Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà...

By _hptnarm107_

154K 16.2K 3.2K

Em gom nhặt tất cả may mắn đặt cược vào một mối tình thời niên thiếu. Đôi khi em tự hỏi liệu nó có đáng hay k... More

Chương 0: Vô đây rồi hãy đọc truyện nhe.
Chương 1: Đã từng gặp?
Chương 2: Mắt một mí.
Chương 3: Sợ mưa
Chương 4: Chịu trách nhiệm
Chương 5: Làm Chi sợ rồi.
Chương 6: Dã ngoại
Chương 7: Cố lên Diệp Chi
Chương 8: Ngắm sao
Chương 9: Ước mơ của Chi
Chương 10: Mày thích Hưng đúng không?
Chương 11: Ừ, tao thích nó rồi
Chương 12: Thế Hưng's POV (1)
Chương 13: Thế Hưng's POV (2)
Chương 14: Thế Hưng's POV (3)
Chương 15: Giáng sinh
Chương 16: Sao tớ là Lúa Chiêm?
Chương 17: Tắm mưa
Chương 18: Đáng thương hay đáng yêu?
Chương 19: Đội tuyển học sinh giỏi
Chương 20: Cá cược
Chương 21: Candy floss
Chương 22: Muốn thử không?
Chương 23: Bùa may mắn
Chương 24: Gia Huy và Thiên Trâm (1)
Chương 25: Gia Huy và Thiên Trâm (2)
Chương 26: Lời nhắn cuối cùng
Chương 27: Sau buổi liên hoan
Chương 28: Học bá Hà Lan
Chương 29: Đưa em về nhà
Ngoại Truyện 1: Đào Minh Phúc's POV
Ngoại Truyện 2: Đào Minh Phúc's POV
Chương 30: Bạn cùng bàn
Chương 31: Tao xin lỗi
Chương 32: Mối tình đầu
Chương 33: Tránh vỏ dưa gan gặp vỏ dưa hấu
Chương 34: Mộc Châu
Chương 35: Hai con vịt béo ì ạch
Chương 36: Bệnh nhân 107 muốn đến phòng 304
Chương 38: Em là của anh.
Chương 39: Để em tự hào.
Chương 40: Gia Huy và Thiên Trâm (3)
Chương 41: Gia Huy và Thiên Trâm (4)
Chương 42: Mua chuộc
Chương 43: Yêu sớm
Chương 44: Thế Hưng's POV
Chương 45: Người đăng ảnh là tôi
Chương 46: Ăn gì cũng được
Chương 47: Chịu phạt
Chương 48: Phong cách giống nhau
Chương 49: Ôm em
Chương 50: Phải thật hạnh phúc
Chương 51: Thất hứa
Chương 52: Em sai.
Chương 53: Quá khứ tiếp diễn
Chương 54: Mọi chuyện đều chẳng có ý nghĩa gì cả.
Chương 55: Không nên dây vào
Chương 56: Kẻ thù hoá anh em
Chương 57: Mái tóc vàng
Chương 58: Xuất hiện kịp lúc
Chương 59: Bị ma nhập
Chương 60: Chung cư cách âm
Chương 61: Số máy lạ
Chương 62: Nhật ký và lá thư
Chương 63: Thế Hưng's POV
Chương 64: Thế Hưng's POV
Chương 65: Điều cuối cùng.
Chương 66: Dù không tốt bằng
Chương 67: Đầu tóc loè loẹt
Chương 68: Vai anh đau
Chương 69: Được ông trời cử xuống
Chương 70: Sài Gòn không đợi em.
Chương 71: Gia Huy cầu hôn tao rồi.
Chương 72: Đánh bay nỗi buồn
Chương 73: Hoa oải hương
Chương 74: Mùa hoa năm ấy lại vì tôi mà nở

Chương 37: Bạn đời

2K 292 134
By _hptnarm107_

Từ khi nghe giọng Thùy Dương phát ra câu đó, tôi đã không nghĩ được gì nữa, đầu óc như trì trệ. Cơ thể bất giác chạy lên phòng 304.

"Diệp Chi, Hưng không sao đâu. Chỉ bị gãy chân và chấn thương não nhẹ thôi. Ba cậu ấy đang về nước rồi." Thùy Dương chạy theo sau thông báo tình hình cho tôi. Nhưng lúc đấy tôi chẳng muốn nghe gì cả.

Tôi muốn gặp Nguyễn Trịnh Thế Hưng.

Trước khi bước vào phòng 304, tôi quay lại nắm tay Thùy Dương, mồ hôi nhễ nhại nói:

"Thùy Dương, tao muốn ở trong đấy với Hưng một lúc, đừng cho ai vào nhé."

"Được."

****

Vừa bước vào căn phòng 304, cảm giác lạnh lẽo cô độc đã vội xâm chiếm lấy tôi.

Thế Hưng của tôi, cậu ấy đang nằm trên giường bệnh. Vẫn còn hôn mê.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ gần đấy, đưa tay xóa đi lọn tóc lòa xòa của cậu ấy, miệng mỉm cười thì thầm:

"Sẽ không sao, phải không? Chúng ta còn nợ nhau một kì thi. Nếu cậu không tỉnh dậy, tớ sẽ thích người khác mất."

Đêm hôm đó, tôi nói rất nhiều. Kể cho Hưng nghe về chuyện gia đình, ba mẹ và những bí mật nho nhỏ mà tôi chưa từng kể cho ai.

Là Thế Hưng sao? Là cậu bé tại cánh đồng hoa bỉ ngạn năm đó sao? Là chàng trai có mái tóc vàng mà có lẽ tôi từng thầm thích?

"Nếu bây giờ tớ hôn, Hưng có tỉnh lại không?" Tôi cười ngốc với những suy nghĩ điên rồ của mình.

Không hiểu sao hôm đấy tôi nói nhiều thật, làm đủ thứ trò, hát hò kể chuyện đến khi cả cơ thể mệt lã. Ngủ quên lúc nào không hay.

****

Sáng hôm sau, tôi choàng tỉnh giấc vì thấy cảm giác ấm áp lấn át cơ thể mình.

"Cậu tỉnh dậy rồi?" Tôi dụi mắt nhìn về phía ánh sáng duy nhất, ánh sáng đến từ đôi mắt của Thế Hưng.

"Ừm, tao tỉnh rồi đây." Thế Hưng xoa đầu tôi, mỉm cười nói tiếp: "Ngủ đi, tối qua Tiêu thức khuya phải không?"

"Sao Hưng biết?"

Hưng không trả lời câu hỏi của tôi, cậu ấy cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngái ngủ khiến tôi có chút ngượng ngùng vội quay đi.

Hưng mấp máy môi, cuối cùng cũng nói được một câu hoàn chỉnh.

"Phạm Diệp Chi, tao thích em lắm, thật sự rất thích."

"..."

Tôi gật đầu, đứng dậy kéo cổ áo cậu ấy xích đến, ghé tai thì thầm:

"Tớ biết mà. Ngẩng mặt lên."

Tôi cúi xuống, hai khuôn mặt đã sát gần nhau đến nỗi có thể nghe thấy nhịp thở của đối phương. Tôi hôn vào cánh môi mềm ấy, cảm nhận vị ngọt chậm rãi nạm vào tận xương tủy.

Môi Hưng rất ngọt, như chất gây nghiện. Nhưng vì tôi là một học sinh ngoan, nên đã vội rời khỏi đôi môi ấy, để lại một nụ hôn phớt.

Nụ hôn đầu của tôi, đã quyết định sẽ dành cho Nguyễn Trịnh Thế Hưng.

Hưng kéo tay tôi lại, làm tôi mất thằng bằng ngã vào người cậu ấy.

"Tiếc quá, nếu tao không nằm trên giường bệnh..."

Hưng vội dừng lại, không nói gì thêm vươn người chặn lấy môi tôi. Lần này không còn là cảm nhận nữa, mà là dồn dập. Cậu ấy nhấc bổng cơ thể tôi lên vô cùng thuần thục, như đã làm đi làm lại việc này cả ngàn lần.

Sau khi nụ hôn "có chút không nhẹ nhàng" kết thúc. Tôi phải gục lên vai Hưng thở hổn hển. Một tay Hưng ôm lấy tôi, tay kia dịu dàng vuốt ve mái tóc, hôn lên mắt tôi đầy cưng chiều.

"Diệp Chi đã thích tao chưa?" Hưng khẽ cọ mũi vào mũi tôi, cười lớn.

"Thích rồi..." Tôi có cảm giác cả khuôn mặt đã đỏ lên như quả cà chua chín rồi. Lúc nãy...cậu ấy thật đáng sợ.

Đồ sở khanh.

"Vậy giờ chúng ta là..." Thế Hưng im lặng như muốn tôi điền vào chỗ trống.

Tôi cười nhỏ, chiều theo: "Là bạn."

"Bạn đời."

****

Nguyễn Trịnh Thế Hưng và Phạm Diệp Chi đã chính thức trở thành người yêu nhau.

Nhưng chưa yêu được nữa ngày chúng tôi lại bắt đầu cãi nhau vì một câu chuyện hết sức lãng xẹt.

Cách xưng hô.

"Thế Hưng à, chúng ta cứ giữ nguyên cách xưng hô như vầy nhé, nhé, nhé?" Tôi xoa đầu Thế Hưng, miệng lặp đi lặp lại một chủ đề.

"Khồng, phải xưng anh - em cơ." Hưng bắt đầu dở trò nũng nịu, nài nỉ tôi.

"Tại sao? Chúng ta bằng tuổi mà." Tôi nhéo má cậu ấy, thắc mắc.

"Không sao trăng gì hết, anh sinh tháng 2, em sinh tháng 8. Rõ ràng là cách nhau tận nữa năm."

Tôi bất lực, tại sao từ người yêu tôi lại có thêm đứa con trai thế này?

"Chúng ta..."

"Không thì thôi, xưng anh - bé cũng được."

"Cậu học đâu ra cái cách xưng hô đấy vậy?"

"Vậy xưng tôi - em cho nó tổng tài."

"..."

"Thôi, anh - em cũng được."

Và thế là, "anh" Thế Hưng của tôi vô cùng mãn nguyện. Nhất là khi tôi kêu cậu ấy là "anh".

Đúng là bỉ ổi thật.

****

Từ khi yêu cậu ấy, tôi thường tự hỏi là yêu đương rắc rối hay yêu Thế Hưng rắc rối?

Mà hết chuyện này đến chuyện khác tôi đều thấy mới lạ.

Và câu chuyện của tuần này là: Set hẹn hò.

"Không set đâu, anh có nhiều fan nữ lắm." Tôi không thể tưởng tượng được sau khi set hẹn hò thì confession của trường sẽ bùng nổ như thế nào cơ chứ?

"Chẳng phải em cũng có nhiều fan nam sao? Chúng ta yêu nhau là hợp lí rồi, bạn nhỏ ạ." Hưng xoa đầu tôi, bắt đầu dùng chiêu.

Mấy bạn nghĩ xem là chiêu gì? Thế Hưng thì có chiêu gì khác ngoài....

Đe doạ.

Chẳng hạn như:

- Anh sẽ nói cho ba biết về bạn nhỏ.

- Anh đồn từ bạn gái thành vợ luôn bây giờ.

- Em không set hẹn hò, em không yêu anh.

- Bạn nhỏ, em thật sự không muốn công khai?

Nguyên ngày hôm đấy, Hưng cứ lảm nhảm vào tai tôi và đe dọa đủ điều. Nhưng tôi là ai cơ chứ? Phạm Diệp Chi, quyết không lung lay!

Tối hôm đó, tôi vừa ăn cơm vừa lướt Facebook, nhưng vì một dòng status mà xém sặc cơm lên mũi. Status của Thế Hưng có nội dung như sau:

[How does your unrequited love feel? How bitter I feel!]

Tạm dịch: Tình yêu đơn phương của bạn thế nào? Tôi cảm thấy cay đắng biết bao!

Phần bình luận phía dưới như bùng nổ:

- Phải phải, người ta không yêu anh đâu. Để em yêu anh.

- Anh có người mình thích rồi sao? Đó có phải cô gái hay đi cùng anh không?

- Thế Hưng của chị, chị đang đợi em lớn mà. Đừng yêu ai nhé.

- A Thế Hưng, em có người mình thích rồi à. Còn chị thì sao?

Tôi: "..."

Gì vậy? Người yêu tôi mà? Cái gì mà "đợi em lớn" cơ chứ? Dù Thế Hưng có lớn, thì cậu ấy vẫn sẽ là của tôi thôi?

Không được....Hưng là của tôi.

Tôi phải nhắn tin với cậu ấy để làm rõ chuyện này!

****

Phạm Diệp Chi: "Nguyễn Trịnh Thế Hưng, muốn chết à?"

_________________________________

Trời ơi, biết ai mong hai ổng bả yêu nhau kh??? Tui đóoo.

Định gần chương 40 end mà đến chương 38 còn chưa yêu nữa. Mắc dì xà quần dậy hả???

Ê khoan, chương này thấy tui viết dài khhh? Có chớ sao.

Vậy nên....VOTE!!!!!

Continue Reading

You'll Also Like

5.2K 445 14
Đi giữa muôn vàn vì sao lấp lánh. Có sao trên trời, có sao trong đáy mắt. ... Ngày viết: 23/8/2023 Ngày đăng tải: 1/9/2023 Ngày hoàn: ?/?/??
1K 81 4
Ba năm của chị và ba tháng của em, có thể đổi lấy một tương lai có cả chúng ta không? *** 25.08.2022 Cammmnee Bìa. @Canva Edit: Cammmnee
17.4K 1.6K 28
Tôi dỗ dành nó như dỗ một đứa trẻ con, bởi vì dù sao thì lúc nào đứng trước mặt Nguyễn Trần Ngọc Quân tôi cũng cảm thấy bản thân có phần lép vế. Vì t...
102K 4.1K 31
Nắng hạ và em. Thật tuyệt khi mùa hạ năm đó chúng ta đã gặp nhau Nguyễn Hoàng Minh Vũ x Vũ Hà Ngọc Hân _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _...