Ta dựa vào bãi lạn cứu vớt to...

By ca_biet_bay

84.6K 9K 766

Tên truyện: TA DỰA BÃI LẠN CỨU VỚT TOÀN TÔNG MÔN / XUYÊN THÀNH CÔNG CỤ NGƯỜI, ĐIÊN PHÊ NHỊ SƯ TỶ NÀNG CỰ TUYỆ... More

Văn án
Chương 1: Nội môn này ta với không tới, xin tạm biệt
Chương 2: Tùy tiện đi tìm một cái tông môn
Chương 3: Trên trời hình như có thứ gì đang rơi xuống kìa
Chương 4: Cho ta chạm vào kiếm của ngươi một chút được không
Chương 5: Trường Minh Tông đã hoàn toàn buông xuôi
Chương 6: Đánh nhau đi, đấm nhau đi, múc nhau luôn đi!
Chương 7: Người như ngươi không xuống Địa Ngục thì còn ai nữa chứ?
Chương 8: Tiểu sư muội của ngươi lại bày trò quỷ rồi
Chương 9: Càng lười biếng càng may mắn
Chương 10: Chưa muốn ngủ đâu, nàng muốn đi gom đồ tốt
Chương 11: Hắn ở Trường Minh Tông bị tiểu sư muội tra tấn muốn điên rồi
Chương 12: Tất cả đều do nàng vẽ
Chương 13: Cuộc chạm mặt lần thứ nhất với nữ chính vạn người mê
Chương 14: Nguyệt Thanh Tông bọn hắn tuy giàu nhưng không có ngu
Chương 15: Khẩu quyết phép nhân
Chương 16: Đây chính là kiếm cốt trời sinh
Chương 18: Chính là kiểu trí nhớ đã gặp qua một lần thì không quên được đi ha
Chương 19: Điều này còn làm cho Vân Thước không cam lòng hơn cả việc mình chết
Chap 20: Tứ sư huynh, ngươi nhìn cho kĩ nha
Chương 21: Miệng của sư muội là quỷ gạt người
Chương 22: Là do tiểu sư muội dạy hư bọn hắn sao
Chương 23: Cái đồ bất hiếu, sao dám nói chuyện với cha ngươi như vậy
Chương 24: Biệt đội cảm tử đã tụ họp thêm một người rồi
Chương 25: Tất nhiên là dùng vật lí đánh bại ma pháp rồi
Chương 26: Mất mặt dữ lắm luôn á
Chương 27: Hình như ao cá của Vân Thước bị bể rồi
Chương 28: Trường Minh Tông thật đáng sợ quá đi
Chap 29: KFC
Chap 30: "Chúng ta chính là tìm đệ tử của Nguyệt Thanh Tông."
Chương 31: Tầm Bảo Thú ghét ngươi rồi
Chương 32: Cảm ơn Vấn Kiếm Tông đã tặng
Chương 33: A a a Sao lại là ba tên này nữa vậy
Chương 34: Yahh huuu! Bay lên nào
Chương 35: Cuộc đời này ghét nhất là mấy tên chó thiên phú
Chương 36: "Đến lúc đó ngươi đừng gây thêm phiền phức cho ta là được."
Chương 37: Nhị sư huynh à, chúng ta hãy cùng nhau buông xuôi thôi
Chương 38: Một đêm trước Đại hội thi đấu
Chương 39: Đã hiểu được sự vui vẻ của tiểu sư muội khi buông xuôi mọi thứ rồi
Chương 40: Đây là một động tác mới của Trường Minh Tông chúng ta nha
Chương 41: Mất mặt đến tận Đại hội thi đấu luôn rồi
Chương 42: Đan tu chân yếu tay mềm
Chương 43: Hai thân truyền tay trong tay, cùng nhau bị loại sẽ không cô đơn
Chương 44: Hẹn gặp lại các vị, đêm nay ta phải đi xa
Chương 45: Bất chấp mọi thứ, chúng ta quyết buông xuôi
Chương 46: Đi nhặt ké của hời
Chương 47: Thiên đạo chúc phúc
Chương 48: Thiên tài bị mọi người xem nhẹ
Chương 49: Hiểu được thì hiểu.
Chương 50: Hợp tác vui vẻ
Chương 51: Nơi nào có nàng, sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn
Chương 52: Tấm bình phong ngồi không cũng dính đạn
Chương 53: Vậy mà nàng lại là một Phù tu
Chương 54: Đây là át chủ bài của các ngươi đó hả
Chương 55: Dù sao chúng ta cũng không phải người tốt lành gì
Chương 56: Do các ngươi ngu, trách được ai
Chương 57: Diệt hết toàn quân
Chương 58: Quyển trục
Chương 59: Cuối cùng vẫn sụp đổ
Chương 60: Sơn Hà Đồ
Chương 61: "Diệp Kiều nhà ta đâu rồi hả?"
Chương 62: Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt
Chương 63: Đây là điều bọn họ nên nhận được
Chương 64: "Kinh hỉ không? Bất ngờ không? Kích thích không?"
Chương 65: Độn Địa phù
Chương 66: Kia tất nhiên là quỳ lạy Diệp Kiều khen nàng trâu bò rồi
Chương 67: Ta giỏi hơn nên ta làm được
Chương 68: Nếu lúc trước sư phụ giữ ngươi lại
Chương 69: Khủng bố như vậy luôn
Chương 70: Lại thêm một tên nữa bị lừa gạt
Chương 71: Vai ác nào cũng ra tay vào phút chót hết á
Chương 72: Lưu ảnh thạch
Chương 73: "Các ngươi không muốn xem trình độ vẽ bùa của Diệp Kiều sao?"
Chương 74: Bao nhiêu đây sấm sét còn chưa đủ sao?
Chương 75: Phượng Hoàng
Chương 76: Bộ trong nhà của ngươi có ngôi vị hoàng đế cần kế thừa sao?
Chương 77: Trận thi đấu thứ ba
Chương 78: Cao thủ gặp mặt, không cười nhạo nhau đời không nể
Chương 79: "Đan dược hàng tuyển, ăn siêu ngon."
Chương 80: Thiên tài khiêm tốn
Chương 81: Đây chính là bản chất của tông môn chúng ta
Chương 82: Bắt đầu nội chiến rồi sao?
Chương 83: Ta công nhận ngươi rất nổi tiếng
Chap 84: Đan dược 'chết người'
Chương 85: F3 mở họp
Chương 86: Luyện đan, dùng nồi, được không?
Chương 87: Bản thân mình nghèo thì có thể tạm chấp nhận được
Chương 88: Trên cực phẩm còn có thiên phẩm
Chương 89: Địch lui ta tiến
Chương 90: Trộm đồ
Chương 91: Ngươi mạnh kệ ngươi
Chương 92: Hỗn chiến bất chấp
Chương 93: Vang danh trong một đêm
Chương 94: Chưa chắc Diệp Kiều thấy hiếm lạ về năng lực của ngươi
Chương 95: "Đây chính là đặc quyền của thiên tài sao?"
Chương 96: Ta chỉ sợ Diệp Kiều lại gây thêm chuyện xấu gì nữa
Chương 97: Chúng ta đều là người tốt
Chương 98: "Ngươi có nghe qua người nào tên Diệp Kiều không?"
Chương 99: Đánh cược một trận
Chương 100: Thật bại hoại
Chương 101: Truyền thừa
Chương 102: Ngươi nghĩ ngươi là ai?
Chương 103: Thiên linh căn
Chương 104: Chớp tắt chớp tắt
Chương 105: Sao dám bắt nạt thiên tài của tông môn ta
Chương 106: Trận thi đấu thứ tư
Chương 107: Đây mới là người hèn nhất
Chap 108: Ai chạy được thì chạy
Chap 109: Một người thuận gió
Chương 110: Ta đây bị mắc bệnh tâm thần nè
Chương 111: "Lại là ngươi."
Chương 112: Ngươi lại đi trộm đồ
Chương 113: Hiểu lầm to lớn
Chương 114: Nhìn về Tây Bắc, bắn sao Thiên Lang
Chương 115: Nhất chiến thành danh
Chương 116: Cứu vớt thế giới
Chương 117: Mấy ngày nay ta không muốn nhìn thấy ngươi
Chương 118: Thiên lôi
Chương 119: Đánh chết nàng cũng được
Chương 120: Ai phá cảnh?
Chương 121: Huấn luyện
Chương 122: Mượn sức Diệp Kiều
Chương 123: Tứ phương hội đàm
Chương 124: Ảo cảnh
Chương 125: Ngươi đã làm gì nó rồi hả?
Chương 126: Hình như ta biết đạo của mình là gì rồi
Chương 127: Bắt Diệp Kiều phải trả giá
Chương 128: Trường Minh Tông các ngươi nhất định phải đoàn kết đúng không
Chương 129: Lôi kiếp đánh bí cảnh
Chương 130: Ngươi đang chờ cái gì
Chương 131: "Có lẽ ta sẽ ở đây cho đến khi lôi kiếp kết thúc."
Chương 132: Hẹn gặp lại ở trận thi đấu cá nhân
Chương 133: Trận thi đấu cá nhân
Chương 134: Ngươi có ý kiến gì à?
Chương 135: Công tác tư tưởng
Chương 136: Ngươi lại muốn bày trò sao?
Chương 137: Tốc độ rất nhanh, tư thế rất ngầu

Chương 17: Mấy tên thổ phỉ này vậy mà là đệ tử thân truyền sao

594 67 0
By ca_biet_bay

Thanh Tâm Thảo là một loại linh thảo quý hiếm, ai lấy được chính là của người đó. Tống Hàn Thanh vốn dĩ đã xác định một bụi lớn linh thảo kia sẽ thuộc về bọn hắn, vậy mà từ đâu lại chui ra mấy tên tán tu phá đám như này.

Sắc mặt hắn âm trầm, một lúc sau liền không biết đang nghĩ gì trong đầu, Tống Hàn Thanh vội nhếch miệng cười hả hê trên nỗi đau của người khác.

"Tới rồi."

Cái gì tới rồi?

Não Diệp Kiều còn đang trong trạng thái mơ hồ.

Ở đây không chỉ có một mình Tống Hàn Thanh phát hiện ra, mà những người khác cũng bắt đầu cảm nhận được, Mộc Trọng Hi liền sờ cằm, "Yêu thú tới sao?"

——Oát đờ yêu thú?

Diệp Kiều trong lúc quét dọn Tàng Thư Các, lâu lâu cũng sẽ đọc qua một số cuốn sách bao quát về Tu Chân Giới, trong sách có nhắc đến yêu thú thường sống ở nơi ít người qua lại, ngoài ra nơi nào trong bí cảnh có linh thảo hoặc vật gì quý hiếm thì yêu thú cũng sẽ tụ tập ở đó.

Đã vậy ở đây còn mọc lên một bụi linh thảo lớn như này, thì có yêu thú cũng là chuyện đương nhiên.

"Có vẻ số lượng hơi đông." Tiết Dư bình tĩnh nói: "Chắc cũng cỡ trên trăm con."

Thần thức của Đan tu mạnh hơn những tu sĩ khác, cho nên hắn có thể dễ dàng cảm nhận được hiện tại có rất nhiều yêu thú đang chạy tới bụi linh thảo này.

Chắc là bọn chúng đã phát hiện linh thảo của mình bị nhân loại chiếm đoạt, do đó yêu thú đầu đàn nhanh chóng chạy tới, sau đó gầm một tiếng để đe dọa.

Có thể thấy con yêu thú này cao hai mét, bên ngoài màu vàng, nhìn có chút giống con châu chấu, nó kích động vỗ đôi cánh mỏng, sau đó liền lao về phía Vân Thước.

"A..." Vân Thước hét chói tai, trong lúc sợ hãi liền trốn sau lưng người có thực lực mạnh nhất ở đây.

Các ngươi nghĩ đúng rồi đó, người mà nàng nhắm trúng chính là Mộc Trọng Hi của chúng ta.

Bên trong bí cảnh chỉ có Kiếm tu mới có năng lực chiến đấu mạnh nhất, không chỉ vậy Mộc Trọng Hi lại còn là một Kiếm tu Kim Đan.

Vân Thước sợ hãi núp sau lưng Mộc Trọng Hi, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của hắn, nàng liền đỏ mặt, không dám lên tiếng.

Mộc Trọng Hi ném thanh kiếm trong tay lên không trung, kiếm khí như vũ bão xuyên thẳng vào đầu châu chấu, sau đó liền nghe thấy âm thanh kiếm đâm vào da thịt. Lúc này phải nói là quá lợi hại luôn, chỉ cần một chiêu con yêu thú đã bay luôn một mạng, rơi xuống đất một cái ầm.

Vân Thước thở phào nhẹ nhõm, liền nhỏ giọng: "Cảm ơn huynh."

Mộc Trọng Hi nhìn nàng một cái, hắn cũng không ưa gì mấy người trong Nguyệt Thanh Tông, đành miễn cưỡng nói: "Không cần cảm ơn, ta cũng đâu có muốn cứu ngươi."

"Tuy nhìn ngươi có vẻ ốm yếu mà sức lực cũng mạnh như trâu ha." Hắn nói nhỏ: "Có thể đẩy cả sư muội ta văng ra phía sau luôn."

Vân Thước: "..."

Từ nhỏ cũng bởi vì nàng xinh đẹp nên luôn nhận được rất nhiều ưu ái, nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp phải một người không quan tâm đến nàng. Lúc này hốc mắt Vân Thước liền nhanh chóng đỏ lên, lẽ ra nàng không muốn khóc đâu, nhưng tại kiềm nén không được, "Thật, thật sự xin lỗi huynh."

"Ta không cố ý làm như vậy."

Mộc Trọng Hi khờ luôn rồi, không đợi Vân Thước nói thêm một câu nào, liền lôi Diệp Kiều nhanh chóng lùi ra xa.

Thiệt là đáng sợ quá đi.

Hiện tại nữ tu nào cũng đáng sợ như vậy sao?

Một lời không hợp liền khóc, Mộc Trọng Hi dù không hiểu, nhưng vẫn rất khiếp sợ.

Nước mắt chuẩn bị rơi xuống của Vân Thước cũng dừng lại.

Bộ nàng là vi khuẩn sao? Bọn hắn sợ bị nàng truyền nhiễm hay gì?

"Sư muội." Tô Trọc vừa rồi nhìn thấy tiểu sư muội hoảng sợ khi gặp phải yêu thú, đành nhẹ nhàng thở dài, "Đừng sợ, muội không cần nhờ cái tên Kiếm tu kia bảo vệ đâu."

"Tống sư huynh của chúng ta rất lợi hại, hắn sẽ vẽ thêm mấy lá Kim Cương Phù, bảo đảm những yêu thú kia không thể tới gần muội được."

Vân Thước nghe hắn lải nhải nhiều như vậy, vừa không cảm nhận được sự an ủi vừa cho rằng Tô Trọc đang nói vòng vo chê mình nhát gan, có mấy con yêu thú thôi mà cũng sợ.

Bản thân nàng cũng có phần tự ti với xuất thân từ nhân gian của mình, lúc trước khi gặp được Diệp Kiều, nàng liền cảm thấy ông trời đúng thật là quá bất công với mình.

Đều xuất thân từ nhân gian như nhau, nhưng tại sao Diệp Kiều lại may mắn hơn nàng, được tông chủ Nguyệt Thanh Tông nhặt về, từ đó liền được sống sung sướng cho tới lớn chứ.

Bên tai là tiếng Tô Trọc lải nhải không ngừng, Vân Thước mím môi, đỏ mặt, lần này do thật sự tức giận, nàng liền lớn tiếng: "Im đi."

Âm thanh mềm mại thường ngày lại tự nhiên có chút chói tai, điều này khiến cho Tô Trọc sửng sốt cùng mờ mịt mấy giây: "...Tiểu, tiểu sư muội."

"Muội có sao không?"

Vân Thước ý thức được tâm trạng mình đang bất ổn, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại lí trí, liền cười miễn cưỡng: "Không, muội không sao hết."

"Thật xin lỗi huynh, vừa rồi tâm trạng của muội có chút không tốt lắm."

***********

Một bên khác Diệp Kiều thấy Tứ sư huynh của mình đang trong trạng thái không khác gì tránh tà, trong lòng nàng liền rất cao hứng, hên ghê á, ít ra không giống như trong tiểu thuyết yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, đây đúng là chuyện tốt mà.

"Tứ sư huynh." Nàng chọt chọt cánh tay hắn, "Ngươi có cảm nhận như thế nào khi thấy Vân Thước khóc?"

Trong tiểu thuyết không chỉ diễn ra cảnh này một lần thôi đâu, các nam phụ khi thấy dáng vẻ nữ chính khóc, thì cảm thấy nàng cực kì đáng yêu,  muốn bắt nạt nàng.

Mộc Trọng Hi nghiêm túc gật đầu: "Ta cảm nhận được..."

Diệp Kiều tim đập thình thịch: "Ngươi cảm nhận được gì rồi?"

Hắn đen mặt đưa ra kết luận: "Nàng muốn ăn vạ để lừa tiền của ta."

Hắn còn chưa nói gì đụng chạm, thì nước mắt của nàng ta liền chảy ào ào như cái vòi nước, cho nên ngoài việc ăn vạ để lừa tiền của hắn ra thì Mộc Trọng Hi không nghĩ đến lí do nào khác nữa.

Diệp Kiều: "..."????????? ∑(O_O;)

Nàng nghiêm túc nhớ lại các tình tiết xảy ra trong nguyên tác, đây là quyển tiểu thuyết Mary Sue vạn người mê, nữ chính là một mỹ nhân dịu dàng ngây thơ pha thêm chút khơ huyền khờ, phải như vậy mới không cần làm gì cũng có người cam tâm tình nguyện vì nàng mà nhảy vào dầu sôi lửa bỏng.

Trong nguyên tác Mộc Trọng Hi sẽ tham gia vào mấy cuộc đánh nhau, ghen tuông vớ vẩn, tranh giành mỹ nhân với đám người theo đuổi nữ chính, tạo thành một cuộc chiến đẫm máu và nước mắt.

Vậy mà bây giờ hai người bọn họ không chỉ không bị sét đánh trúng, thậm chí nữ chính còn bị Mộc Trọng Hi nghi ngờ rằng nàng muốn ăn vạ để lừa tiền hắn.

Diệp Kiều nhẹ nhàng vỗ vai hắn, chân thành nói: "Tứ sư huynh, ta mong ngươi vẫn luôn giữ được cách suy nghĩ này đến cuối cuộc đời."

Chỉ cần mạch não của hắn cứ suy nghĩ bất bình thường như thế này, thì nàng không cần phải sợ sau này trong trận chiến tranh giành nữ chính sẽ có sự góp mặt của hắn nữa.

Trong lúc hai người nói chuyện, mấy trăm con yêu thú đã vây thành vòng tròn xung quanh bọn họ, chỉ là một đám yêu thú cấp thấp còn chưa phát triển linh trí, như vậy giết sẽ dễ hơn, chỉ là số lượng có hơi nhiều.

Nếu như những con yêu thú này thuộc cấp cao hơn một chút, thì tình huống hiện tại có thể khiến cho bất kì tu sĩ nào nghe xong đều thấy sợ hãi, đó chính là yêu thú triều.

Mộc Trọng Hi vừa định vung kiếm để giải quyết hết đám yêu thú, liền bị Tiết Dư cản lại.

"Ngươi có nhớ lần xuống núi này là tông chủ muốn để cho ai rèn luyện không?"

Tần Phạn Phạn chỉ suy nghĩ đơn giản là đuổi cái đám báo này đi một thời gian cho tông môn được yên ổn, đồng thời cũng để cho con nhóc Diệp Kiều trải nghiệm cuộc sống với rèn luyện lòng can đảm.

Mộc Trọng Hi có chút lo lắng, tay hắn hết siết chặt lại buông lỏng vỏ kiếm, "Nhưng mà tiểu sư muội mới xuống núi lần đầu tiên thôi mà..."

Ý định ban đầu của hắn chỉ cần cho tiểu sư muội giết một hai con yêu thú để luyện lá gan cho lớn một chút là được, chứ không phải bỏ nàng một thân một mình đối mặt với cả trăm con yêu thú như thế này.

Tiết Dư không thèm nhúc nhích, mang theo chút ý cười hỏi, "Ngươi có sợ hay không?"

Lời này của hắn là đang nói với Diệp Kiều.

Nàng nói: "Không sợ, ta vẫn rất ổn."

Ở xung quanh, đám châu chấu bắt đầu tụ lại thành một bầy to lớn, cũng không dám giấu diếm gì, tuy không sợ thiệt nhưng mà nhìn rất ghê.

Nghĩ đến Diệp Kiều chỉ mới biết được một số kiếm thức căn bản, vì vậy Mộc Trọng Hi có chút lo lắng, sợ nàng gặp nguy hiểm, hắn liền quyết định giúp nàng diệt bớt một số con.

Làm như vậy vừa giúp Diệp Kiều đảm bảo được hiệu quả rèn luyện, vừa không sợ phát sinh nguy hiểm gì lớn.

"Tiểu sư muội, để ta dạy ngươi một chiêu." Mộc Trọng Hi quay sang Diệp Kiều, lớn tiếng nói, "Nhớ nhìn cho kĩ đó."

"Đây là chiêu thức thứ nhất của Thanh Phong Quyết."

Thuận theo giọng vừa nói xong, hắn rút Triều Tịch Kiếm ra khỏi vỏ, một bóng kiếm màu trắng liền xẹt qua trước mắt, kèm theo tốc độ mà mắt thường không nhìn rõ được, vô số kiếm khí vào thời điểm này liền biến thành rất nhiều lưỡi đao bay thẳng đến chỗ yêu thú.

Bên tai chỉ có thể nghe được tiếng gió lướt qua mà thôi, một giây sau liền thấy đầu của mấy con yêu thú rơi rụng, thân thể của bọn chúng cũng rớt xuống đất khiến bụi bay mịt mù.

Diệp Kiều đứng phía sau tận mắt nhìn thấy được cảnh này, nàng liền trợn to mắt, cố gắng ghi nhớ cách sử dụng chiêu thức của Mộc Trọng Hi, chuẩn bị tới lượt mình liền đem ra dùng. 

"Đó là kiếm pháp gì vậy?" Tô Trọc đứng bên cạnh cũng không khỏi ngây người. Tốc độ thật nhanh, lại còn cực kì mạnh mẽ và dứt khoát.

Người kinh ngạc không chỉ có mình Tô Trọc, ngay cả Tống Hàn Thanh cũng nhíu mày.

"Nếu như ta không nhìn lầm..." Hắn nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, "Sao chiêu thức kia lại giống với kiếm pháp của Trường Minh Tông vậy." 

Một trong năm đại tông môn, là Trường Minh Tông sao?

Tô Trọc cũng ngạc nhiên, "Sao lại như vậy được? Chắc ngươi nhìn lầm rồi đi Tống sư huynh."

Đám tán tu kia, sao có thể là người của Trường Minh Tông được chứ.

Vân Thước cũng cảm thấy như vậy, thật không thể tin được, nàng không rõ tâm trạng của mình hiện tại là gì, chỉ là trong lòng vô thức phủ nhận khả năng này, "Muội cũng nghĩ vậy, trước đó không phải nàng ta đã nói rồi sao, bọn hắn chỉ là tiểu môn tiểu phái vô danh mà thôi, sao có thể là đệ tử của Trường Minh Tông được?"

Tống Hàn Thanh trầm mặt: "Ta cũng hi vọng là mình nhìn lầm. Nhưng đó chính là kiếm pháp của Trường Minh Tông."

Kiếm khí tốc độ như gió, sắc bén như đao, nhanh đến mức khiến người ta khó mà nắm bắt được.

Nếu như chỉ là bầy tán tu bình thường, thì khi dùng sức đánh không lại cũng có thể dùng tiền để đập, nhưng ai lại ngờ tới đám thổ phỉ này lại là đệ tử thân truyền hàng thật của Trường Minh Tông kia chứ...

Continue Reading

You'll Also Like

26.4K 3.8K 82
Tên gốc: 向罗献上心脏 Tác giả: 半夏沉木Bán Hạ Thẩm Mộc Văn án : Trước khi lên tàu hải tặc của Law, Aiki nghĩ rằng cô sẽ chỉ trờ thành một đầu bếp nhỏ đơn giản...
639K 19.9K 197
Hóa thành nữ phụ của ngôn tình sắc dục, để thay đổi kết cục, Ninh Vân Hoan phải che giấu bản tính. Nữ chủ đã là Bạch Liên Hoa thánh mẫu thì cô sẽ làm...
12.5K 1.5K 56
Nghe theo chỉ thị của sếp tổng, không đăng bài liên quan đến gia đình 2 bên của anh và chú nên mình xin phép tự đặt tên: -Bố Ninh: Bùi Trọng Anh -Em...
1.6M 161K 111
Tên gốc: 替身越来越可爱怎么办 Tác giả: Mạch Thành Lãng Thể loại: Hiện đại, hào môn thế gia, xuyên thư, sảng văn, tình hữu độc chung, chủ thụ, HE, cười ỉa Độ dà...