[EDIT - HOÀN] Một bé A ngọt n...

By Memory_Land

224K 24.9K 1.8K

Tên khác: Tiểu ngọt A ai không thích đâu Tác giả: Yêu Rượu Mơ Nhất (Tối Ái Mai Tử Tửu) Tình trạng bản gốc: Ho... More

Giới thiệu
Chương 1: Thu cái đống pheromone của cậu lại
Chương 2: Đến kì sớm?
Chương 3: Phát tác!
Chương 4: Chuyện này không ổn.
Hỏi ý kiến
Chương 5: Duy trì quan hệ
Chương 6: Có hẹn
Chương 7: Anh thơm quá
Chương 8: Hai mươi cái
Chương 9: Niềm vui bất ngờ
Chương 10: Vậy anh nấu nhé?
Chương 11: Sức mạnh của tình yêu
Chương 12: Ăn không nổi
Chương 13: Yêu cầu thứ hai
Chương 14: Khởi đầu tốt đẹp
Chương 15: Tủi thân vô cùng
Chương 16: Cậu ấy đi mất rồi?
Chương 17: Anh thật quá đáng
Chương 18: Có đau không?
Chương 19: Còn có thể như vậy nữa.
Chương 20: Mau khỏe lên đi
Chương 21: Chu Chu của chúng ta có O!
Chương 22: Yêu cầu thứ tư.
Chương 23: Tôi cần em
Chương 24: Người tình bé nhỏ?
Chương 25: Tự dâng mình lên
Chương 26: Trách nhiệm của tôi
Chương 27: Tên thân mật
Chương 28: Pheromone yêu thích
Chương 29: Quà tặng
Chương 30: Có thể tiếp tục không?
Chương 31: Suốt đời khó quên
Chương 32: Dũng khí
Chương 33: Cụ Túc
Chương 34: Vậy tôi thì sao?
Chương 35: Một ngày hoàn mỹ
Chương 36: Tôi hiểu rồi
Chương 37: Có hơi nhớ anh
Chương 38: Người già như trẻ lên ba*
Chương 39: Cảm ơn vì đã chiêu đãi
Chương 40: Đau dạ dày
Chương 41: Khổ quá đi mất
Chương 42: Nhớ anh
Chương 43: Vẫn là một Alpha
Chương 44: Có quan hệ như thế nào
Chương 45: Khiêu khích.
Chương 46: Có dám đấu với tôi không?
Chương 47: Tâm tính sụp đổ.
Chương 48: Không về
Chương 49: Rượu vang
Chương 50: Lướt sóng kiểu gì
Chương 51: Nguyện vọng
Chương 52: Bánh Bông Tuyết
Chương 53: Yêu cầu thứ mười
Chương 54: Tắm rửa
Chương 55: Kì mẫn cảm
Chương 56: Luôn mở rộng cửa vì em
Chương 57: Dính người
Chương 58: Khám sức khỏe
Chương 59: Hôn cậu
Chương 60: Yêu cầu cuối cùng.
Chương 61: Báo cáo kiểm tra sức khỏe
Chương 62: Quyết định
Chương 63: Tiểu biệt thắng tân hôn
Chương 64: Gặp em
Chương 65: Nắm tay
Chương 66: Cháu trai này là ai?
Chương 67: Thật ngông cuồng!
Chương 68: Cậu ta có vẻ thảm ghê
Chương 69: Quả nhiên là mày!
Chương 70: Alpha mảnh mai nhất
Chương 71: Gặp nhau
Chương 72: Chỉ đến vậy thôi
Chương 73: Khiêu chiến
Chương 74: Bạn trai
Chương 75: Bạn cùng phòng
Chương 76: Hiểu ra.
Chương 77: Chiếc nhẫn
Chương 78: Bắt gặp
Chương 79: Cầu hôn?
Chương 80: Anh yêu em
Chương 81: Chúng ta kết hôn đi
Chương 82: Sống chung
Chương 83: Gặp phụ huynh
Chương 84: Đây là bạn trai của con.
Chương 85: Tình thương sâu đậm
Chương 86: Khoe ân ái
Chương 87: Tôi biết mà.
Chương 88: Đây là cái gì?
Chương 89: Thẳng thắn
Chương 90: Sao có thể là của chị được?
Chương 91: Lại sống chung rồi ~
Chương 92: Thằng oắt xui xẻo
Chương 93: Anh từ bỏ cái suy nghĩ đó đi!
Chương 94: Tu Tu
Chương 95: Gặp ông nội
Chương 96: Quá khứ
Chương 97: Đánh dấu anh đi
Chương 98: Em không biết
Chương 99: Nói kĩ hơn một chút
Chương 100: Cắn ngược lại
Chương 101: Đánh dấu
Chương 102: Tự tay đan
Chương 103: Nói chuyện cưới gả
Chương 104: Vâng, thưa chồng.
Chương 105: Ngoại truyện vào Đông - Trận tuyết đầu tiên.
Ngoại truyện 1: Tháng Chạp - Trận tuyết thứ hai.
Ngoại truyện 2: Gặp phụ huynh
Ngoại truyện 4: Nhà họ Lâm và nhà họ Tô
Ngoại truyện 5: Lễ Tình Nhân số đặc biệt (1)
Ngoại truyện 7: Lễ tình nhân số đặc biệt (3)
Ngoại truyện 8: Nếu Chu Chu xuyên trở về (1)
Ngoại truyện 9: Nếu Chu Chu xuyên trở về (2)
Ngoại truyện 10: Nếu Chu Chu xuyên trở về (3)
Ngoại truyện 11: Nếu Chu Chu xuyên trở về (4)
Ngoại truyện 12: Nếu Chu Chu xuyên trở về (5)
Ngoại truyện 13: Nếu Chu Chu xuyên trở về (6)
Ngoại truyện 14: Nếu Chu Chu xuyên trở về (7)
Ngoại truyện 15: Nếu Chu Chu xuyên trở về (8)
Ngoại truyện 16: Hôn lễ (1)
Ngoại truyện 17: Hôn lễ (2)
Ngoại truyện 18: Hôn lễ (3)
Ngoại truyện 19: Hôn lễ (4)
Ngoại truyện 20: Hôn lễ (5)
Ngoại truyện 21: Hôn lễ (6)

Ngoại truyện 6: Lễ tình nhân số đặc biệt (2)

629 63 2
By Memory_Land


Edit: Ry

Trong phòng thay quần áo, Tô Dục Chu đặt cái hộp lên kệ, sau đó lấy bộ đồ bên trong ra.

Đúng thật là bộ trang phục hầu gái phong cách lolita. (vãi em, anh Túc hơi bị đô đấy=]]]]]]]]]]]]]]]]]]]])

Mà trí mạng nhất là, kiểu dáng không thể nói là quen mắt, nó chính là bộ cậu đã đặt.

Tô Dục Chu: "..."

Sắc mặt cậu trở nên vô cùng đặc sắc, vặn vẹo một hồi, cuối cùng mới cầm cái hộp lên giở ra xem nhãn người nhận ở trên.

Đệt, đây là bộ cậu đặt?

Tại sao giao tới mà không gọi cho cậu? Một cái tin cũng không nhắn!

Giờ phải làm sao?

Tô Dục Chu nhìn bộ đồ hầu gái này, không khỏi đau khổ nhăn mặt, sau đó cậu nhớ ra còn một cái hộp nữa.

Cái hộp kia rất nhẹ, không biết bên trong bỏ cái gì?

Cậu có chút chờ mong cầm lên, nhìn nhãn người nhận ở trên, đúng là cho Túc Khiêm.

"Linh linh --- Linh linh--- "

Cậu giơ hộp lên lắc, nghe được âm thanh nhỏ xíu phát ra từ bên trong, giống như là ---

Lục lạc?

Tô Dục Chu tròn mắt.

Vãi chưởng, đừng nói là như cậu nghĩ nhé?

Đến lúc mở hộp, lấy thứ bên trong ra, Tô Dục Chu không khỏi câm nín.

Trên tay cậu là một đôi tai mèo xù, màu đen, sờ khá thích, chất liệu có vẻ không tồi.

Ngoài tai mèo ra thì còn có...

Một cái vòng cổ viền ren buộc lục lạc?

Tô Dục Chu một lần nữa tròn mắt, lấy vòng cổ ra, đặt trên tay quan sát.

Vãi thật, không ngờ anh là người như vậy đấy Túc tiên sinh!

Ngoài tai mèo và vòng cổ ra thì đương nhiên không thể thiếu một cái đuôi mèo bông xù.

Sau đó còn có băng gấm viền ren cũng buộc lục lạc nhỏ để đeo lên tay và chân.

Tô Dục Chu quan sát một hồi mới phát hiện vòng cổ vòng tay vòng chân đều là hàng tặng kèm, bên trên còn dán tờ giấy nhỏ của chủ tiệm xin được đánh giá 5 sao.

Cậu không khỏi hậm hực.

Cảm ơn nhiều ạ!

Nhìn mấy thứ này, lại nhìn bộ quần áo bên cạnh, Tô Dục Chu chỉ cảm thấy bó tay toàn tập, cảm giác như kiểu tự bê đá đập vào chân vậy.

Cậu vò tóc, bỏ đồ lại vào hộp, sau đó đi ra cửa, vặn tay cầm đẩy. Không nhúc nhích!

"Anh Túc?"

"Mặc vào chưa?"

"..."

Nghe giọng điệu dè dặt lại rõ ràng có chút hưng phấn của người yêu, Tô Dục Chu mím môi.

Cậu nhìn bộ trang phục hầu gái kia, lại nhìn tai mèo, do dự một chút, thương lượng:

"Anh Túc, mỗi người một lần được không?"

"Cái gì?"

"Em sẽ mặc vào, nhưng anh cũng phải mặc, không thể để em một mình làm trò được."

Bên ngoài yên tĩnh lại.

Tô Dục Chu kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng tiếng Túc Khiêm cũng vang lên lần nữa.

"Được."

Ố ồ! Đồng ý rồi!

"Nói phải giữ lời nha." Tô Dục Chu cường điệu.

"Ừ."

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Tô Dục Chu mới có thêm hào hứng, mặc dù nhìn bộ trang phục hầu gái kia, tâm tình cậu vẫn có chút phức tạp.

Nhưng nghĩ kĩ thì đàn anh Bạch Kha cũng từng giả nữ mà, nên không việc gì phải xấu hổ.

Đúng thế, chính là như vậy!

Tô Dục Chu cắn răng thuyết phục bản thân, sau đó cởi quần áo mùa đông trên người, loay hoay mặc váy vào. Giữa chừng cậu còn phải lấy di động mở hướng dẫn ra xem mới thành công tròng được lên người.

Cái này vốn là đặt may theo kích cỡ của Túc tiên sinh, cậu mặc vào thành hơi rộng, nhưng... Có vẻ cũng đẹp đấy chứ?

Tô Dục Chu ngắm mình trong gương.

Lần đầu tiên mặc váy, cậu có hơi xấu hổ, nhưng nghĩ tới dáng vẻ Túc tiên sinh mặc trang phục hầu gái, cậu liền thuyết phục bản thân phải nhịn.

Hi sinh lúc này là đáng giá.

Tiếp đó, Tô Dục Chu đeo tai mèo và đuôi mèo lên, xoắn xuýt một hồi rồi cũng đeo mấy món tặng kèm lên.

Thanh niên đi chân trần trên thảm, bước tới cửa phòng thay đồ. Theo bước chân của cậu, lục lạc gắn trên băng gấm ren cũng đinh đang kêu.

"Anh Túc, em xong rồi."

Khuôn mặt trắng nõn của chàng trai vì xấu hổ mà đỏ ửng, hay cả ngón chân cũng thẹn thùng cuộn lại.

Túc Khiêm mở cửa, đập vào mắt là cảnh đẹp như vậy, anh không khỏi sững sờ, ngây người tại chỗ.

"Chu Chu?"

Dáng Tô Dục Chu tương đối mảnh khảnh, tay dài chân dài, mặc váy vào cũng không có vẻ thiếu hài hòa, cộng thêm tai mèo và đuôi mèo...

Mê hoặc một cách khó hiểu.

Tô Dục Chu nhìn đi chỗ khác, bĩu môi nói: "Anh hứa rồi đấy, về sau cũng phải mặc vậy cho em xem."

Túc Khiêm sực tỉnh, trong mắt lóe lên chút nghi hoặc.

Hình như anh chỉ mua tai mèo thôi mà? Bộ váy này là...

Mà Tô Dục Chu đã không chịu nổi ánh mắt tìm tòi của anh, cầm tay nắm, muốn đóng cửa lại.

"Em thay ra đây."

Túc Khiêm vội vàng ngăn lại, anh nói: "Khoan, để anh ngắm thêm một lát."

Sau đó kéo cậu trai ra khỏi phòng thay đồ.

"Linh linh ---- linh linh ----"

Theo biên độ động tác của Tô Dục Chu, tất cả lục lạc trên người cậu đều kêu, nhất là cái ở trên vòng cổ.

Túc Khiêm nghe được âm thanh này, cảm thấy tai hơi ngứa, trái tim cũng ngứa theo.

Anh đặt chàng trai ngồi xuống mép giường, nhìn cậu từ trên cao, giống như nhìn một món quà được chuẩn bị tỉ mỉ cho mình.

"Cái váy này là..."

Anh khom lừng, bàn tay xoa lên chiếc váy bồng.

Váy dùng sợi tổng hợp nên sờ rất mềm, bên dưới còn có một lớp váy lót tạo hiệu ứng bồng, dù từ thiết kế hay chất liệu thì đều được đắn đo cẩn thận.

Anh không nhớ trong phòng thay đồ có một bộ váy như thế này.

Mặt Tô Dục Chu đã đỏ chót, cậu nhìn xuống, ấp úng không nói được lời nào.

Túc Khiêm tiếp tục cúi người, hai tay chống hai bên chân cậu, gần như kề mũi với cậu.

"Hửm? Chu Chu?"

Tô Dục Chu bị anh ép cho không còn cách nào khác, đành phải lí nhí: "Là em mua..."

"Ồ?"

Khóe miệng Túc Khiêm vô thức giương lên.

Lúc này Tô Dục Chu mới ý thức được lời vừa rồi còn có nghĩa khác, vội vàng bổ sung: "Là mua cho anh! Cái này là size của anh!"

Túc Khiêm ngẫm nghĩ, bỗng hiểu ra: "Là một trong hai cái hộp vừa rồi?"

"Dạ..." Tô Dục Chu gật đầu.

Túc Khiêm cũng không hề thấy thất vọng, anh nhìn thanh niên mặc bộ váy hầu nữ, còn đeo tai mèo, tâm trạng vô thức bay lên.

So với tưởng tượng của anh thì... Hấp dẫn hơn nhiều.

"Anh... Anh cũng phải mặc cho em xem!"

Tô Dục Chu đỏ mặt, gấp gáp nói: "Hôm lễ Tình Nhân ấy, đồ hầu gái, tai mèo, đuôi mèo, cả vòng cổ cũng phải đeo!"

Túc Khiêm gật đầu.

Thấy anh đồng ý dứt khoát như vậy, Tô Dục Chu lập tức không còn gì để nói.

Lại ngồi một lát, cậu thật sự cảm thấy không được tự nhiên, bèn giơ tay đẩy Túc Khiêm: "Em muốn đi thay đồ."

"Chờ chút đi."

Túc Khiêm giơ tay xoa mặt cậu, nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt quá rõ ràng.

"Chu Chu, hiện giờ anh... Không chỉ muốn nhìn, mà còn muốn..."

Anh đẩy một cái, trong tiếng lục lạc rung, Tô Dục Chu ngã ra đệm, váy cũng xòe ra.

Bóng người che đi ánh sáng trước mắt, người đàn ông một tay chống bên mặt cậu, tay còn lại xoa đầu cậu, chính xác hơn là...

Xoa cái tai mèo trên đầu cậu.

Rõ ràng nó không phải tai thật, nhưng bị Túc Khiêm sờ như vậy, Tô Dục Chu cảm thấy mặt càng lúc càng nóng.

Cậu nhìn vào cặp mắt đen thẳm u ám của người yêu, trái tim kịch liệt nhảy lên trong lồng ngực.

"Anh Túc..."

Cậu lí nhí gọi, vừa ngoan vừa mềm, như từ chối lại như mời gọi.

Ngoài cửa sổ, nắng rạng ngời.

Có tiếng tí tách, băng tuyết tan từ cửa sổ nhỏ giọt xuống mái hiên, hình thành một nhũ băng óng ánh, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Trong phòng, bầu không khí cũng dần nóng lên.

"Linh linh ---"

Chàng trai giẫm lên đệm, đầu ngón chân vì xấu hổ mà móc lấy tấm ga.

Trong lúc đó, tiếng lục lạc khe khẽ vang lên từng đợt.

"Linh linh -- linh linh -- "

Âm thanh không có quy luật này khiến người nghe miệng lưỡi khô khốc.

Tô Dục Chu giơ tay che mặt.

Trên cổ tay mảnh khảnh của cậu là băng gấm viền ren màu đen, nổi bật trên làn da tuyết trắng, gợi cảm đến mức khiến lòng người run rẩy.

Che dưới lớp ren, có thể mơ hồ thấy được khuôn mặt đỏ ửng, và khóe mắt ánh nước.

Đột nhiên, cậu cắn môi.

Người đàn ông cúi xuống hôn cậu, dịu dàng cẩn thận, lại vẫn để cậu thốt ra tiếng nghẹn ngào.

Tô Dục Chu rầm rì khóc.

Túc Khiêm cúi xuống nhìn cậu.

Chàng trai ôm mặt, khóc rấm rứt tủi thân, như bị ai ăn hiếp ghê lắm, đáng thương lại đáng yêu.

Nhưng thật ra váy áo trên người cậu, ngoài việc hơi lộn xộn chút thì không thể nhìn ra được gì.

Túc Khiêm thoáng động lòng, không nhịn được nữa, cúi xuống hôn cậu.

Dần dà, tay Tô Dục Chu leo lên vai anh. Cậu hôn lại anh, tham lam ngửi mùi hạt dẻ ngọt nồng trên người anh.

Trong phòng, tiếng lục lạc vẫn đinh đang, chỉ là lần này âm thanh êm ái hơn rất nhiều.

Ngoài hành lang, mấy chú mèo ngồi trước cửa.

Bánh Bông Tuyết lắng tai nghe, con ngươi màu xanh đậm hơi co lại, có vẻ tò mò.

Mà mèo con đã bắt đầu cào cửa. Cũng may tụi nó đều bị cắt móng nên không để lại vết quá sâu.

Kẹo Vừng nằm trên sàn, măng cụt màu đen nho nhỏ thò qua khe cửa, liều mạng gạt gạt.

Thú hai chân đang làm gì ở trong vậy?

Âm thanh thật kì lạ!

Chỉ tiếc nhóm mèo con lay cửa nửa ngày, người trong phòng cũng không rảnh để ý tới bọn chúng.

Không biết qua bao lâu, giọng chàng trai mới lại vang lên lần nữa.

Giọng cậu đã khàn, nói cũng đứt quãng, lại kiên trì tới bất ngờ: "Tình... Lễ Tình Nhân... Lúc ấy... Anh cũng phải mặc cho em xem..."

"A... Em cũng muốn xem..."

Mà đáp lại cậu chỉ có nụ hôn dịu dàng của anh.

Cậu dần đắm chìm trong đó, căn phòng nhanh chóng chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng lục lạc thỉnh thoảng lại vang...

Continue Reading

You'll Also Like

825K 62.4K 101
Tên gốc: Khuy Quang Tác giả: Trì Tổng Tra Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Giới giải trí , Cường cường , Niên thượng , Chủ thụ, Duyê...
1.2M 130K 121
Tên truyện: Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập Tác giả: Đông Thi Nương Edit & Beta: Tree Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, niên hạ, chủ thụ, h...
35.8K 325 101
List truyện ĐAM hay mình đã đọc, đã EDIT HOÀN và muốn đề cử cho mọi người :) Nói KHÔNG với BE, SE, OE, sản nhũ, song tính, np...
47.8K 4.5K 5
Tác giả: W Tòng Tinh Nhân vật chính: Sâm Lục (thụ) x Phó Lịch Cảnh (công) Tag: 1v1, hài, ngắn, ngốc bạch ngọt, HE Độ dài: 5 chương