Editor: Jade
Chương 131 Thiên đường tối thượng (5)
Thời gian quay trở lại hơn bốn giờ trước.
Cuộc hỗn chiến ở Tinh thành Aslan vẫn đang tiếp diễn, Tinh hạm Palm lơ lửng phía trên đám mây chạng vạng, điện hạ Lean đích thân hộ tống thượng tá Khương xuống lối đi.
Nửa đường họ dừng lại, Lean giữ chặt lấy người bên cạnh hỏi anh, trận chiến kế tiếp trong vũ trụ, hạm đội nên đánh thế nào.
Khương Kiến Minh bất đắc dĩ đội chiếc mũ quân đội lên, thở dài: "Điện hạ, ngài dù sao cũng từng là một trong những chỉ huy tối cao của Pháo đài thứ nhất phải không?"
"Chỉ trên danh nghĩa thôi." Lean nói, "Em không quản nhiều, cũng chưa từng chỉ huy hạm đội nào... cho em ít lời khuyên đi."
Khương Kiến Minh cười khổ, tự hỏi, chẳng lẽ anh đã từng chỉ huy hạm đội sao?
Anh chỉ là một thiếu sinh quân Tàn nhân loại tầm thường không có gì đặc biệt mà thôi, Trữ quân điện hạ lại bày ra thái độ trọng dụng nhân tài như vậy để thảo luận với anh về chiến cuộc, thực sự là có chuyện hiểu lầm.
Nhưng hiện tại không phải là lúc để phản bác điều này, Khương Kiến Minh hơi suy nghĩ rồi nói: "Vậy tôi sẽ nói một chút suy nghĩ cá nhân của mình, có lẽ tương đối chủ quan, ngài nghe tham khảo thôi."
"Tinh thể giáo này tuy rằng nguy hiểm, nhưng không phải một tổ chức quy mô lớn, nội bộ phức tạp. Tôi đoán tầng lớp lãnh đạo của họ sẽ không quá đông."
"Cuộc mai phục lần trước ở Viễn Tinh tế, cuộc nội loạn ngày Tết, và cuộc tấn công vào Đế quốc lần này, đều là những hành động chiến lược hết sức quan trọng với Tinh thể giáo. Có một giả thiết táo bạo rằng, những hành động này đều được thực hiện bởi một số lượng người lãnh đạo hạn chế, thậm chí, có thể được dẫn dắt bởi cùng một người."
Khương Kiến Minh ánh mắt trầm tĩnh, anh nói chuyện từ tốn, trong giọng điệu mang theo một sức mạnh khiến lòng người an tâm.
"Nếu là vậy, tôi có thể suy luận đại khái được phong cách chiến thuật của đối phương."
Lean nhìn anh thật sâu, nghiêm túc lắng nghe, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh tiếp tục.
Khương Kiến Minh: "Người này tâm tính quỷ quyệt, hẳn rất am hiểu bày trận chặt chẽ chu đáo. Hắn thích tính toán cả thiên thời địa lợi nhân hòa, từng bước chặn đứng mọi đường lui của đối thủ, bày ra thiên la địa võng."
"Nhưng kế hoạch như vậy bởi vì quá dày đặc, một khi rút dây động rừng, trái lại khó có thể xoay chuyển tình thế. Một khi mạng lưới chặt chẽ bị chọc thủng một lỗ, thoát khỏi kế hoạch của đối phương, hắn sẽ không thể kịp thời sửa đổi được."
Lean hiểu ý, thấp giọng nói: "Ý anh là, đối thủ của chúng ta giỏi về bày trận, nhưng không giỏi ứng biến."
Khương Kiến Minh ôn nhu mỉm cười với hắn, gật đầu nói: "Điện hạ anh minh."
"Chẳng qua, hiện tại ta ngoài sáng địch trong tối, cho nên tiếp theo, hai điểm mấu chốt để giành chiến thắng, chính là "xem trận" và "phá trận". Chỉ cần tìm được cửa đột phá nằm ngoài phán đoán của kẻ địch, chúng ta có thể chiến thắng."
Bọn họ lại tiếp tục đi, xe bay đã dừng lại trên đường trượt trước mắt.
".... Anh cứ nhất định phải đến hang ổ của kẻ địch." đến lúc này, vẻ mặt Lean lại khó coi thêm vài phần, đen mặt nói, "Không thể ở lại giúp em sao?"
Khương Kiến Minh khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Lean: "Điện hạ, ngài nhất định có thể thắng."
Khi đó, mặt trời hoàng hôn đỏ rực treo trước mặt hai người. Hoàng Thái tử có thể nhìn được tâm ý đã quyết trong thần sắc của Tàn nhân loại trước mắt.
Chỉ là không ngờ tới, sau đó lại được hôn.
Cảm xúc trên môi mềm mại như vậy, khi rời đi lại hơi tàn nhẫn.
Hiện tại, Hoàng Thái tử một mình ngồi trong cơ giáp, ngón tay tùy ý nghịch Vòng Tay người yêu để lại.
Đối diện là hình chiếu truyền tin của lão nguyên soái Trần, Lean trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng: "Lại điều một hạm đội loại nhỏ qua cho tôi, tối thiểu 300 chiếc, trang bị pháo có sức sát thương mạnh nhất và cơ giáp công kích cao."
Lão nguyên soái Trần trừng mắt kêu lên: "Điện hạ, ngài đừng làm khó ông già này, bây giờ làm sao có thể lấy ra được một đội quân nữa!"
Lean: "Đó là vấn đề của ông, thầy. Đế quốc lớn như vậy, không thể không lấy ra được vài trăm chiếc phi thuyền, nhanh lên."
Lão nguyên soái Trần: "Điện hạ muốn dùng đội ngũ này làm gì?"
"Làm thích khách một kích tất sát," Hoàng Thái tử đứng lên, vẻ mặt lãnh ngạnh như sắt, "Nếu vẫn không thấy rõ bố cục của kẻ địch, vậy coi đại quân của Tịch Lâm như mồi nhử, khiến kẻ địch bắt đầu hành động."
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.
Cái gọi là binh giả cũng như quỷ đạo*, đùa giỡn giữa sự thật và giả dối mới gọi là chiến trường. Hiện tại ngay cả đại quân cũng cho rằng điện hạ "tức giận bỏ đi", vậy vừa đúng.
*Binh giả quỷ đạo giã/ Dùng binh đánh giặc là hành động dối trá (trích binh pháp Tôn Tử)
Đây đều là... những mánh khóe nhỏ mà hắn học được từ vị Tàn nhân loại xảo quyệt, ác độc kia.
Lean đột nhiên cụp mi xuống, nháy mắt nghĩ đến Khương Kiến Minh, trong lòng hắn lại vô cớ dâng lên một cảm giác đau đớn và hoảng sợ.
Lão nguyên soái: "Điện hạ?"
Lean sắc mặt tối sầm xuống, hai tay siết chặt Vòng Tay, khàn giọng nói: "...Tôi lo lắng cho anh ấy."
Thân phận hiện tại của Khương Kiến Minh rất đặc biệt, nếu Tinh thể giáo tùy tiện giết anh, tương đương với việc lãng phí tài nguyên.
Vì vậy, Khương Kiến Minh khẳng định tính mạng mình sẽ không gặp nguy hiểm, cho dù có biến số, anh cũng sẽ có biện pháp khác.
Nhưng......
Đôi mắt phỉ thúy của Điện hạ u ám, chỉ là không gặp nguy hiểm tính mạng mà thôi.
Dựa theo tư duy của người bình thường, những kẻ bắt cóc sẽ không cố tình tra tấn con tin trước khi chúng thực sự đe dọa họ. Nhưng cuộc đối thoại gây sốc mà máy nghe lén truyền đến đã thay đổi cách nhìn của hắn, Tinh thể giáo rất có thể là một đám kẻ điên phản nhân loại.
=
Một nơi khác trong vũ trụ.
Trong phi thuyền, thoang thoảng thêm một mùi máu tanh.
Tô sắc mặt lạnh băng, thong thả thu tay lại. Nơi ngón tay gã rút ra, Chân Tinh sắc bén xuyên qua lồng ngực mềm mại của Tàn nhân loại.
"Khụ...!"
Khương Kiến Minh run rẩy kịch liệt, gần như ngay lập tức, bọt máu ộc lên cổ họng và tràn ra khóe môi.
Bên cạnh, Lauren cau mày. Nhưng hiển nhiên, hành động của Tô đã được Đại giáo chủ cho phép, cho nên y cũng không nói gì.
Coong!
Khương Kiến Minh hơi loạng choạng, một đầu gối đập xuống sàn.
Nhưng lúc này, cơn đau kịch liệt đã lan khắp mọi dây thần kinh trong cơ thể, anh hoàn toàn không thể giữ được thăng bằng, cơ thể sau đó nghiêng đi, nặng nề ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Tô từ trên cao nhìn xuống anh, thong thả nhấc chân phải, giẫm lên vật sắc nhọn đang xuyên qua lồng ngực Tàn nhân loại: "Cậu đến để gia nhập với chúng tôi sao?"
Hai mắt Khương Kiến Minh đau nhức, mồ hôi lạnh ứa ra, hé đôi môi dính máu khẽ hít thở, không nói được một lời.
Đau... Anh nằm trên mặt đất lạnh lẽo, hàm răng run rẩy lập cập, Chân Tinh xuyên qua cơ thể, đối với Tàn nhân loại đây tuyệt đối không chỉ là sự đau đớn của mình vết thương.
"Không." Tô lắc đầu.
Vừa nói, gã vừa cúi người nắm lấy chóp của Chân Tinh, "Đôi mắt cậu nói cho tôi biết, cậu không phải người sẽ tiếp nhận vận mệnh tối thượng."
"Nhưng cậu đã tới đây, vậy nhất định cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần."
Sau đó, Tô nắm chặt gai nhọn, thô bạo rút nó ra khỏi ngực Khương Kiến Minh, máu tươi tức khắc vẩy ra tung tóe!
"Ah a...!"
Khương Kiến Minh bị ép đến mức hai mắt đau đớn trợn tròn, thân trên căng cứng.
Anh bị lực này kéo nghiêng về phía trước, một lần nữa ngã quỵ xuống đất, năm ngón tay co giật nắm chặt vùng áo trước ngực, máu từ đó ào ạt trào ra.
"Hỗn Loạn," Tô quay đầu lại nhìn Lauren, "Đi lấy thiết bị trị liệu bằng chùm tia và thuốc trấn an, thêm vài mũi thuốc giữ tỉnh táo. Sau đó ở đây hết chuyện của anh rồi."
Gã quay đầu nhìn Khương Kiến Minh, ánh mắt vô cảm: "Đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý gì khác, chỉ là chuẩn bị tra tấn cậu đến chết mà thôi."
"Thật đáng tiếc, tính mạng của cậu, Tinh thể giáo cũng chẳng quan tâm."
Trước khi bắt đầu, Tô cố ý tắt đèn.
Trong bóng tối vang lên một âm thanh nhớp nháp, đó là âm thanh khi thịt người bị xé toạc, moi ra và đảo lộn.
Tinh Cốt biến thành vô số gai nhọn, đâm về phía bụng người bị tra tấn rồi lại rút ra, đôi khi vặn sâu nửa vòng hoặc một vòng.
Một quãng thời gian dài sau đó, chỉ có âm thanh ớn lạnh này tiếp diễn.
Đối với Tàn nhân loại, công cụ tra tấn đáng sợ nhất trên đời chính là Tinh Cốt.
Khi Tinh Cốt tùy ý phóng ra những hạt Tinh thể hung bạo đến gần, cảm giác đau khổ tột cùng này sẽ khắc sâu vào linh hồn.
Trong bóng tối đen kịt, Khương Kiến Minh chỉ có thể cong lưng chịu đựng, lúc bắt đầu hơi thở trở nên rối loạn, chưa đầy một phút, môi răng đầy máu đã khẽ phát ra những tiếng rên rỉ.
Nhưng động tác đâm rút Tinh Cốt chỉ càng thêm thô bạo, mỗi một lần đều vẩy ra một lượng lớn máu tươi, vài phút sau, những mảnh xương gãy cũng văng ra theo.
Cho đến một giây nào đó, người bị khổ hình tra tấn cuối cùng cũng gục xuống, phát ra tiếng gào thảm thiết thê lương.
Trong bóng đêm, những đường gân nổi lên trên cổ tay trắng nõn đang vùng vẫy, chẳng mấy chốc đã loang lổ những vệt máu.
Bên ngoài cầu tàu, các giáo chúng Tinh thể giáo vẫn qua lại như thường lệ với khuôn mặt vô cảm. Mặc dù tiếng la hét thảm thiết không ngừng, không một người nào dừng lại ngoái nhìn.
Hành hạ kéo dài hơn hai tiếng, tức là hơn một trăm phút, nhưng nửa chừng Khương Kiến Minh đã mất đi khái niệm về thời gian.
Ngay cả việc ngất xỉu cũng là một hy vọng xa xỉ.
Sau khi đau đến ngất đi, lại dùng một kích thích càng đau đớn mãnh liệt hơn đánh thức người dậy; nếu không có hiệu quả, liền tiêm một mũi thuốc giữ tỉnh táo.
Thiết bị trị liệu bằng chùm tia sẽ nhanh chóng khép kín miệng vết thương, thậm chí giữa chừng anh còn được truyền máu một lần, sau đó tiếp tục bị tra tấn; giới hạn thuốc trấn an mà Đế quốc quy định là tối đa ba mũi một lần, Khương Kiến Minh đã bị tiêm năm sáu mũi, hoặc càng nhiều hơn nữa.
Anh bị thô bạo tiêm quá nhiều thuốc, tác dụng phụ nghiêm trọng đến mức muốn nôn cả dạ dày ra.
Sau khi nôn mửa đến mức dịch dạ dày cũng không nôn nổi, Tàn nhân loại dường như đã hoàn toàn mất trí. Đôi mắt anh tan rã mất tiêu cự, đôi môi nứt nẻ đóng mở, điên rồ lẩm bẩm những lời mê sảng không ai nghe rõ.
"Giả vờ rất giống."
Trong bóng đêm, Tô cười lạnh, liếc nhìn chỉ số dấu hiệu sinh tồn: "Đừng vội, vẫn còn sớm."
Cuộc tra tấn kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, bắt đầu và kết thúc trong bóng tối.
Mười phút cuối cùng hoàn toàn không có âm thanh nào. Ngay cả một tiếng rên rỉ giãy giụa nhỏ nhất cũng không có, hoàn toàn tĩnh lặng.
Tô xoay người bật đèn.
Ánh sáng lóe lên, một lần nữa chiếu sáng Tinh hạm.
Tàn nhân loại ngã trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, máu vô thức chảy ra từ khóe môi, người đã bất tỉnh.
Dưới sự tra tấn, mấy vết thương dữ tợn trên cơ thể Khương Kiến Minh đều bị quấy đến máu thịt lẫn lộn. Tô đưa tay vuốt tóc mái đen nhánh của anh, khuôn mặt đẫm mồ hôi lạnh kia tái nhợt như tuyết, mang theo tử khí chết chóc.
Thuốc tỉnh táo đã mất tác dụng.
Tô quay đầu nhìn Gaius một cái, Đại giáo chủ gật đầu.
Vì thế Tô khom người, duỗi tay ra, bóp lấy cổ họng Khương Kiến Minh.
Khương Kiến Minh như một con rối đứt dây mặc người đùa nghịch, khuôn mặt anh lộ ra vẻ đau đớn khi nghẹt thở, cánh môi trắng bệch run rẩy, hầu kết mấp máy lên xuống, theo bản năng muốn hít thở nhưng không thể.
Khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng trở nên tím tái, giữa cổ họng phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể cũng khẽ co giật.
Nhưng dù mạng sống anh bị bóp chặt như vậy, anh vẫn không thể mở mắt, dường như ngay cả sức lực để tỉnh lại từ cơn hôn mê cũng không còn.
Tô lắc đầu, cuối cùng buông tay ra.
Khương Kiến Minh vô lực ngã xuống sàn. Cổ họng đột nhiên được thông suốt, mang theo không khí ngọt ngào như cam lộ, khiến anh ho dữ dội, thân mình không ngừng co giật cận kề cái chết, càng nhiều máu tươi chảy ra hơn, trông cực kỳ đáng sợ.
"Ngài Đại giáo chủ."
Tô trầm mặc vài giây mới đưa ra kết luận: "Cậu ta quả thực không có bất luận năng lực phản kháng nào, tôi có thể giết chết cậu ta bất kỳ lúc nào."
Người đàn ông dừng lại một chút, cúi đầu nói: "Một khi đã vậy, có lẽ như Hỗn Loạn đã nói, giữ lại mạng cậu ta có lẽ càng có giá trị hơn."
"Nhưng...."
Tô do dự một lát, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, đặt tay lên ngực: "Tôi vẫn giữ vững ý kiến của mình, ngài Đại giáo chủ. Hỗn Loạn rất giỏi điều khiển lòng người, những thứ anh ta nhìn được, là những ích lợi mà thành công khống chế một 'Ánh sáng của Tàn nhân loại', 'Hoàng Thái tử phi của Đế quốc' mang tới; mà tôi điều khiển chiến cuộc, thứ tôi nhìn thấy, chính là tài năng chiến lược và ý chí của Khương Kiến Minh.... Cậu ta rất đáng sợ."
"Chỉ tra tấn vừa rồi," Tô trầm giọng nói, "Một Tàn nhân loại tầm thường sẽ phát điên suy sụp dưới Tinh Cốt của tôi, trong vòng chưa đến hai mươi phút chứ đừng nói đến hai tiếng. Nếu kéo dài một tiếng, đau đến đột tử cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng cậu ta vẫn sống sót đến tận bây giờ."
"Hiện tại cậu ta còn chưa thực sự nắm giữ binh quyền, nhưng Đế quốc đã bắt đầu để ý tới người này. Một khi thả hồ về rừng, tai họa ngầm trong tương lai..."
"Ngươi nghĩ rằng," Gaius bỗng nhiên xoay người lại, khuôn mặt nhàn nhạt, "Cậu ta có thể là Dawn Aslan sao?"
"!" Tô chợt dừng lại, trên mặt gã hiện lên vài tia sợ hãi, đột nhiên quay đầu.
Ánh mắt một lần nữa rơi vào Tàn nhân loại đang ngất xỉu trên mặt đất, mang theo ý vị phức tạp khác.
"Chúng ta đã giả thiết rằng, 'Garcia' và 'Lean' đều là cơ thể của Đại đế, người trước xuất hiện gần như cùng lúc với thời điểm người sau chết. Điều này có nghĩa là gì?"
Gaius chậm rãi nheo mắt lại, quay đầu nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài phi thuyền.
Tô đột nhiên cúi đầu, trên trán toát mồ hôi lạnh: "Là, có nghĩa là, sau khi cơ thể thứ nhất tử vong, Đại đế lập tức tiến hành chiếu xạ ý thức tinh thần lần thứ hai."
Gã nuốt khan, giọng nói trở nên căng thẳng: "Điều này gần như... không thể tưởng tượng được... Không chỉ khó đạt được về mặt kỹ thuật, mà nó còn đòi hỏi bản thân người chiếu xạ phải có khả năng thừa nhận cường độ tinh thần gấp trăm lần người thường."
Gaius: "Tổng tư lệnh Aslan bề ngoài chết trẻ, nhưng nếu Căn cứ Hắc Sa Cơ giữ lại cơ thể cậu ta, bí mật tiến hành chiếu xạ ý thức thì sao?"
"Vị thượng tá Khương này, dù tài năng hay tâm tính, đều không giống người thường, chúng ta có thể nghi ngờ một chút."
"Mà vừa rồi ngươi lại nói, người này có ý chí rất đáng sợ."
Gaius xoay người, chiếc áo choàng vải trắng đung đưa theo đó. Ông ta mím môi, như cười như không, âm trầm nói, "Nếu Aslan cũng có thể chiếu xạ ý thức lần thứ hai, giết Khương Kiến Minh... cũng không thay đổi được gì."
Tô lập tức hiểu ra, nói tiếp: "——Tốt nhất là tận dụng tối đa địa vị hiện tại của người này, phải không, ngài Đại giáo chủ?"
Gaius cong mắt và khóe môi, bày ra vẻ mặt tán thưởng.
"Rất tốt, vậy kế tiếp, ta sẽ giao cho ngươi nhiệm vụ khác."
Tô lại cúi đầu thật sâu, gã biết ngài Đại giáo chủ trong lòng không có chút vui vẻ nào, sở dĩ mỉm cười, chẳng qua là để chăm sóc một phàm nhân không thể thoát khỏi thất tình lục dục như gã mà thôi.
"Tuân mệnh, ngài Đại giáo chủ."
Gã nhắm hai mắt, thành kính thì thầm, "Vì... vì Chung Cực của chúng ta."
_______________
Jade: trời ơi anh bé của tôi bị chúng nó đánh thế mà thằng em lớn tóc vàng sao không đến cíuuuuu
Đây là chỗ nạp năng lượng: Đồng bào đừng quên sạc pin ⭐ cho tui có động lực cày cuốc nghen.