ngồi hiện tại chính là hành trình mở ra vinh quang gia tộc.

Lần thứ hai là khi ba chị tiếp nhận vị trí chủ tịch, ông cực lực phản đối lối suy nghĩ truyền thống và bảo thủ của ông nội, nên ông bắt đầu tái cơ cấu Lam Thị trong thời gian ông nắm quyền, nhân tiện sửa sang lại văn phòng;

Lần thứ ba là khi ba bị áp lực giữa gia đình và công việc, đột tử tại chỗ này, cho nên khi chị ngồi ở vị trí này, đã mang hết tất cả đồ vật thay đổi đi hết."

"Thật ra... chị vẫn không nỡ, đúng không? Hơn phân nửa cuộc đời dành hết cả tâm huyết cho nơi này, không khác gì cắm rễ, lúc muốn rời đi, người đầu tiên nói không đồng ý, thường là những người sống dựa vào chị."

Vưu Phi Phàm dịu dàng nhìn Phoebe, rồi nói: "Không phải chị luôn miệng nói bản thân phải chịu trách nhiệm với bao nhiêu gia đình trong tòa nhà này sao? Vợ yêu à, em sẽ mãi luôn ủng hộ chị, thế nên, chị vẫn nên ở đây yên tâm trị giang sơn, tiếp tục làm trụ cột của nhà họ Lam đi, đừng cố nghĩ phải rời đi. Còn em hả... mặc dù sẽ không giống trước kia, nhưng cũng nghiêm túc chăm sóc gia đình chúng ta."

Phoebe bất đắc dĩ lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới: "Hay là chị sắp xếp công việc cho em, giống như lúc đầu mới gặp nhau, để em ở cửa, em có thể trông chừng chị mỗi ngày."

"Thôi thôi thôi, mỗi ngày ngẩng đầu thấy cúi đầu thấy, chị không thấy chán à?"

Vưu Phi Phàm vừa nói xong, Phoebe trừng mắt hung hăng đập bàn: "Vưu Phi Phàm!!! Em chê chị... em thế mà bắt đầu dám chê chị... Em không yêu chị, có phải không còn yêu chị...."

Phoebe trông như muốn ăn thịt người, Vưu Phi Phàm chỉ tùy tiện nói, sao biết được người phụ nữ này sẽ nhào tới ngồi lên đùi mình, không nói một lời bắt đầu nhéo mặt cô: "Nữ hoàng tha mạng... nữ hoàng tha mạng đi! Tiểu nhân chỉ thuận miệng nói thôi mà, cầu nữ hoàng nương nương tha cho tiểu nhân!"

Phoebe quàng tay qua vai Vưu Phi Phàm, hôn một cái bên tai: "Tội chết có thể miễn! Tội sống khó tha ♀~"

...

Thu Kỳ nghiêng đầu ngắm nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ, thành phố bên dưới dần biến thành những đốm nhỏ khi máy bay cất cánh, Quan Thư Quân bên cạnh cũng thò đầu ra ngoài cửa sổ và thản nhiên hỏi Thu Kỳ: "Cũng đã cất cánh rồi vui vẻ lên nào, được chứ?"

"Bây giờ tôi nghĩ không ra, sao cô lại thành kẻ bám người thế, nhất quyết đòi đi theo tôi cho bằng được?"

Thu Kỳ vẫn còn thắc mắc chuyện Quan Thư Quân cứ bám theo, hình như người này chơi với Vưu Phi Phàm lâu rồi, cái tốt không học, lại học da mặt dày: "Này, bị gì thế, tôi hỏi cô đó...."

Thu Kỳ không kiên nhẫn nhìn Quan Thư Thân chờ đáp án, Quan Thư Quân duỗi ngón tay ra, nói một cái thì bỏ ngón tay ra: "Cô có kinh nghiệm đi nước ngoài không? Không có rồi. Cô có biết tiếng Ý không? Không luôn. Cô biết chính xác địa chỉ trang trại của chị tôi không? Sao mà biết được chứ. Mà cho dù có biết, rồi cô định đến đó thế nào? Cô cũng không biết nốt...."

Thu Kỳ đeo tai nghe sau khi nghe được nửa chừng, chán ghét xua tay: "Không sao đâu... dài dòng quá..."

Quan Thư Quân đang hăng say nói bị thái độ của Thu Kỳ chọc thức nên nổi giận: "Tôi nói cho cô biết, bây giờ tôi còn đang tốt tính nhé, không dễ nổi giận, nếu không tôi sẽ... tôi sẽ...."

Thu Kỳ nhìn chằm chằm vào Quan Thư Quân: "Nếu không thì là gì ..."

Quan Thư Quân trả lời với giọng như muỗi: "Nếu không ... tôi sẽ không theo cô."

Thu Kỳ không thèm tranh cãi với cô, từ trong túi lôi ra cái bịt mắt, nhân lúc Quan Thư Quân chưa kịp phản ứng đã đeo nó lên đầu cô ấy: "Cô lì lợm la liếm đòi đi theo tôi, tôi còn chưa tính, đừng làm phiền tôi nghỉ ngơi, cho cô cái bịt mắt đấy, nếu cô còn tiếp tục chọc tôi, xuống máy bay tôi sẽ cắt đuôi cô đấy."

Đeo bịt mắt, Quan Thư Vân cười lớn: "Này, Thu Kỳ, cô cũng không tệ."

"Câm miệng, còn bay 11 tiếng, đừng có làm phiền tôi nghỉ ngơi."

"Được, được, được, ngủ đi, ngủ đi."

.........

Sau khi xuống máy bay, thần thái của Quan Thư Quân đã thay đổi, vừa rồi ở trên máy bay thì như con thỏ trắng da mặt dày, giờ thì biến thành đầy kiêu ngạo, Thu Kỳ mím môi đi theo phía sau cô ấy, ngay lập tức nhận ra sự kỳ lạ, thế thấp giọng phàn nàn: "Không hiểu cô đang vờ ra vẻ gì nữa?"

Quan Thư Quân dừng bước, có lẽ sự kiên nhẫn và tính khí tốt của cô ấy đã cạn kiệt, cô ấy chống nạnh hù dọa: "Để tôi nói cho cô biết, nơi này không thể an toàn bằng trong nước, còn cái loại người phụ nữ Châu Á nhìn chân yếu tay mềm không biết tiếng nước ngoài, lỡ gặp Mafia gì đó, người ta có thể trực tiếp bắt cô trói lại bán cho ổ mại dâm hay làm nô lệ tình dục cho ai đó."

"Cô."

"Không biết cô có sợ hay không, chứ tôi thì không. Ít ra người của tôi đã sang bên này, sắp xếp ổn thoả đâu vào đó, tôi chỉ cần lên xe đến khách sạn, sau đó tắm nước nóng thoải mái rồi đi ngủ hay đi ăn một bữa cho ngon, đợi đến khi nghỉ ngơi xong thì lái xe đi hóng gió... Còn cô á hả, tự lo cho bản thân đi nhé~"

Vừa nói xong, Quan Thư Quân vứt bỏ Thu Kỳ, một mình rời đi, Thu Kỳ nghiến răng giậm chân mạnh, tức giận đến nỗi đau túi mật: "Người phụ nữ này sớm biết mình đất khách quê người không quen thuộc chỗ này, bày đặt ra vẻ tử tế muốn đi cùng, làm này làm nọ cho lắm vô chỉ chờ đợi lúc này hạ bệ mình!"

Nuốt cục tức vào bụng, Thu Kỳ xoay người sải bước chân đi theo sát Quan Thư Quân, nhịn tức truy vấn: "Cô đi đâu thế?"

"Khách sạn nè."

"Cô còn chưa lấy hành lý thì phải?"

"Hoặc là cô lấy giúp tôi, tôi đợi cô ở cửa đi ra, hai ta cùng về khách sạn. Hoặc là... mà thôi dù sao hành lý chẳng đáng nhiêu đồng, bỏ luôn cũng được, cô tự lo liệu cho cô đi."

"Cô!"

Một giây trước, Quan Thư Quân còn đang cười, giây sau sắc mặt trầm xuống, hỏi Thu Kỳ: "Lấy hay không lấy?"

Thu Kỳ nghiến răng đành thuận theo ý người này: "Lấy thì lấy."

"Ngoan, nghe lời lắm."

Thu Kỳ vốn để tóc dài buông xõa, cô tức giận cầm dây chun buộc tóc đuôi ngựa cao, hai người cứ vậy một trước một sau đến nơi ký gửi hành lý, Thu Kỳ chen qua đám đông chạy đến lối ra hành lý, nhìn một lúc lâu mới thấy vali của cô và Quan Thư Quân, nhanh nhẹn lấy nó, rồi dùng hết sức đẩy vali đi ra khỏi đám đông: "Vali của cô."

Quan Thư Quân ra vẻ chuyện này liên quan gì đến mình, khiến Thu Kỳ nhìn thấy liền khó chịu, cô hai tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm vào chiếc vali, không có ý định cầm lấy: "Cô đẩy cho tôi là được rồi."

"Cô! Được một tấc tiến một thước!"

"Nói chuyện cho đàng hoàng nhé, với cái thái độ này của cô, coi chừng lát nữa tôi trói cô... đem đi bán...."

Thu Kỳ hết cách, phải kéo hai cái vali, ngắt lời ngắt lời Quan Thư Quân: "Đi thôi."

"Phải thế chứ, giống một bé cừu ngoan ngoãn, như vậy mới tốt."

Quan Thư Quân đưa tay ra hứng thú xoa đầu Thu Kỳ, rồi sải bước đi ra ngoài sân bay....

Continue Reading

You'll Also Like

917K 52.9K 105
Tác phẩm: Câu Chuyện Mật Ngọt Tên tác phẩm QT: Như Mật Lại Tựa Như Kẹo Tác Giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử Thể loại: Đô thị tình duyên, 1x1, HE...
82.1K 2.3K 12
Vì vợ mới sinh con nên Yến Thành thuê bảo mẫu về giúp đỡ. Hắn đã rất bất ngờ khi người nọ làm nam, tuy vậy vẫn nồng nhiệt tiếp đón. Một ngày nọ hắn v...
16.8K 531 10
Tác phẩm: Tha Điềm Điềm Đích Vị Đạo (她甜甜的味道) Tác giả: Cửu Hoàng Thúc (九皇叔) hoặc Hoa Lạc Thì Thính Phong Vũ (花落时听风雨) Tác phẩm thị giác: Hỗ công Thể l...
6.3K 198 8
Tác phẩm: Ban ngày xâm lấn Tác giả: Khâu Tử Tra Thể loại truyện: Nguyên sang - bách hợp - cận đại hiện đại - huyền nghi Thị giác tác phẩm: Chủ thụ Ph...