[REUP/EDIT] NGỦ VỚI ANH EM CỦ...

By Meochan1311

990K 29.4K 788

Tác giả: Úc Khanh Nguồn: Truyện HD Beta: Meochan1311 Tình trạng: Đã full Lịch đăng: chương trước đủ 100 sao s... More

Chương 1: Nữ phụ bia đỡ đạn
Chương 2: Hệ thống
Chương 3: "Để tôi thay cậu đi thăm em ấy."
Chương 4: Không có lý do
Chương 5: Cắn câu
Chương 6: Thuốc của anh
Chương 7: "Không mất công."
Chương 8: Trong đầu toàn là Hướng Dĩ Mạt
Chương 9: Trái tim siết chặt
Chương 10: Đã sớm rơi vào lưới tình
Chương 11: Hôn lên
Chương 12: Sắc đẹp quyến rũ
Chương 13: Kiềm lòng không đậu
Chương 14: "Anh cứng quá, chịu không nổi nữa."
Chương 15: Cắm vào sẽ thoải mái hơn
Chương 16: Quấn lấy
Chương 17: Say rượu
Chương 18: Vọng Trần
Chương 19: "Mạt Mạt ngoan một chút."
Chương 20: Chìm đắm
Chương 21: Ác độc hôn cô
Chương 22: Tắm cho cô
Chương 23: Thủ dâm
Chương 24: Hơi thở nóng bỏng
Chương 25: Chịu trách nhiệm với tôi
Chương 26: Ấm áp
Chương 28: Không hề chán ghét
Chương 29: Hội chứng sợ phụ nữ
Chương 30: Không thể đến gần chủ tịch Kỷ
Chương 31: "Cũng chỉ là một món đồ chơi."
Chương 32: Tâm tư riêng
Chương 33: Sự tồn tại đặc biệt
Chương 34: Tình cảm
Chương 35: Muốn có được cô
Chương 36: Quà tặng
Chương 37: Nóng rực
Chương 38: Xin anh
Chương 39: Không biết an phận
Chương 40: Nơi nào cũng mẫn cảm
Chương 41: Rất nhỏ, rất chặt
Chương 42: Dùng tay
Chương 43: Bắn ra
Chương 44: Diễn đàn
Chương 45: "Ngoan một chút..."
Chương 46: Dấu hôn chói mắt
Chương 47: Hổ mặt cười*
Chương 48: Giương cung bạt kiếm
Chương 49: Vào nhà
Chương 50: Trong bông có kim
Chương 51: Đều có bệnh
Chương 52: Sao ba người lại tăng cùng lúc vậy
Chương 53: Lại bị ăn vạ
Chương 54: Trò hay
Chương 55: Đọ kỹ thuật diễn
Chương 56: Tất cả đã biết
Chương 57: Chấm dứt tại đây
Chương 58: Yến hội
Chương 59: Ôm đi
Chương 60: Không chọn ai cả
Chương 61: Dụ dỗ cô
Chương 62: "Vú rất lớn."
Chương 63: Chăm sóc
Chương 64: "Thật sướng..."
Chương 65: "Chậm một chút..."
Chương 66: Chưa từng bị thao
Chương 67: Cắm sâu vô cùng
Chương 68: Bắn cho cô
Chương 69: Bôi thuốc
Chương 70: Trốn
Chương 71: Thiếu làm
Chương 72: Phun ra nuốt vào
Chương 73: Cảnh Khiêm vào cuộc
Chương 74: Cúc huyệt
Chương 75: "Bị làm có sướng không?"
Chương 76: "Lại vào nữa rồi."
Chương 77: Bắt nạt
Chương 78: "... Chưa nói là không chịu trách nhiệm."
Chương 79: Khiếp sợ
Chương 80: Giấu đầu lòi đuôi
Chương 81: Lục Mạn Mạn: "?"
Chương 82: Trêu ghẹo
Chương 83: Đăng lên vòng bạn bè
Chương 84: Mẹ Tần đặt hẹn
Chương 85: "Tôi cũng không thích anh."
Chương 86: "Cô lại muốn chơi trò gì?"
Chương 87: Không thể tin nổi
Chương 88: Thang máy
Chương 89: "... Đừng."
Chương 90: Thích anh?
Chương 91: Cắm vào lút cán
Chương 92: Bế lên thao tiếp
Chương 93: Phân chia thời gian
Chương 94: Biến số
Chương 95: "Còn muốn về Thượng Thành sao?"
Chương 96: Em gái mưa
Chương 97: Ngược chó
Chương 98: Gọi cô lên
Chương 99: Nóng nảy
Chương 100: Ân oán năm xưa
Chương 101: Bạn trai cũ của Tề Yên
Chương 102: Nỗi nhục khó quên
Chương 103: Hoa có độc
Chương 104: Anh ta biết sai rồi
Chương 105: Cô sẽ không bao giờ quay đầu
Chương 106: Hết thật rồi
Chương 107: Anh xứng sao
Chương 108: Tố giác
Chương 109: Thì ra tất cả đều là sự thật
Chương 110: Bạn gái Cảnh Khiêm
Chương 111: Tình cảm của anh ta
Chương 112: Tỉnh ngộ
Chương 113: Cố ý chọc giận
Chương 114: Khó có thể bình tĩnh
Chương 115: Nụ hôn an ủi
Chương 116: Tâm tư ác liệt
Chương 117: "Anh là ai?"
Chương 118: Quên mất
Chương 119: Không có tư cách
Chương 120: Chung giường
Chương 121: "Cứng rồi..."
Chương 122: "Ừ, cứng."
Chương 123: "Cưỡi nhanh lên."
Chương 124: "Kêu dâm hơn nữa..."
Chương 125: May mắn
Chương 126: Đáng đời
Chương 127: Đường cùng
Chương 128: Trúng thuốc
Chương 129: Kế hoạch hoàn toàn thất bại
Chương 130: "Muốn làm với tôi không?"
Chương 131: Không thể không biết điều
Chương 132: Trăm nghe không bằng một thấy
Chương 133: Gợn sóng
Chương 134: Cút
Chương 135: Làm nũng dỗ dành
Chương 136: Nhiệt độ tăng lên
Chương 137: Ngứa
Chương 138: Chơi đùa cô
Chương 139: "Thích anh chơi em sao?"
Chương 140: "Mau bắn cho em..."
Chương 141: Kết cục thê thảm
Chương 142: Vô cùng giống
Chương 143: Phỏng đoán
Chương 144: Ra tay
Chương 145: Tu hú chiếm tổ
Chương 146: Chảy nước
Chương 147: Trừng phạt ngọt ngào

Chương 27: Châm chọc

6.6K 199 2
By Meochan1311

Lúc Hướng Dĩ Mạt cúi đầu múc cháo đưa vào trong miệng thì đầu có hơi cúi xuống nên Lục Vọng Trần có thể nhìn thấy xoáy tóc nhỏ của cô, rất đáng yêu.

"Trước kia có nghe Tần Sở nói bây giờ Mạt Mạt đang thực tập ở Thượng Thành, hôm nay em tới Thượng Thành có đúng không?"

Đột nhiên anh nghĩ đến, lát nữa mình cũng phải đến công ty, vậy Hướng Dĩ Mạt thì sao?

Hệ thống nói với cô, hôm nay Kỷ Hành Vũ sẽ đến Thượng Thành để bàn chuyện hợp tác với Tần Sở.

Hướng Dĩ Mạt xem xét rồi nói với Lục Vọng Trần.

Đương nhiên hôm nay cô phải đi Thượng Thành.

Kết quả là, sau khi Hướng Dĩ Mạt ăn sáng xong, còn chưa kịp từ chối, đã bị Lục Vọng Trần lấy đủ lý do như thuận đường các kiểu, đưa cô đến Thượng Thành.

Hướng Dĩ Mạt bước xuống chiếc Rolls-Royce màu đen.

Trước khi vào công ty, cô liếc nhìn chiếc xe mà Lục Vọng Trần đã đưa cô đến, khác hẳn với chiếc hôm qua.

Cô thầm chậc lưỡi, anh thích tông màu đen thật đấy.

Nghĩ lại phong cách và khí chất của Lục Vọng Trần, tông màu đơn giản mà lạnh lẽo man rợ như thế này rất hợp với hình tượng của anh.

Tần Sở đang đi ngang qua đại sảnh vừa lúc thấy được cảnh tượng Lục Vọng Trần đưa Hướng Dĩ Mạt tới Thượng Thành.

Tuy Lục Vọng Trần không hề xuống xe cũng không lộ mặt, nhưng Tần Sở lại nhận ra đây một trong số những chiếc xe đậu trong gara của Lục Vọng Trần.

Tại sao Mạt Mạt lại bước xuống từ trên xe của Lục Vọng Trần?

Lẽ nào... tối qua Mạt Mạt vẫn luôn ở chỗ của Lục Vọng Trần?

Tần Sở nhíu mày, cảm giác khó chịu lướt qua trong lòng, cứ luôn có ảo giác như đồ vậy quý giá của mình đang dần rơi mất, cho nên lập tức gửi tin nhắn hỏi Lục Vọng Trần.

【 Tần Sở: Vừa nãy tôi thấy cậu đưa Mạt Mạt tới Thượng Thành, Mạt Mạt em ấy... tối qua em ấy ngủ lại nhà cậu hả? 】

【 Lục Vọng Trần: Tối qua cô ấy say đến bất tỉnh nhân sự, hỏi ở chỗ nào cũng không nói, còn nôn hết ra người và xe của tôi nữa, tôi đành phải đưa cô ấy về chỗ mình thôi. 】

【 Tần Sở: Mạt Mạt ồn ào vậy sao, vậy thì phiền cậu quá, tiền quần áo và rửa xe cứ để tôi trả thay em ấy. 】

【 Lục Vọng Trần: Không cần đâu, như vậy thì cũng xa lạ quá. Hơn nữa tôi vói cậu quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, con bé này tôi cũng quen mà. 】

【 Tần Sở: Vậy thì cảm ơn cậu nhiều. 】

Nhận được lời giải thích như vậy, Tần Sở cũng yên tâm trở lại.

Còn về Hướng Dĩ Mạt trong câu chuyện của hai người bọn họ lại rất xui xẻo khi đụng phải Tề Yên và những người bạn thân cùng với đồng nghiệp luôn ủng hộ cô ta.

Dù sảnh lớn của Thượng Thành rất rộng nhưng xác suất gặp phải bọn họ khi đi thang máy cũng rất cao.

Ban đầu cô vốn định đi vòng qua nữ chính...

Nào ngờ cô bạn thân Phương Khả Hân kia của Tề Yên lại không muốn buông tha, vừa bước ra đã thốt lên mấy lời quái gở.

"Ồ, tôi còn tưởng là ai cơ, hoá ra tôi cũng không nhìn nhầm, thật sự đúng là cô chủ Hướng của chúng ta đây mà, không ngờ cô chủ Hướng còn biết đến công ty làm việc cơ đấy."

"Ôi chao, xem tôi này, lại nói sai mất rồi. Cô chủ Hướng của chúng ta bị bệnh với bị xe đâm cơ mà, cô chủ Hướng khỏi bệnh nhanh cũng có thể hiểu được, chỉ là cô chủ Hướng bị xe gì đâm vào thế?"

"Mới được có mấy ngày đã mặt dày mặt dạn trở về nhảy nhót tung tăng ở Thượng Thành rồi sao? Chỉ sợ là bị xe đạp của trẻ con đâm phải có đúng hay không?"

Lời này vừa nói ra, tiếng cười đùa mang theo ác ý cũng lọt vào tai Hướng Dĩ Mạt.

Ngay sau đó, Tề Yên mở miệng nhẹ nhàng nói: "Khả Hân, đừng nói như vậy, em Dĩ Mạt nhất định có lý do của mình."

"Có nguyên nhân gì cơ chứ, Yên Nhi, cậu cũng quá lương thiện rồi, cô chủ Hướng này làm vậy còn không phải bởi vì muốn gây chú ý tới giám đốc Tần hay sao? Cô ta muốn chia rẽ cậu và giám đốc Tần đấy."

"Trước kia cô ta ỷ vào thân phận của mình mà gây khó dễ với cậu ở khắp nơi, cũng may tổng giám đốc Tần của chúng ta không hề mắc bẫy, trong mắt chỉ có mình cậu."

"Thật không biết da mặt của người nào đó dày tới mức nào mà còn dám vác mặt đến Thượng Thành. Tôi chỉ muốn nói là, ai đó nhân lúc còn sớm thì trở về làm cô chủ của mình đi, đừng có không biết xấu hổ bám lấy tổng giám đốc Tần của chúng ta không buông như thế."

Lời châm chọc của Phương Khả Hân không hề nhỏ.

Vậy nên Kỷ Hành Vũ cách các cô không xa đang định đi lên thang máy tìm Tần Sở nghe thấy rõ ràng.

Kỷ Hành Vũ hơi nhíu mày.

Thật ra lúc Hướng Dĩ Mạt mới tới Thượng Thành, anh liếc một cái đã nhìn thấy.

Tuy những năm đó bố mẹ Kỷ Hành Vũ xảy ra chuyện, một mình anh phải gánh vác cả nhà họ Kỷ nên rất bận rộn, nhưng so với Cảnh Khiêm ra nước ngoài và Lục Vọng Trần nhập ngũ thì anh có thể coi là người gặp Hướng Dĩ Mạt sớm nhất trong ba người.

Nhưng dù vậy, bây giờ cho dù anh và Hướng Dĩ Mạt có gặp phải nhau, hai người chưa chắc đã chào hỏi nhau được câu nào, đơn giản chỉ liếc nhìn đối phương một cái như những người xa lạ.

Cho nên, khi Hướng Dĩ Mạt lén xem giá trị tình yêu của Kỷ Hành Vũ đối với mình, không ngoài ý muốn khi nhận được con số 0.

Bởi vì Cảnh Khiêm và Lục Vọng Trần trước đó...
Hướng Dĩ Mạt: QwQ (khóc), có phải mình bị ghét rồi không?

Continue Reading

You'll Also Like

1.6M 22.2K 32
Tác giả: Hoa Mông Mông Thể loại: H Văn án: Như Nguyệt là một cô gái trong sáng, ngây thơ, lấy việc học làm mục tiêu hàng đầu. Ai ngờ, vào một đêm tră...
33.4K 774 5
Các yếu tố dâm dục, không dành có lứa tuổi trẻ. Có nhiều từ tục tiểu, nhục mạ, nhưng ko xúc phạm người đọc. Cân nhắc trước khi đọc.