Cung tường vãn tâm - Đông Tà...

Від ndmot99

10.5K 623 13

Tên: Cung tường vãn tâm / 宫墙挽心 Tác giả: Đông Tà Tiểu Tiểu / 东邪小小 Văn án: Triệu Thanh Uyển xuất thân từ gia đ... Більше

Chương 1: Bã thuốc
Chương 2: Tìm mèo
Chương 3: Mưu kế
Chương 4: Lãnh cung
Chương 5: Có rắn
Chương 6: Đồ ăn
Chương 7: Diệt chuột
Chương 8: Giao dịch
Chương 9: Bóng đen
Chương 10: Trù nghệ
Chương 11: Tru tâm
Chương 12: Chia bánh
Chương 13: Bị đánh
Chương 14: Ý chỉ
Chương 15: Lợi dụng
Chương 16: Lời đồn
Chương 17: Giữ gìn
Chương 18: Đào hang
Chương 19: Bắt người
Chương 20: Khách ít đến
Chương 21: Ghen ghét
Chương 22: Đêm mưa
Chương 23: Cổ quái
Chương 24: Đáp lại
Chương 25: Hoang mang
Chương 26: Kết cục
Chương 27: Vu oan
Chương 28: Ghen tị
Chương 29: Giao nộp
Chương 30: Cải thiện
Chương 31: Đe dọa
Chương 32: Phân quyền
Chương 33: Có hỉ
Chương 34: Sinh nhật
Chương 35: Mời rượu
Chương 36: Ở lại
Chương 37: Nổi điên
Chương 38: Thuốc giải
Chương 39: Hiểu lầm
Chương 40: Châm ngòi
Chương 41: Đổ bệnh
Chương 42: Giấu giếm
Chương 43: Phế hậu
Chương 44: Lương phi
Chương 45: Quách tướng
Chương 46: Thiếu hụt
Chương 47: Thị tẩm
Chương 48: Gọi đi
Chương 49: Khác thường
Chương 50: Nhắc nhở
Chương 51: Đau bụng
Chương 52: Nhược điểm
Chương 53: Kỳ quặc
Chương 54: Xử lý
Chương 55: Phỏng đoán
Chương 56: Chủ động
Chương 57: Lén lút
Chương 58: Bẩm báo
Chương 59: Thử
Chương 60: Phạt quỳ
Chương 61: Xử lý
Chương 62: Bạc tình
Chương 63: Hỏa hoạn
Chương 64: Tra tấn
Chương 65: Thánh ý
Chương 66: Mượn đao
Chương 67: Khiển trách
Chương 68: Động trời
Chương 69: Xem xét quyết định
Chương 70: Điên cuồng
Chương 71: Tim đập nhanh
Chương 72: Trúng độc
Chương 73: Nữ y
Chương 74: Tri kỷ
Chương 75: Mâu thuẫn
Chương 76: Xin lỗi
Chương 77: Ám toán
Chương 78: Chết đuối
Chương 79: Tấn vị
Chương 80: Sinh
Chương 81: Yếu ớt
Chương 82: Hộp đồ ăn
Chương 83: Cấm túc
Chương 84: Mưu tính
Chương 85: Dời cung
Chương 86: Thử
Chương 87: Phương án
Chương 88: Nửa ngày
Chương 89: Thêm hương
Chương 91: Tuyên bố
Chương 92: Buộc tội
Chương 93: Thổ lộ
Chương 94: Hái hoa
Chương 95: Tổ yến
Chương 96: Thỉnh an
Chương 97: Cao minh
Chương 98: Ân điển
Chương 99: Ban ân
Chương 100: Tâm sự
Chương 101: Say rượu
Chương 102: Cùng phòng
Chương 103: Mất mát
Chương 104: Làm ra vẻ
Chương 105: Thành ý
Chương 106: Cởi áo
Chương 107: Phân ưu
Chương 108: Xin lỗi
Chương 109: Một cái chớp mắt
Chương 110: Phân cao thấp
Chương 111: Ghen
Chương 112: Phu quân
Chương 113: Cung quy
Chương 114: Ân tình
Chương 115 - 120
Chương 121 - 130
Chương 131 - 140
Chương 141 - 150
Chương 151 - 160
Chương 161 - 170
Chương 171 - 180
Chương 181 - 190
Chương 191 - 200
Chương 201: Cuồng đồ
Chương 202: Thi hội
Chương 203: Chiêu mộ nhân tài
Chương 204: Vô lại
Chương 205: Tình địch
Chương 206: Thi đình
Chương 207: Vấn đáp
Chương 208: Ngoắc tay
Chương 209: Trạng nguyên
Chương 210: Nói mớ
Chương 211: Căng thẳng
Chương 212: Kính rượu
Chương 213: Phản bác
Chương 214: Nhẫn tâm
Chương 215: Nhiệt liệt
Chương 216: Tro tàn
Chương 217: Giáo trường
Chương 218: Tuệ tần
Chương 219: Nhục nhã
Chương 220: Con hoang
Chương 221: Tố cáo
Chương 222: Mật báo
Chương 223: Thẳng thắn
Chương 224: Ước nguyện ban đầu
Chương 225: Rửa chân
Chương 226: Phá thai
Chương 227: Chép phạt
Chương 228: Kích thích
Chương 229: Túi tiền
Chương 230: Ngang ngược
Chương 231: Bình Nhi
Chương 232: Yêu ngài
Chương 233: Động lòng người
Chương 234: Tiếng lòng
Chương 235: Cưỡi ngựa
Chương 236: Ngôi sao
Chương 237: Tình lang
Chương 238: Xứng đáng
Chương 239: Kẻ thù
Chương 240: Xảy ra chuyện
Chương 241: Trinh tần
Chương 242: Quyền uy
Chương 243: Đề cao
Chương 244: Thuốc hay
Chương 245: Trung thu
Chương 246: Bãi triều
Chương 247: Khu dệt
Chương 248: Đầu thai
Chương 249: Quyết định
Chương 250: Ngắm mai
Chương 251: Ngả bài (1)
Chương 252: Ngả bài (2)
Chương 253: Nghĩ mà sợ
Chương 254: Uống rượu
Chương 255: Xin phế bỏ
Chương 256: Thiếu sư
Chương 257: Tú nương
Chương 258: Áo ngủ
Chương 259: Trường tình
Chương 260: Đi tuần
Chương 261: Huyện Bình
Chương 262: Khuê phòng
Chương 263: Vườn trà
Chương 264: Quật cường
Chương 265: Cập kê
Chương 266: Mài giũa
Chương 267: Phục tùng
Chương 268: Hành thích
Chương 269: Tử biệt
Chương 270: Di thể
Chương 271: Bạc đầu
Chương 272: Bia mộ
Chương 273: Ta và thê
Chương 274: Thê và quân
Chương 275 - Phiên ngoại: Niên thiếu (1)
Chương 276 - Phiên ngoại: Niên thiếu (2)
Chương 277 - Phiên ngoại: Niên thiếu (3)

Chương 90: Giả ngốc

46 2 0
Від ndmot99

Nhìn Tiêu Sát như đứa bé ngủ say, sau mấy giây do dự, Triệu Thanh Uyển vẫn không nhịn được mà vuốt ve thái dương của hắn

Không ngờ Tiêu Sát lại giơ tay đặt lên mu bàn tay nàng, không cho tay nàng rời đi.

Bàn tay to bao trùm tay nhỏ.

Nhiệt độ lòng bàn tay và mu bàn tay đan vào nhau, từ ấm áp dần biến thành nóng rực.

Trái tim Triệu Thanh Uyển theo đó mà đập thình thịch, hai má cũng hơi nóng lên.

Nàng thầm hít sâu một hơi mới dần bình tĩnh lại.

Hai người giữ hình ảnh yên tĩnh này rất lâu, mãi đến khi Tiêu Sát buông tay nhưng vẫn nắm chặt tay nàng, sau đó mở mắt.

"Khi nãy trẫm mệt quá nên thiếp đi, hoàng hậu ở bên trẫm vất vả rồi."

"Thần thiếp không vất vả, người vất vả là hoàng thượng. Số tấu chương này hay là để ngày mai hãy phê duyệt, tối nay hoàng thượng nghỉ ngơi sớm đi."

"Không được, ngày mai sẽ có tấu chương của ngày mai, nếu cứ đùn đẩy số tấu chương chưa phê duyệt sẽ càng ngày càng nhiều, trẫm sẽ càng thấy áp lực. Nếu nàng mệt thì đi ngủ trước đi, một mình trẫm ở đây cũng được."

"Không, hoàng thượng ngày nào cũng trăm công nghìn việc, thần thiếp thì chỉ ăn không ngồi rồi, sao có thể ngủ trước hoàng thượng? Hoàng thượng muốn phê duyệt tấu chương, vậy thần thiếp tiếp tục ở đây với ngài."

"Hoàng hậu..." Tiêu Sát nắm chặt tay nàng như muốn diễn tả sự kích động lúc này.

"Hoàng thượng, vậy thần thiếp tiếp tục mài mực."

"Được, vất vả cho hoàng hậu rồi."

Triệu Thanh Uyển vội đứng dậy đến cạnh bàn, tiếp tục cúi đầu mài mực.

Tiêu Sát khẽ cười, sau đó tập trung xem tấu chương.

Xem xong, Triệu Thanh Uyển cũng đã mài mực xong.

Thấy hắn muốn bắt đầu viết, nàng tri kỷ cầm bút lông đưa cho hắn.

Tiêu Sát ngẩng đầu nhìn nàng, nhận lấy bút lâu, phê duyệt tấu chương.

Đây là lần đầu tiên Triệu Thanh Uyển tận mắt nhìn hắn viết chữ.

Nét chữ của hắn nước chảy mây trôi, nhưng lại cứng cáp tiêu sái cùng chút nghiêm nghị.

Nàng nghĩ nghiêm nghị là để thần tử dễ bề đọc.

Nếu vậy khi không cần chỉnh chu, xóa bỏ sự nghiêm nghị này, nét chữ của hắn chắc chắn sẽ càng bay bổng.

Không lẽ làm đế vương, mọi việc đều phải kìm nén sao?

Xem ra đế vương không dễ làm như người thường tưởng tượng.

Có điều tại sao trong việc khuê phòng với nàng, hắn lại không hề khắ chế cơ chứ?

Từ nét chữ của Tiêu Sát, Triệu Thanh Uyển nghĩ tới việc hắn làm hoàng đế không dễ, sau đó nghĩ tới việc khuê phòng cùng hắn, mặt vô cớ đỏ lên.

Như cảm nhận được, Tiêu Sát ngừng nét bút trong tay, ngẩng đầu nhìn giai nhân bên cạnh.

Thấy nàng đỏ mặt mất tập trung, hắn cười trêu: "Hoàng hậu nghĩ gì mà say sưa thế? Mặt cũng đỏ lên rồi kìa!"

"Dạ? Không có, thần thiếp không nghĩ gì cả..." Triệu Thanh Uyển bối rối vỗ má mình, chột dạ giải thích, "Thần thiếp chỉ đang xem hoàng thượng viết, cảm thấy nét chữ của ngài đúng là rất đẹp."

"Ha ha, vậy sao?"

"Vâng, hoàng thượng đừng đoán mò nữa."

"Được, trẫm không đoán mò, hoàng hậu nghĩ gì cũng được, trẫm không có ý kiến."

"Hoàng thượng..." Triệu Thanh Uyển hờn dỗi một tiếng, cúi đầu lùi một bước, cách xa Tiêu Sát, sau đó tiếp tục mài mực.

Tiêu Sát vốn đang mệt lập tức tỉnh táo lại, tiếp tục phê tấu chương.

Lần này hai người không mất tập trung nữa.

Một người tập trung mài mực, sắp xếp lại tấu chương đã phê duyệt.

Một người tập trung xem tấu chương, viết phê bình.

Tuy đây là lần đầu tiên hai người phối hợp nhưng lại ăn ý đến thế.

Tiêu Sát làm việc vô cùng hăng hái, trong thời gian đó còn bảo Tiểu Mục Tử mang hết tấu chương tới, bận rộn một hồi cuối cùng cũng xong.

Hắn vươn vai: "Cuối cùng cũng xong rồi."

"Hoàng thượng vất vả, thần thiếp đi pha cho ngài ly trà nóng."

"Hoàng hậu cũng vất vả rồi, việc nhỏ như vậy bảo hạ nhân làm là được. Tiểu Mục Tử!"

Tiểu Mục Tử canh giữ ở bên ngoài đang mơ mơ màng màng, nghe Tiêu Sát gọi, lập tức giật mình tỉnh dậy, chạy vào trong trả lời: "Hoàng thượng, có nô tài."

"Pha cho trẫm và hoàng hậu hai ly trà nóng, làm xong rồi ngươi có thể đi nghỉ ngơi."

"Vâng, nô tài đi pha ngay."

Tiểu Mục Tử vội ra ngoài bảo cung nhân Phượng Nghi Điện pha trà nóng, đồng thời chuẩn bị thau nước ấm cho chủ tử rửa mặt.

Bận rộn xong, tất cả cung nhân lui xuống, Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển cũng chuẩn bị đi ngủ.

"Hoàng thượng, thần thiếp giúp người thay đồ."

"Được, đây là lần đầu hoàng hậu chủ động giúp trẫm, đúng là khó có được."

"Xin lỗi... Trước đây thần thiếp không làm tròn bổn phận của một hoàng hậu, cũng không làm tròn bổn phận của một thê tử..." Nghe Tiêu Sát thuận miệng cảm thán, Triệu Thanh Uyển cúi đầu xin lỗi.

Tiêu Sát nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng: "Hoàng hậu không cần tự trách, trẫm hiểu nàng, trẫm vẫn luôn đợi nàng. Bây giờ cuối cùng trẫm cũng đợi được có phải không?" Tiêu Sát thấp thỏm, chờ mong, dè dặt hỏi Triệu Thanh Uyển, sợ nàng nói ra điều mình không muốn nghe thấy.

Triệu Thanh Uyển hiểu ý nghĩa trong câu nói này, nàng không muốn gạt hắn, cũng không muốn gạt bản thân, nhưng đồng thời cũng không muốn phá vỡ bầu không khí hài hòa hai người khó khăn lắm mới xây dựng, chỉ đành cười nói: "Hoàng thượng, thần thiếp chủ động giúp ngài thay quần áo, ngài đương nhiên chờ được rồi."

"Hoàng hậu, nàng biết trẫm không hỏi việc này."

"Khuya rồi, hoàng thượng phê duyệt tấu chương của buổi tối, nên đi nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm ngày mai ngài còn phải thượng triều nữa."

"Hoàng hậu nói đúng, vậy hoàng hậu giúp trẫm thay quần áo đi."

"Vâng."

Thấy Triệu Thanh Uyển cố tình giả ngốc để không trả lời rõ câu hỏi của hắn, Tiêu Sát có chút thất vọng.

Sau khi nàng giúp mình thay đồ xong, hắn lẳng lặng lên giường, lập tức nhắm mặt lại, không hề có bất kỳ hành động thân mật nào với nàng.

Hai người cùng chung chăn gối như vậy thật sự khiến người ta thấy xấu hổ, hơn nữa đây là lần đầu tiên Tiêu Sát ngủ lại Phượng Nghi Điện qua đêm, không giống như trước đây, mỗi lần xong việc, hắn sẽ như con nít vội vàng bỏ đi.

Băn khoăn rất lâu, Triệu Thanh Uyển trong đêm tối đỏ mặt, chủ động lại gần Tiêu Sát, nghiêng người tựa vào tay hắn.

Khi nãy Tiêu Sát còn giận dỗi không vui, lúc này mọi cảm xúc tiêu cực đều tan thành mây khói vì sự chủ động của nàng.

Hắn lập tức nghiêng người ôm nàng vào lòng, sau đó cúi đầu hôn lên trán nàng.

Trong đêm, hai người cứ im lặng như thế, tim kề tim ôm chặt nhau.

Продовжити читання

Вам також сподобається

3.5K 547 11
"Hiệu Tích, cười đi. " "Tại sao? " "Vì cậu cười thì giống mặt trời, rất ấm. "
1.6M 148K 91
Tên: Vạn người ghét cậu ta nghĩ thông suốt rồi Tác giả: Thời Kim Nhân vật chính: Tống Vân Hồi x Tần Thư Tag: Hào môn thế gia, giới giải trí, xuyên sá...
346K 2K 104
Nguồn: Sắc Hiệp Viện(Sachiepvien.net) Tác giả: Na Ngã Khả Bất Khốn Liễu Edit: me Văn án: Đối với Cố Dĩ Nguy,ngoại tình không chỉ có 1 lần mà chỉ có n...
273K 8.7K 98
Tác giả: Khủng Long Xanh Thể loại: đam mỹ, ngược lúc đầu ngọt lúc sau, có H, HE, 1x1, ABO, AxO, học đường, sống lại, có con, có cảnh cưỡng ép quan hệ...