[Xuyên sách/ĐM] Sau khi xuyên...

By Hokatori

31.8K 2.9K 77

Edit có thể sẽ không mượt, cân nhắc trước khi đọc. More

Giới thiệu
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12 + 13
Chương 14 + 15
Chương 16 + 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33 + 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39+40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
56 + 57
Chương 58
Chương 59

Chương 26

512 56 0
By Hokatori

  *Chưa beta, có câu nào trùng hay bị lỗi tên,... Thì bl cho tớ biết nhé!

  Úc Vi Tinh theo tiếng ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đã gọi tên mình.

  Men say dần dần đi lên, suy nghĩ của cậu chậm rãi xoay chuyển, phải mất một lúc mới đem diện mạo và cái tên của đối phương trong trí nhớ lôi ra.

  Hai người bọn họ đều là bạn học cùng trường đại học với nguyên chủ, người gọi cậu là con trai út của nhà họ Phó, Phó Thanh Nguyên, người còn lại là con trai duy nhất của nhà họ Tiền, Tiền Trạch Khải, cả hai đều có tiếng trăng hoa, không có điểm mấu chốt, trừ bỏ không dám giết người phóng hỏa, chuyện khác làm không thiếu.

  Phó Thanh Nguyên ăn cả nam lẫn nữ, trước kia gã coi trọng nguyên chủ, nguyên chủ không đồng ý, gã liền bỏ thuốc nguyên chủ, tính cưỡng bức.

  Đó cũng là lần, nguyên chủ được Tạ Vũ Khiêm cứu, từ đây quấn lấy Tạ Vũ Khiêm.

  Nhận ra hai người, Úc Vi Tinh thầm mắng một tiếng trong lòng, tự véo mình thật mạnh, đầu óc mê man nhanh chóng thanh tỉnh hơn nhiều, cậu dựa lưng vào tường, cảnh giác nhìn bọn họ.

  Ánh mắt Phó Thanh Nguyên làm càn mà đánh giá Úc Vi Tinh từ đầu đến chân, ánh mắt nhão nhão dính dính, phảng phất cách quần áo cũng có thể nhìn trộm, chạm đến làn da bên trong lớp quần áo, cuối cùng trở lại trên mặt Úc Vi Tinh, nhìn chằm chằm vào đôi má hồng nhạt và đôi môi hồng nhuận của cậu, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, "Cậu đã uống rượu nhỉ?"

  Đôi giày da giẫm lên bề mặt gạch bóng loáng, gã không nhanh không chậm đến gần Úc Vi Tinh, "Uống say? "

  Mặc dù Úc Vi Tinh bị cồn quấy phá, cả người mềm mại không có sức lực, nhưng bởi vì cậu vẫn luôn tự véo mình, đau đớn đủ để ý thức cậu tỉnh táo.

  Cậu không bỏ lỡ ánh mắt lộ liễu của Phó Thanh Nguyên, tức khắc chán ghét đến muốn nôn, ý lạnh hung ác từ xương cụt dâng lên, thân cậu nổi lên một tầng da gà.

  Ở giới giải trí 10 năm, loại ánh mắt này cậu đã thấy nhiều, nhưng trừ bỏ mấy năm đầu cậu hao tâm tốn sức đuổi đi, tránh né những người này, sau này danh khí cậu càng lúc càng lớn, tất cả mọi người thu tâm tư, công ty cũng bắt đầu bảo hộ cậu, dù sao cậu cũng là chiêu bài sống, vẫn là thần tài.

  "Cần tôi giúp không?" Lời nói là dò hỏi, nhưng Phó Thanh Nguyên hoàn toàn không cần câu trả lời, trực tiếp vươn tay túm lấy Úc Vi Tinh, sau đó bị Úc Vi Tinh tát một cái.

  "Cút ngay!"

  Một tiếng "bốp" rất vang dội, Phó Thanh Nguyên cúi đầu, tầm mắt dừng lại trên mu bàn tay đỏ bừng, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, qua hai giây, gã lại hung ác nham hiểm cười rộ lên, "Tôi có ý tốt muốn giúp cậu, cậu đánh tôi?"

  Úc Vi Tinh mím môi nhìn chằm chằm gã, tay kia lấy điện thoại ra, nhưng còn chưa kịp nhấn nút bấm số, điện thoại đã bị Phó Thanh Nguyên giật mất.

  Giọng nói của Phó Thanh Nguyên nồng đậm ác ý, nhưng giọng điệu lại tràn đầy ý cười, "Trạch Khải, đến giúp đỡ, chúng ta mời Úc Vi Tinh vào phòng riêng làm khách."

  Tiền Trạch Khải đã quan sát ở bên cạnh lúc lâu, cười toe toét, bước nhanh đi đến trước mặt Úc Vi Tinh, trực tiếp nắm lấy cánh tay cậu, xúc cảm làn da mịn màng, khiến trái tim gã ta run rẩy.

  Úc Vi Tinh bị nắm lấy cổ tay, toàn thân sắp nổ tung, khi bị chạm vào cậu chưa bao giờ cảm thấy ghê tởm như vậy.

  Cậu đẩy mạnh người ra, "Đừng chạm vào tôi! "

  Tiếng cậu rất lớn, là cố ý.

  Bên ngoài cách bọn họ mấy chục mét còn có một căn phòng riêng, tuy rằng cách âm nơi này rất tốt, nhưng ở khoảng cách gần như vậy nếu kêu to, cũng có thể để phòng kia nghe thấy đi ra ngoài, hơn nữa, cũng có thể thu hút người phục vụ đến.

  -- Nếu không phải cậu uống rượu quá nhiều, không có sức lực, chắc chắn cậu sẽ chỉnh đối phương một trận.

  Thật ra, bảo vệ đã từ camera theo dõi nhìn thấy bọn họ giằng co, đã đến cùng quản lý rồi.

  Nhà hàng của họ có định giá rất cao, tập thể khách hàng đều là người có tiền, có thể ăn cơm ở bên trong, mặc kệ người nào, bọn họ cũng không đắc tội nổi.

  Cùng lúc đó, căn phòng cách mấy chục mét cũng mở cửa ra, Lâm Kha ra ngoài.

  Lâm Kha cùng người nhà đến ăn cơm, nghe được tiếng động bên ngoài, cảm thấy quen tai, nên ra nhìn thử, trong nháy mắt nhận ra Úc Vi Tinh, y kinh ngạc nhảy dựng, lập tức tiến lên ngăn cản.

  "Các người đang làm gì?" Y bước nhanh đến trước mặt Úc Vi Tinh, ngăn trở Phó Thanh Nguyên và Tiền Trạch Khải.

  Hàng năm Lâm Kha đều đi bên cạnh Tần Hành Hàn, hầu hết mọi người đều biết y, Phó Thanh Nguyên cũng không ngoại lệ, mặc dù gã không phụ trách công ty, nhưng gã cũng tham gia yến tiệc kinh doanh nhiều lần, từng thấy Lâm Kha ở cạnh Tần Hành Hàn.

  Thấy y xuất hiện, Phó Thanh Nguyên lùi lại một bước, "Trợ lý Lâm muốn xen vào chuyện này?"

  Lâm Kha chỉ nói: "Ngài Úc là người bạn quan trọng của Tần tổng. "

  Hai từ "quan trọng" được cố ý nhấn mạnh.

  Sắc mặt Phó Thanh Nguyên khẽ biến, ánh mắt lướt qua giữa Lâm Kha và Úc Vi Tinh, như thể đang đánh giá khả năng Úc Vi Tinh và Tần Hành Hàn là bạn.

  Chỉ có Lâm Kha thôi đương nhiên sẽ không sợ, nhưng nếu là Tần Hành Hàn, gã không thể không băn khoăn.

  Suy nghĩ xoay chuyển, Phó Thanh Nguyên không đánh cược vào khả năng này, gã mỉm cười đầy ẩn ý với Úc Vi Tinh, "Xem ra hôm nay tôi không thể mời cậu làm khách, nhưng không sao, tương lai chúng ta còn dài."

  Nói xong, gã ném lại điện thoại Úc Vi Tinh, mang theo Tiền Trạch Khải rời đi.

  Đi được vài bước, tình cờ gặp được quản lý và nhân viên bảo vệ đang vội vàng đi tới, Phó Thanh Nguyên tức giận, dùng vẻ mặt lạnh lùng đẩy quản lý ở đằng trước: "Chặn đường, cút ra xa."

  Gã đem tức giận trút lên thân người khác.

  Quản lý bị đẩy đến lảo đảo, được bảo vệ bên cạnh kịp thời đỡ lấy mới không té ngã, nhưng ông cũng chỉ là người làm công, nhiều lắm kiếm tiền nhiều hơn một chút, cũng không dám tức giận chất vấn, còn phải cười làm lành.

  Đưa người tiễn đi, quản lý xoay người lại nhanh chóng đuổi theo Úc Vi Tinh.

  Cồn trong người Úc Vi Tinh đã hoàn toàn lên men, choáng váng, đứng có chút không vững, lung lay sắp đổ, Lâm Kha thấy quản lý đi đến, liền hỏi: "Có phòng nghỉ không?"

  Cái này thật sự không có, chỗ của bọn họ chỉ là một nhà hàng thôi, nhưng có một căn phòng trống, sau khi ông nói xong, Lâm Kha gật đầu, 'Cũng đúng."

  "Phiền ông lấy giùm tôi một viên thuốc giải rượu."

  Quản lý gật đầu.

  Đỡ Úc Vi Tinh đến một căn phòng trống, Lâm Kha gọi điện cho sếp, sau khi gọi xong y nói với quản lý: "Ông có thể kiểm tra xem anh ấy ăn ở phòng nào không? Nhanh một tí. "

  Lâu như vậy chưa quay về, cũng phải đến báo một tiếng.

  Quản lý lập tức để người đi kiểm tra.

  Rất nhanh, Lâm Tiêu Mân và Cốc Nghi Tuyên cùng nhau bước vào.

  Cốc Nghi Tuyên ở trên đường gọi cho Chu Lẫm, lúc đó gã đang hẹn hò với bạn gái, lúc nghe tin có chuyện xảy ra, cũng không có thời gian đưa bạn gái về nhà, chỉ kịp giúp cô ấy gọi xe, rồi vội vã chạy đến.

  Gã bật Bluetooth lên, phân phó Cố Nghi Tuyên: "Em ở đấy trông chừng cậu ấy, anh sẽ đến ngay."

  ......

  Chu Lẫm và Tần Hành Hàn đến cùng lúc, một trước một sau gặp nhau ở cửa.

  Mặc dù Chu Lẫm chỉ vừa gặp Tần Hành Hàn một lần ở sân bay, nhưng gã vẫn nhớ dáng vẻ xuất chúng của hắn, lúc này khi nhìn thấy hắn, gã không thể không nhìn hắn thêm hai lần.

  Nhưng chỉ liếc hai lần, bây giờ gã phải nhanh chóng lên lầu tìm Úc Vi Tinh.

  Chỉ là cùng một thang máy, điểm đến là cùng một tầng, gã không khỏi đoán: Có phải cũng đến tìm Úc Vi Tinh không?

  Thang máy "đing" một tiếng, đến tầng ba.

  Tần Hành Hàn đi rất nhanh, ưu thế chân dài được thể hiện đầy đủ, Chu Lẫm cũng đi rất nhanh, nhưng vẫn chậm hơn vài bước.

  Bọn họ đi cùng một hướng, cho đến khi dừng lại bên ngoài cùng một căn phòng, cuối cùng Chu Lẫm cũng xác định được, người này thật sự đến tìm Úc Vi Tinh.

  Lúc này Tần Hành Hàn mới liếc nhìn Chu Lẫm, dường như cũng nhận ra gã, gật đầu chào gã, sau đó đẩy mở cửa bước vào phòng.

  Trong phòng chỉ còn lại hai người, Cốc Nghi Tuyên và Lâm Kha.

  Tối nay Lâm Tiêu Mân cũng uống rất nhiều rượu, lúc nãy đã được trợ lý đến đón, quản lý đang làm việc, nàng tiếp tục bận rộn.

  Thấy Tần Hành Hàn đi vào, Lâm Kha đặt điện thoại xuống, đứng lên: "Tần tổng."

  Tần Hành Hàn ừ một tiếng, chuyển ánh mắt qua bên cạnh, Úc Vi Tinh đang nằm trên hai chiếc ghế dựa tạm thời ghép vào với nhau làm thành "Giường": "Em ấy ngủ rồi?"

  "Vâng, vừa mới ngủ." Lâm Kha nói.

  Tần Hành Hàn đi đến bên người Úc Vi Tinh, Cốc Nghi Tuyên vội vàng nhường vị trí, chạy chậm đến chỗ Chu Lẫm, nhìn Chu Lẫm, Chu Lẫm nhìn cô lắc đầu.

  "Tôi là người quản lý Úc Vi Tinh, xin hỏi anh là?" Gã lên tiếng.

  Tần Hành Hàn không lên tiếng, Lâm Kha đi đến trước mặt Chu Lẫm, đưa danh thiếp cho gã, mỉm cười nói: "Tần tổng với ngài Úc là bạn, anh không cần lo lắng."

  Chu Lẫm liếc nhìn tấm danh thiếp, mấy dòng chữ "Tập đoàn Tần thị" chợt lóe lên.

  Lâm Kha là trợ lý của tổng giám đốc, sau đó là chủ tịch Tần...

  Đột nhiên Chu Lẫm ngẩng đầu, âm lượng không tự giác tăng cao, "Anh là Tần Hành Hàn?"

  Úc Vi Tinh bị ồn đến mức hừ một tiếng.

  Tần Hành Hàn quay đầu nhắc nhở, "Nhỏ giọng một tí."

  Nhưng Úc Vi Tinh cũng không bị đánh thức, cậu hừ hừ hai tiếng, chép chép miệng, hai tay nắm chặt thành quyền đặt trước ngực, gương mặt đỏ bừng tiếp tục ngủ.

  Tần Hành Hàn nhìn, khóe môi không khỏi cong lên tạo thành nụ cười.

  "Anh đến để?" Chu Lẫm hạ giọng hỏi.

  "Đưa em ấy về nhà." Tần Hành Hàn nói.

  Chu Lẫm không mấy tin tưởng Tần Hành Hàn, chẳng sợ thân phận hắn bày ra trước mặt, cũng nói là bạn của Úc Vi Tinh, nhưng trên thực tế, có quá nhiều người quen đã phạm tội, phía sau mấy ông chủ lớn ngăn nắp sạch sẽ kia đã làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu?

  "Vẫn nên để bọn tôi đưa về," Chu Lẫm nói, "Thuận tiện hơn."

  Tần Hành Hàn nghe vậy, lại nhìn gã, dưới đáy mắt hắn không có nghi ngờ hay cảnh giác, cũng không cảm thấy bị mạo phạm và tức giận, ngược lại có chút ôn hòa.

  Không mở miệng giải thích, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Úc Dạ Bạch.

  Sau khi kết nối, hắn cùng Úc Dạ Bạch nói vài câu vô nghĩa, sau đó đưa điện thoại chuyển đến Chu Lẫm, ý bảo gã nghe.

  Chu Lẫm khó hiểu: "? "

  Mang theo nghi ngờ, gã nhận điện thoại, nghe thấy giọng nói của Úc Dạ Bạch phát ra từ tai nghe, sau đó mới hiểu ra.

  Hóa ra người này cũng quen biết Úc gia.

  Từ khi Úc Dạ Bạch lên tiếng, Chu Lẫm không còn kiên trì, trả lại điện thoại cho Tần Hành Hàn, "Vậy phiền Tần tổng đưa Úc Vi Tinh về."

  Giọng điệu của Tần Hành Hàn rất nhẹ, nhưng lại nghiêm túc, "Yên tâm."

Câu "yên tâm" này không chỉ để đáp lại lời nói của Chu Lẫm, mà còn để nói với Chu Lẫm hắn sẽ không chạm vào Úc Vi Tinh, sẽ đưa Úc Vi Tinh về nhà an toàn.

  Chu Lẫm nghe vậy lập tức cười với hắn: "Ừm. "

  Tần Hành Hàn trở lại bên cạnh Úc Vi Tinh, nhìn chăm chú khuôn mặt đang ngủ say của cậu, Chu Lẫm cũng lại đây, chuẩn bị lay Úc Vi Tinh tỉnh lại. Ngay khi bàn tay duỗi ra, Tần Hành Hàn đã cúi xuống, một tay vòng qua eo Úc Vi Tinh, tay còn lại luồn qua chân cậu, nhẹ nhàng đem người chặn ngang ôm lên.

  "..."

  Chu Lẫm yên lặng đem tay vừa vươn ra thu về.

  --------------------

  Tác giả có lời muốn nói:

  【 bắt trùng: 10.18/7:17】

  Chủ tịch Tần rất buồn bực, bởi vì hắn rất ít khi ở bên ngoài ăn cơm, bỏ lỡ cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, ha ha ha

  Bắn tim ~

  -

Continue Reading

You'll Also Like

423K 42.7K 98
Tác giả: Thượng Thương Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE, Tình cảm , Ngọt sủng , Xuyên thư , Hào môn thế gia , Chủ thụ , 1v1 Độ dài: 143 c...
103K 7.8K 96
Truyện edit chưa được sự cho phép của tác giả. Truyện được lấy từ kho tàng đam mỹ Tác giả : Tây Tây Đặc Chủ thụ, Niên hạ, HE, Vô hạn lưu, truyện ng...
699K 29.9K 92
CÙNG NÀNG NÓI CHUYỆN TRĂM NĂM Tác giả: Hạ Quân Thể loại: Bách hợp, hiện đại, cách biệt tuổi tác, ngọt sủng, HE Nhân vật chính: Khuất Tĩnh Văn x Kỳ Mặ...
12.8K 1.2K 6
Hán Việt: Tha môn tại ký du ngã đích kim ti tước Tác giả: Hủ Lạn Xuân Điểu Nguồn: koanchay Tình trạng bản convert: hoàn thành Tình trạng bản edit: đa...