(Vmin - Edit) Lâu rồi không g...

By MinMinn0512

4.7K 704 168

Ba năm trước, hai người đụng phải nhau,nhưng cũng chẳng có tia lửa nào xẹt ra cả. Ba năm sau, hai người lại t... More

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Phiên ngoại

Chương 11

50 12 2
By MinMinn0512

Rời khỏi tiệm cắt tóc, Thái Hanh và Trí Mân dọc theo bóng cây trở về, đây là một con phố cũ, cây cũng đều là cây già, cửa hàng dọc đường cũng đã mở hơn mười năm.

Đối diện đường cái là một mảnh tường gạch cũ, sau lưng là nơi ở cũ của một danh nhân, tham quan miễn phí, Trí Mân nói: "Cậu tới Dung Thành cũng nhiều ngày mà chưa đi du lịch đấy."

Thái Hanh chế tạo cơ hội: "Tôi lạ nước lạ cái, có thể mời cậu làm hướng dẫn viên không?"

Trí Mân cảnh giác nghĩ, Thái Hanh vốn cũng không tình nguyện đến, chỉ sợ cũng không có hứng thú ngắm cảnh, chắc chỉ là đang khách khí phối hợp với cậu. "Hay là thôi đi." Cậu hiểu ý mà nói, "Thật ra Dung Thành cũng không có chỗ nào chơi."

Thái Hanh không nghĩ tới lại bị từ chối, dù sao kinh nghiệm tình trường cũng là số không, nhất thời không biết nói gì. Đi qua một tiệm bán trang sức, bên trong rực rỡ muôn màu, Bảo Ngôn bỏ lại bọn họ liền chạy vào.

Thái Hanh đứng ở cửa nói: "Chọn xong thì gọi anh."

"Anh hai..." Bảo Ngôn hỏi, "Mua mười cái kẹp tóc được không?"

Thái Hanh nói: "Em kẹp hết được thì mua." Mở miệng là muốn mười cái kẹp tóc, có mười cái đầu sao? Anh thực sự rất lo lắng, mới bảy tám tuổi đã như vậy, sau này lớn lên phải làm sao đây?

Bên cạnh là một cửa hàng tiện lợi, ngoài cửa bày hai cái bàn nhỏ, Thái Hanh và Trí Mân mua hai chai nước ngọt vừa uống vừa đợi.

Điện thoại vẫn rung hoài, Trí Mân lấy ra vừa nhìn quả nhiên là tin nhắn của nhóm chat bọn con trai, lúc này đã buổi chiều, cái đám kia từ sáng chín giờ phấn khởi chiến đấu đến bây giờ, bài tập làm xong chưa không biết, mà đã đánh giá chọn lựa ra được tiệm cà phê có bánh ngọt ngon nhất rồi.

Trí Mân yên lặng ghi nhớ, để ngừa giẫm lôi, hỏi: "Tiệm nào bán đồ ngọt hổng ngon dợ?"

Tề Nam: "Kẻ phản bội không có tư cách hỏi!"

Trí Mân: "Vậy tụi bây làm bài tập xong chưa?"

Tề Nam: "Kẻ phản bội không cần phải để ý nhiều như vậy chứ!"

Trí Mân từ chối hai lần họp mặt, rơi vào kết quả như thế đúng là đáng đời, không chỉ bạn cùng bàn không bênh, những người khác càng mạnh mẽ khiển trách, lớp trưởng thậm chí còn gửi tin nhắn thoại dài ba mươi giây.

Cậu hút hết nước ngọt muốn đền bù một chút, len lén liếc mắt nhìn Thái Hanh ở đối diện, nhất thời đột nhiên nhanh trí.

"Các anh em tốt..." Trí Mân soạn tin nhắn, "Không tích cực tham dự hoạt động tập thể là lỗi của tao, để bồi thường, tao có thể nói cho mọi người biết một bí mật liên quan đến lớp chúng ta."

Ủy viên thể dục: "Lớp trưởng ngầm chiếm quỹ lớp?"

Lớp trưởng: "Mọe mày, lớp chúng ta nghèo đến nỗi không một xu dính túi luôn đó hiểu hông?"

Một đám người lại bắt đầu lao nhao, thậm chí còn có người nói giáo viên chủ nhiệm tái hôn, Trí Mân đợi chốc lát, chờ mọi người lao nhao đủ rồi, cậu gửi một biểu cảm đeo kính râm.

Có người giục: "Nói lẹ đi, đồ phản bội."

Trí Mân tung tin: "Sau khi khai giảng lớp chúng ta sẽ có học sinh chuyển trường!"

Vừa ấn nút gửi đi, Trí Mân lại nhìn Thái Hanh, có một loại đắc ý gọi là "biết trước". Vừa vặn Bảo Ngôn gọi bọn họ lại, cậu cất điện thoại, uống hết chút nước ngọt cuối cùng.

Trên đường về nhà, Bảo Ngôn nghe lời tự xách cặp của mình, cũng móc ra một cái vòng tay màu bạc cho Trí Mân, cảm ơn cậu dẫn cô bé đi uốn tóc. Lại lấy ra một cái giống như đúc đưa cho Thái Hanh, cảm ơn anh đã trả tiền cho cô bé.

Chậm rãi chạy trở về, lúc chỉ cách ngã ba hẻm mấy mét, Trí Mân trông thấy ba nam sinh đứng dưới cây đa. Ba người nam sinh vô cùng dễ thấy, bởi vì toàn bộ đều ngước đầu, đang tập trung tinh thần thưởng thức rễ phụ của cây đa đang rũ xuống.

Nhìn một chút hình như hơi quen mắt, Trí Mân cảm giác đã gặp nhau ở đâu rồi.

Lúc này Thái Hanh cũng nhìn thấy, không khỏi dừng bước lại cũng bật thốt lên —— "Đệt!"

Một nam sinh trong đó nghe tiếng, nhìn sang, ngây ra mấy giây sau đó quát to một tiếng: "Đệt mọe! Huynh đệ!" Hai người khác cũng cùng nhau nhìn ra, la hét —— "A! Huynh đệ của taooo!"

Ba người chạy như điên tới, tiếng gào đủ để truyền sang đối diện đường, doạ mấy chiếc xe đi ngang suýt chút nữa tông vào nhau, chạy đến trước mặt, ba người giang cánh tay ôm lấy Thái Hanh như con koala, cánh tay siết chặt.

Trí Mân lùi sang bên cạnh, cậu nhớ ra, đây là ba nam sinh cưỡi ngựa trong bức ảnh, Liên Dịch Minh, Lục Văn và Tô Nam.

Thái Hanh bị ôm không thở nổi, tránh ra nói: "Sao tụi bây tới đây?!"

Lục Văn nói: "Tới tìm mày đó! Chẳng lẽ tới ăn lẩu bò Triều Sán!"

Liên Dịch Minh ôm lấy Bảo Ngôn, thân mật hỏi: "Có nhớ anh không? Vãi, em còn uốn tóc à?"

Bảo Ngôn xách túi, vui vẻ nói: "Em còn mua kẹp tóc nữa nè!"

Tô Nam liếc mắt một cái: "Mấy cái thứ gì đây, anh của em cho em kẹp mấy thứ này hả? Chúng ta đến trung tâm thương mại mua cái khác." Nói xong thoáng nhìn vòng tay rẻ tiền trên cổ tay Thái Hanh, nhất thời đau lòng, "Chú em, mấy ngày nay mày sống thế nào vậy?"

Mấy người líu ra líu ríu nói không ngừng, Trí Mân yên tĩnh đứng bên cạnh, nhưng cậu dù sao cũng là một người sống sờ sờ, đối phương rất nhanh chú ý tới cậu, ba đôi mắt đồng loạt nhìn tới.

Lục Văn mở miệng trước: "Ây, đây là ai?"

Thái Hanh nói: "Đây là Phác Trí Mân, hàng xóm của ông ngoại tao." Anh giới thiệu, "Mấy đứa này là bạn thân tôi, lúc trước cậu từng xem ảnh rồi đó."

Trí Mân nhìn kĩ từng người, Lục Văn da dẻ hơi ngăm, cao cỡ Thái Hanh, là hát chính của ban nhạc. Tô Nam rất gầy, trên mặt có một cặp lúm đồng tiền, Liên Dịch Minh ăn mặc tương đối thoải mái, giống như sinh viên.

Cậu lịch sự mỉm cười, còn chưa kịp chào hỏi, Lục Văn đã trước một bước vượt đến nắm bờ vai cậu, như người quen cũ, nói: "Trí Mân? Người ta nói, bà con xa không bằng láng giềng gần, nhìn tướng mạo cậu đúng là người tốt, cậu nhất định phải chăm sóc cho Thái Hanh nhé."

Tô Nam đến một bên khác khoát vai Trí Mân, nói: "Bạn hàng xóm, nắng to thế này, ra ngoài chơi à?"

Hai bên trái phải tiến công, Trí Mân thật không dám nhúc nhích, trả lời: "Đi cắt tóc..."

Thái Hanh đẩy Lục Văn và Tô Nam ra, ban ngày ban mặt mà cứ như bọn côn đồ cướp bóc, chặn trước mặt Trí Mân, hỏi chuyện thực tế: "Buổi tối ở đâu?"

Tô Nam nói: "Tụi tao đặt khách sạn rồi, đưa em gái về nhà xong, mày đi theo tụi tao."

Đoàn người rẽ vào hẻm nhỏ, Thái Hanh đưa Bảo Ngôn về nhà, ba người kia chờ ở cửa nhà Trí Mân. Trí Mân mở cửa, trước khi vào nhà, nói: "Tôi về nha, mọi người đi chơi vui vẻ."

Liên Dịch Minh nhìn Trí Mân từ đầu tới chân, tầm mắt dừng lại ở đôi giày bata kia, nói: "Nếu không chúng ta cùng nhau đi chơi đi?"

Trí Mân cảm giác được đối phương đang quan sát mình, cậu không sợ người lạ, cũng coi như phóng khoáng nhiệt tình, nhưng lúc này ở cửa nhà mình sinh sôi một chút nhỏ nhen, nói: "Tôi không quấy rầy."

"Ây u." Lục Văn cười rộ lên, "Sao cậu khách khí vậy."

Đang lo giải quyết cục diện trước mắt thế nào, Thái Hanh đi tới, Liên Dịch Minh và Lục Văn liền ngừng dây dưa, mọi người đi ra ngoài, lúc Tô Nam đi ngang qua Trang Phàm Tâm còn ném lại một câu: "Cậu ngoan thật đấy."

Trí Mân cứng người, có ý gì?

Cậu vào cửa khóa cửa, nghe thấy bên ngoài kéo trường âm kêu to, điển hình cho loại nam sinh ồn ào.

Có gì mà la hét? Bạn của Thái Hanh sao lại quái gở như vậy nhỉ?

Bọn họ vào khách sạn, phòng lớn, rộng rãi đầy đủ để bọn họ bày bừa. Vừa tiến vào phòng, Thái Hanh đang định đổi dép lê, lại bị ba bên mai phục ôm chặt lấy.

Hóa ra ở bên ngoài ảnh hưởng đến việc phát tiết tâm tình, lúc này mới có thể sảng khoái phóng thích một trận, ba người ôm thái Hanh vừa khóc vừa gào: Nhớ mày quá đi! Mày đi một phát hơn hai mươi ngày! Làm chuyện gì cũng thiếu một thằng!

Thái Hanh tránh ra: "Mẹ tụi mày tao chưa có chết!"

Mấy người này cũng không khóc thật, làm nóng đủ rồi, Lục Văn xoay mặt liền đi gọi đồ ăn, Tô Nam vào phòng tắm, Liên Dịch Minh tản bộ một vòng, ngồi xổm xuống gõ nền nhà, đi tới góc phòng dùng đầu ngón tay quệt một cái, giống như mắc bệnh nghề nghiệp.

Thái Hanh ngồi xuống ghế sô pha: "Mày còn chưa thừa kế khách sạn nhà mày mà đã chuyên nghiệp như vậy rồi à?"

"Quá khen." Liên Dịch Minh quay người dựa vào tủ, khoanh tay hỏi, "Một tháng này sống thế nào? Tụi tao còn tưởng rằng mày chỉ đi mấy ngày, ai mà ngờ ngày mốt khai giảng, mày còn đếch về."

Thái Hanh nói: "Về cái gì nữa, thủ tục chuyển trường đã xong xuôi rồi, thẻ học sinh cũng đã tới tay."

"Đệt mọe! Không phải chứ!" Lục Văn rên lên một tiếng, "Ba mày cũng ác quá!"

Liên Dịch Minh tỏ ra hiểu rõ: "Là dì Kim tàn nhẫn, bởi vì nó với chú Kim quậy như nước với lửa, cực bất lợi cho một gia đình văn hóa kiểu mẫu, cho nên dì Kim mới tống nó đến cái nơi xanh hóa (*)này."

(*) xanh hóa: nơi được phủ nhiều cây xanh

Thái Hanh nghe đến vui vẻ, vừa cười vừa hỏi: "Tụi mày lén lút tới?"

Ngày mốt khai giảng, Lục Văn nói qua đêm ở nhà Tô Nam, Tô Nam nói qua đêm ở nhà Liên Dịch Minh, Liên Dịch Minh nói qua đêm ở nhà Lục Văn, sau khi tập hợp liền bay đến Dung Thành, chiều mai bay về, không kém gì dải Mobius (*).

(*) dải Mobius: là một thứ liên quan đến toán học, ý nghĩa ở đây chắc là nói kế hoạch của bọn họ rất hoàn hảo, chứ mình cũng không rõ nữa, chưa thấy kiểu so sánh này bao giờ

Lúc này Tô Nam tắm xong đi ra, người đã đông đủ, ba người trao đổi ánh mắt, động thủ đè Thái Hanh xuống ghế sô pha, hai bên trái phải và đỉnh đầu, ba bên hội thẩm.

Thái Hanh dửng dưng ngồi xuống, nói: "Tiện tay bóp vai cho tao nữa."

"Oke anh Kim." Còn thật sự bóp, tay Lục Văn dùng sức, "Mày tới đây đã một tháng, tại sao không phản kháng? Lẽ nào thật sự muốn chờ đợi?"

Thái Hanh nói: "Xin hỏi tại sao tao phải phản kháng?"

Liên Dịch Minh vẫn là câu nói kia: "Tao tưởng là mày nhảy xuống biển tại sao mày không nhảy? Ở đây cũng ngon lành quá nhỉ."

"Cút mẹ mày đi." Thái Hanh nói, "Tao cũng không thể cắt đứt quan hệ cha con với ba tao, huống hồ tao còn phải xài tiền của ổng. Với lại, mâu thuẫn này không phải là vì chuyển trường, cũng không phải là tao ở đâu, mà là vì tính hướng của tao."

Tô Nam nói: "Gây khó cho mọi người."

Nếu hi vọng về nhà thực sự xa vời, vậy đề tài này tạm thời không thảo luận nữa, qua. Lực tay Lục Văn bóp vai tăng thêm một chút, chuyển đề tài, giọng mềm mỏng: "Cái cậu hàng xóm họ Phác... Tụi mày thân quá nhỉ?"

Thái Hanh nói: "Sau khai giảng sẽ thành bạn cùng lớp."

"Có duyên vậy luôn?!" Liên Dịch Minh chà chà hai tiếng, "Trước bảo tao mua mua đôi giày bata mới nhất gửi cho mày, tao còn bồn chồn mày mua cho ai, hóa ra là cho cậu ấy."

Tô Nam bổ sung: "Hôm nay còn dẫn đi cắt tóc, ba tao còn chưa dẫn mẹ tao đi cắt tóc."

Ba người quái gở, ý đồ muốn nghe ngóng, Thái Hanh cũng phối hợp, toàn bộ hành trình không phủ định, còn thích thú gật gật đầu.

Lục Văn sững sờ nói: "Vờ lờ, mày quất con người ta rồi luôn hả?"

Liên Dịch Minh có chút nhút nhát: "Tao biết mày come out dứt khoát, không ngờ tốc độ mày quất con người ta cũng quá nhanh quá nguy hiểm, chắc không phải bữa nào mày lại đột xuất nói muốn ra nước ngoài kết hôn luôn chứ?"

"Gì vậy ba..." Tô Nam cẩn thận hỏi, "Mày nhanh vậy luôn hả?"

Thái Hanh phục luôn nồng độ ngu ngốc của ba thằng này, tự biên tự diễn, đúng là muốn ăn đòn. Anh tránh thoát kiềm chế của ba người dễ như ăn cháo, đem Liên Dịch Minh từ phía sau lưng đẩy lên ghế, kéo theo hai người kia, trực tiếp đánh từ đầu này sang đầu kia.

Không uổng công là trưởng câu lạc bộ đấu kiếm, lâu rồi không luyện, bây giờ uýnh một trận hoạt động gân cốt một chút. Cuối cùng, ba người kia kêu rên không ngừng, dồn dập lăn xuống trên thảm trải sàn.

Thái Hanh ngừng tay, đi đến tủ lạnh cầm một chai bia, nhìn từ trên cao xuống ngồi giữa ghế sô pha uống bia. Tô Nam tuy rằng gầy, lại là người đầu tiên bò lên, ngoan cố nói: "Vậy mày nói cho rõ ràng đi!"

Thái Hanh trước tiên làm sáng tỏ chuyện quan trọng nhất: "Tao chưa làm chuyện đó."

Sau đó không nói gì nữa, anh và Trí Mân làm sao thân nhau, Trí Mân giúp anh thế nào, hiện tại hai người đang ở loại quan hệ nào, tất cả những thứ này đều chưa nói.

Anh chỉ trực tiếp nói: "Tao muốn theo đuổi cậu ấy."

Ba người đồng thời nín thở, lại đồng thời thở ra một hơi. Không ai biết bọn họ khoảng thời gian này có bao nhiêu gánh nặng trong lòng, anh em tốt đột nhiên come out, bọn họ ở bên ngoài chống đỡ, sau lưng cũng hoài nghi Thái Hanh có tình cảm với mình.

Liên Dịch Minh tỏ thái độ nói: "Tao ủng hộ mày!"

"Tao cũng vậy!" Lục Văn nói, "Tuy rằng tụi tao chỉ đợi một ngày mày..."

Tô Nam nói: "Tụi tao mãi mãi ủng hộ mày!"

Thái Hanh cười lạnh một tiếng, đặt hi vọng vào ba thằng này chả khác nào tự tuyệt đường tình ái.

Chẳng qua anh cũng không nghĩ tới tình ái, bởi vì dụ dỗ Trí Mân chỉ là vì kích thích ba mẹ. Anh không muốn tiết lộ ý nghĩ này, thứ nhất không tin được miệng thúi của mấy thằng này, thứ hai anh sợ dụ dỗ thất bại, lúc đó mất mặt lắm.

Dù sao hôm nay lời mời Trí Mân làm hướng dẫn viên cũng bị từ chối, bị đả kích lòng tự tin.

Thái Hanh móc điện thoại ra, bỗng nhiên muốn thử một lần nữa, gửi tin nhắn hỏi: "Bạn tôi muốn đi chơi ở Dung Thành, ngày mai cậu có rảnh đi cùng chúng tôi không?"

Vì muốn làm người ta dao động, còn thêm một cái biểu cảm chớp chớp mắt, nhìn cực kỳ gái tính.

Rất nhanh, Trí Mân trả lời: "Được thôi."

Thái Hanh nhìn chằm chằm hai chữ kia, không phát hiện mình đang cười đến ngu

Continue Reading

You'll Also Like

19.9K 1.6K 23
Chuyển ver được đồng ý bởi tác giả Không được reup đi nơi khác xin cảm ơn Fic gốc:https://www.wattpad.com/story/270763389-brightwin-%E2%80%A2-shadow ...
1M 43.9K 51
Being a single dad is difficult. Being a Formula 1 driver is also tricky. Charles Leclerc is living both situations and it's hard, especially since h...
306K 6.8K 35
"That better not be a sticky fingers poster." "And if it is ." "I think I'm the luckiest bloke at Hartley." Heartbreak High season 1-2 Spider x oc
1M 54.3K 35
It's the 2nd season of " My Heaven's Flower " The most thrilling love triangle story in which Mohammad Abdullah ( Jeon Junghoon's ) daughter Mishel...