(Vmin - Edit) Lâu rồi không g...

By MinMinn0512

4.7K 704 168

Ba năm trước, hai người đụng phải nhau,nhưng cũng chẳng có tia lửa nào xẹt ra cả. Ba năm sau, hai người lại t... More

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Phiên ngoại

Chương 42

48 6 4
By MinMinn0512

Porsche chạy xa, để lại một cơn gió lạnh.

Ngay sau đó cánh cửa khép hờ của nhà họ Phác đẩy ra, ba Phác thò người ra gọi Trí Mân về nhà, bảo cậu cẩn thận bị cảm. Trí Mân từ trong thẫn thờ hoàn hồn, cậu mới vừa tắm xong, mặc quần cộc xỏ dép lê đi ra, một đôi chân run rẩy trong trời đêm.

Cậu sợ là ba Kim tới bắt người, sợ Thái Hanh bị dẫn về nhà, vui mừng vì Thái Hanh không đi, nhưng mà không may, hình như cậu đã nghe thấy một vài bí mật.

Ba Phác giục một câu, mau về nhà.

Trí Mân lùi về sau hai bước, quay người chạy, chạy được hai mét thì dừng lại, mạnh mẽ quay đầu đột kích. Tư thế hung hăng, đằng đằng sát khí, hai cái chân nhỏ nhắn giống như lóe sáng trong đêm

Ba Phác ở phía sau gọi: "Con làm gì vậy!"

"Bộp" một tiếng, Trí Mân va đầu vào ngực Thái Hanh, lực rất mạnh, như một con nghé nổi giận. Thái Hanh hơi loạng choạng, khi đứng vững thì Trí Mân đã quay đầu chạy.

Chạy trốn quá nhanh, Thái Hanh vươn tay cũng không bắt được, trong con hẻm yên tĩnh chỉ có âm thanh dép lê ma sát mặt đất, sau đó là tiếng ba Phác quở trách, kẹt kẹt, cửa nhà họ Phác đóng lại, âm cuối tan vào trong gió.

Thái Hanh đứng đờ ra một lúc, ngực bị tông đến đau đớn, da thịt đều lạnh lẽo, anh lấy điện thoại ra, Lục Văn gửi tới một tin nhắn: "Người anh em, có phải là tao rước lấy phiền phức cho mày rồi không."

Thái Hanh trả lời, mày nghĩ sao?

Lục Văn liền gửi: "Hay là mày ngả bài với bạn hàng xóm đi."

Thái Hanh trả lời, hay là hai chúng ta tuyệt giao đi?

Lục Văn xưng tội: "Xin lỗi huynh đệ, sau này tao sẽ tạ tội với mày, ba tao sắp thu điện thoại của tao rồi, nhớ phải giúp tao liên hệ với Tô Vọng và Minh Tử đó!"

Thái Hanh quay người về nhà, chẳng liên hệ ai, anh nghĩ là Lục Văn cần bị tẩn một trận. Vào phòng, anh vừa lên lầu vừa gọi cho Trí Mân, đáp lại anh chỉ có giọng nữ máy móc, số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.

Tiêu rồi, thật sự chọc phải hố đen rồi.

Trí Mân lạnh mặt ngồi ở trên giường, còn có xấp bài tập sinh học chưa làm, không muốn làm, còn nửa chậu sỏi biển chưa rửa, cũng không muốn rửa.

Cậu nghe thấy được, cái tên Lục Văn nhắc tới, những câu Lục Văn nói, bao gồm cả tiếng "Ừ" của Thái Hanh, cậu đều nghe thấy hết.

Thái Hanh không hề phủ nhận, chứng tỏ những chuyện Lục Văn đề cập đều là sự thật.

Vì để bảo vệ cái cậu gì gì đó, Thái Hanh lúc đó mới comeout, mới có thể quậy tung với người nhà rồi bị đưa tới Dung Thành, tất cả cũng là vì cái cậu gì gì đó! Người đó đến giờ vẫn còn băn khoăn về Thái Hanh, còn khóc, mà Thái Hanh đã cắt đứt với người kia chưa cũng không biết!

Trí Mân nghẹn đến đau cả khí quản, lúc lại đứng lên, lúc lại nằm trên giường, dằn vặt ra mồ hôi đầy trán. Thái Hanh từng yêu đường, vậy tức là trước giờ anh đều lừa gạt mình sao? Nếu như chưa từng yêu, vậy Thái Hanh đơn phương thầm mến cái người kia sao? Tại sao lại như vậy, vậy còn không phải là đang lừa dối cậu sao.

Trí Mân càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng phức tạp, Thái Hanh không thể ở bên người kia, gặp được cậu, không phải là coi cậu thành thế thân chứ? Người ta là bạch nguyệt quang trong lòng anh, cậu chỉ là con muỗi ở trên tường thôi sao?

Trong lúc giật mình cậu nhớ ra, Thái Hanh đã từng nói, lúc trước dụ dỗ cậu hẹn hò là vì muốn chọc tức ba mẹ mà thôi, lẽ nào Thái Hanh chỉ đang giương đông kích tây với cậu, dù cho có một ngày bị bại lộ, cũng là vì bảo vệ cái người kia không bị phát hiện?

"Dựa vào cái gì!" Trí Mân tức giận la lên một tiếng.

Cậu cần gấp một ít an ủi, mà không thể nói với Bùi Tri, quá mất mặt, Tần Hương Liên năm đó bị Trần Thế Mỹ vứt bỏ, chắc là cũng ngại nói với bạn thân (*). Cậu muốn ăn một bịch khoai lát, lục tủ không tìm được, nhớ lại bị mẹ phác tịch thu rồi.

(*) Trần Thế Mỹ, Tần Hương Liên: một vụ án trong phim Bao Chửng, Trần Thế Mỹ lên kinh thi cử và đỗ trạng nguyên, sau đó ruồng bỏ quá khứ, bỏ vợ (Tần Hương Liên) và 2 con để cưới công chúa.

Trí Mân lê dép sang phòng bên, mặt đưa đám: "Mẹ, con muốn ăn khoai lát."

Mẹ Phác bác bỏ: "Ăn cái gì mà ăn, đi ngủ đi."

Trí Mân ôm khung cửa: "Con muốn ăn khoai lát! Cho con một bịch!"

Sức mạnh này rất giống như chất gây nghiện phát tác, ba Phác từ trên giường ngồi dậy: "Vừa nãy ở bên ngoài đã lên cơn điên, bắt nạt Tiểu Hanh nhà người ta."

Trí Mân lúc này chính là một dây pháo, đốt một cái là lập tức bùm bùm nổ banh trời: "Ba thì biết cái gì! Là con trai ba bị cậu ta bắt nạt! Là cậu ta bắt nạt con!"

"Được rồi, nó bắt nạt con thế nào?" Mẹ Phác hỏi.

Câu hỏi này không có cách nào trả lời, Trí Mân dưới bốn con mắt, cà lăm: "Cậu ta, cậu ta lừa gạt con, lừa gạt tình cảm của con."

Ba Phác nói: "Không phải lừa tiền là được rồi."

Trí Mân tức giận đến bốc khói, đóng sầm cửa lại, trở về phòng cuộn tròn ở trên giường như con tôm luộc. Cậu hoảng sợ suy nghĩ, Thái Hanh với người kia phát triển đến bước nào rồi, cùng đi học, dắt tay, hôn môi?

Người kia hình dạng ra sao, có được một mét bảy mươi lăm không?

Trí Mân liền bò lên tìm thước dây, đứng ở trước gương to đo chiều cao, dùng sức ưỡn ngực ngẩng đầu, 174.5. Cậu quấn thước dây ở trên cổ, chậm rãi ghìm chặt, từ từ nghẹt thở nín đỏ cả vành mắt.

Cậu không ngại Thái Hanh từng thích người khác, cái cậu để ý là Thái Hanh lừa cậu.

Nếu như ngay thẳng, hà tất phải cố gắng che giấu?

Cậu cũng mâu thuẫn khi Thái Hanh muốn nói rõ, sợ Thái Hanh thừa nhận, vậy cậu tình nguyện giả ngu.

Buổi sáng thứ hai, Trí Mân mang theo hai vành mắt đen sì bò dậy, bữa sáng là sandwich mẹ Phác làm, còn có một bịch khoai lát nhỏ. Cậu đi tới cửa phòng bếp, ra vẻ mà nói: "Mẹ, tan học về con giúp mẹ làm cỏ."

Mẹ Phác liếc sang: "Phát rồ xong rồi à? Hôm nay chào cờ, mau đi học đi."

Trí Mân cất bịch khoai lát, cầm sandwich đi, ba Phác lấy báo tiến vào: "Tiểu Hanh chờ con ở ngoài đấy, có vấn đề gì thì nói rõ ràng, nếu như nó bắt nạt con thì ba làm chủ cho con."

"Ba sẽ làm gì?"

Ba Phác nói: "Viết lên đồng phục của con —— Nhát gan sợ người lạ, xin hảo hán tha mạng."

Trí Mân lãnh diễm hừ một tiếng, không lấy xe đạp, gặm sandwich đứng ở cửa đối mặt với Thái Hanh.

"Mân Mân." Thái Hanh mở miệng, "Tối hôm qua sao lại tắt điện thoại, anh gọi cho em rất nhiều cuộc đấy."

Trí Mân hỏi ra câu hỏi cậu nhịn cả đêm: "Cái người kia tên là gì?"

Thái Hanh không ngờ tới, ngẩn người: "Vu Diểu."

Trí Mân đi ra ngoài: "Em đi tàu điện ngầm."

Thái Hanh khóa xe đạp dưới chân tường, nhanh chân đuổi theo, vươn tay kéo lại quai cặp của Trí Mân, Trí Mân giãy giụa đôi vai, quay đầu lại trợn mắt nhìn.

"Từ sáu giờ rưỡi anh đã đợi ở cửa nhà em." Thái Hanh nói, "Tốt xấu gì cũng phải cho anh cơ hội giải thích chứ."

Ngoài ngã ba đầu hẻm qua lại không dứt, đi làm đi học đều không có thời gian, chỉ có hai người bọn họ đứng ngây ra một chỗ, Trí Mân hỏi: "Anh công khai tính hướng có liên quan đến Vu Diểu, đúng không?"

Thái Hanh thừa nhận: "Phải, nhưng mà —— "

"Anh công khai, cậu ta thì không, em đoán đúng không?"

Thái Hanh buông tay ra: "Đúng, nhưng mà —— "

"Cho nên anh là vì bảo vệ cậu ta mới công khai, cậu ta cảm thấy có lỗi với anh, đúng không?" Trí Mân kéo quai cặp Thái Hanh, "Anh còn comeout vì cậu ta, cậu ta cũng nhớ thương anh, anh còn dụ em hẹn hò làm gì?"

"Không phải như em nghĩ ——"

"Em không có nghĩ! Chính tai em nghe, chính miệng anh nhận!" Trí Mân đột nhiên đẩy một cái, "Mẹ nó em thích anh, nghe anh nhận một câu em chịu tội một lần, từ lúc bắt đầu anh đã gạt em, anh là đồ không có lương tâm!"

Lời này nghe có vẻ quen tai, Thái Hanh nghĩ một hồi, phát hiện bộ dạng hùng hổ của Trí Mân bây giờ cực kỳ giống anh lúc trước, đúng là bắt chước anh mà. Lấy lại tinh thần, Trí Mân chạy tới cổng tàu điện ngầm, trả lại cho anh một ánh mắt sắc bén.

Thái Hanh không biết tại sao rất muốn cười, quen biết từ giữa hè, không lâu nữa là tới giáng sinh, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Trí Mân tức giận. Người kia hoặc là dịu dàng, hoặc là hoạt bát, nói về hiểu ý thì có thể xếp được vào lớp số 1, cả người cọc cằn nổi nóng như vậy thật sự là hiếm thấy.

Anh bỗng nhiên không vội, muốn để Trí Mân uy phong ác liệt cho đã.

Dù thế nào, anh quả thật đã che giấu đối phương, chịu đâm mấy nhát cũng không oan uổng.

Bên trong tàu điện ngầm chen chúc chật chội, Trí Mân đeo tai nghe, một cái tay nắm thật chặt thanh chắn, Thái Hanh đứng ở phía sau cậu, lồng ngực dán vào lưng cậu, có mỗi khi có người chen đến thì bọc cậu lại.

Càng ngày nhích đến càng gần, Trí Mân có thể cảm nhận được hơi thở của Thái Hanh, lại không có tiền đồ mà thay lòng đổi dạ, cậu nghiêng đầu liếc mắt một cái, trong lòng nghĩ sao không giải thích cho cậu nghe?

Thái Hanh cụp mắt nhìn ra hết, cúi đầu hỏi: "Nghe bài gì thế?"

Trí Mân không thèm phản ứng, anh lấy xuống một bên tai nghe nhét vào, nghe rõ ca từ bên trong: "Có thể tuyệt vọng nhưng lại không nhịn được hận thù, cầu trời truy xét người đàn ông này, tôi vẫn tin rằng có kịch hay đã được định sẵn đang chờ đợi anh, báo ứng từ từ tới gần xử lý tội ác của anh..."

Tên bài hát là "Anh sẽ không có kết quả tốt", Thái Hanh nói: "Nghe xong hả giận chưa?" Anh nhấc chân huých đầu gối Trí Mân, "Bình thường em muốn trả thù người ta đều chọn dùng cách nghe bài hát này sao?"

Trí Mân đỏ mặt, cậu còn có thể làm sao, ba ruột cậu còn chỉ có thể xin hảo hán tha mạng, cậu vốn không có gien trừng mắt tất báo. Ra đến trạm, cậu tùy tiện kiếm một bạn học làm bạn, không phản ứng đến Thái Hanh, trong đáy lòng chua như đập vỡ một vại giấm, cậu không phải mối tình đầu của Thái Hanh rồi!

Xì, ai thèm, Trí Mân nỗ lực nhớ lại thời tiểu học, cố gắng thêm cho mình một đoạn tình cũ, nhưng mà chào cờ xong vẫn chưa nghĩ ra đến. Cậu ngơ ngẩn cả buổi, tới văn phòng nộp bài tập tiếng Anh, nói với giáo viên, Thái Hanh làm bài không tốt lắm.

Giáo viên mở ra nhìn, sao bút tích quen mắt thế nhỉ?

Trí Mân bỗng nhiên nhớ ra, ở trong khách sạn cậu làm giúp Thái Hanh, nhanh chóng chuồn đi. Trở về phòng học nhìn thấy thầy dạy Sinh, sắp vào tiết rồi, mà bài tập Sinh cậu vẫn chưa làm.

Thầy đi xuống bục giảng: "Lấy bài tập ra cho tôi xem thử."

Trí Mân móc bài tập ra, Tề Nam vừa nhìn: "Vãi, sao mày chưa làm? Mau mau, BBADC, DCBAD."

Câu thứ 10 còn chưa viết xong, thầy đã đi tới hàng thứ ba, đứng ở bên cạnh bàn: "Trí Mân, chưa làm bài à?"

Trí Mân đứng lên, thầy hỏi nguyên nhân, cậu thành thật đáp: "Tâm tình không tốt, không muốn làm."

"Ồ, tâm tình không tốt là có thể không làm bài tập, vậy tâm tình tôi cũng không tốt, em ra ngoài hành lang đứng hết tiết đi." Thầy nói. Trí Mân cầm sách đi ra ngoài, cậu lớn như vậy đây là lần đầu tiên bị phạt đứng.

Thái Hanh ngồi bàn cuối cùng nhìn thấy toàn bộ quá trình, trong lòng sáng như gương, anh vứt bài tập vào balo, giơ tay nói: "Thưa thầy, em cũng chưa làm, bài tập cũng mất rồi."

Thầy tức giận: "Em cũng đi ra ngoài mau! Một đứa cửa trước một đứa cửa sau!"

Thái Hanh cầm sách bỏ chạy, vào giờ học, hành lang rộng rãi chỉ có hai người bọn họ, anh từ cửa sau chuyển qua cửa trước, đứng cách Trí Mân một nắm tay, cùng cậu phạt đứng.

"Anh chưa từng thích người khác." Anh trực tiếp nói một câu như vậy.

Trí Mân siết chặt trang sách, đêm hôm trước phát rồ, bây giờ rốt cuộc yên tĩnh. Thái Hanh nói: "Trước kia anh học lớp số 1, Vu Diểu lớp số 2, từ học kỳ hai của lớp 10, cậu ấy nhân lúc quét phòng giáo viên thì lật sách bài tập của anh, còn kẹp một tờ giấy nhỏ bên trong."

Vu Diểu là một người cực kỳ hướng nội, thành tích, ngoại hình đều không xuất chúng, lúc thường cũng không có nhiều người chú ý cậu. "Cậu ta mãi không tiết lộ thân phận, anh vẫn luôn không biết cậu ta là ai." Thái Hanh nói, "Sau đó có một ngày, cậu ta nói mình là nam sinh, là đồng tính luyến ái. Cậu ta nói bản thân không có dũng khí nói chuyện với anh, lại không dám để người ta biết cậu ta là gay, đồng thời còn hỏi anh có cảm thấy ghét bỏ cậu ta hay không."

Giây phút đó, Thái Hanh mới muốn xác định đối phương là ai, sau khi anh phát hiện thì trực tiếp kiếm Vu Diểu, muốn nói cho y biết đồng tính luyến ái không có gì là không bình thường, nhưng mà Vu Diểu thấy anh lại như chuột thấy mèo, sợ đến nỗi chưa nói câu nào đã chạy.

"Cậu ta viết cho anh một bức thư rất dài, xin lỗi anh, cầu xin anh tuyệt đối đừng nói cho người khác biết xu hướng tình dục của cậu ta. Nói thật, anh chưa từng thấy ai tự ti đáng thương như vậy, cũng là nhờ xem thư của cậu ta anh mới nhớ tới, hóa ra cậu ta là một trong những tình nguyện viên của trường học giúp đỡ việc học tập và hoạt động của mấy đứa nhỏ trong viện mồ côi, vào buổi lễ của trường anh đại diện hội học sinh tặng quà cho cậu ta."

Thái Hanh đại khái hiểu được nỗi sợ hãi của đối phương, sau đó anh chỉ coi mình là một hốc cây nhận tâm sự, không tìm đối phương nữa. Cách chia sẻ của anh là một sự cổ vũ với Vu Diểu, ngoại trừ càng viết những bức thư thật dài, thì thành tích của cậu cũng càng ngày càng tốt.

Mãi cho đến một ngày trước khi thi học kỳ, tổng vệ sinh rất loạn, Vu Diểu lấy dũng khí đưa cho Thái Hanh một phong thư, Thái Hanh thật ra còn chưa xem, bỏ vào hộc bàn liền đi làm vệ sinh. Bạn học bố trí phòng thi di chuyển cái bàn, tất cả những món đồ không thanh lý tạm thời để trên bục giảng, có bạn học nhìn thấy phong thư kia không có kí tên, trong lớp nhất thời vỡ tổ, thậm chí kinh động cả giáo viên và giám thị.

"Tin tức lập tức truyền ra, lúc đó phòng học và hành lang chặn đầy người, Vu Diểu đứng ở cửa lớp, sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch. Anh không nghĩ gì khác, chỉ cảm thấy cậu ấy có thể học tập tốt ở trường đã không dễ dàng gì, khai ra cậu ấy thì không biết cậu ấy còn có thể thể tiếp tục đi học hay không."

Trí Mân vẫn mãi không lên tiếng, giọng hơi run rẩy: "Cho nên... Anh nhận thay cậu ấy sao?"

Thái Hanh nói: "Anh nói là anh viết, anh còn phẩy tờ giấy ra, nói tất cả đều là anh viết. Việc này cũng là do anh nông nổi, huống hồ anh vốn là gay, thừa nhận cũng không có gì ghê gớm."

Anh tiêu sái đứng ở hành lang, giọng vang dội, nói cho giáo viên cho bạn học, nói cho Vu Diểu, nói cho chính mình nghe —— "Tôi là đồng tính luyến ái, tôi thích con trai, không có gì phải sợ, không có gì hổ thẹn, cũng không có gì không dám thừa nhận!"

Trong vòng vài tiếng, chuyện Thái Hanh comeout truyền khắp toàn trường, đến cả ban giám hiệu cũng ra mặt. Thi học kỳ kết thúc, ba Kim liền làm thủ tục chuyển trường.

Chuyện này cũng không ai biết, Thái Hanh không nói, tụi Liên Dịch Minh cũng chỉ đành nhẫn nhịn không hỏi, ngày Quốc khánh Lục Văn mở buổi biểu diễn, sau tan cuộc ở ngoài club tình cờ được Vu Diểu đã chờ cả buổi tối, mới mơ hồ đoán được một chút.

Trí Mân mãi chưa hoàn hồn, mối tình đầu, lừa gạt, thế thân cậu tự suy diễn, hóa ra là thương xót và bảo vệ của Thái Hanh đối với một người khác. Nếu như đó là cậu, cậu không biết chắc mình có dũng khí như vậy hay không.

Thái Hanh bỗng nhiên nắm chặt tay cậu: "Thật ra anh cần phải cảm ơn Vu Diểu, nếu không phải nhờ cậu ấy, anh cũng sẽ không đến Dung Thành quen được em."

Trí Mân hơi xấu hổ: "Em còn đoán cậu ấy là bạch nguyệt quang của anh."

"Sau này nếu như thật sự có bạch nguyệt quang..." Thái Hanh cười nói, "Vậy người đó chắc chắn sẽ là em."












P/s: Cái miệng hại cái thân anh nha Thái Hanh. Sau này Trí Mân thật sự trở thành bạch nguyệt quang thì xem ai khổ nè🙄

Continue Reading

You'll Also Like

676K 33.5K 24
↳ ❝ [ ILLUSION ] ❞ ━ yandere hazbin hotel x fem! reader ━ yandere helluva boss x fem! reader ┕ 𝐈𝐧 𝐰𝐡𝐢𝐜𝐡, a powerful d...
244K 6K 52
⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯ જ⁀➴ 𝐅𝐄𝐄𝐋𝐒 𝐋𝐈𝐊𝐄 .ᐟ ❛ & i need you sometimes, we'll be alright. ❜ IN WHICH; kate martin's crush on the basketball photographer is...
4.6K 381 50
Love is not a bed of roses rather its a path of thrones. ~~~~~~ "Who do you think you are Mr Aditya Malhotra?" She asked hiting his chest. "Your bel...
584K 13.1K 40
In wich a one night stand turns out to be a lot more than that.