Chương 42: Mua chuộc

1.3K 205 25
                                    

Đúng như lời Hưng nói, Thiên Trâm đã thật sự rút học bạ.

Nguyên Bảo vẫn luôn là loa phát thanh của lớp, tất tần tật về ngôi trường này cậu ấy đều nắm trong lòng bàn tay. Và việc Thiên Trâm rút học bạ, tất nhiên là cậu ấy biết rồi.

Nhóm group lớp tôi lại một lần nữa nhộn nhịp. Chẳng khác gì một phiên chợ, mỗi tuần chỉ mở cửa một lần.

Nguyên Bảo: "Thiên Trâm, mày rút học bạ à?"

Cả lớp: "Hả?"

Tôn Nữ Thiên Trâm: "Ừ, tao đi qua Mỹ du học."

Hoàng Ngọc Thùy Dương: "Chẳng phải Huy cũng du học bên đó à?"

Tôn Nữ Thiên Trâm: "Tao có một số chuyện riêng, nếu xử lí xong có thể trở về vào lớp 12. Mọi người đừng lo."

Yến Nhi: "Sao không lo? Có phải mày lại gặp mẹ Huy không?"

Trong thoáng chốc, tin nhắn đã được Yến Nhi thu hồi ngay lập tức.

Nguyên Bảo: "Chuyện gì vậy? Sao lại thu hồi?"

Tôn Nữ Thiên Trâm: "Được rồi mọi người, tao chỉ đi một năm thôi. Đây là quyết định của tao. Vậy nhé."

Nguyên Bảo: "Nhé nhé cái l, mày đi rồi đứa nào chỉ bài taooo."

Tôn Nữ Thiên Trâm: "Cố lên, có ai sống thiếu tao mà ngủm đâu."

Tôn Nữ Thiên Trâm: "Tao vẫn ở trong nhóm được chứ?"

Hoàng Ngọc Thùy Dương: "Tại sao lại không? Chỉ có Huy bị đuổi đi thôi. Nhỉ?"

Nguyễn Trịnh Thế Hưng: "Ơ ơ, bạn tao mất số mà."

Phạm Diệp Chi: "Anh đừng giải thích dư thừa."

Nguyễn Trịnh Thế Hưng: "Ơ, anh nói đúng mà?"

Phạm Diệp Chi: "Còn cãi?"

Đào Minh Phúc: "Đây là nhóm lớp, mời hai bạn ra ngoài xử lí việc gia đình."

*Hoàng Ngọc Thùy Dương đã thả haha*

Nguyên Bảo: "Phải phải, trông "khó coi" quá đi."

****

Sáng hôm sau, cô Thùy đến lớp và thông báo về việc nghỉ học của Thiên Trâm.

Giọng cô đầy sự nuối tiếc vì Thiên Trâm và cô thật sự rất thân nhau, cô Thùy cũng là người giúp Trâm khá nhiều trong vấn đề gia đình. Đối với cô mà nói, đây là một cô bé vô cùng kiên cường.

"Lớp chúng ta năm nay lại thiếu đi một thành viên nữa rồi. Tôn Nữ Thiên Trâm rút học bạ để qua Mỹ cùng 'gia đình'. Cô cũng khuyên bạn sắp hết năm học thì hãy rút, như vậy sẽ dễ dàng hơn. Nhưng có vẻ bạn ấy rất gấp. Vậy nên lớp ta nhớ lâu lâu lại hỏi thăm hai bạn nhé. Vì bạn cùng là một phần của lớp mình đấy."

"Dạ~" Lớp tôi đồng loạt lên tiếng.

"Còn một vấn đề nữa. Chỗ ngồi." Cô Thùy nhấn mạnh câu cuối rồi nhìn xuống tổ chúng tôi, mỉm cười:

"Thế Hưng và Thành Khoa đều không muốn ngồi chỗ này. Cả hai muốn ngồi chỗ của nhau. Đây là một vấn đề khá khó lí giải đấy. Phạm Diệp Chi, em có hài lòng về chỗ ngồi này không?"

Cô Thùy đột nhiên hỏi khiến tôi vội ngồi thẳng người, miệng lắp bắp: "Dạ...có ạ!"

"Được, vậy vấn đề của hai bạn là gì?"

Khoa nhanh nhảu nói trước: "Em không muốn ngồi với Diệp Chi đâu. Bạn ấy đáng sợ lắm."

Tôi: ????

Khoa vừa dứt lời Bảo đã vội chen ngang: "Em cũng thế! Hưng cũng rất đáng sợ."

"À...vậy ý em là muốn Hưng ngồi với Chi, vì hai bạn ấy đều đáng sợ. Còn Bảo và Khoa là những thiên thần bé nhỏ cần được che chở à?"

"Cũng có thể cho là vậy."

"..."

"Được rồi, cô sẽ cân nhắc sau." Cô Thùy không muốn đáp lại những câu trả lời 'vô tri' của Bảo. Lấy tài liệu tiếp tục giảng bài.

Hưng, Khoa, Bảo đều bắt đầu tiu nghỉu. Nhìn nhau thở dài.

Tôi ghé sát tai Thành Khoa, hỏi nhỏ: "Hưng mua chuộc mày phải không?"

Khoa vội né xa tôi ra như thể bắt gặp sinh vật lạ. Ho khan lấy sách chặn khoảng cách giữa chúng tôi, mỉm cười hiền từ:

"Xin thí chủ giữ tự trọng. Chúng ta đều là hoa đã có chậu."

Tôi phì cười, khó hiểu nhìn cậu ấy: "Học ở đâu vậy? Hôm trước còn đang nói chuyện bình thường với tao mà?"

"Không được là không được, chúng ta giao tiếp bằng tâm thư đi. Không nên nói chuyện."

"Hả?"

Khoa lấy mẩu giấy nhỏ ra, ghi ghi viết viết gì đó vô cùng chú tâm.

[Hưng bảo tao không được nói chuyện với mày. Vì mày đã có chủ!] Khoa đưa tờ giấy với nội dung hết sức hài hước cho tôi.

Tôi: ???

Được được, muốn thì chiều.

Tôi lấy mẩu giấy khác, bắt đầu loáy hoáy ghi chữ. Vừa xong liền đẩy qua cho Khoa.

[Hưng cho mày bao nhiêu?]

[Thông tin bí mật, không thể tiết lộ.]

[Vậy cậu ấy thật sự mua chuộc mày?]

Thành Khoa nhìn tôi với khuôn mặt oán giận, mắt hiện rõ chữ "Đm dính bẫy rồi"

"Được rồi, ra chơi tao sẽ hỏi rõ cậu ấy." Tôi quay lên bắt đầu nghe giảng, không quan tâm đến "hoa đã có chậu" này nữa.

Ra chơi, tôi chưa kịp hỏi rõ Thế Hưng đã nghe điệp viên Thùy Dương đến "trình báo":

"Phạm Diệp Chi và Nguyễn Trịnh Thế Hưng lên phòng giám hiệu. Cô Thùy muốn nói chuyện."

Vừa dứt lời cô ấy liền làm bộ lấy khắn chấm nước mắt. Vỗ vỗ vai an ủi: "Cố lên, khi yêu đương ai cũng phải vượt qua thử thách này thôi."

"???" Chuyện...chuyện gì nữa đây?

Tôi sợ hãi gọi Hưng dậy đối mặt thử thách cùng mình, "Thế Hưng, cô gọi hai chúng ta lên phòng giám hiệu nói chuyện."

Hưng dụi mắt ngước lên, miệng lẫm bẫm: "Chỉ là lên nói chuyện thôi mà?"

"Nhưng chuyện gì mới được chứ?"

"Lỡ gọi lên nói về vụ thi học sinh giỏi Văn thì sao?"

"Ờ ha." Vậy mà tôi không nghĩ ra.

Thế là tôi nắm tay Hưng tung tăng dạo bước trên dãy hành lang quen thuộc.

****

"Hai em yêu sớm à?"

____________________________________

Chúc mí bà mụt ngày zui muốn xỉu.

À quên, voteee tuiiii.

Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà NởWhere stories live. Discover now