Ta dựa vào bãi lạn cứu vớt to...

By ca_biet_bay

86.9K 9.3K 778

Tên truyện: TA DỰA BÃI LẠN CỨU VỚT TOÀN TÔNG MÔN / XUYÊN THÀNH CÔNG CỤ NGƯỜI, ĐIÊN PHÊ NHỊ SƯ TỶ NÀNG CỰ TUYỆ... More

Văn án
Chương 1: Nội môn này ta với không tới, xin tạm biệt
Chương 2: Tùy tiện đi tìm một cái tông môn
Chương 3: Trên trời hình như có thứ gì đang rơi xuống kìa
Chương 4: Cho ta chạm vào kiếm của ngươi một chút được không
Chương 5: Trường Minh Tông đã hoàn toàn buông xuôi
Chương 6: Đánh nhau đi, đấm nhau đi, múc nhau luôn đi!
Chương 7: Người như ngươi không xuống Địa Ngục thì còn ai nữa chứ?
Chương 8: Tiểu sư muội của ngươi lại bày trò quỷ rồi
Chương 9: Càng lười biếng càng may mắn
Chương 10: Chưa muốn ngủ đâu, nàng muốn đi gom đồ tốt
Chương 11: Hắn ở Trường Minh Tông bị tiểu sư muội tra tấn muốn điên rồi
Chương 12: Tất cả đều do nàng vẽ
Chương 13: Cuộc chạm mặt lần thứ nhất với nữ chính vạn người mê
Chương 14: Nguyệt Thanh Tông bọn hắn tuy giàu nhưng không có ngu
Chương 15: Khẩu quyết phép nhân
Chương 16: Đây chính là kiếm cốt trời sinh
Chương 17: Mấy tên thổ phỉ này vậy mà là đệ tử thân truyền sao
Chương 18: Chính là kiểu trí nhớ đã gặp qua một lần thì không quên được đi ha
Chương 19: Điều này còn làm cho Vân Thước không cam lòng hơn cả việc mình chết
Chương 21: Miệng của sư muội là quỷ gạt người
Chương 22: Là do tiểu sư muội dạy hư bọn hắn sao
Chương 23: Cái đồ bất hiếu, sao dám nói chuyện với cha ngươi như vậy
Chương 24: Biệt đội cảm tử đã tụ họp thêm một người rồi
Chương 25: Tất nhiên là dùng vật lí đánh bại ma pháp rồi
Chương 26: Mất mặt dữ lắm luôn á
Chương 27: Hình như ao cá của Vân Thước bị bể rồi
Chương 28: Trường Minh Tông thật đáng sợ quá đi
Chap 29: KFC
Chap 30: "Chúng ta chính là tìm đệ tử của Nguyệt Thanh Tông."
Chương 31: Tầm Bảo Thú ghét ngươi rồi
Chương 32: Cảm ơn Vấn Kiếm Tông đã tặng
Chương 33: A a a Sao lại là ba tên này nữa vậy
Chương 34: Yahh huuu! Bay lên nào
Chương 35: Cuộc đời này ghét nhất là mấy tên chó thiên phú
Chương 36: "Đến lúc đó ngươi đừng gây thêm phiền phức cho ta là được."
Chương 37: Nhị sư huynh à, chúng ta hãy cùng nhau buông xuôi thôi
Chương 38: Một đêm trước Đại hội thi đấu
Chương 39: Đã hiểu được sự vui vẻ của tiểu sư muội khi buông xuôi mọi thứ rồi
Chương 40: Đây là một động tác mới của Trường Minh Tông chúng ta nha
Chương 41: Mất mặt đến tận Đại hội thi đấu luôn rồi
Chương 42: Đan tu chân yếu tay mềm
Chương 43: Hai thân truyền tay trong tay, cùng nhau bị loại sẽ không cô đơn
Chương 44: Hẹn gặp lại các vị, đêm nay ta phải đi xa
Chương 45: Bất chấp mọi thứ, chúng ta quyết buông xuôi
Chương 46: Đi nhặt ké của hời
Chương 47: Thiên đạo chúc phúc
Chương 48: Thiên tài bị mọi người xem nhẹ
Chương 49: Hiểu được thì hiểu.
Chương 50: Hợp tác vui vẻ
Chương 51: Nơi nào có nàng, sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn
Chương 52: Tấm bình phong ngồi không cũng dính đạn
Chương 53: Vậy mà nàng lại là một Phù tu
Chương 54: Đây là át chủ bài của các ngươi đó hả
Chương 55: Dù sao chúng ta cũng không phải người tốt lành gì
Chương 56: Do các ngươi ngu, trách được ai
Chương 57: Diệt hết toàn quân
Chương 58: Quyển trục
Chương 59: Cuối cùng vẫn sụp đổ
Chương 60: Sơn Hà Đồ
Chương 61: "Diệp Kiều nhà ta đâu rồi hả?"
Chương 62: Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt
Chương 63: Đây là điều bọn họ nên nhận được
Chương 64: "Kinh hỉ không? Bất ngờ không? Kích thích không?"
Chương 65: Độn Địa phù
Chương 66: Kia tất nhiên là quỳ lạy Diệp Kiều khen nàng trâu bò rồi
Chương 67: Ta giỏi hơn nên ta làm được
Chương 68: Nếu lúc trước sư phụ giữ ngươi lại
Chương 69: Khủng bố như vậy luôn
Chương 70: Lại thêm một tên nữa bị lừa gạt
Chương 71: Vai ác nào cũng ra tay vào phút chót hết á
Chương 72: Lưu ảnh thạch
Chương 73: "Các ngươi không muốn xem trình độ vẽ bùa của Diệp Kiều sao?"
Chương 74: Bao nhiêu đây sấm sét còn chưa đủ sao?
Chương 75: Phượng Hoàng
Chương 76: Bộ trong nhà của ngươi có ngôi vị hoàng đế cần kế thừa sao?
Chương 77: Trận thi đấu thứ ba
Chương 78: Cao thủ gặp mặt, không cười nhạo nhau đời không nể
Chương 79: "Đan dược hàng tuyển, ăn siêu ngon."
Chương 80: Thiên tài khiêm tốn
Chương 81: Đây chính là bản chất của tông môn chúng ta
Chương 82: Bắt đầu nội chiến rồi sao?
Chương 83: Ta công nhận ngươi rất nổi tiếng
Chap 84: Đan dược 'chết người'
Chương 85: F3 mở họp
Chương 86: Luyện đan, dùng nồi, được không?
Chương 87: Bản thân mình nghèo thì có thể tạm chấp nhận được
Chương 88: Trên cực phẩm còn có thiên phẩm
Chương 89: Địch lui ta tiến
Chương 90: Trộm đồ
Chương 91: Ngươi mạnh kệ ngươi
Chương 92: Hỗn chiến bất chấp
Chương 93: Vang danh trong một đêm
Chương 94: Chưa chắc Diệp Kiều thấy hiếm lạ về năng lực của ngươi
Chương 95: "Đây chính là đặc quyền của thiên tài sao?"
Chương 96: Ta chỉ sợ Diệp Kiều lại gây thêm chuyện xấu gì nữa
Chương 97: Chúng ta đều là người tốt
Chương 98: "Ngươi có nghe qua người nào tên Diệp Kiều không?"
Chương 99: Đánh cược một trận
Chương 100: Thật bại hoại
Chương 101: Truyền thừa
Chương 102: Ngươi nghĩ ngươi là ai?
Chương 103: Thiên linh căn
Chương 104: Chớp tắt chớp tắt
Chương 105: Sao dám bắt nạt thiên tài của tông môn ta
Chương 106: Trận thi đấu thứ tư
Chương 107: Đây mới là người hèn nhất
Chap 108: Ai chạy được thì chạy
Chap 109: Một người thuận gió
Chương 110: Ta đây bị mắc bệnh tâm thần nè
Chương 111: "Lại là ngươi."
Chương 112: Ngươi lại đi trộm đồ
Chương 113: Hiểu lầm to lớn
Chương 114: Nhìn về Tây Bắc, bắn sao Thiên Lang
Chương 115: Nhất chiến thành danh
Chương 116: Cứu vớt thế giới
Chương 117: Mấy ngày nay ta không muốn nhìn thấy ngươi
Chương 118: Thiên lôi
Chương 119: Đánh chết nàng cũng được
Chương 120: Ai phá cảnh?
Chương 121: Huấn luyện
Chương 122: Mượn sức Diệp Kiều
Chương 123: Tứ phương hội đàm
Chương 124: Ảo cảnh
Chương 125: Ngươi đã làm gì nó rồi hả?
Chương 126: Hình như ta biết đạo của mình là gì rồi
Chương 127: Bắt Diệp Kiều phải trả giá
Chương 128: Trường Minh Tông các ngươi nhất định phải đoàn kết đúng không
Chương 129: Lôi kiếp đánh bí cảnh
Chương 130: Ngươi đang chờ cái gì
Chương 131: "Có lẽ ta sẽ ở đây cho đến khi lôi kiếp kết thúc."
Chương 132: Hẹn gặp lại ở trận thi đấu cá nhân
Chương 133: Trận thi đấu cá nhân
Chương 134: Ngươi có ý kiến gì à?
Chương 135: Công tác tư tưởng
Chương 136: Ngươi lại muốn bày trò sao?
Chương 137: Tốc độ rất nhanh, tư thế rất ngầu
Chương 138: Lách luật

Chap 20: Tứ sư huynh, ngươi nhìn cho kĩ nha

632 66 5
By ca_biet_bay

Trên đường về tông môn cũng không thuận lợi chút nào, vì Diệp Kiều mới đạt được Trúc Cơ nên chưa biết cách ngự kiếm, lúc bay trên đường còn bị té cắm đầu mấy lần, làm cho cả người dính đầy bụi đất, nhưng nàng vẫn rất bình tĩnh đứng dậy phủi phủi quần áo, sau đó lại leo lên kiếm bay tiếp.

Cuối cùng dưới sự hướng dẫn đầy tâm huyết của Mộc Trọng Hi, Diệp Kiều mới coi như có thể giữ được thăng bằng trên kiếm một chút, ít ra cũng không tới nổi nghiêng đông ngã tây.

"Tiểu sư muội, bộ ngươi quen với mấy người đệ tử thân truyền của Nguyệt Thanh Tông hả?" Tiết Dư không ngừng do dự sau đó mới quyết định nhẹ nhàng hỏi nàng.

Vào lúc đó Vân Thước luôn mở miệng một tiếng Nhị sư tỷ hai tiếng cũng Nhị sư tỷ, không hề giống nhận nhầm người.

"Ờm đúng vậy." Diệp Kiều rất tự nhiên mà trả lời, cũng cảm thấy chuyện này không có gì để nói, "Ta là cô nhi, lúc nhỏ được tông chủ Nguyệt Thanh Tông nhặt về, sau đó ngây ngốc làm đệ tử nội môn mấy năm trời."

Dừng một chút, nàng nhún vai rồi mỉm cười: "Do sau này thiên phú của ta quá kém, tới chó còn chê ta là phế vật, đã vậy sau đó ta còn bị sư phụ cướp đi linh thảo mà ta cực khổ lắm mới hái được để đem tặng cho tiểu sư muội mới thu nhận của Nguyệt Thanh Tông. Lúc này ta tức quá nên quyết định rời khỏi tông môn, đi xuống núi."

Tiết Dư nghe xong liền cảm thấy khó chịu trong lòng.

Mấy người bọn hắn từ nhỏ đều là thiên chi kiêu tử, mặc dù cha mẹ có hơi nghiêm khắc, nhưng ngày thường vẫn đối xử với bọn hắn vô cùng tốt, vậy mà tiểu sư muội từ lúc nhỏ đã trải qua biết bao nhiêu khổ cực rồi, làm sao chịu nổi đây?

Chỉ mới mười lăm tuổi, ở trong Nguyệt Thanh Tông không được yêu thương thì thôi đi, đằng này còn cướp đi linh thảo mà tiểu sư muội cực khổ lắm mới đem về được.

Tuy Diệp Kiều chỉ kể lại cho bọn hắn nghe một cách rất hời hợt, nhưng không khó để có thể nhìn ra được sự chua xót trong lòng nàng.

Tiết Dư liền hạ quyết tâm, sau này nhất định sẽ luyện thật nhiều đan dược để bồi bổ cho tiểu sư muội. Nguyệt Thanh Tông chó kia nuôi không được, thì để Trường Minh Tông bọn hắn nuôi.

Ngón tay Minh Huyền khẽ động, ngại ngùng an ủi nàng: "Sau này bọn hắn còn dám khi dễ ngươi nữa thì cứ nói tên của ta cho bọn hắn sợ."

Do dự một chút, hắn lại nói: "Thôi hay là ngươi cứ nói tên của Đại sư huynh đi, hắn lợi hại hơn."

"Đúng đúng đúng." Mộc Trọng Hi sợ nàng buồn, nên vội vàng nói: "Làm nội môn của Nguyệt Thanh Tông không xứng đâu, làm đệ tử thân truyền của Trường Minh Tông chúng ta tốt hơn nhiều, chờ đến lúc tổ chức đại hội thi đấu, ta nhất định sẽ khiến bọn họ sáng mắt chó của mình ra."

Ba vị sư huynh vì sợ nàng tổn thương nên hết người này đến người nọ thay nhau nói chuyện an ủi nàng suốt đường về, khiến cho trong lòng Diệp Kiều cảm thấy thật ấm áp, cũng mỉm cười vui vẻ theo.

**************

Sau khi trở về Trường Minh Tông, bọn họ liền báo cáo ngắn gọn về chuyến đi rèn luyện lần này, đến lúc biết được Diệp Kiều đã đạt được Trúc Cơ Kỳ, tông chủ còn đang mơ màng buồn ngủ liền bừng tỉnh nhảy dựng lên.

"Trúc Cơ rồi sao?"

Hắn dùng sức vỗ vai Diệp Kiều, cười lớn: "Ha ha ha, ta đã nói là ngươi chắc chắn làm được rồi mà."

Hoàn toàn quên luôn chuyện hắn kiếm cớ đuổi bốn đứa này xuống núi để tông môn được yên bình trong mấy ngày.

Triệu trưởng lão nhẹ nhàng ho hai tiếng, hắn cũng bị sốc khi nghe được tin này.

Diệp Kiều?

Là con nhóc hay thường xuyên bày trò, lại còn thích gây ra mấy chuyện giống như tà môn ngoại đạo kia ư?

"Mất mấy ngày thì đột phá Trúc Cơ vậy?" Triệu trưởng lão nhìn về phía Tiết Dư, cũng là người chững chạc nhất trong bốn người đang đứng.

Tiết Dư duỗi ra một ngón tay.

Triệu trưởng lão: "Mười ngày hả?"

Tiết Dư: "Một ngày thôi."

Hắn suy nghĩ một chút lại nói thêm: "Để nói cho đúng, thì thời gian mà tiểu sư muội đột phá còn chưa tới một ngày nữa."

"..."

Lần này không chỉ có một mình Triệu trưởng lão câm nín nữa mà ngay cả Tần Phạn Phạn cũng như vậy luôn.

Tần Phạn Phạn cố gắng kìm lại biểu cảm của mình, ngươi nói sao, một ngày đã đạt được Trúc Cơ rồi ư?

Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, đồng thời cũng nhận ra được vấn đề, sắc mặt Triệu trưởng lão có chút nghiêm trọng, "Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta cùng tông chủ còn có chuyện muốn nói."

Diệp Kiều gật đầu tỏ ý sao cũng được, đúng lúc nàng đang có suy nghĩ về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi mấy người Diệp Kiều đi khỏi, Tần Phạn Phạn liền nhảy dựng lên, luống cuống nói: "Chỉ trong một ngày đã đạt được Trúc Cơ đó lão Triệu. Mấy đứa nhóc này không có lừa ta đi?"

Trường Minh Tông bọn hắn vậy mà lại có một đệ tử chỉ cần một ngày đã đạt được Trúc Cơ ư? Không hợp lí chút nào?

Triệu trưởng lão nhíu mày, "Tiết Dư nói mà ngươi cũng không yên tâm sao? Nếu tên nhóc đó nói xạo cũng có được gì đâu?

"Ta chỉ là chưa tiếp thu được thôi, thật sự nhóc Diệp Kiều chỉ là trung phẩm linh căn thôi sao?"

"Tốc độ hấp thu linh khí cũng không chậm, thậm chí ta còn thấy so với mấy sư huynh của nàng còn muốn nhanh hơn nữa kìa."

"Sao có thể như vậy được." Tần Phạn Phạn là người đầu tiên lên tiếng phủ nhận, "Mấy tên nhóc kia đều là cực phẩm linh căn đó."

"Cho nên ta mới cảm thấy thật lạ." Triệu trưởng lão chắp tay sau lưng, nghĩ mãi vẫn không giải thích được, theo lí thuyết thì kì kiểm tra nhất định không có sai sót gì, nhưng thiên phú của Diệp Kiều, tuyệt đối không có khả năng kém như vậy.

Ít nhất cũng phải là thượng phẩm linh căn.

Tần Phạn Phạn phất tay, "Thôi kệ đi, đợi khi nào bọn chúng đến Vấn Kiếm Tông tham gia thi đấu, ta sẽ để Diệp Kiều đi vào Kiếm Quật của bọn họ kiểm tra một chút. Nơi đó có đá đo lường, chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót lần thứ hai."

*************

Sau khi trở lại Trường Minh Tông vài ngày, chắc do chuyến đi rèn luyện lần này đã làm cho bọn họ đều mệt mỏi, nên cũng không ai bày trò phá phách gì, điều này khiến cho các trưởng lão vui đến nỗi rơi nước mắt.

Trên thực tế nguyên nhân xuất hiện khung cảnh sóng yên biển lặng mấy ngày nay là do Diệp Kiều nhốt mình trong phòng, lâu lâu nàng lại tới chỗ của Tiết Dư xin chút vật liệu.

Diệp Kiều đang nghiên cứu một thứ thú vị, cho nên hiện tại nàng đang muốn làm thí nghiệm thử xem có thành công hay không.

Diệp Kiều không ngừng tìm kiếm tốn hết mười mấy ngày, lại đến Tàng Thư Các tham khảo mấy quyển sách, cuối cùng cũng đã thu thập đủ những thứ mình cần, sau đó nàng lấy ra nồi sắt, cùng một đống vật liệu chỉ có Khí tu mới dùng, đi ra phía sau núi kiếm chỗ đất bằng phẳng để ngồi, rồi không ngừng cầm mấy thứ đó ném vào bên trong nồi.

"Tiểu sư muội ơiiii!"

Ngay lúc này Mộc Trọng Hi hí hửng chạy vào, "Trưởng lão của Thành Phong Tông đến chơi kìa, sư phụ dặn chúng ta hôm nay an phận chút, đừng gây phiền phức cho ngài."

Diệp Kiều không thèm quan tâm, chỉ hời hợt ồ một tiếng, "Thành Phong Tông sao?"

"Chính là cái tông môn mà ngươi nói với ta có nguyên một đám đẹp như yêu quái đó hả?"

Mộc Trọng Hi trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy."

"Trưởng lão của bọn họ đến tông của chúng ta chi vậy? Diệp Kiều không hiểu nên hỏi.

Mộc Trọng Hi tự nhiên ngồi xuống, "Là do thời gian diễn ra Đại hội thi đấu chỉ còn nửa năm thôi, bởi vậy các tông môn đều đang đi dò xét qua lại năng lực của mấy đệ tử thân truyền khác."

"Ai cũng muốn đạt được thứ hạng cao hết, bởi vậy người ta mới có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng."

"Éc." Mộc Trọng Hi cúi đầu nhìn xuống mấy thứ đang trong nồi của Diệp Kiều, trên đầu liền hiện lên một loạt dấu chấm hỏi: "Đây là gì vậy? Sao mùi kì quá?"

Diệp Kiều đẩy hắn ra, "Ta đang sáng chế một thứ."

"Thứ gì vậy?"

Diệp Kiều vẻ mặt thâm trầm: "Nó gọi là bom."

Mộc Trọng Hi nghe xong mặt liền ngáo luôn rồi.

Vào thời điểm tiểu sư muội bày ra mấy đồ vật kì lạ, hắn luôn cảm thấy bản thân chỉ có thể đứng một bên nhìn ngơ ngơ ngáo ngáo như tên ngốc.

"Vậy khi nào ngươi làm xong?" Hắn nói: "Một chút nữa sư phụ sẽ dẫn trưởng lão Thành Phong Tông đi tham quan khắp nơi đó."

Lỡ xảy ra chuyện gì náo loạn, nhất định sẽ không tốt đâu.

Hơn nữa...

Mộc Trọng Hi nuốt nước miếng một cái, nhìn qua đồ vật trong nồi Diệp Kiều, hắn luôn cảm thấy cái đồ chơi này...sẽ không giống như một thứ gì tốt đẹp mà người bình thường sẽ làm ra.

Bom là loại pháp khí mới sao?

Diệp Kiều không thèm để ý, "Ngươi yên tâm đi, đây chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà thôi."

Nàng phải tốn biết bao thời gian để lật kiếm từng quyển sách thời xa xưa mới tìm được thứ giống như thuốc nổ, cùng những vật liệu có thể thay thế khác, kết hợp với kiến thức ở hiện đại đã được học qua, nhất định sẽ không có sai sót.

"Tứ sư huynh." Diệp Kiều mỉm cười, bình tĩnh nói: "Ngươi chỉ cần nhìn thôi là được."

Mộc Trọng Hi thấy nàng cười như vậy trong lòng liền có chút bất an.

Không biết vì sao, mỗi lần hắn ở cùng một chỗ với tiểu sư muội, đều có loại dự cảm không tốt chút nào.

Diệp Kiều cúi đầu ngồi trên mặt đất, không ngừng cân đo đong đếm vật liệu mất gần nửa tiếng, cuối cùng cũng đã hoàn thành, nàng phủi tay áo đang dính đầy tro bụi của mình, sau đó đứng lên, thở phào một cái.

"Tứ sư huynh. Ngươi nhìn cho kĩ nha."

Nàng hét to một tiếng: "Sấm sét tới đây."

Sau đó không chút do dự ném thẳng quả bom trong tay về hướng cách đó không xa...

Continue Reading

You'll Also Like

17.3K 2.3K 87
Nghe theo chỉ thị của sếp tổng, không đăng bài liên quan đến gia đình 2 bên của anh và chú nên mình xin phép tự đặt tên: -Bố Ninh: Bùi Trọng Anh -Em...
92.7K 6.7K 48
Trường THPT XYZ vốn là trường chuyên của thành phố, nơi hội tụ đủ loại con ngoan trò giỏi trên đời. Sự xuất hiện của những thành phần cá biệt, lập...
881K 5.6K 20
Truyện H+ không có tam quan.
250K 25.1K 166
Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE, Hệ thống, Xuyên sách, Cường cường, Chủ thụ, Hài hước, Ngược tra, Tra công, Tra thụ, Vô CP Giới thiệu: Yến Song là m...