[ĐM/EDIT] [ Xuyên Thư] Sau Kh...

By Yui_Olw

168K 16.5K 1.3K

Tên truyện: Giả Ngu Kết Hôn Với Vai Ác Bị Mù [ Xuyên Thư] Hán Việt: Trang sỏa hòa nhãn manh phản phái liên n... More

Giới Thiệu
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18 ( Đang Beta )
Chương 19 ( Đang Beta )
Chương 20 ( Đang Beta )
Chương 21 ( Đang Beta )
Chương 22 ( Đang Beta )
Chương 23 ( Đang Beta )
Chương 24 ( Đang Beta )
Chương 25 ( Đang Beta )
Chương 27 ( Đang Beta )
Chương 28 ( Đang Beta )
Chương 29 ( Đang Beta )
Chương 30 ( Đang Beta )
Chương 31 ( Đang Beta )
Chương 32 ( Đang Beta )
Chương 33 ( Đang Beta )
Chương 34 ( Đang Beta )
Chương 35+36 ( Đang Beta )
Chương 37+38 ( Đang Beta )
Chương 39 ( Đang Beta )
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53 ( Đang Beta )
Chương 54 ( Đang Beta )
Chương 55 ( Đang Beta )
Chương 56 ( Đang Beta )
Chương 57 ( Đang beta )
Chương 58 ( Đang Beta )
Chương 59 ( Đang beta )
Chương 60 ( Đang Beta )
Chương 61 ( Đang Beta )
Chương 62 ( Đang Beta )
Chương 63 ( Đang Beta )
Chương 64 ( Đang Beta )
Chương 65 ( Đang Beta )
Chương 66 ( Đang Beta )
Chương 67 ( Đang Beta )
Chương 68 ( Đang Beta )
Chương 69 ( Đang Beta )
Chương 70 ( Đang Beta )
Chương 71 ( Đang Beta )
Chương 72 ( Đang Beta )
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92

Chương 26 ( Đang Beta )

2.5K 267 43
By Yui_Olw

🌷Editor: Yui_ 雪✨

P/s: một chút nhầm lẫn vai vế Bùi giaT^T,
Bùi gia: 3 người con
-con gái lớn: mẹ của Tần Dĩ Thuấn
-con trai thứ hai: ba của Bùi Ý
-con trai út: Ba của Bùi Hoán.
Bây giờ mới rõ T^T
Tiện thể cho tui hỏi, tui dịch như này có ổn không?
Cần lắm cmt của các cậu :")
Chứ tui đọc lại cảm thấy kiểu gì ấy
_______________

Biệt thự nhà họ Bùi.

Đặng Tú Á nhìn đồng hồ trên tường đang dần điểm đến 8 giờ, không ngừng lẩm bẩm nói, "Đã giờ này rồi, Tiểu Hoán sao còn chưa về? Tính một chút thời gian, đáng nhẽ bữa tiệc khánh thành không phải đã sớm kết thúc rồi sao?"

"Người nhận hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau, cuộc gọi được......"

Bùi Như Chương bưng trà nóng đến trước mặt Bùi lão gia tử, lại nhíu mày ngăn lại vợ mình đang lải nhải, "Tôi nói bà gấp cái gì? Chúng ta vừa mới ký hợp tác kinh doanh lớn với nhà họ Bạc, Tiểu Hoán lại là người phụ trách, cũng phải có thời gian đi xã giao, với xử lý mọi chuyện chứ."

Bùi lão gia tử gật đầu, "Mấy đứa trẻ cũng phải nên đi ra ngoài rèn luyện, con là mẹ nó, không nên nhọc lòng."

Đặng Tú Á ngượng ngùng hai giây, sau đó nghe thấy ngoài cửa truyền đến âm thanh của Bùi Hoán, "Mẹ, phòng bếp còn gì ăn không? gọi lên cho con với."

Bùi Hoán bước nhanh đến gần đến ba người, sắc mặt và bước đi đều có chút sốt ruột, "Ba, ông nội, buổi tối tốt lành, ba người trò chuyện, con lên tầng thay bộ quần áo chút, chờ lát nữa còn phải đi ra ngoài."

Đặng Tú Á có đôi mắt sắc ngay lập tức chú ý tới vết đỏ trên trang phục của Bùi Hoán, lập tức ngăn gã lại, "Từ từ, sao trên áo con lại có vết máu! Đã có chuyện gì xảy ra?"

Vừa nghe thấy hai chữ ' vết máu ', Bùi lão gia tử cùng Bùi Như Chương không hẹn mà cùng cảm thấy cả kinh.

Bùi lão gia tử nhất thời đau lòng thay cho Bùi Hoán, đứa cháu trai thông minh hiểu chuyện của ông, ông híp mắt cau mày, "Tiểu Hoán, cháu lại đây, không phải Bạc đại thiếu gia mời cháu đi dự tiệc khánh thành sao? Tại sao còn làm mình bị thương thế này?"

Bùi Hoán mới chú ý tới cổ tay áo mình có vết máu, đáy mắt xẹt qua một tia chán ghét.

Máu của tên súc sinh này, dơ muốn chết!

Gã đi đến trước mặt Bùi lão gia tử, nói ngắn gọn, " Ông nội, trong bữa tiệc xảy ra một chút phiền toái nhỏ, người đứng đầu dự án xảy ra chút chuyện, máu này không cẩn thận dính phải, cháu không sao cả."

Bùi lão gia tử cảm thấy an tâm, nhưng vẫn phát hiện ra vấn đề.

Bùi Như Chương cũng nhận ra được chỗ không thích hợp, hỏi, " Có phải là Tôn Nghiệp Long, Tôn tổng mà con đã nhắc đến không?làm sao lại bị thương đến chảy máu vậy? liệu có ảnh hưởng đến dự án hai nhà Bùi Bạc cùng nhau hợp tác không?"

"......"

Bùi Hoán chính là lo lắng đến vấn đề này.

Rốt cuộc, chuyện xảy ra với Tôn Nghiệp Long cũng xảy ra trong bữa tiệc khánh thành của bọn họ, đối phương bị khâu bốn năm mũi trên trán, thậm chí ngay cả bộ phận không thể diễn tả được cũng bị nát bấy, lúc này bởi vì mất máu quá nhiều nên dẫn tới hôn mê.

Bùi Hoán trước khi rời đi tìm một nhân viên hộ tống, nhưng vẫn phải nhanh chóng đến bệnh viện, cũng may Tôn Nghiệp Long đã tỉnh lại trước tiên phải ổn định lại tâm trạng đối phương, miễn cho thật sự liên lụy tới dự án đang được triển khai.

Tưởng tượng phiền toái này đều là do Bùi Ý gây ra, đáy mắt Bùi Hoán ẩn hiển lộ ra chút không thoải mái.

"Ông nội, ba, nói thật với hai người, Tôn Nghiệp Long lần này bị thương rất nghiêm trọng, hơn nữa, hơn nữa vết thương có liên quan đến Tiểu Ý."

"Bùi Ý?"

Vợ chồng Bùi thị liếc nhau, không ngờ được chuyện này có liên quan đến Bùi Ý.

Bùi lão gia tử lập tức nhíu mày, dùng quải trượng gõ một chút mặt đất, không cần suy nghĩ đã nhận định, "Sao cái tên hỗn trướng này cũng có mặt trong tiệc khánh thành? Có phải lại gây chuyện rồi nổi điên đúng không?"

Bùi Hoán nhớ tới Tôn Nghiệp Long ngay từ đầu đã nổi lên tâm tư xấu xa, ở giữa còn không thể thiếu gã cùng Bạc Quan Thành giật dây, gã nhất thời có chút ảo não, nhanh chóng nghĩ ra lời để thay đổi một câu chuyện, "ông nội, ông đừng nóng giận, kỳ thật chuyện này cũng không thể trách Tiểu Ý, cậu ấy......"

——rầm!

Một âm thanh đẩy thanh bỗng nhiên đánh gãy lời nói biện giải.

Tần Dĩ Thuấn sải bước tiến vào nhà chính,lớn tiếng nói, "chuyện này đương nhiên không thể trách được Tiểu Ý, một kẻ cặn bã như Tôn Nghiệp Long chết rồi cũng không đáng tiếc!"

"......"

Bùi Hoán xụ mặt khi thấy sự xuất hiện của Tần Dĩ Thuấn, hô hấp nghẹn lại.

Ngược lại Bùi lão gia tử ngồi trên sô pha lộ ra kinh hỉ hiếm thấy, vội vàng chống quải trượng đứng dậy, "Dĩ Thuấn? sao cháu lại đột nhiên trở về? đoạn thời gian trước không phải mẹ cháu đã nói, chờ tháng sau cháu mới trở về Đế Kinh ư?"

Đối với đưa cháu trai do con gái lớn sinh ra,Bùi lão gia tử vẫn rất coi trọng y.

Tần Dĩ Thuấn khẽ ra hiệu với Bùi lão gia tử, nói ngắn gọn, "Ông ngoại, cháu hôm nay vừa trở về."

Bùi lão gia tử lại hỏi, "có ăn qua gì chưa? để ông bảo người làm vào bếp chuẩn bị thêm thức ăn?"

"Không được, tối hôm nay cháu tới đây chỉ muốn hỏi rõ ràng một số vấn đề thôi." Tần Dĩ Thuấn nhìn chung quanh một vòng, màu mắt đen nhánh lộ ra uy áp báo hiệu cơn bão sắp tới, "Vừa lúc, nhà cậu và mọi người đều ở đây, đỡ cần cháu tách riêng tìm người."

Bùi lão gia tử nhận ra có điều gì đó không thích hợp, "Dĩ Thuấn, cháu muốn hỏi cái gì?"

"Cháu muốn hỏi, ai đã đề xuất cuộc liên hôn giữa Tiểu Ý và Bạc Việt Minh, là ai nói ra? là ai đã ra quyết định này?"

"Cháu còn nghe nói, sau khi Tiểu Ý biết được việc này cảm xúc đột nhiên kích động đến mức phải nhảy sông? mấy người có ai một người tôn trọng quyết định ban đầu của em ấy không?"

"Mấy người rốt cuộc là người nhà sao? hay vẫn chỉ là những tên buôn người để trục lợi!"

Những lời chất vấn liên tục như tát nước vào mặt, hoàn toàn không có nửa phần cố kỵ trưởng bối đang có mặt ở đây.

Dưới cái nhìn chăm chú của Tần Dĩ Thuấn, vẻ mặt vợ chồng Bùi thị dần dần trở nên xấu hổ, mà khóe miệng Bùi lão gia tử tức khắc trễ xuống, bàn tay già nua cầm quải trượng có chút phát run, "Dĩ Thuấn, sao cháu dám nói chuyện như vậy!"

Tần Dĩ Thuấn nói thẳng, "Ông ngoại, nếu không phải cháu coi ông là trưởng bối, cháu sẽ không nói chuyện đơn giản như vậy đâu."

Bùi lão gia tử chán nản, " Cháu......"

Đặng Tú Á thấy vậy, nhanh chóng làm ra vẻ người tốt nói, "Ba, người đừng vội, uống một chút trà nóng hạ hỏa."

Bà ta đỡ Bùi lão gia tử ngồi xuống, lại dâng lên trà nóng, lúc này mới chuyển chủ đề, "Dĩ Thuấn, con mới về Đế Kinh có thể không hiểu rõ mọi chuyện lắm, liên hôn là Bạc thị đưa ra, mợ và cậu của con rốt cuộc không phải ba mẹ Tiểu Ý, ngay từ đầu cũng khó ra quyết định, cho nên mới tìm Tiểu Ý thương lượng."

"Đúng vậy, lúc đầu thằng bé nghĩ lầm chúng ta muốn đuổi thằng bé ra khỏi Bùi gia, cho nên mới kích động mất bình tĩnh, sau lại thấy con trai thứ hai của nhà họ Bạc, thằng bé liền thích   nên đã đồng ý."

Tần Dĩ Thuấn cau mày khi nghe thấy từ ' thích ' .

Đặng Tú Á không phát hiện cảm xúc vi diệu của hắn, chỉ cho rằng hắn cam chịu, "Mợ thấy Bạc nhị thiếu không ghét bỏ Tiểu Ý đầu óc không được thông minh, tương lai Tiểu Ý của chúng ta cũng không sợ không ai chiếu cố."

"Hơn nữa hiện tại hai nhà bởi vì chuyện hôn nhân này càng gắn bó mật thiết với nhau, đẹp cả đôi đường, chuyện này không phải khá tốt sao?"

"Mợ, mợ nói hay quá ha!"

Tần Dĩ Thuấn đánh gãy lời nói, không hề rơi vào cái bẫy trong lời nói của bà ta, "Theo tôi thấy, người trong nhà không muốn nhìn thấy Tiểu Ý, muốn tìm đủ mọi cách để khiến em ấy rời đi, còn không phải là bà và cậu tôi à?"

"Dĩ Thuấn! Mày nói hươu nói vượn gì vậy?!" ánh mắt Bùi Như Chương đột nhiên thay đổi, "Trưởng bối chúng ta an bài còn không tới phiên mày một tiểu bối có thể xen vào!"

Tần Dĩ Thuấn không chút lùi bước, xụ mặt nói thẳng, "không tới phiên tôi xen vào, nếu cậu tôi không qua đời, tôi xem hiện tại hết thảy cũng không tới phiên ông làm chủ!"

"Vì ích lợi kinh doanh mà mấy người lấy chuyện đại sự cả đời của Tiểu Ý ra để trao đổi? Còn há mồm ngậm miệng nói mình là trưởng bối? Mấy người xứng sao?"

Tần Dĩ Thuấn không hổ là người của quân đội, khí tràng cường đại toả ra cùng với giọng trầm ép hỏi cũng đủ kinh sợ mỗi một người ở đây.

"......"

Sắc mặt Bùi Như Chương tức khắc trở nên xanh mét khó coi, rất giống như là bí mật của ông ta bị chọc thủng.

Ngày xưa, anh trai Bùi Như Diệp chỉ lớn hơn ông ta hai tuổi, nhưng đối phương từ nhỏ đã giỏi hơn ông ta về mọi mặt, đi đến chỗ nào cũng thu hút được nhiều sự chú ý, cũng là đứa con Bùi lão gia tử tự hào nhất.

Anh em hai người một trước một sau tiến vào công ty nhà mình làm việc, mà Bùi Như Diệp luôn là người dẫn đầu các hạng mục tốt hơn em trai mình, khi đó mọi người đều nhận định ——

Vị trí giám đốc trong tương lai của tập đoàn Bùi thị nhất định là Bùi Như Diệp!

Nhưng những gì xảy ra tiếp theo lại hoàn toàn trái ngược với mong đợi của mọi người——

Bùi Như Diệp vì người phụ nữ đến từ nông thôn không ngần ngại cùng trong nhà cãi vã một trận lớn, thậm chí từ bỏ chức vị tổng giám đốc tập đoàn; mà Bùi Như Chương nghe theo Bùi lão gia tử an bài cưới con gái nhà họ Đặng, cũng thành công bắt lấy chức vị tổng giám đốc, thậm chí còn ngồi lên vị trí chủ tịch!

Sau đó, Bùi Như Diệp đột ngột qua đời.

Bùi Như Chương vĩnh viễn nhớ rõ, phản ứng đầu tiên sau khi ông ta biết được việc này không phải là nỗi đau mất đi người anh trai thân yêu, mà là một loại hạnh phúc vĩnh viễn không bao giờ lộ ra bên ngoài.

——Rất tốt, rốt cuộc không còn người nào có thể cướp đi đồ của ông ta nữa! Không còn có người có thể đoạt đi thứ ánh sáng thuộc về mình!

Sau đó, Bùi Ý mới sinh ra được đưa về Bùi gia.

Bùi Như Chương nhớ rõ, đứa cháu trai Bùi Ý giống hệt như một bản sao của Bùi Như Diệp, trời sinh thông minh lại làm cho người ta thích, mà vợ chồng Bùi lão gia tử gần như đem Bùi Ý sủng lên tận trời vì xuất phát từ áy náy cùng bồi thường cho người con trai đã chết của họ.

Khi đó Bùi Như Chương kỳ thật âm thầm lo lắng, ông ta sợ sau này khi Bùi Ý lớn lên sẽ cướp đi mọi thứ trong tay ông ta cùng con trai Bùi Hoán, nhưng ai ngờ thằng bé đó năm mười tuổi lại xảy ra chuyện.

Bị dìm xuống khu vực sâu nhất của bể bơi, tuy không chết nhưng cũng trở thành một đứa ngu ngốc.

Sau khi đối phương trở nên ngu dại, làm ra mấy chuyện ngu xuẩn, dẫn dần khiến cho Bùi lão gia tử thất vọng tột đỉnh.

Mà bà vợ là Đặng Tú Á từ trước đến nay luôn không thích đứa cháu trai Bùi Ý này, Bùi Như Chương nhìn thấy trong đáy mắt nhưng cũng cũng không vạch trần chỉ trích bà ta, thậm chí còn ngầm đồng ý hành động bà ta làm với Bùi Ý.

Tần Dĩ Thuấn nói không sai, ông ta cùng vợ nhân cơ hội thoát khỏi gánh nặng là Bùi Ý, đổi tên ngốc lấy lợi ích, còn nhân tiện loại bỏ mối đe doạ có thể xảy ra với con trai mình, có thể đổi ai còn không dám làm?

Về phần Bùi Ý sống hay chết sau khi được đưa tới nhà họ Bạc, thì có liên quan gì ông ta?

"......"

Ác ý trong lòng Bùi Như Chương ngăn không được mà cuồn cuộn dâng lên, bề ngoài không có biện pháp giống ngày thường cao giọng như thường lệ.

Không khí giằng co đến cực điểm.

Đặng Tú Á lại lần nữa nhịn không nổi nữa, kiên trì duy trì thể diện, "Tần Dĩ Thuấn, mấy năm nay chúng ta chăm sóc rất tốt cho Tiểu Ý, sao có thể không xứng làm trưởng bối? ba mẹ mày trốn đến Vân Thành, mày trốn trong quân đội, bây giờ ngược lại chạy tới đây để Bùi Ý kén cá chọn canh?"

Bùi Hoán thấy Đặng Tú Á còn dám mở rộng cuộc chiến, nhíu mày ngăn lại, "Mẹ!"

Năm đó vợ chồng Tần thị cùng Tần Dĩ Thuấn muốn đưa Bùi Ý đi cùng đến Vân Thành, chỉ là bị Bùi Như Chương cùng Đặng Tú Á ngại mặt mũi từ chối, còn dõng dạc mà nói: Thêm một đứa trẻ chúng tôi cũng không nuôi không nổi sao? Thằng bé sẽ được tôi yêu thương như con ruột của mình!

"Sợ cái gì?"

Đặng Tú Á nhìn Bùi Hoán, đột nhiên đoán được điều gì đó về Tần Dĩ Thuấn, "Tao hiểu rồi, thằng anh trai như mày chắc hẳn là có tư tưởng lệch lạc!"

"Đều là em họ mày, mày từ nhỏ đến lớn đều yêu thương bảo vệ Bùi Ý, có khi nào quan tâm đến Tiểu Hoán nhà chúng ta, có khi được quan tâm bảo vệ như bây giờ?"

Bùi Hoán lộp bộp một chút, trong lòng đột nhiên thấy không ổn.

Giây tiếp theo, ánh mắt Tần Dĩ Thuấn âm trầm nhìn bà ta, " mợ có thời gian chỉ trích tôi, còn không bằng nhìn xem đứa con trai hiếu thảo của mợ sau lưng làm ra những chuyện gì kia kìa!"

Ngay khi ngọn lửa cuộc chiến bắt đầu lan rộng.

Bùi lão gia tử lần nữa lên tiếng, "Dĩ Thuấn, ăn nói cẩn thận."

Tần Dĩ Thuấn không dao động, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Bùi Hoán, "Nhớ rõ không? năm ấy Tiểu Ý 6 tuổi, em ấy vô cùng cao hứng vì sắp được đi học tiểu học vừa đeo cặp sách xuống tầng, kết quả thế nào?"

"Cậu đứng đằng sau đẩy em ấy xuống cầu thang, may tôi kịp thời chạy tới đỡ được"

"......"

Trái tim Bùi Hoán ngừng đập, dưới đả kích mạnh mẽ, trên khuôn mặt từ trước đến nay luôn giỏi về nguỵ trang của gã nứt toạc lộ ra một tia chột dạ.

Đây là bí mật gã giấu sâu trong nội tâm không giám nói cho ai biết, cũng là lần đầu tiên gã nhận ra sự tồn tại của ' ác ý ' khi còn nhỏ.

Gã ghen ghét Bùi Ý vì đã nhận quá nhiều sự quan tâm của ông bà nội, đồng thời dưới sự ảnh hưởng của ba mẹ, gã tin rằng đối phương sẽ ' cướp đi ' tất cả trong tay mình, cho nên mới trong nháy mắt hành động sai lầm.

"Khi đó cậu khóc lóc giải thích với tôi, nói mình chỉ muốn hù doạ Tiểu Ý, tuyệt đối không phải cố ý, cậu còn muốn tôi không nói cho người lớn biết."

Mặc dù Bùi Ý sáu tuổi được Tần Dĩ Thuấn kịp thời đỡ được, nhưng mắt cá chân vẫn bị bong gân và sưng đỏ lên, nhìn rất đáng thương.

Rõ ràng đau đến mức sắp bật khóc, nhưng cậu thấy Bùi Hoán khóc lóc xin lỗi bên cạnh, vẫn là mềm lòng mà giúp đỡ đối phương cầu xin tha thứ, còn làm nũng cười nói mình một chút cũng không đau, uống một cốc sữa bò là có thể tốt rồi.

Thậm chí cuối cùng còn dỗ dành Bùi lão phu nhân, nói mình không cẩn thận chơi đùa té ngã bị thương.

Tần Dĩ Thuấn đào lại chuyện cũ này trước mặt trưởng bối, hắn nhìn sắc mặt Bùi Hoán dần trở nên trắng bệch, vẫn như cũ tiếp tục chất vấn, " có thể cậu đã quên chuyện này, nhưng hôm nay vừa xảy ra chuyện gì, cậu còn nhớ không, hay là quên rồi?"

"Biết rõ Tôn Nghiệp Long lòng mang ý xấu với Tiểu Ý, cậu còn giúp tên súc sinh kia tìm người đưa Tiểu Ý mang vào phòng ông ta!"

Tần Dĩ Thuấn đến gần một bước, trong mắt tràn đầy thất vọng cùng chán ghét, "Bùi Hoán, lời giải thích của cậu có thể giấu được những người khác, nhưng không thể giấu được tôi! Vì  lợi ích của bản thân, không tiếc đem anh họ mình trở thành đồ chơi cho người khác!"

"Bùi Hoán, trái tim cậu thật đáng sợ! có tôi ở đây, cậu đừng hòng động đến Bùi Ý!"

"......"

Sắc mặt Bùi Hoán nháy mắt trắng bệch.

Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên bị người chỉ danh nói họ mà chỉ trích, sự sỉ nhục chưa bao giờ có truyền đến khắp tứ chi, khiến gã hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống!

Bùi Như Chương cùng Đặng Tú Á hai mặt nhìn nhau, Bùi lão gia tử cũng kinh ngạc đến khó có thể lên tiếng ——

Bởi vì trong mắt bọn họ, Bùi Hoán là người ngoan ngoãn, lễ phép, chính trực về mọi mặt! làm sao có thể đưa Bùi Ý lên giường của một lão già được?

Nhưng bọn họ biết tính cách của Tần Dĩ Thuấn, luôn chính trực nghiêm túc, nhưng cũng không bao giờ nói dối người khác.

Tần Dĩ Thuấn thừa dịp mọi người trầm mặc, chém đinh chặt sắt nói, "tôi nói thay Tiểu Ý ở chỗ này, em ấy cùng cái nhà này đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa, từ giờ trở đi, các ngươi đừng mơ tưởng đánh chủ ý lên người Tiểu Ý!"

" Là một người anh trai, tôi hiện tại có thể bảo vệ em ấy, tôi cũng có thể bảo vệ em ấy cả đời!"

"Đây là ý của tôi, một lần nữa, tôi không quan tâm đến thể diện và quan hệ gia đình, đừng hòng động đến một sợi tóc của Tiểu Ý!"

Lời nói cả trong lẫn ngoài, đều có ý làm chỗ dựa cho Bùi Ý.

Tần Dĩ Thuấn thu liễm giọng nói lạnh nhạt nghiêm túc, nhìn về phía Bùi lão gia tử trong mắt hiện lên một tia xin lỗi, nhưng không nhiều lắm, bởi vì trong lòng hắn rõ ràng ——

Nếu Bùi lão gia tử không đồng ý cuộc liên hôn này, hắn cũng không có biện pháp đối phó với hai người cậu mợ này.

"Ông ngoại, cháu nói xong rồi, ai đúng ai sai, trong lòng ngài hẳn sẽ rất rõ. Cháu hôm nay nói lời không dễ nghe, ngày khác tìm cơ hội đơn độc bồi tội với ngài."

Nói xong, hắn liền sải bước mà rời khỏi Bùi gia, chỉ để lại trong phòng một không khí giằng co cùng xấu hổ.

Bùi lão gia tử hiếm khi trước mặt vãn bối bày ra vẻ mặt nghiêm khắc, ông ta nắm chặt quải trượng hết lần này đến lần khác, cuối cùng yên lặng dừng trên người Bùi Hoán, trầm giọng chất vấn:

"Tiểu Hoán, hôm nay ở bữa tiệc khánh thành, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

...

Ba ngày sau.

Bệnh viện Nhân Dân 1 Đế Kinh.

Một người y tá từ phòng bệnh VIP vội vã ra ngoài, ngay khi đóng cửa lại mới dám nhỏ giọng nói thầm, " Đúng là lão già tình tình khó ưa nóng nảy, từng này tuổi rồi, không hầu hạ được chắc tôi bê ông lên bàn thờ mà bái mất."

Trong phòng bệnh, mặt đất bừa bộn đầy đồ.

Tôn Nghiệp Long vừa mới phát tiết xong gã ngã ngồi trên giường hự hự mà thở dốc, trên chán quấn đầy băng gạc, nhưng điều khiến gã thống khổ không phải cái trán khâu bốn năm mũi, mà là chỗ nào đó cứ đau âm ỉ ngày đêm——

Bởi vì ngày ấy không cẩn thận đụng phải góc bàn, dẫn tới bị thương nghiêm trọng, sau khi tỉnh lại thậm chí không thể đi vệ sinh, hơn nữa chẩn đoán vừa rồi của bác sĩ, cho thấy vết thương lần này cũng sẽ ảnh hướng đến một số chức năng của gã.

Tôn Nghiệp Long thân là đàn ông lòng tự trọng cao, mặc dù đến tuổi này gã vẫn không thể chấp nhận được sự thật, cho nên mới ở trước mặt y tá phát tiết hết bực bội cùng không cam lòng!

Phóng túng hơn phân nửa đời, đây là lần đầu tiên gã rơi vào chuyện này, gã làm sao có thể chịu đựng được?

Nếu tin tức gã bị thương chỗ đó truyền đi, mặt mũi của gã còn vớt được sao? Chỉ sợ sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!

Tôn Nghiệp Long tiếng hít thở như cũ thô nặng, nghiến răng nghiến lợi mà nói ra một cái tên, "Bùi Ý!"

Gã không biết ngày hôm đó người động thụ với mình chính là Tần Dĩ Thuấn, vì thế đem toàn bộ mọi chuyện tính lên trên đầu Bùi Ý.

—— lạch cạch.

Cánh cửa đóng chặt đột nhiên được đẩy ra.

"Tao đã nói không có chuyện gì thì đừng đi vào!" Tôn Nghiệp Long còn tưởng rằng là y tá đi nửa đường quay lại, vừa ngẩng đầu lên, mới phát hiện trước mắt là một người thanh niên xa lạ, "Cậu......cậu là ai?"

"Tôn tổng, ở đây có một số tư liệu mời ông xem qua."

Yến Sầm thay mặt bạn tốt đến gần, trong tay đem một chồng văn kiện thật dày đưa qua.

"Cái gì? Là Bạc Quan Thành hay là Bùi Hoán kêu cậu tới?"

Tôn Nghiệp Long hiểu lầm thân phận Yến Sầm, bán tín bán nghi mà mở văn kiện ra, trong vòng một phút, sắc mặt của gã chuyển từ hồng sang xanh, bàn tay cầm tư liệu hơi run lên.

"Cậu, cậu lấy những thứ này ở đâu ra?"

Mấy năm nay, gã lợi dụng chức vụ để cướp hết lợi nhuận từ các dự án khác nhau, có lẽ số tiền của một dự án không thể xác định hoàn toàn, nhưng cũng không thể nói rằng số tiền cộng lại trên 900 vạn nhân dân tệ. ( 30 tỷ vnđ )

Bên trong toàn là bằng chứng cho thấy gã tham ô công quỹ, phạm tội thương mại, đối phương sao có thể ở trong thời gian ngắn có được?

Yến Sầm đẩy gọng kính trên sống mũi, che giấu vẻ ôn hoà trong ánh mắt nhìn gã nghiền ngẫm, "Tôn tổng, ông hẳn biết rõ phân lượng của những thứ này, chỉ cần ông đáp ứng tôi hai việc, tôi sẽ không đem tư liệu này đưa ra bên ngoài."

Kỳ thật, những bằng chứng này không thể coi là Yến Sầm thu thập được.

Tôn Nghiệp Long ngồi ở vị trí chủ tịch này lâu như vậy, sau lưng sao có thể không có đối thủ?

Ngay khi Yến Sầm được bạn tốt nhờ điều tra, anh liền phái người kiểm tra mối quan hệ xã hội thường ngày của Tôn Nghiệp Long, sau đó lần theo manh mối để liên lạc với đối thủ của gã.

Sau một thời gian đàm phán ' thân thiện ' giữa hai bên, đối phương đồng ý dùng bằng chứng tạm thể để đối phó gã.

Về phần tư liệu này, Yến Sầm cùng Bạc Việt Minh sẽ không đưa ra ngoài, nhưng đối thủ phía sau màn sẽ lựa chọn thời cơ thích hợp để làm Tôn Nghiệp Long thân bại danh liệt.

"......"

Tôn Nghiệp Long bị đống bằng chứng này làm cho khiếp sợ, mồ hôi lạnh trên trán ở trong thời gian ngắn thấm vào băng gạc, khiến vết thương vừa mới khâu của gã trở nên đau nhói.

Tôn Nghiệp Long không còn quan tâm đến đau đớn, chỉ biết mấy thứ này tuyệt đối sẽ tước đi tự do của gã suốt đời!

Gã khẩn trương mà nuốt nước miếng, "Có, có chuyện gì?"

Yến Sầm thay thế Bạc Việt Minh đưa ra yêu cầu đã thương lượng nói ra, " Thứ nhất, ông bị thương chỉ do gieo gió gặt bão, không có liên quan gì đến Bùi Ý tiểu thiếu gia, nếu dám báo cảnh sát, chúng tôi bên này......"

"Không báo cảnh sát! Tuyệt đối không báo cảnh sát!"

Tôn Nghiệp Long bị chi phối gật đầu, hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo trước đây.

Gã chỉ muốn gây ra một chút phiền toái, hiện tại gã đã từ bỏ ngay ý tưởng này, dù sao gã thực sự muốn báo cảnh sát và điều tra, chỉ sợ tra ra chính gã là người bị tra đầu tiên.

"Thứ hai, bất kể ông đang hợp tác với Bạc Quan Thành hay dự án chuẩn bị tiến vào giai đoạn đầu, bây giờ dừng lại hợp tác dự án cho tôi."

"......"

Tôn Nghiệp Long sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn có chút do dự, "cậu không phải người nhà họ Bạc sao?"

Dự án hợp tác giai đoạn một của hai bên đã được ký kết hợp đồng, dự án lớn gia đoạn hai cũng đang trong quá đàm phán, nếu dừng lại vào lúc này tổn thất lớn nhất sẽ là hai nhà Bạc, Bùi người đầu tư tiền trước.

Yến Sầm không có theo dòng ý nghĩ của gã trả lời, chỉ lấy lại tư liệu trong tay gã, "Tôn tổng, đồng ý hay không thì ông phải suy nghĩ kĩ càng."

Giọng nói ôn nhu cùng với chuyển động dứt khoát rút tờ giấy trong tay, đủ để xua tan sự do dự của Tôn Nghiệp Long.

Phá vỡ hợp đồng thì phá vỡ hợp đồng!

Này mẹ nó còn có cái gì so với bản thân mình càng quan trọng hơn!

Sở dĩ xảy ra những chuyện xui xẻo này, còn không phải bởi vì Bạc Quan Thành cùng Bùi Hoán mời gã đi bữa tiệc khánh thành chó má đó, đúng vậy, tất cả đều do bọn họ ban tặng!

Tôn Nghiệp Long bị ' bằng chứng ' che mắt mắt, hạ quyết tâm, " được!"

Yến Sầm không cho gã cơ hội xong việc rồi đổi ý, nhìn ôn hòa cười, " vậy thì gọi điện trước mặt tôi, nhanh lên."

......

Sau giờ trưa nắng chiều vừa phải.

Bùi Ý ngồi trước bàn ăn kiên nhẫn chờ, cậu nếm thử pudding trái cây trước mặt vừa mới ra lò trong bếp.

"Meo~"

Tham Trường sau lưng cậu đứng bên cạnh ghế, nhóc đứng dậy dùng chân trước lay bàn ăn bên cạnh, có vẻ đặc biệt hứng thú với đồ ăn bốc khói nghi ngút(*).
(*) Khói lạnh ấy

"Tham Trường."

Bùi Ý hô nhóc một tiếng, lại sợ quấy rầy đến Bạc Việt Minh đang nói chuyện điện thoại, liền hạ giọng, "phỏng, bây giờ không phải lúc."

"Meo~ ô ô ~"

Tham Trường ngao ô ô mà làm nũng.

Bạc Việt Minh vẫn đang nói chuyện qua điện thoại nghe thấy được hai người bọn họ trò chuyện vượt qua giống loài, lực chú ý không tự giác mà quay lại đây, khóe miệng treo ý cười.

Lâm Chúng ở đầu bên kia điện thoại, "Bạc tổng?"

Bạc Việt Minh chạm vào mép ly cà phê bên cạnh, giả bộ mình vừa mới không xuất thần, "Được, cậu cứ làm như cậu lời cậu nói, tôi sẽ gọi lại cho cậu sau."

Lâm Chúng trầm mặc vài giây, chậm nửa nhịp phản ứng lại, " anh có việc phải làm à? được rồi."

Điện thoại cúp máy, không đợi Bạc Việt Minh lên tiếng ——

Tham Trường vẫn đang dựa vào bang nháy mắt dựng lên lỗ tai, tròn xoe mắt nhìn về phía cửa biệt thự, "Meo ô ngao!"

Bùi Ý cảm nhận được nhóc cảnh giác, nhìn theo tầm mắt của meo meo nhà mình.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Bạc Quan Thành vào nhà mà không chào hỏi, khuôn mặt ôn tồn lễ độ thường ngày có chút vặn vẹo mất khống chế, "Bạc Việt Minh!"

"......"

Bạc Việt Minh phản ứng lại, thong thả ung dung mà uống một ngụm cà phê, " anh họ, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Bùi Ý nhìn thấy hai biểu cảm hoàn toàn khác nhau, sau khi xác nhận Tham Trường đã rời khỏi mặt bàn và trốn, lựa chọn không rên một tiếng mà xem kịch.

Bạc Quan Thành không rảnh xem ánh mắt Bùi Ý ăn dưa, lồng ngực theo tức giận phập phồng lên xuống, "Bạc Việt Minh, có phải mày làm đúng không? mày tìm ông ta?"

"Đi đâu? Anh họ đang hỏi gì vậy?"

Bạc Việt Minh nhìn đi chỗ khác, nhưng lại cố ý nhìn phương hướng mà Bạc Quan Thành đang đứng, " hôm chủ nhật Bùi Ý dự bữa tiệc khánh thành vẫn còn sợ hãi, tôi mấy ngày nay cùng cậu ấy ở trong nhà không ra cửa, thật sự không rõ ý của anh lắm."

"......"

Bạc Quan Thành một hơi bị hắn nói đến nghẹn họng.

Hiệp hội doanh nghiệp Đức nơi Tôn Nghiệp Long làm việc tuyên bố huỷ bỏ hợp tác, hơn nữa mạnh mẽ từ chối lời mời của bọn họ, giai đoạn thứ hai của dự án vốn được kỳ vọng sẽ thu được lợi nhuận lớn lại hoá thành bọt nước!

Phải biết rằng, dự án giai đoạn một được hai bên thoả thuần hầu như không kiếm được tiền,  điều mà bọn họ coi trọng, và phấn đấu chính là lợi nhuận cực cao mà dự án lớn giai đoạn hai mang lại.

Nửa tháng trước, để bày tỏ sự chân thành Bạc Quan Thành đã mù quáng tự tin mà đầu tư một số tiền lớn.

Hiện tại lại đảo ngược!

Sau khi bị thương Tôn Nghiệp Long đem tất cả lỗi lầm đều tính trên người gã cùng Bùi Hoán, thậm chí huỷ bỏ hợp tác bất kể có vi phạm hợp đồng hay không!

Cho dù gã có thể giành được một khoản tiền bồi thường cho những tổn thất trong giai đoạn sau của vụ kiện, thì cũng sẽ không gây ra những tổn thất lớn và không đáng có cho hai nhà Bạc, Bùi!

Nếu chuyện này truyền tới lỗ tai các cổ đông trong công ty, gã tổng giám đốc công ty không hoàn thành công việc!

Để đám cáo già kia tóm được cơ hội, không chừng muốn trào phúng đến tận trời cộng thêm nhiều nói nhiều lời khó nghe hơn!

Bạc Quan Thành làm sao mà không biết đối phương hai ngày này không ra khỏi cửa, chỉ là nhất thời tức giận tìm tới cửa, gã miễn cưỡng áp chế nôn nóng cùng lửa giận, ý đồ đem muốn đem dự án thất bại đổ lên người Bạc Việt Minh.

"Việt Minh, tao biết mày muốn giúp Bùi Ý, nhưng mày sao có thể lấy dự án của Bạc thị......"

"Dự án gì?, sao tôi càng nghe càng thấy đau tai ta?" Bạc Việt Minh mạnh mẽ ngắt lời, chỉ là nghi hoặc trên mặt là sự thật, "Tôi từ khi tai nạn giao thông đã không còn nhúng tay vào bất cứ hạng mục nào trong tập đoàn rồi, anh họ anh không phải là người rõ nhất sao?"

"......"

Làm sao có thể không rõ?

Ngay cả vị trí tổng giám đốc tập đoàn hiện tại mà hắn đang ngồi cũng vốn là của Bạc Việt Minh!

Bây giờ bởi vì gã tuỳ tiện khởi động dự án mà dẫn tới lỗ vốn thất bại, trong lúc này lại không có bằng chứng nào cho thấy Bạc Việt Minh cùng Tôn Nghiệp Long liên lạc với nhau, ngược lại là bọn họ liên hợp muốn Tôn Nghiệp Long hại Bùi Ý!

"Xem ra dự án với chủ tịch Tôn Nghiệp Long xuất hiện vấn đề?"

Bạc Việt Minh biết rõ còn cố hỏi, ra vẻ tiếc nuối mà đem lỗi lầm đẩy trở về, "Đáng tiếc, hiện tại hai mắt tôi không nhìn thấy, thật sự không thể giúp được gì cả, anh họ vẫn là nghĩ cách để xử lý nhanh đi."

Câu cuối cùng, xem như lệnh đuổi khách.

Toàn bộ quá trình Bùi Ý xem kịch đến thích thú.

Cậu nhìn thấy Bạc Việt Minh một bộ nước chảy mây trôi tìm lý do bào chữa cho mình, lại nhìn Bạc Quan Thành ăn mệt đến sắc mặt xanh lè, thật sự không nhịn xuống được một tiếng cười khẽ, lại sợ lòi đuôi vội vàng ăn một muỗng pudding để che giấu.

Bạc Việt Minh đem lực chú ý chuyển trở về, "Bùi Ý, pudding ăn ngon sao?"

Bùi Ý ánh mắt hơi hoảng, nghĩ lại Bạc Quan Thành đang tức giận ngực phập phồng.

Vì thế, cậu lại múc một muỗng pudding để sát vào môi Bạc Việt Minh, "Nhị ca, a ——"

"Cái gì?"

Bạc Việt Minh nhất thời không phản ứng lại, mới nói ra hai chữ, một muỗng pudding ấm áp đột nhiên tiến vào miệng, vị ngọt nị của caramel hoà trong miệng hoá giải vị đắng của cà phê còn lưu lại.

"......"

Bạc Việt Minh ngẩn ngơ, không ngờ Bùi Ý đột nhiên đút cho mình ăn.

Ngay sau đó hắn nghĩ đến cái muỗng có thể đối phương đã dùng qua, không hiểu tại sao lại cảm thấy pudding trong miệng càng trở nên ngọt hơn.

Bùi Ý chờ Bạc Việt Minh phản ứng, "Nhị ca?"

Đầu ngón Bạc Việt Minh đặt trên ly cà phê lặng lẽ dùng sức, ngay cả phản ứng của hắn cũng trở nên cứng nhắc một cách bất thường, " ừm, ăn khá ngon"

Bạc Quan Thành bị coi thành người trong suốt thấy hai người vui vẻ đút cho nhau , ngực nghẹn khuất càng trở nên đau hơn.

"Vâng!" Bùi Ý nhìn về phía Bạc Quan Thành sắp bùng nổ, còn không quên nói một câu khoa trương khoe ra, "Rất~ ngọt nha ~"

Không giống người nào đó, không có việc gì cứ khoe khoang nửa ngày.

Kết quả đâu?

Chơi mấy trò bẩn thỉu rồi khiến dự án thất bại, chậc chậc, trong lòng hẳn là rất đau khổ a ~

Continue Reading

You'll Also Like

804K 12.6K 9
Dịch dzui: Xuyên qua, nỗ lực vì zai Độ dài: 222 chương Nguồn: Vnsharing Spoil nhanh: Nhà Đào Đào Edit: Wenny Tình trạng: Hoàn Văn án: Tần Miễn vừa mở...
1.1M 118K 181
Tên gốc: Ác độc nam phối giá cấp tàn tật phản phái hậu Tác giả: Cựu Mộng Như Sương Thể loại: Đam mỹ, xuyên thư, chủ thụ, tương lai, tinh tế, hào môn...
8.8K 863 10
Tên gốc: 胡萝卜切块了吗? Tác giả: Khương Nan Cật (姜难吃) Thể loại: trung khuyển tiểu đạo sĩ công x đáng yêu tiểu thỏ tử thụ, ảo tưởng không gian tình hữu độc...
540K 46K 52
MỖI NGÀY MA TÔN ĐỀU MUỐN ĐÀO HÔN Tác giả: Cửu Bảo Editor: Cọp con cáu kỉnh. Nguồn QT: hotruyen.com Ngày bắt đầu: 2-10-2021 Ngày hoàn: 16 - 2 - 20...