[Edit] Yên giấc sớm Bình minh...

By _________jade

36.3K 5.5K 1K

Tác giả: Nhạc Thiên Nguyệt Bản gốc: 6 quyển (278c) + ? phiên ngoại Nguồn qt: bạn DuFengYu và WangYao trên wik... More

Văn án full + review
Quyển 1 - Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Quyển 2 - Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Fanart [Siêu thoại Weibo]
Minh hoạ ạ ạ [bổ sung v1.3]
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Quyển 3 - Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chưng cầu dân ý [khẩn cấp]

Chương 71

175 36 4
By _________jade

Editor: Jade

Chương 71 Bạn cũ (1)

Tức khắc, bầu không khí yến hội sang trọng và quý phái bị gián đoạn.

Khương Kiến Minh cau mày, chậm rãi đặt chiếc nĩa bạc xuống, cúi người nhặt huy chương Kim Nhật Luân lên.

Anh chỉ hơi tức giận vì có lần... Lean hy vọng anh có thể gia nhập Kim Nhật Luân sau khi tốt nghiệp học viện quân sự.

Lúc đó lập được một chút thành tích, thăng được quân hàm, liền có thể cân nhắc việc công khai mối quan hệ và chính thức tổ chức hôn lễ trước mặt toàn thể đế quốc.

Không ngờ bên trong Kim Nhật Luân lại có loại sâu mọt như vậy.

"Sâu mọt" đại thiếu Brandon ngồi tê liệt trước mặt Khương Kiến Minh, liên tục thở dốc, cảm thấy chóng mặt đau đầu.

Gã cảm nhận được vô số ánh mắt xung quanh mình, bao gồm cả những nhân vật lớn mà gia tộc cũng hận không thể bò lên, và cả cha gã đang nhìn từ xa——

Lão Brandon lúc này đang đứng rất xa, sắc mặt tái nhợt, dùng ánh mắt oán hận nhìn gã chằm chằm, ước gì mình không có đứa con trai này.

Brandon ôm chặt lễ phục rách nát của mình, cảm thấy xấu hổ và tức giận muốn chết.

Tuy nhiên, cùng lúc đó, một loại khoái cảm điên cuồng cũng dâng lên trong lòng gã.

Nhìn xem, hiện tại ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào đây, một tên tiện dân không chỉ lẻn vào bữa tiệc quý tộc mà còn dám gây náo loạn tại chỗ...

Brandon đột nhiên cười lớn, lảo đảo đứng dậy, giả vờ như không nghe thấy những lời thì thầm xung quanh "Gã bị sao vậy?" và "Gã bị điên à?"

"Mày chờ, chờ đấy..." Gã dùng ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm Khương Kiến Minh, thần chí mê sảng lẩm bẩm một mình.

"Cái loại tiện dân, tiện dân mày, chẳng mấy chốc sẽ bị người hầu nhà Lance đánh đuổi đi... nói không chừng sẽ bị đánh gãy chân tại chỗ."

Gã chỉ vào Khương Kiến Minh, ánh mắt tan rã: "Tốt nhất là mày nên bò về con mương hôi hám nhà mày đi. Aslan sẽ không có bệnh viện nào nhận chữa trị cho mày đâu, tao đảm bảo, trên gia huy tộc Brandon, chắc chắn..."

Nhưng ngay sau đó.

Một giọng nói trong trẻo như chuông bạc và ngọt ngào như kẹo bông gòn đột nhiên vang lên trong đại sảnh, chặn đứng lời nói cuối cùng của đại thiếu Brandon.

"Khương......!?"

Một thân hình nhu nhược nhanh nhẹn xuyên qua ánh đèn rực rỡ.

Thiếu nữ với mái tóc bạc bồng bềnh rụt rè nhấc váy, nhưng khuôn mặt phù dung lại tràn ngập niềm vui hân hoan hồn nhiên.

Nụ cười của cô nhóc tỏa sáng thanh thuần, không bị vấy bẩn bởi không khí xã giao trong bữa tiệc, tựa như một cánh bướm trắng bay ra từ câu chuyện cổ tích.

Phía sau bé, Đại quản gia Hoắc Ân của nhà Lance kinh hãi duỗi tay, cằm cũng sắp rơi xuống đất: "Đại, tiểu thư Diana——!?"

Toàn trường náo động, mấy chục vị quý tộc nhìn nhau kinh ngạc.

"Tiểu thư Diana?"

"Tiểu thư Diana chưa từng gặp người ngoài kia à?"

"Nhỏ ấy đang gọi ai thế?"

"Cô ấy rời khỏi chỗ là định đi tìm ai?"

Diana Lance xuyên qua đại sảnh dài, để lại phía sau vô số thân ảnh trong những bộ trang phục lộng lẫy hoa lệ, cô nhóc mảnh mai này từ tầng cao nhất chạy xuống, ánh mắt kinh ngạc rơi vào chỗ ngồi gần cửa nhất, "thấp cấp nhất".

Khương Kiến Minh đã sớm nghe thấy tiếng vị tiểu thư tôn quý này gọi mình.

Vì thế anh mỉm cười, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tiến về phía trước hai bước, dang rộng hai tay——

Đột nhiên vang lên một tiếng, cô nhóc như cánh bướm trắng kia nhào vào lòng anh!

"Khương, Khương... quả nhiên là anh!"

Diana mừng rỡ chảy nước mắt, bé ngẩng mặt ôm lấy eo Khương Kiến Minh: "Anh trai nói anh đã lên chiến trường tiền tuyến, nơi đó nguy hiểm như vậy. Em còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại anh nữa, Khương..."

Tức khắc, như thể có ma thuật nào đó được giải phóng từ hai người này, biểu cảm trên khuôn mặt mọi người bắt đầu trở nên đồng bộ.

Từ khiếp sợ không còn đủ để diễn tả nữa, từ chết lặng lại dường như thiếu mất thứ gì đó.

Tóm lại, đó là một cảm giác choáng váng chấn động mà chỉ có tự mình trải nghiệm mới có thể hiểu được.

Khương Kiến Minh vẻ mặt ôn hòa, vỗ vỗ đầu Diana như một bé mèo con: "Sao có thể như vậy được, anh chắc chắn mình sẽ an toàn trở về mới đến đó. Chắc em quá không ngoan, nên anh trai em mới dọa em."

Diana nhẹ nhàng nức nở, ngước đôi mắt mông lung lên: "Anh, lúc đó anh cũng không thèm nói lời tạm biệt với em, anh chỉ nói với anh trai... Khương là đồ trứng thối."

Bé khụt khịt mũi, lại rụt rè cười: "Nhưng, nhưng thật tốt khi anh có thể bình an trở về."

"..."

Brandon còn chưa kịp gỡ xuống nụ cười trên mặt, khóe miệng gã cong lên thành một vòng cung buồn cười, co giật liên hồi.

Đây là một cơn ác mộng, gã chết lặng tự nhủ.

Khương Kiến Minh này, chẳng lẽ không phải bình dân sao? Dù xét theo những thông tin thu thập được hay từ trang phục, lời nói và việc làm thì cậu ta quả thực là một thường dân mồ côi.

Làm sao cậu ta có thể quen biết được tiểu thư của gia tộc Lance – gia tộc có thể được gọi là một nửa hoàng gia!?

Vậy nên, nó phải là một giấc mơ. Từ hôm qua đến giờ, đây đúng là một cơn ác mộng thật nực cười, chỉ là gã vẫn chưa tỉnh lại mà thôi...

Trước sự chứng kiến ​​của tất cả mọi người, Khương Kiến Minh vỗ vỗ bé gái tóc bạc vẫn đang ôm anh mà khóc.

"Được rồi, được rồi, tiểu thư Diana? Có thấy tiếng ồn em tạo ra hơi lớn không, mọi người đang nhìn chúng ta đấy."

May mà anh không nói ra những lời này, vừa nói xong, Diana định thần lại, hai má đột nhiên đỏ bừng vì xấu hổ, "anh" một tiếng, lại vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực Khương Kiến Minh.

Khương Kiến Minh: "..."

Nếu như tiểu điện hạ bình thường là sư tử vàng cao ngạo ưu nhã, quen lạnh lùng bễ nghễ, chỉ có một số thời điểm nhất định mới biến thành mèo lớn cọ cọ liếm liếm anh, thì...

Vị tiểu thư búp bê Tây Dương của gia tộc Lance, chắc chắn là một con mèo Ragdoll, nhút nhát và ít nói trước mặt người ngoài, nhưng lại thích vây quanh kêu meo meo khi ở cạnh anh.

Nhớ tới năm đó anh có quan hệ với nhà Lance, vẫn là vì quan hệ với Hoàng Thái tử, sau đó lại khiến Lean ghen tị không chịu nổi. Hắn lại không thể mất mặt "tranh sủng" với Diana, một búp bê nhỏ chẳng rành thế sự, cuối cùng chịu khổ vẫn là vị chuẩn Hoàng thái tử phi này.

Mỗi lần anh từ nhà Lance trở về, đương nhiên sẽ bị Lean ủy khuất bất mãn ấn trên giường ôm cả buổi, rồi đặt nụ hôn nóng cháy lên môi anh để tuyên bố chủ quyền công khai.

Nhưng trong lòng Khương Kiến Minh biết, Diana chỉ coi anh như bạn bè, anh trai, không có ý gì khác.

Em ấy vẫn luôn có tính cách mềm mại như vậy, cũng meo meo ngây thơ hồn nhiên như vậy với "anh trai" mình.

"Anh trai......!"

Đột nhiên, Diana nhanh nhẹn quay người lại, nhấc làn váy ren trắng phức tạp lên, mắt như hoa đào gặp mưa, "Khương đã về rồi, sao anh không báo trước cho em biết!"

Chỉ nhìn thấy đám đông tản ra một đường đi, một bóng dáng anh tuấn màu xám bạc đi tới -

Gia chủ trẻ tuổi huyền thoại của nhà Lance, Audley Lance.

Nhìn thấy Audley vững vàng đi về phía này, đám quý tộc đã biến thành rối gỗ lại bắt đầu nghe thấy tiếng tim đập.

Đặc biệt là Thiếu tướng Đường và gia chủ họ Bối đang đứng phía xa, thần sắc càng thêm căng thẳng lo lắng.

Ai mà không biết, thiếu gia Audley bị bệnh muội khống cấp tính, bất kỳ người khác giới, thậm chí cùng giới nào dám đến gần em gái đều sẽ bị người hầu anh ta đánh đập không thương tiếc.

Giờ đây, số phận của thường dân bí ẩn này sẽ là...

Đại sảnh rộng lớn chỉ trong vài giây đã đi hết, Audley mặc một bộ lễ phục sang trọng đứng trước mặt Khương Kiến Minh.

Lần này, Khương Kiến Minh là người động trước.

Anh kéo Diana xuống khỏi người, đưa tay về phía Audley, cười khẽ nói: "Ngài Audley, lâu lắm không gặp."

Audley yên lặng nhìn anh.

Đột nhiên anh ta mở miệng nói: "Không phải đã bảo, cậu đến nơi xong cứ trực tiếp tìm tôi sao?"

Shhh...

Xung quanh phát ra hàng loạt tiếng thở Oxy.

Audley đặt tay lên ngực làm lễ, nhẹ nhàng nói: "Bỏ bê khách quý của chúng ta, Diana lại mắng tôi mất. Là thiệp mời của tôi có gì không ổn, hay người trong nhà tôi chậm trễ gì cậu sao?"

Khương Kiến Minh: "Không, không, mọi thứ đều ổn. Xin lỗi, trách tôi có chút việc nên đến muộn, lại thấy anh có vẻ rất bận nên muốn đợi xong bữa tối rồi mới đi tìm các anh."

Audley bật cười, khàn giọng khẽ oán trách: "...Cậu này, rõ ràng là bị ủy khuất."

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng giọng nói của gia chủ trẻ tuổi nhà Lance dường như hơi nghẹn ngào.

Anh ta lắc đầu: "Cậu thế nhưng thực sự sống sót trở về từ nơi đó... Cậu quả là người có thể làm nên kỳ tích, Khương."

Audley Lance mím môi nở một nụ cười hiên ngang, nắm lấy bàn tay Khương Kiến Minh: "Dù sao thì, hoan nghênh trở về, bạn thân mến. Có thể gặp lại cậu... thật tốt quá."

Ở phía xa, lão Brandon trước mắt tối sầm, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.

Ông ta lao tới kéo đại thiếu Brandon thẳng vào góc khuất nhất, rồi tát con trai ngay tại chỗ.

Lão Brandon đã hoàn toàn mất hết phong độ, rít gào: "Đồ khốn kiếp, cuối cùng mày với thằng em mày đã đắc tội ai vậy!?"

Đại thiếu Brandon khóc rống lên: "Con, con cũng không biết!"

Bên kia, gia chủ nhà Bối đầu váng mắt hoa, ôm lấy bả vai Bối Mạn Nhi: "Cục cưng, rốt cuộc con kết bạn kiểu gì vậy!?"

Bối Mạn Nhi ngơ ngác nói: "Con, con cũng không biết?"

________________

Jade: ầy dô, tui cũng ghen dùm quàng tử bé luôn á, k thích kiểu touchy đồ đâu 🙂 tsao tui lại quên đoạn nè nhờ, htrc vừa khen tgia xử lý tuyến tcam bạn bè tốt xong

Đã cố gắng edit đại từ nhân xưng để việc bé Diana này dính ng k làm tui chíu khọ

Tui là cái máy lặp của quyển 2: Đồng bào đừng quên tiếp tục thả cho tui có động lực cày cuốc nha~~~~

Continue Reading

You'll Also Like

7.9K 1.3K 113
Thành Nghị xuyên sách, xuyên thành một phản diện xinh đẹp, hai tay nghèo trắng. Phản diện không chỉ ngu ngốc mà còn là một thiếu gia giả. Vì bắt nạt...
828K 65K 200
Tác giả: Tố Thủ Chiết Chi Editor: Diệc Linh Pisces, Tâm Linh Cupcake Nguồn convert: Ánh Nguyệt Bìa: Dạ Tước Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại...
1.1M 129K 98
Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad bởi Phong Tình Vạn Chủng
1M 91.3K 84
Thể loại: Tận thế, Sci-Fi, vùng đất chết, hơi hướng Cthulhu, đồng thoại, lãng mạn, man mác buồn, HE. Cp: Lạnh lùng quyết đoán thẩm phán giả công x Th...