(Vmin - Edit) Lâu rồi không g...

By MinMinn0512

4.7K 704 168

Ba năm trước, hai người đụng phải nhau,nhưng cũng chẳng có tia lửa nào xẹt ra cả. Ba năm sau, hai người lại t... More

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Phiên ngoại

Chương 71

44 6 4
By MinMinn0512

Xe cứu thương lái về khu cấp cứu, người đang bu đông đúc dần dần tản ra, Trí Mân chen lẫn trong đó đi ra cổng bệnh viện. Thái Hanh đã không nhìn thấy thân ảnh kia nữa rồi, nhả chân ga, chạy về hướng ngược lại.

Anh không vạch trần, không đuổi theo chặn Trí Mân lại hỏi nguyên nhân, sợ hỏi không ra lại rơi vào lúng túng. Chắc là khám bệnh, Trí Mân không nói chắc là sợ anh lo lắng, hoặc là liên quan đến chuyện riêng tư, vậy càng ngại nói.

Thái Hanh cứ khuyên mình như thế, khuyên suốt mấy con phố.

Ngã tư đường, đèn đỏ, anh buông vô-lăng ra vuốt mặt, cách tấm kính nhìn dòng xe cộ chạy ngang, nhìn cảnh sát giao thông đang chỉ huy, nhìn tới nhìn lui nhìn rõ ràng tình trạng của mình. Lòng không yên, thật ra đang tính toán.

Thái Hanh không có cách nào, Trí Mân nắm lấy tuyến dây thần kinh mẫn cảm nhất của anh, anh không thể lơ là được. Người đi ra khỏi bệnh viện này nếu là người khác anh hoàn toàn sẽ không lo ngại, cũng sẽ không phiền lòng, nhưng đối phương là Trí Mân, cho nên anh xoắn xuýt, suy đoán, lái xe từ Tam Hoàn qua đến Tứ Hoàn.

Thái Hanh sợ Trí Mân lừa anh, giấu anh, sợ một lúc nào đó một giây phút nào đó liền đánh một đòn cảnh cáo với anh. Một lần bị rắn cắn, quả nhiên mười năm vẫn sợ dây thừng. Nhưng sợ nhất là Trí Mân có bệnh tật gì thật, học theo mấy cuốn tiểu thuyết não tàn che giấu không báo, chơi cái trò một mình kiên cường.

Lái xe về nhà, chất xám Thái Hanh tiêu hao còn nhiều hơn cả khi làm việc, anh cần gấp một ít an ủi, vì vậy vào cửa liền bắt đầu tìm thuốc lá. Ngậm một điếu, lục túi quần thể thao ban sáng đã mặc, bật lửa thật sự không tìm được.

Trí Mân cũng mới vừa đến nhà, không quên lời căn dặn của anh, tìm từ lầu trên xuống lầu dưới, tìm thấy một cái bật lửa trong kẽ ghế sô pha. Cậu chụp lại gửi cho Thái Hanh: "Là cái này phải không?"

Thái Hanh nhìn ảnh bật cười, thuận miệng nói dối vậy mà thành thật, trả lời: "Là nó."

Lấy từ trong tủ ra một cái khác, đốt thuốc, Thái Hanh đi chậm đến ban công nuốt mây nhả khói. Trí Mân liền gửi thêm một tin: "Anh nghiện thuốc lá sao?"

"Cũng bình thường." Anh gõ chữ, "Thỉnh thoảng hút một điếu, giải lao."

Trí Mân: "Vậy bật lửa này em trả anh thế nào?"

Thái Hanh: "Hôm nào rảnh anh qua đó một chuyến, cà mên canh của em còn ở nhà anh."

Trí Mân: "Trễ nhất là ngày mai phải ăn hết đấy, để lâu sẽ hỏng."

"Biết rồi." Thái Hanh trả lời, ngón tay kẹp thuốc lá tiếp tục gõ câu tiếp theo, em đến bệnh viện à? Gõ xong xóa, lại gõ, thật ra hôm nay anh ở bệnh viện nhìn thấy em, đánh xong lại xóa. Thôi bỏ đi.

Kết quả Trí Mân hỏi lại: "Anh đang gõ cái gì thế?"

Thái Hanh thầm than: "Không có gì, bên này không khí không tốt, mùa đông hàng năm rất nhiều người bị cảm, uống nhiều nước." Anh rít một hơi thuốc thật mạnh, cảm giác mùi vị nicotin theo cổ họng rót vào ống thở, chặn đến khi nó sưng lên.

Đẩy ra một cánh cửa sổ, Thái Hanh hướng về phía màn đêm thở ra một làn khói trắng, sau đó bị gió lạnh trên không phà vào người. Mặc dù lạnh, nhưng lại sảng khoái, anh không khép cửa, mở ra ảnh đại diện của Trí Mân bấm vào album, xem từng cái một.

Số điện thoại mới, tài khoản cũng là mới, phong cách của Trí Mân vẫn không thay đổi. Nội dung rất ít, bức ảnh đơn giản cũng tràn ngập mùi nghệ thuật gia.

Chẳng qua là người trưởng thành khó tránh khỏi bị công việc dẫn dắt, sau khi Trí Mân nhận việc ở Silhouette có đăng hai thông tin liên quan, một là ảnh quảng cáo tuyên truyền, hai là cảm ơn tạp chí thời trang nào đó tới phỏng vấn. Thái Hanh xem lướt qua đến mấy tháng trước, từ khi kết bạn tới nay anh vẫn chưa từng xem, giống như trốn tránh cái gì đó, lập tức có chút hiếu kì không dừng tay lại được.

Khi đó Trí Mân vẫn ở nước ngoài, Luân Đôn, tham dự một hạng mục hợp tác thiết kế, chắc là rất mệt, nội dung đa số đều là phát tiết. Trong bức ảnh có một đống ly Americano, viết: Uống cà phê thức đêm sẽ không sản sinh linh cảm, chỉ có thể sản sinh quầng thâm mắt. Hoặc có những dòng trạng thái thuần văn tự, Đặt sai vải, ở Anh ngoại trừ biết nói tiếng Anh thì mày còn làm tốt được việc gì hả?

Thái Hanh không nhịn được cười, ngay sau đó nhìn thấy một từ rất hung tợn, Shit!

Khá lắm, cay nghiệt, táo bạo, Thái Hanh ngửi được cơn giận từ trước đến giờ chưa từng ngửi qua, hơi khác với Trí Mân trong ấn tượng của anh. Từ từ lướt xem hết, anh cảm thấy thiếu cái gì đó, suy nghĩ một lát, cảm thấy kinh ngạc vì Trí Mân không đăng về bất kì một người bạn nào.

Ngoại trừ các đồng nghiệp liên quan đến công việc, thì không hề đề cập tới bất kì người bạn nào trong cuộc sống, càng không có ảnh chụp chung.

Thái Hanh nhớ tới, năm đó Trí Mân và Tề Nam trao đổi bài tập cũng phải chụp hình đăng lên, khi vẽ vật thực còn đăng các bạn học ở phòng vẽ tranh, bọn họ đến Hạ Môn chơi còn nhắc tới Lục Văn. Trí Mân xử sự rất tốt, nhân duyên cũng tốt, cho dù là ở đâu cũng sẽ không thiếu bạn bè, sao lại cứ như đổi tính mà không đề cập tới? 

Anh không biết được, quay về danh sách trò chuyện, mở vòng bạn bè, thấy Trí Mân năm phút trước mới vừa đăng một tấm hình. Trong hình là bàn tay Trí Mân, lòng bàn tay đặt một nhúm lông màu nâu đậm.

Thái Hanh liếc mắt một cái nhận ra đây là lông rụng của Bond, tay trượt đi, nhấn like.

Một loại hoang mang vì nhìn trộm tự nhiên nổi lên. Nhưng anh nhận.

Trên thế giới này nhàm chán nhất chính là thời gian không có việc làm cùng các đồng nghiệp tám sự đời. Còn thú vị nhất, Thái Hanh lập tức cho rằng là lơ đãng lướt vòng bạn bè của người yêu cũ, không cẩn thận bấm like, trong màn đêm thăm thẳm bỗng dưng thấy căng thẳng.

"Hắt xì!" Anh hít hít mũi, đã hứng gió tây bắc nửa tiếng rồi.

Trí Mân dọn lông chó xong, móc ra một túi thuốc từ trong cặp, mấy loại thuốc thường dùng để vào tủ thuốc, thuốc đau họng nhét vào cặp, cuối cùng còn lại hai hộp. Cậu trầm ngâm chốc lát uống một viên, sau đó lên lầu cất vào tủ quần áo.

Tắm xong gần tới rạng sáng, nước Mỹ là sáng sớm, Trí Mân ngồi trong chăn gọi video cho ba mẹ. Ba Phác và mẹ Phác đang ăn điểm tâm, hỏi: "Ở bên kia đã quen chưa?"

"Tốt lắm ạ." Trí Mân chuyển động con ngươi, "Bà nội đâu?"

"Đi tản bộ rồi." Ánh mắt ba Phác rất tinh, "Con cầm giấy bút làm gì?"

Ba Phác mở ra sổ ghi chép: "Ba, gần đây con muốn nấu canh, ba chỉ con thêm vài loại đi."

Cậu nghiêm túc ghi chép công thức. ba Kim nói xong, mẹ Phác dò hỏi: "Hết tháng 1 là sắp hết năm rồi, tết âm lịch được nghỉ mấy ngày?"

Trí Mân cũng không rõ, phòng nhân sự vẫn chưa thông báo. "Trước khi trở về thì nói một tiếng, ba mẹ ra sân bay đón con." Mẹ Phác nói, "Bữa đó con bay thẳng từ Luân Đôn, nhớ con quá."

"Con cũng nhớ ba mẹ." Trí Mân chuyển hướng, "Mới tháng 1 không vội. Sáng mai con đến xem giáo sư Bùi, ba mẹ làm việc đi, con ngủ đây."

Sau nửa đêm mây đen dịch chuyển, che lấp ánh trăng và sao đêm, tuyết rơi. Ngày thứ ba của kỳ nghỉ, hoa tuyết rơi không ngớt, tô một màu trắng bạc dày đặc cho thành phố này.

Thái Hanh đêm đó hứng gió tuyết, lại quên đóng cửa sổ, bị cảm, sau lễ đi làm mở cuộc họp bị sốt, ký tên trên hợp đồng cũng có chút lơ mơ.

Trí Mân ngược lại rất có tinh thần, chưa từng thấy cảnh tuyết hoành tráng như vậy bao giờ, ở cửa Silhouette chụp vài tấm hình. Chụp xong đụng phải Ôn Lân, cậu cười nhạo nói: "Lái xe thể thao mà vẫn muộn."

Ôn Lân nói: "Đường trơn quá, còn không bằng chạy xe đạp điện." Bình thường buổi sáng y mệt rã rời, hôm nay lại trở nên phấn khởi, "Tổng giám, buổi sáng hôm nay làm theo dõi sản xuất, có thể nhìn thấy tất cả thành phẩm thiết kế."

Đầu tháng 1, xét duyệt thời trang mùa xuân năm nay, không có vấn đề gì sẽ bắt đầu sản xuất, sau đó tập trung vào các trung tâm thương mại lớn tiến vào thị trường. Trí Mân đến bộ phận thiết kế, chờ nhà thiết kế, thợ vật liệu, thợ vẽ mẫu lục tục đến đủ, tiến hành buổi theo dõi hôm nay.

Trí Mân cởi áo khoác liền khởi công, một nhóm người tập hợp trong phòng làm việc rộng rãi nhất, bốn bao hàng, mỗi một kiện đều phải theo dõi chất lượng chặt chẽ. Không có vấn đề gì sẽ trực tiếp sản xuất, vấn đề lúc này là làm báo cáo theo dõi.

Phần lớn chất lượng đều hợp lệ, nhưng có một kiện xuất hiện lỗi sai nghiêm trọng. Trí Mân bỏ xuống báo cáo đo lường, tay trái tay phải nâng hai cái váy lên, nói: "Tại sao in hoa và màu đen đều là vải lụa crepe? Bản thiết kế tôi ký tên, màu đen là dùng satin."

Gần trăm kiểu, mỗi một kiểu mỗi một vật liệu cậu đều thuộc nằm lòng. Mọi người im như tờ, Trí Mân nói: "Vừa hết lễ đã có lỗi về vật liệu, vải crepe tồn đọng trong nhà máy xử lý thế nào? Tìm đâu ra thời gian đặt satin đây?"

Cậu quét một vòng, nhìn thiết kế Lâm, hỏi: "Việc này là do cô phụ trách phải không?"

Thiết kế Lâm đáp: "Là tôi phụ trách, nhưng mà tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra..."

Trí Mân nói với trưởng phòng: "Lấy tất cả báo cáo ra điều tra." Bản thiết kế đã thẩm tra sửa đổi năm lần, báo cáo kiểm định vật liệu, đơn đặt hàng gửi đến xưởng, mỗi một giai đoạn đều không thể để sót. Phải nghĩ cách cứu chữa, cũng phải xử lý người mang trọng trách.

Tra tới tra lui, các văn kiện đều không có vấn đề, Trí Mân gọi cho chủ xưởng, vừa hỏi, đối phương nói thiết kế Lâm đồng ý.

Lục ghi chép trò chuyện nửa tháng trước ra, chủ xưởng từng liên lạc với thiết kế Lâm, nói thẳng vải crepe tốt như thế nào, năm nay giá cả cũng hợp lý, mà thiết kế Lâm đúng là có đáp lại. Không báo lên trên, nhà xưởng trực tiếp thay đổi vật liệu.

Trí Mân hỏi: "Cô có quyền gì mà tự tiện quyết định?"

Thiết kế Lâm yên lặng: "Xin lỗi tổng giám, lúc đó tôi quá bận rộn, không nhìn kỹ, nên mơ mơ hồ hồ đồng ý."

Trí Mân dường như nhớ hết tất cả: "Hôm đó cô cúp một buổi trưa, bận cái gì? Bận chuyện riêng, bây giờ còn muốn công ty bù lỗ cho cô sao?"

Vừa tiến hành kiểm tra đã xuất hiện vấn đề lớn, Trí Mân không phát hỏa, nhưng nhẹ giọng chất vấn càng có bầu không khí căng thẳng hơn, cậu xách hai cái váy về văn phòng, quẳng trên bàn, bắt đầu gọi điện thoại cho chủ xưởng.

Vào lúc miệng khô lưỡi khô, thiết kế Lâm bưng trà tiến vào, Trí Mân cũng không thèm liếc, nói thẳng: "Nhà xưởng kia ở Phúc Kiến, nhất định phải tới đó một chuyến, cô chuẩn bị đi."

Thiết kế Lâm nói: "Tổng giám, tôi không đi được."

Trí Mân nhíu mày: "Phúc Kiến xa lắm phải không? Phòng nhân sự rất gần, nộp đơn từ chức cũng tiện."

Thiết kế Lâm rốt cuộc giải thích, trong nhà có người già đổ bệnh nằm viện, mới vừa hoàn thành phẫu thuật. Trí Mân xoa trán, mọi người nhìn thấy cậu chói lọi, thật ra đều là phàm phu tục tử, đều có một khoảng thời gian không trải qua dễ dàng.

"Đi ra ngoài trước đi." Cậu nói. Cửa đóng lại, cậu dựa vào lưng ghế dựa xoay tròn nửa vòng, nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ nghĩ cách, trên kệ phía trước cửa sổ đặt túi giữ ấm, là nước canh nấu sáu tiếng ngày hôm qua.

Từ đâu đó lấy ra bật lửa, Trí Mân gửi tin nhắn cho Thái Hanh: "Cho em địa chỉ nhà anh, tối nay em trả anh bật lửa."

Thái Hanh mới vừa uống thuốc, không muốn bị nhìn thấy bộ dạng bệnh tật của mình, trả lời: "Anh không cần gấp, em cứ để ở chỗ em trước đi."

Trí Mân hỏi: "Canh ăn xong rồi phải không, em muốn lấy cà mên."

Một luồng khí thế không cho từ chối, Thái Hanh vừa ho khan vừa gửi địa chỉ nhà thuê. Anh không đến công ty, hôm nay ở nhà làm việc, buổi chiều sốt cao liền mơ màng ngủ.

Trí Mân lại bận không kịp thở, điện thoại gọi tới mức nợ tiền, buổi tối tăng ca đến mười giờ mới đi. Bên ngoài tuyết đóng băng, cậu lái xe thật cẩn thận, men theo hướng dẫn đến khu Trung Hoàn.

Đứng ở bên đường, Trí Mân vẫn chưa ăn cơm, muốn đi sang cửa hàng tiện lợi đối diện mua cái bánh mì. Mới vừa tắt máy, thiết kế Lâm gửi tới một tin, tận mấy trăm chữ, là xin lỗi sự cố hôm nay.

Trí Mân chưa xem hết, hỏi: "Người nhà thế nào rồi?"

Thiết kế Lâm trả lời, vẫn đang theo dõi, chưa tỉnh. Trí Mân dặn một câu "Chăm sóc cho tốt", đã mất khẩu vị gặm bánh mì, xuống xe đi về hướng cửa hàng tiện lợi, đồng thời ấn số Thái Hanh.

"Hanh?" Cậu nói, "Em đang ở trên đường ngoài cửa chính, anh xuống đây đi."

Thái Hanh đáp: "Được, đợi năm phút."

Mặc áo khoác vào, Thái Hanh mang theo cà mên canh ra ngoài, ở nhà làm tổ cả ngày, cơn sốt cũng bớt, hi vọng sẽ không bị Trí Mân nhìn ra.

Đi chậm ra cửa, trông thấy chiếc xe ở ven đường chưa tắt máy, anh đi tới, cúi người nhìn từ ghế phó lái, ngây ngẩn cả người. Ở ghế lái, Trí Mân ngẩng mặt ngả lên lưng ghế, khuỷu tay khoác lên cửa sổ xe, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lá đang cháy.

Nhấc cánh tay, Trí Mân ngậm thuốc miệng hút một hơi, thở ra ngoài cửa, hai phiến môi vẫn hơi giương. Cậu chợt thấy bóng người, quay đầu nở nụ cười với Thái Hanh, nghiêng người giúp đối phương mở cửa xe ra.

Thái Hanh ngồi vào: "Sao lại hút thuốc?"

Trí Mân phất tay phủi khói: "Anh không phải nói giải lao sao, em cũng muốn thử một chút." Cậu đưa cái bật lửa kia lên, cùng với một hộp thuốc lá mới vừa mua ở cửa hàng tiện lợi, "Cho anh hết đó."

Thái Hanh hỏi: "Mệt à?"

"Ừm, tăng ca." Trí Mân không nói tỉ mỉ. Nhưng mà cậu thật sự rất mệt, cho nên không dám xoay mặt nhìn thẳng, sợ Thái Hanh phát hiện mệt mỏi trong mắt mình. Nhưng tinh thần rất nhanh nhẹn, hỏi ngược lại: "Giọng mũi nặng như vậy, bị cảm sao?"

Thái Hanh cũng không nói tỉ mỉ: "Không có chuyện gì."

Trí Mân dường như oán giận đối phương sơ ý: "Còn dặn em đừng để bị cảm, anh đã bị bệnh trước rồi." Chung quy quan tâm nhiều hơn, cậu quay đầu nhìn rõ mặt Thái Hanh, "Mặt hơi đỏ, sốt hả? Đi bệnh viện chưa?"

Thái Hanh nói: "Uống thuốc rồi." Vừa nhắc tới bệnh viện, không nhịn được nghĩ đến ngày ấy, anh nhìn lại đôi mắt Trí Mân, "Em có thấy trong người khó chịu gì không?"

Trí Mân đáp: "Em vẫn ổn mà."

Ánh đèn bên trong buồng xe lờ mờ, Trí Mân và Thái Hanh giằng co trong im lặng, có lời không hỏi, lại như đang chất vấn. Có lẽ là chột dạ, cũng có lẽ là sức tàn lực kiệt, Trí Mân thả lỏng tinh thần trước, cậu lấy hơi, đưa túi giữ ấm tới: "Về nhà hâm nóng, nếm thử."

Thái Hanh nuốt xuống một ngụm không khí, nhận lấy rồi xuống xe.

Đóng cửa lại, Thái Hanh mang theo túi canh nặng trịch đi về. Anh nhìn ra được tâm tình Trí Mân không tốt, ngoài uể oải thì còn rất nản lòng, như là gặp phải khó khăn gì đó. Anh suy đoán, có phải có liên quan đến chuyện đi bệnh viện hôm đó không?

Lẽ nào Trí Mân thật sự mắc bệnh gì sao?

Đi ra ngoài một đoạn, Thái Hanh quay đầu nhìn lại, anh đứng ở bên ngoài ghế phó lái, cúi người gõ gõ cửa xe. Đợi Trí Mân nhìn, anh nói: "Xảy ra chuyện gì, nói anh nghe."

Trí Mân ôm vô-lăng mất hồn, người này luôn có thể phát hiện ra cậu gặp chuyện, năm đó cậu bị đội bóng rổ đánh, Thái Hanh cũng nói câu này.

Nhưng cậu đã không còn là đứa nhỏ yếu đuối năm đó nữa, cậu cười rộ lên: "Chuyện của công ty thôi, em có thể xử lý được."

Thái Hanh gật gật đầu, vẫn không đi, lanh lợi chuyển đổi câu chuyện: "Anh thì không được."

Trí Mân lập tức hỏi: "Sao thế?"

"Đau đầu." Thái Hanh nói, "Dìu anh về đi."

Trí Mân mím môi không vạch trần, không phải đau đầu, mà chính là không tin lời giải thích của cậu. Tắt máy xuống xe, cậu vòng qua đầu xe đi tới bên người Thái Hanh, kéo lại cánh tay kia.

Song song đi trên tuyết, hai cái áo phao kêu loạt soạt.

Bọn họ đi về nhà, dưới màn hoa tuyết trắng xóa.

Trí Mân nhân cơ hội đụng vào tay Thái Hanh, bàn tay của cậu rét cóng, nhưng Thái Hanh bởi vì sốt nên người nóng rực. Nhớ tới ngày đó Thái Hanh tránh ra không cho cậu nắm tay, giờ nhận được hồi đáp, bàn tay cậu được bao bọc lại.

"Chỉ làm ấm cho em về cổng chung cư thôi đấy." Thái Hanh nói.

Trí Mân cười toét miệng, đáp một tiếng "Được".

Continue Reading

You'll Also Like

1.5M 146K 140
Tác giả: Chúc Từ Tửu 祝辞酒 Thể loại: Giới giải trí, điềm văn, sảng văn, manh sủng, hiện đại, hoá mèo Nguồn: Tấn Giang RAW + QT: Khotangdammy Số chương:...
1.3M 58.2K 104
Maddison Sloan starts her residency at Seattle Grace Hospital and runs into old faces and new friends. "Ugh, men are idiots." OC x OC
650K 32.7K 61
A Story of a cute naughty prince who called himself Mr Taetae got Married to a Handsome yet Cold King Jeon Jungkook. The Union of Two totally differe...
467K 26.2K 39
"ᴡɪʟʟ ʏᴏᴜ ʙᴇ ᴍʏ sᴀᴠɪᴏᴜʀ?" ~ Jeon Jungkook is a handsome bachleor. Managing his fathers bussiness and living his life. But everyone knows being the so...