[Edit] [Showbiz] THẾ VAI - Hồ...

By haphu0ng12

150K 9.7K 540

Xem thêm các đề cử truyện mới mình tâm đắc trên Tiktok reviewngontinh12 (Chấy Mê Truyện). Tên truyện: Thế Vai... More

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Ngoại truyện: Không đứng đắn
Ngoại truyện: Hôn lễ
Ngoại truyện: Tiểu Cá Voi
Ngoại truyện: Chiếm tiện nghi
Ngoại truyện: Thánh Điện
Ngoại truyện: Thánh Điện

Chương 27

903 67 9
By haphu0ng12

Khương Diệp lần đầu tới Đồ gia, sau bữa cơm, Đồ Liêu dẫn bọn họ đi tham quan.

Dù nói như thế nào, một toà nhà như vậy phải có trên dưới vài vị đại tài phú tích luỹ mới có khả năng kiến tạo lên, không phải là nơi mà những kẻ nhà giàu mới nổi có thể dùng một khoản tiền lớn mua được.

Ít nhất cũng khiến cho Kế Thiên Kiệt đi theo phía sau phải trợn mắt há mồm, thậm chí muốn lén lén chụp trộm một tấm hình lưu làm kỷ niệm.

Rất giống lâm viên cảnh điểm.

"Nếu cô thích, có thể thường xuyên đến, dù sao nơi này chỉ có một người là anh." Đồ Liêu nói với Khương Diệp. "Cùng với mấy thứ đồ điêu khắc gỗ kia. Đúng rồi, đợi một chút, anh đi lấy cho cô ít đồ chuyên dụng, toà Xuân Khê Đường kia cần phải bảo dưỡng."

"Được." Dù Đồ Liêu không cho, Khương Diệp cũng sẽ cẩn thận chăm sóc toà cổ trạch kia.

Nếu cô nhớ không lầm, năm đó sau khi học trưởng rời khỏi phòng thí nghiệm đại học A, tác phẩm đầu tay chính là Xuân Khê Đường. Khi đó lão giáo sư tìm tới cửa chỉ nhìn thấy đồ đệ yêu thích của mình ngồi giữa đống vụn gỗ, tay cầm lưỡi dao, mười phần giống thợ mộc, liền tức giận ngất đi tại chỗ.

"Bên này có một đình nho, năm kia có lấy xuống một ít đem đi cất rượu, Tiểu Diệp có muốn nếm thử không?"

Phía bên phải có một cái đình, dọc theo hành lang gỗ cùng trên đỉnh là dây nho tản mạn.

Mọi người tiến vào đình, Đồ Liêu dẫn đầu ngồi xuống. "Ngày hôm qua hình như mới mang từ hầm rượu lên thiên sảnh một ít, anh đi..."

Đồ Liêu vừa nói vừa đứng dậy, trong lúc nhất thời không đứng vững, Chung Trì Tân bên cạnh tay mắt lanh lẹ đỡ lấy: "Cẩn thận!"

"Học trưởng..." Ánh mắt Khương Diệp dừng tại bàn tay Đồ Liêu đang vịn trên thắt lưng, nhíu mày hỏi: "... Anh bị thương sao?"

Đồ Liêu vẫy tay: "Chưa tới mức bị thương, trước đó ngồi nhiều dưới mặt đất, cơ eo có chút bị mài mòn."

"Em đi lấy, thiên sảnh ở đâu?" Khương Diệp không có khả năng để Đồ Liêu di chuyển nữa.

"Hướng bên trái nghiêng qua, có một cái ngã ba, đi thẳng là có thể nhìn thấy." Đồ Liêu vừa chỉ đường vừa nhìn về phía Kế Thiên Kiệt: "Phiền cậu qua hỗ trợ nâng cùng một chút, vò rượu kia không nhẹ."

Kế Thiên Kiệt tự nhiên đáp ứng, có hắn ở đây, cũng không để khiến cho anh hắn làm việc nặng.

Khương Diệp và Kế Thiên Kiệt đi dọc theo con đường nhỏ hướng về thiên sảnh, trên đường đi cô còn nhận được điện thoại của mẹ.

"Con bây giờ không có ở thủ đô, hiện tại không về được." Khương Diệp đang cảm thấy thoải mái trong nháy mắt biến mất chỉ còn lại bình tĩnh: "Con của chú hai? Em ấy cũng hai mươi hai tuổi rồi, ở cùng con không tốt lắm."

Mẹ Khương nhìn thoáng qua chị em dâu trong phòng khách, vừa rồi bà để loa ngoài, lúc này mặt mũi có chút không nhịn được: "Cũng không phải chỉ có một gian phòng, mi dọn ra một gian để nhường Tiểu Đào ở, nghe lời!"

Người trẻ tuổi đều hướng đến thành phố lớn, trong nhà không dễ dàng có người ở thủ đô, mẹ Khương tự nhiên đáp ứng để con gái chiếu cố thân thích, lại nói con gái tốt nghiệp đại học A có tiền đồ, chăm sóc cho một đứa nhóc mới tốt nghiệp ở thủ đô còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?

Bàn tay Khương Diệp nắm chặt di động, sắc mặt trầm xuống, qua chớp mắt lại khôi phục: "Nhà con thuê là một phòng ngủ, không có dư phòng, mẹ cũng biết tiền thuê nhà ở thành phố rất cao."

"Đúng vậy, tiền thuê nhà ở thủ đô cao, Diệp Tử bên ngoài cũng không dễ dàng, để tự Tiểu Đào tìm chỗ ở đi, thanh niên trẻ nên ra ngoài tôi luyện thêm."

Khương Diệp mơ hồ nghe tiếng thím hai ở bên cạnh nói chuyện, nhưng rất nhanh âm thanh của mẹ cô truyền đến: "Như vậy sao được, Tiểu Đào cô độc một người tìm phòng ở như thế nào? Lỡ như xảy ra việc gì làm sao bây giờ? Dù sao cũng phải để Diệp Tử sắp xếp cho xong."

"Khương Diệp, Tiểu Đào tháng tư muốn tới thủ đô, mi không ở cùng, vậy thì tìm cho Tiểu Đào một nhà trọ." Mẹ Khương vừa rồi kêu tên đầy đủ, thể hiện việc bà đang kiềm chế nộ khí.

Đầu tháng tư... mắt Khương Diệp rũ xuống, một tia cảm xúc trên mặt biến mất triệt để, cuối cùng thấp giọng nói: "Biết, Tiểu Đào đến con sẽ đi đón. Con bên này có việc, cúp máy trước."

Kế Thiên Kiệt nhìn Khương tiểu thư bên cạnh cúp điện thoại, trong lòng thở dài, mọi nhà đều có nỗi khó xử riêng, xem ra ở nhà Khương tiểu thư cũng có thân thích cực phẩm.

Chẳng qua Kế Thiên Kiệt cũng không biết đầu bên kia điện thoại chính là mẹ của Khương Diệp.

...

"Chung Trì Tân?" Đồ Liêu ngồi xuống lần nữa, ánh mắt soi mói nhìn ra rõ ràng.

Trong lòng Chung Trì Tân khó hiểu, nhưng vẫn như cũ bình tĩnh im lặng.

"Thời gian ghi hình chương trình lúc trước, tôi đã phát hiện cậu có chút ngốc." Đồ Liêu không chút lưu tình nói.

Chung Trì Tân: "..."

Thấy hắn vẫn không nói gì, Đồ Liêu cho rằng hắn không phục, lạnh lùng cười một tiếng: "90 câu hỏi, cậu nói cậu không biết bao nhiêu? Phía trước 30 đề về tỉnh Y coi như không tính, những kiến thức thông thường ở giữa cũng không biết, 30 đề sau còn có thể đáp sai mười câu, đó không phải là tri thức trong lĩnh vực của cậu sao?"

Nhấc lên vấn đề tri thức này, Chung Trì Tân không có gì để cãi lại, đại khái cũng chỉ có lão đại của trường đại học A mới có thể bình phẩm 30 câu hỏi bao hàm thiên văn địa lý, nhân văn lịch sử là kiến thức thông thường.

"Có điều tính ra..." Đồ Liêu nheo mắt: "Thông minh quá cũng không phải việc tốt, ngốc một chút như cậu vẫn là tốt hơn."

Chung Trì Tân hơi hơi nghiêng đầu, cho rằng có lẽ vị Đồ tiên sinh này bởi vì 'kẻ ngu ngốc' có được tác phẩm của mình mà không vui, dù sao bất kể nghệ thuật gia trong lĩnh vực nào cũng đều có chút suy nghĩ cổ quái.

"Cậu rất nổi tiếng?" Đồ Liêu nghĩ một chút lại hỏi.

"Cũng tạm." Chung Trì Tân do dự nói.

"Tôi thấy không nổi tiếng lắm, hoàn toàn chưa nghe nói qua."

"Vậy thì không nổi tiếng." Không phải cùng nghề tranh luận không có ý nghĩa lắm, huống hồ Đồ tiên sinh còn là học trưởng của cô ấy.

"Lúc nào bắt đầu công diễn?" Đồ Liêu lại dùng ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới nhìn Chung Trì Tân: "Tôi nhất định sẽ tới nhìn xem."

Chung Trì Tân: "... Tạm thời còn chưa định ra."

Chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy ý tứ 'nhất định sẽ tới nhìn xem' trong miệng Đồ tiên sinh dường như có chút chênh lệch so với suy nghĩ của mình.

Kế Thiên Kiệt và Khương Diệp một người ôm vò rượu, một người cầm bốn bát rượu lại đây.

Đồ Liêu mở nắp vò rượu, đổ đầy bốn bát, chất rượu màu đỏ sậm lúng liếng trong bát gốm màu đất nung nhìn rất đẹp mắt và chất phác.

"Uống thử xem có ngon không?" Đồ Liêu đưa bát đầu tiên cho Khương Diệp.

Rượu do chính mình ủ dường như luôn có nhiều thêm một tia hương vị so với rượu bán bên ngoài, mọi người nâng bát rượu uống xong một vò lớn, cũng cảm thấy lâng lâng.

...

"Tôi uống rượu, không thể đưa mọi người trở về, để tài xế chở mấy người." Đồ Liêu chỉ vào xe của mình, bên trong đã có người ngồi trên ghế lái.

"Đa tạ Đồ tiên sinh chiêu đãi." Trước khi đi Chung Trì Tân khách khí nói cảm ơn.

"Không cần." Đồ Liêu thản nhiên nhìn hắn một cái: "Đọc thêm nhiều sách."

Khương Diệp bất đắc dĩ kéo Chung Trì Tân qua: "Học trưởng, anh uống say, bọn em đi trước."

Ba người vẫn ngồi vị trí như lúc đến, chẳng qua lái xe lần này không phải là Đồ Liêu.

Đều đã uống nhiều rượu, bên trong xe thậm chí phảng phất lây dính một chút hương rượu nho, Kế Thiên Kiệt vừa lên xe đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, Chung Trì Tân ngồi ghế sau còn coi như có chút thanh tỉnh, ít nhất còn có thể nói chuyện.

"Đồ tiên sinh là... học trưởng cùng khoa với cô sao?" Vấn đề này Chung Trì Tân hoang mang cả một ngày, hiện tại trực tiếp hỏi ra.

"Không phải, tôi là sinh viên hệ tài chính, học trưởng là giáo sư lý luận vật lý."

Khương Diệp năm đó ở đại học A sinh hoạt rất quẫn bách. Bởi vì Mẹ Khương là giáo viên tiếng Anh, có lẽ nhận ảnh hưởng từ văn hoá bên ngoài, trong tư tưởng nhận định sau khi trưởng thành cần phải độc lập, học sinh cấp ba không thể ra ngoài kiếm học phí, nhưng từ đại học trở đi phải quán triệt ý nghĩ này, từ đó trở đi không cấp cho Khương Diệp một đồng tiền học và sinh hoạt phí nào nữa.

Nếu chỉ đơn giản là ăn cơm và mua chút đồ dùng hằng ngày, bình thường cuối tuần ra ngoài làm thêm cũng coi như miễn cưỡng ứng phó. Nhưng Khương Diệp chẳng những muốn chiếu cố bản thân học tập, mà còn muốn tự do. Cô muốn học rất nhiều thứ, muốn học diễn xuất, chỉ là không vào được cửa, chỉ có thể ở bên ngoài bồi hồi mấy năm.

Có thể nói hai năm đại học đầu tiên trôi qua rất gian khổ, tật xấu mất ngủ cũng là từ khi đó rơi xuống.

Vì để chống đỡ chi tiêu của chính mình, việc gì Khương Diệp cũng làm. Bởi vì trường đại học cách nội thành rất xa, trong những con đường kiếm tiền tại học đường, học thay hoặc viết khoá luận thay là con đường thuận tiện mau lẹ nhất.

Khi đó Khương Diệp học thay một nam sinh vật lý chuyên nghiệp, cũng là lần đầu tiên làm việc này, lúc ấy cậu ta trình bày đây là môn tự chọn qua môn rất dễ, giáo sư chỉ dạy, không đề cập câu hỏi, cũng không hề điểm danh.

Nhưng Khương Diệp quên mất rằng khuôn mặt mình gây chú ý đến thế nào, cô vừa đi vào lớp, cơ bản tất cả mọi người đều phát hiện ra cô mới tới lần đầu tiên.

Đồ Liêu dạy được một nửa, nhìn chằm chằm vào Khương Diệp ở hàng cuối cùng, mời cô đứng lên trả lời câu hỏi.

Khương Diệp phát huy tốt tinh thần học thay, nghiêm túc trả lời, cũng quyết định tan học sẽ đòi thêm một khoản tiền của khách hàng.

"Mọi người đều nói vật lý học đến mức tận cùng sẽ trở thành thần học, trước kia tôi không tin, hiện tại đã tin. Bằng không một nam sinh kỳ trước cúp học khiến cả khoa để ý làm sao lại có thể trả lời được câu hỏi của tôi." Đồ Liêu ném sách lên bục giảng. "Đại khái là sau khi khắc khổ học tập, liên thông thiên địa, đả thông hai mạch nhâm đốc, chẳng những học xong nội dung kỳ sau, còn thay đổi luôn cả khuôn mặt."

Khương Diệp: ... Cô chỉ vừa mới lật sách lật tới mặt sau, nhớ kỹ mà thôi.

Sau một phen ồn ào cười to, Đồ Liêu thản nhiên nhìn Khương Diệp: "Bạn học Khương, nếu lần sau muốn học thay, cảm phiền che mặt đi, giảng viên các khoa đều vinh dự bình chọn ngài là gương mặt nổi danh nhất trường."

Cuối cùng khiến cho khách hàng trốn học bị nhớ mặt, Khương Diệp một phân tiền cũng không nhận được, thuận tiện nổi tiếng tại chuyên khoa vật lý.

Một khi có sinh viên vật lý nào không học tập chăm chỉ, các vị giảng viên đều sẽ cằn nhằn: "Người của khoa tài chính học có nửa giờ còn có thể trả lời vấn đề các cô cậu học một năm, các cô cậu còn không muốn mặt mũi?"

Tuy rằng kia chỉ là một môn học tự chọn không liên quan đến tính toán cao thâm, thuần tuý chỉ dùng từ ngữ để diễn giải, nhưng việc này nói ra vẫn bị vả mặt bôm bốp. Nhất là cậu sinh viên nhờ học thay kia, nghe nói bị giáo sư các khoa gọi là 'nỗi nhục nhã' của khoa vật lý, đối lập cũng xuất hiện một nhân vật 'tiền đồ tươi sáng.'

Kể từ khi đó Khương Diệp bắt đầu khổ luyện công phu, học tập hoá trang, nói thẳng ra là 'xấu trang' mới đúng, đương nhiên cũng bởi vậy mà nhận biết Đồ Liêu.

Lâu dài bôn ba từng học viện, tham gia hết thảy các hoạt động có thưởng, Khương Diệp quen biết được không ít bạn bè, vị bán cải muối Tiễn Quý kia cũng là khi đó nhận biết.

Nhớ tới cuộc sống đại học trước kia, trên mặt Khương Diệp không khỏi mang theo nét cười, nếu như không có bọn họ ủng hộ, cô cũng không thể đi đến bước này.

"Cô có cảm thấy tôi ngu ngốc hay không?" Đi nửa đường, Chung Trì Tân đại khái men say dâng lên, bỗng nhiên quay đầu hỏi Khương Diệp.

"Cái gì cơ?" Khương Diệp trong lúc nhất thời hoài nghi những gì mình nghe được.

Chung Trì Tân miễn cưỡng dựa vào cửa kính xe bên cạnh, thong thả nói: "Những người như các cô học ở đại học A có phải rất ghét bỏ người thường như chúng tôi hay không?"

Khương Diệp có chút muốn cười, trước không nói đến Chung Trì Tân hoàn toàn không thuộc về hàng ngũ người thường, mặc dù đúng thế thì có thể như thế nào? Những người giống như cô có xuất thân từ đại học A thì tốt hơn so với những người khác chỗ nào? Cũng chỉ là điểm thi đại học năm đó không tệ, bằng tốt nghiệp có chút tiếng tăm mà thôi.

"Sẽ không ghét bỏ."

Chung Trì Tân nghe thấy lời cô nói, liếc mắt cười: "Tôi hát cho cô nghe."

Không gian nhỏ hẹp bên trong xe nháy mắt vang lên âm thanh nam tính hơi khàn lại trầm bổng, thanh mỏng lại mê người, như có chút men say. Những lời vừa nói cũng bởi vì say?

Một bài hát còn chưa hát xong, thanh âm của Chung Trì Tân nhỏ dần, hắn tựa đầu vào cửa xe ngủ mất.

Khương Diệp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng đỏ của Chung Trì Tân, nghĩ thầm: Vị đại minh tinh âm nhạc này thật đúng là không hề bố trí phòng vệ một chút nào.

Continue Reading

You'll Also Like

944K 26K 80
☘ Thể loại: Hào môn, Showbiz, Siêu sủng, Sạch, Cường thủ hào đoạt, HE ‼️ ĐÃ GỠ PASS CÁC CHƯƠNG CHÍNH VĂN ♥ Giới Thiệu: Người phụ nữ cả đời Bùi Tứ Tră...
657K 48.6K 72
Tên truyện: Hóa ra tôi mới là mối tình đầu của ảnh đế. Tác giả: Da Thanh Oa. Tình trạng: Hoàn edit. Số chương: 67 chương. Bìa: Cielo.Sênh Thể loại: n...
582K 10.6K 160
Tên truyện: SAI PHI DỤ TÌNH(THÁC PHI DỤ TÌNH) Tác giả: NGUYỆT XUẤT VÂN Thể loại: Cổ đại, Ngược Tâm, HE Nhân vật: Bách Lý Hàn-Bạch Mạn Sương GIỚI THIỆ...
110K 7.2K 48
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Giới giải trí , Sảng văn , Nhẹ nhàng , Hoán đổi linh hồn Số chương: 44 chươn...