TBOAH phản ứng với hiểu lầm

By DinhXuanNam0

43.8K 3.5K 1.3K

Sau khi đọc xong vài bộ fanfic phản ứng mình quyết định tự viết một bộ. Viết để thỏa mãn bản thân thui ạ haha... More

Chương 1: 162: Một lần nữa, bằng cách nào đó(2)
Chương 2: 196-200: Một con rồng(1-5)(1)
Chương 3:196-200: Một con rồng (1-5)(2)
Chương 4: 198: Một con rồng(1-5)(3)
Chương 5: 199: Một con rồng (1-5)(4)
Chương 6: 196-200: Một con rồng(1-5)(5)
Chương 7: Nghĩ(1)
Chương 8: Nghĩ(2)
Chương 9: Nghĩ(2)
Chương 11: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(2)
Chương 12: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(3)
Chương 13: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(4)
Chương 14: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(5)
Chương 15: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(6)
Chương 16: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(7)
Chương 17: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(8)
Chương 18: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(9)
Chương 19: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(10)
Chương 20: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(11)
Chương 21: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(12)
Chương 22: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(13)
Chương 23: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(14)
Chương 24: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(15)
Chương 25: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(15)
Chương 26: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(16)
Chương 27: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(17)
Chương 28: 76-78: Người tốt(2)-(4)(1)
Chương 29: 76-78: Người tốt(2)-(4)(2)
Chương 30: 76-78: Người tốt(2)-(4)(3)
Chương 31: 79-81: Hoảng hốt (1)-(3)(1)
Chương 32: 79-81: Hoảng hốt (1)-(3)(2)
Chương 33: 79-81: Hoảng hốt (1)-(3)(3)
Chương 34: Quá khứ (1)
Chương 35: Quá khứ (2)
Chương 36: Quá khứ (3)
Chương 37: Quá khứ (4)
THÔNG BÁO!!!
Chương 38: Chương đặc biệt (1)
Chương 39: Chương đặc biệt (2)
Chương 40: Chương đặc biệt (3)
Chương 41: 44-49: Bằng cách nào đó (2-7)(1)
Chương 42: Bằng cách nào đó (2-7)(2)
Chương 43: Bằng cách nào đó (2-7)(3) - Chương 177: Bị lừa (5)
Chương 44: 178: Bị lừa(6) - 50-52: Bên trong xoáy nước (1) - (3)(1)
Chương 45: Bên trong xoáy nước(1) - (3)(2)
Chương 46: 3 ngày (1)
Chương 47: 3 ngày (2)
Chương 48: 3 ngày (3)
Chương 49: 3 ngày (4)
Chương 50: 254: Nuốt trọn (1)-(6)
Phiên ngoại - Nếu đây là kết thúc?
Chương 51: 255: Nuốt trọn(2)-(6)(2)
Chương 52: 255: Nuốt trọn (3)-(6)(3)
Chương 53: 257: Nuốt trọn (4)

Chương 10: 232: Điều gì đó hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(1)

1.6K 93 36
By DinhXuanNam0

Mọi người đều nhìn nhau mỉm cười. Thầm cảm ơn Fredo vì đã xuất hiện đúng lúc. Nhất là Ron và Beacrox, họ gần như sắp ngất đi thậm chí đã bị thương khi nhìn cảnh tượng kinh hoàng của Cale. Họ biết họ là nguyên nhân gây ra điều đó. Họ hối hận vì không để lại cho cậu lời nhắn nào, nhưng họ đã chắc chắn rằng họ sẽ ở lại nếu chuyện như thế này lặp lại lần nữa. Thay vì truy đuổi kẻ thù trong vô vọng, tại sao không thể ở bên và chăm lo cho cậu chủ của họ? Tình trạng tinh thần của Cale rất nghiêm trọng và cần được theo dõi mọi lúc. Những con rồng chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Cale, họ sẽ không để cậu bé đau buồn một mình mà không có ai hướng dẫn. Và không để cậu tự hại bản thân mình như thế này.

Sau đó, những người trong phòng bắt đầu nhếch mép gần như đồng loạt. Họ vẫn nhớ họ sẽ làm gì sau khi xem xong phần này.

[Tôi đã tạo ra một sân tập cho các bạn sử dụng tạm thời. Các bạn có nửa tiếng, nửa tiếng sau Cale sẽ tỉnh dậy.]

Hệ thống thông báo cho họ. Mọi người đều có biểu cảm phấn khích khác thường. Sau khi nhận thấy điều này, Choi Han rùng mình. Rosalyn cầm chặt lấy cây quyền trượng của bản thân và kéo vai Choi Han đi về hướng sân tập. Kiếm sư không phản kháng hành động của cô, anh cũng không muốn phản kháng, đây là thứ anh nên nhận được sau khi làm Cale tổn thương. Mặc dù cơ thể cậu đã được chữa trị, nhưng chấn thương tâm lý nghiêm trọng đang ảnh hưởng trực tiếp đến suy nghĩ của cậu. Nhất là về bản thân Cale.

Cha con Ron liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng đi theo.

"Goldie Gramds, ma cà rồng, hãy chăm sóc nhân loại của chúng ta. Tôi sẽ đi một lát rồi về ngay." Raon Miru vừa nói vừa bay theo bước chân của những người khác.

"Đúng, meo meo. Chúng tôi sẽ trả thù cho Cale!" On và Hong kêu meo meo, vẻ mặt của chúng nhăn nhó khi nghĩ đến Choi Han đã làm những gì với Cale yêu quý của chúng. Chúng đã bắt đầu coi Cale là gia đình mới sau khi cậu cho chúng thức ăn trong một thời gian dài. Không lý gì chúng lại không tức giận khi thấy Cale bị thương nặng tới vậy.

Hai hình tượng người cha của Cale chỉ gật đầu. Họ là hai trong số những người rất muốn đập đầu kiếm sư tóc đen xuống đất và trừng phạt anh ta. Nhưng họ phải ở lại đây phòng trường hợp có chuyện gì xảy ra với Cale. Họ không thể bỏ mặc cậu ở lại đây một mình dù biết hệ thống sẽ đảm bảo an toàn cho cậu bé. Thần thánh là những kẻ khó đoán, đối với họ cho dù là thần thánh hay bất cứ chủng tộc nào cũng không thể đụng đến con trai họ. Đó cũng là điều họ có thể làm lúc này, nhất là sau khi chứng kiến cảnh Cale đẫm máu với một linh hồn gần như vỡ vụn trước đó. Mặc dù họ cũng biết ơn vì những vị thần đã can thiệp để trì hoãn tốc độ lan rộng của vết thương trên linh hồn Cale. Cả việc được dịch chuyển đến đây và quen biết cậu bé đáng yêu này cũng vậy. Nhưng đôi khi tình yêu của một người chính là sự thiên vị. Chỉ khác biệt ở mức độ nhiều hay ít. Ở trường hợp của họ, điều hiển nhiên là họ sẽ thiên vị cậu bé Cale này hơn các vị thần. Và đó cũng chính là điều hệ thống và các vị thần mong muốn. Đứa trẻ được các vị thần yêu quý và họ mong cậu cũng sẽ nhận được sự yêu mến đáng được nhận kể từ khi sinh ra. Dù họ không thể ở bên cậu nhưng họ luôn dõi theo cậu mọi lúc. Thế nên các vị thần đã can thiệp hết mức có thể thông qua hệ thống được họ tạo ra này khi nhận thấy linh hồn của Cale đang bắt đầu rạn nứt.

Những đứa trẻ trung bình 7 tuổi đuổi theo họ. Mọi người trong phòng đi theo và sau đó Toonka túm cổ áo của Deruth lên như nhấc một cọng giá đỗ. Bình thường anh sẽ không đánh với một kẻ yếu đuối, nhưng trong trường hợp này anh không ngại thử nó. Cuối cùng là Clopeh theo sau với thiết bị ghi hình ma thuật trên tay. Ánh mắt của anh ta sắc bén khi anh nhìn vào hai kẻ khiến huyền thoại của anh bị tổn thương. Trong bất kỳ trường hợp nào, Clopeh không muốn Cale-nim của anh bị thương dù là trước mặt hay sau lưng anh.

Sau nửa tiếng mọi người quay trở lại và ngồi ở chỗ của họ. Rosalyn kéo Choi Han với bộ dạng tả tơi đi sau cùng. Khuôn mặt của cô nở một nụ cười thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra. Eruhaben và Fredo nhìn nhau. Dù không tham gia trận chiến trực tiếp, nhưng họ khá hài lòng với kết quả này. Choi Han đi khập khiễng hay nói đúng hơn là anh hầu như không đi được nếu không có sự 'trợ giúp' của Rosalyn. Vết thương do ma thuật lửa thiêu cháy tỏa ra một mùi khét lẹt. Những vết đâm của dao găm, giáo và nhiều loại vũ khí khác nhau nằm chồng chất lên nhau ở cùng một điểm. Chúng hở ra và chảy máu, nếu nhìn kỹ có thể thấy xương trắng bên trong. Và sau đó là rất nhiều vết bầm tím trên những chỗ khác, trên phần vai mà quần áo rách hở ra. Cuối cùng là những vết kim nhỏ li ti trên mu bàn tay, trên cổ và phần bả vai nơi có 1 vết bầm tím lớn.

Mắt anh ta mờ và mồ hôi lạnh túa ra khắp người anh. Choi Han cắn chặt khoé môi để ngăn những tiếng rên rỉ đau đớn. Ngay cả một bậc thầy kiếm thuật như anh cũng không thể chịu nổi cảnh bị đánh đập dã man như vậy. Trong khi Cale, người có thể chất yếu ớt và đang trong tình trạng chối bỏ sự tồn tại của bản thân mình, đã đau đớn cả về thể xác và tinh thần đến nỗi cậu mặc kệ nó, coi nó là một sự trừng phạt cho những lời nói mà đáng ra là một sự hiểu lầm không đáng có. Nỗi đau thể xác này chẳng là gì so với điều đó.

Sau khi bị Rosalyn kéo trở lại phòng xem, Choi Han tự mình tìm một phòng riêng để dọn dẹp bản thân. Ít nhất anh nên thay đổi một bộ quần áo mới. Không ai nghĩ đến việc để anh uống một lọ thuốc hồi phục và chính Choi Han cũng vậy.

Trong khi đó.

"Ưm..." Eruhaben nhận thấy cái đầu đỏ đang cựa quậy và sau vài giây, cậu bé mở mắt ra rồi chớp mắt nhìn họ. Mọi người đều cảm thấy như họ sắp ngất vì biểu cảm ngây thơ đáng yêu của Cale khi má cậu hồng hào và cái dụi mắt nhẹ.

Alberu ôm lấy ngực mình và quay đi. Mặt anh nóng bừng bừng trong khi nghĩ rằng Cale dễ thương như thế nào.

'Ôi chúa ơi, Cale! Cậu đang giết chết tôi!'

Tim của anh đang đập thình thịch, tiếng to đến nỗi Alberu tưởng như nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực mình đến nơi. Cái gì vậy chứ, dừng lại!

'NHƯNG CHẾT TIỆT! NÓ KHÔNG THỂ NGỪNG LẠI ĐƯỢC! CALE KHÔNG TỐT CHO SỨC KHOẺ CỦA TÔI!'

"Haa..." Alberu thở dài mệt mỏi, khuôn mặt đỏ bừng của anh đang trở thành cái cớ để Tasha trêu chọc thoả thích. Cô thầm mừng rỡ trong lòng. Có phải cuối cùng đứa cháu trai đáng yêu của cô cũng xé rách kế hoạch độc thân của nó? TUYỆT VỜI! CẢM ƠN THIẾU GIA CALE! NGƯỜI DÌ NÀY CHẮC CHẮN SẼ ỦNG HỘ HAI ĐỨA! Tasha nghĩ trong sự phấn khích. Nếu Alberu và Cale kết hôn, vương quốc Roan này sẽ có hoàng phu đầu tiên trong lịch sử. Tasha không có lý do gì để phản đối vì Cale quá đáng yêu đối với tất cả bọn họ. Cậu bé Cale xinh đẹp, đáng yêu và cũng rất mẫn cảm. Cô sẽ đảm bảo một cậu bé ngây thơ thế này không bị những lời sáo rỗng của Alberu lừa dối. Tất nhiên là cháu trai cô, người có khuôn mặt bốc khói không thể nào làm vậy, về điểm này cô vẫn tin tưởng thằng bé. Nhưng với tình trạng quá mẫn cảm và tinh thần suy sụp nghiêm trọng như của Cale, họ sẽ phải cẩn thận để không đột nhiên kích hoạt những kỷ lục chấn thương của cậu.

Được rồi, chúng ta sẽ nhìn qua căn phòng một chút.

Bud đang bận cười làm lành với Glenn vì lần thứ n+ lỡ phun rượu lên quần áo của người bạn thân. Anh chỉ có thể vừa cười khổ vừa rơi nước mắt trong khi khuôn mặt anh đỏ bừng. Nhưng lần này rõ ràng không phải vì rượu mà vì người tóc đỏ nào đó.

Baecrox. Baecrox đang ôm mặt bằng cả hai tay. Cha anh nhếch mép cười bên cạnh anh. Ông vẫn luôn biết Cale dễ thương. Cậu chủ cún con của ông thu hút rất nhiều ong bướm xung quanh mình. Cậu con trai lạnh lùng của ông là một trong số đó. Sau khi đến đây và nhận ra sở thích về tiền bạc của Cale, Baecrox có vẻ hoang mang vì bọn họ không có nhiều tiền. Trong suốt những năm qua bọn họ đã tồn tại với tư cách là người hầu trong Henituse và gia tộc Molan đã bị tiêu diệt. Và sau đó thì những đối thủ cạnh tranh mọc lên như rừng với một tốc độ đáng báo động càng làm tên đầu bếp bồn chồn dù anh không thể hiện chúng ra ngoài.

Pateson, con cá voi lai đang khó thở. Witira nén cười trong khi gợi ý cho anh hít vào sâu và thở ra. Thậm chí còn vuốt bụng anh và nói đùa rằng em bé sắp ra rồi bảo anh cố thêm chút nữa. Pateson nghẹn ngào khi nghe câu nói đó phát ra từ miệng chị gái mình, đầu anh tự động tưởng tượng ra cảnh anh đang mang thai và người đang vuốt bụng cho anh là Cale có khuôn mặt dịu dàng. Hai mắt của Pateson trợn trắng và sau đó nhắm lại.

Pateson đã ngất đi.

Vua cá voi Shickler đỡ lấy con trai mình với khuôn mặt ngơ ngác và sau đó.

"PFFT-HAHAHAHA..." Những tràng cười sảng khoái vang vọng trong căn phòng, mọi người ôm bụng cười.

Cage đang lăn lộn dưới sàn trong khi vai Taylor run rẩy vì nhịn cười. Archie, cá voi sát thủ úp mặt xuống bàn, anh thở khò khè. Những người khác cảm giác như phổi họ đang nổ tưng bừng. Những tràng cười to đánh thức Cale vẫn đang ngái ngủ.

"Haben, có chuyện gì xảy ra vậy?" Cậu gãi đầu thắc mắc với con rồng vàng đang run lên vì cười.

"Không...hahahaha...không có chuyện gì đâu con trai...HAHAHAHA!!!" Eruhaben không thể giúp gì được, ông kết thúc câu nói với một tràng cười lớn khác mà không nhận ra mình vừa lỡ lời. Cale sửng sốt, cậu ngơ ngác nhìn ông và sau đó cậu nhận ra sự có mặt của con ma cà rồng Fredo.

"Aneurin, sao anh lại ở đây?" Cale nghi ngờ hỏi, cậu nhớ là ma cà rồng không có mặt trong căn phòng này ngay từ đầu.

Fredo mỉm cười xoa đầu Cale. Anh trả lời.

"Cha đến đây sau khi con ngủ, con trai." Cái xoa đầu dịu dàng làm Cale khẽ nheo mắt. Dù cậu không phản đối anh coi cậu là con trai, nhưng Cale chưa bao giờ gọi Fredo là cha. Sau khi gọi Deruth là bá tước trong một thời gian quá dài, cậu đã quên mất cách gọi một người là cha như thế nào. Rất nhiều lần Cale đóng và mở miệng nhưng từ ngữ đó không thoát ra khỏi miệng cậu. Cale đã coi anh là một người cha trong thâm tâm, nhưng cậu vẫn thấy thật khó khăn khi nói ra. Fredo dường như cũng nhận ra điều đó khi anh nói với cậu không cần vội vàng, hãy để những cảm xúc của cậu phát triển theo tự nhiên. Một lúc nào đó anh chắc chắn sẽ nghe được tiếng gọi cha mà anh luôn mong mỏi.

Cale đã bị đánh lạc hướng một lát vì Fredo đột ngột xuất hiện. Nhưng những người vẫn đang cười và lăn lộn trên sàn quá đáng chú ý trong mắt cậu.

"Có chuyện gì xảy ra với họ vậy? Cá voi bé đó không sao chứ? Anh ấy bị ốm à?" Và tại sao mọi người lại ngồi xung quanh tôi như thế này? Cale tò mò hỏi. Pateson đỏ bừng và đang được cha anh đỡ. Theo Cale có vẻ như cá voi lai vừa bị ngất.

Witira, người vừa nghe thấy câu hỏi của Cale vừa thở hồng hộc vì cười quá lâu vừa trả lời.

"Thiếu gia Cale không cần lo lắng. Em trai tôi đang...hahahahaha...rất hạnh phúc...HAHAHA!!!" Witira không thể ngừng cười. Cô ôm lấy cái bụng của mình và sau đó ra nhập vào hàng ngũ thở khò khè cùng với những người khác. Valentino lau những giọt nước mắt trào ra trên mặt vì cười quá nhiều.

Cale không nói lên lời, anh ấy hạnh phúc đến mức ngất đi à? Bản thân cậu chưa từng có cảm giác hạnh phúc như vậy trong đời nên Cale không hiểu được nó. Cuối cùng cậu gạt nó qua một bên vì có vẻ Pateson vẫn ổn.

Raon và hai đứa trẻ mèo nhảy lên đùi Cale và nằm ở đó. Chúng khá thoả mãn vì đã đánh được Choi Han. Tất nhiên là họ sẽ không nói với Cale điều này. Họ cũng tò mò tại sao mọi người lại cười lớn như vậy. Nhưng màn hình đã bật lên và hiển thị một chương mới. Choi Han trở lại chỗ ngồi và mọi người bắt đầu chú ý vào văn bản.

[Chương 233: Điều gì đó hiển nhiên(1)]
[Cale đi về căn phòng ở cuối tầng ba của nhà trọ cũ. Cậu để Ron ở ngoài cửa và bảo Raon ngay lập tức kết nối cuộc gọi.

"Nhân loại! Ngươi định đánh nhau với tên khốn hơi điên đó vào hôm nay sao?"

"Không cần đâu."

Tuy nhiên, trái với điều đã nói, biểu cảm của Cale trông không ổn lắm.

Cậu nhớ lại cuộc chiến ở Vương quốc Caro. Cậu đã bị thương nghiêm trọng vì tin vào những lời của Clopeh rằng Rồng lai yếu như thế nào.]

"Tên khốn mất trí Clopeh Sekka! Không... khoan đã, rồng lai?" Alberu lườm Clopeh sau đó anh đột nhiên nhận ra gì đó và há hốc mồm. Anh không đọc sai đúng không? Một con rồng lai làm kẻ thù?

Trong khi đó người được nhắc trên màn hình giật thót. Sheritt vỗ vai anh thông cảm và đưa cho anh một miếng bánh táo. Những con rồng tức giận vì một con rồng lai còn tồn tại. Không phải họ căm ghét sự tồn tại của đứa trẻ lai đó, mà vì họ biết những con lai rồng sẽ phải chịu nỗi đau suốt đời họ. Nó giống như một lời nguyền rủa đối với đứa trẻ đó hơn là một sinh mệnh được chúc phúc vì tình yêu của cha mẹ. Họ sẽ không bao giờ làm điều đó, vì một khi mang thai, bên có thai sẽ chết, kể cả khi sinh được đứa trẻ ra người đó cũng sẽ chết sau đó. Vậy nên họ không bao giờ làm chuyện này.

Cale vỗ lưng Eruhaben để an ủi ông. Ngay cả với chính cậu, vì chỉ mang một nửa dòng máu Thames nên tác dụng phụ sẽ nặng hơn và thậm chí tuổi thọ cũng bị ảnh hưởng. Nhưng Cale là Thames có dòng máu thuần khiết nhất nên khả năng tiên đoán của cậu vẫn thức tỉnh và thậm chí mạnh hơn tất cả những Thames khác trong lịch sử của gia tộc. Những con rồng sẽ là bạn bè, người thân lý tưởng cho những Thames vì tuổi thọ của họ bằng nhau. Nhưng với Cale vì tuổi thọ bị ảnh hưởng nên cậu chỉ có một nửa thời gian. Nghĩa là 500 năm.

Mila và những con rồng khác cũng tức giận như con rồng vàng, nhưng giờ họ lại bắt đầu ghen tị với ông. Không công bằng, họ cũng muốn được Cale an ủi.

Mila mỉm cười, bà dắt tay Dodori đến trước mặt Cale, đằng sau là Rasheel con rồng xám, Sheritt và con rồng lai.

"Nào Cale, mẹ là rồng be Mila, đây là dongsaeng của con Dodori, rồng hồng. Cale đáng yêu của mẹ, mẹ và dongsaeng cũng muốn được an ủi." Mila cười dịu dàng, bà ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Cale.

"Huyng-nim, em là dongsaeng của anh Dodori!" Cậu bé tóc hồng chạy đến nắm chặt lấy tay Cale.

Cale ngơ ngác. Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra sau khi cậu ngủ?

"...Ừm, tại sao tôi lại là con trai, anh trai của hai người? Tôi là rác rưởi nhớ không?" Cale cau có. Bất kỳ ai tỉnh dậy sau đó đột nhiên có thêm một người mẹ và một người em trai đều sẽ như cậu.

"Tất nhiên là vì con là con trai của chúng tôi! Cale, tôi cũng sẽ cố gắng để làm tốt. Sheritt này có thể làm mẹ của con kể từ bây giờ." Con rồng trắng đến gần Cale và ôm mặt cậu. Con bà Raon nhìn mẹ mình rồi lại nhìn Cale, sau đó nhóc hạnh phúc ôm chặt lấy Cale.

"Ờm, ta là Rasheel, rồng xám. Hãy đến tìm ta nếu cậu muốn giành chiến thắng trong bất kỳ trận chiến nào." Anh sẽ không nói là anh cũng muốn làm cha của cậu nhóc kém may mắn này. Không bao giờ!

"T-Tôi...là con rồng lai đó." Rồng lai cúi đầu xuống, anh không có tên để giới thiệu, ngay cả màu sắc là điều đáng tự hào của một con rồng cũng không có.

Xung quanh chìm vào sự im lặng. Anh không dám ngẩng đầu lên. Sau khi đến đây anh đã gặp được con rồng trắng-chúa tể rồng Sheritt đầu tiên. Biết được đứa trẻ trong quả trứng đen vẫn sống sót và hạnh phúc với Cale làm anh hạnh phúc. Nhưng khi họ khám phá sự thật bị lạm dụng của cậu nhóc, anh đã rất hối hận. Sau khi trao quả trứng cho Redika để nó có thể an toàn, anh đã thôi nghĩ đến nó và nghĩ rằng ít nhất anh đã cứu được một sinh mệnh.

Nhưng có vẻ không phải vậy.

"Tới đây nào." Sheritt mỉm cười đẩy lưng anh về phía trước. Không biết từ lúc nào bà đã quay lại bên cạnh anh.

Cale nhìn trò hề của họ và chỉ mỉm cười. Cậu cảm thấy thật lạ lẫm với những cảm xúc trong lòng. Nhưng cậu không ghét nó. Mặc dù những con rồng này vẫn còn xa lạ với cậu và cậu cũng chưa sẵn gọi ai khác là cha mẹ sau tất cả những chấn thương trong quá khứ. Nhưng Cale không tự ti đến nỗi không cho bản thân một cơ hội để bắt đầu lại mọi thứ. Sau khi trải qua cú sốc của Ron và Beacrox, cậu đã từng nghĩ bản thân sẽ không mở lòng với ai nữa. Nhưng sau gần một tháng làm bạn, nhận được sự quan tâm dịu dàng và trân trọng từ Fredo, Cale muốn thử bước ra bước đầu tiên. Cậu không thể giam mình trong cái lồng quá khứ đó mãi được.

"Cale là con trai ta." Eruhaben có vẻ mặt cau có khi Mila bước đến và nhìn ông với ánh mắt khiêu khích. Dù không còn sống được lâu nhưng ông thật lòng muốn nhận nuôi đứa trẻ này. Tất cả cũng vì Cale quá đáng yêu nên những người khác mới cư xử như vậy.

Cale bật cười khúc khích, cậu nhét bánh táo vào tay của mọi người, ngay cả con rồng lai cũng có phần. Sau đó lau thức ăn dính trên miệng của mấy đứa trẻ. Những người còn lại trong phòng đều xuýt xoa trước cảnh tượng này. Trong khi đó Deruth và Violan thấy trong bụng như đang chứa một thùng nước chanh, chua đến tận họng. Hai đứa trẻ Basen và Lily chỉ có thể nhìn anh trai chúng ao ước. Cha con Ron vừa vui mừng lại vừa đau lòng. Họ mừng vì Cale có vẻ hạnh phúc, nhưng cũng buồn vì lẽ ra đó là vị trí thuộc về họ.

[Chỉ nghĩ về điều đó thôi đã khiến cậu muốn quên đi việc mình đang hợp tác với Vương quốc Paerun và thay vào đó nghiền nát họ.

Rắc, rắc.

Cậu quan sát màn hình lơ lửng bên trên thiết bị liên lạc bằng hình ảnh và đợi Clopeh. Cậu quyết định sẽ mắng Clopeh một trận.

- Cậu Cale.

Tuy nhiên, Cale trở nên bất an khi cuộc gọi được kết nối.

"... Trước hết, đừng chắp tay như thế."

Clopeh xuất trên màn hình với bàn tay chắp lại như thể anh đang cầu nguyện với Cale.

- Tôi có cảm giác rằng cậu sẽ khó chịu với điều này, cậu Cale.

Clopeh Sekka hạ tay xuống khi anh ngồi đó với biểu cảm bình tĩnh. Đổi lại, biểu cảm của Cale trở nên cực kỳ quái lạ.

'Anh ta trông ổn, nhưng anh ta phát rồ rồi.']

"Anh ấy đã điên ngay từ đầu rồi." Harol lắc đầu từ trái qua phải. Những người khác chỉ gật đầu công nhận sự thật này.

[Cậu Cale, lý do tôi gọi là-
"Khoan đã."

Cale ngắt lời Clopeh và hỏi.

"Tôi tò mò về điều này lâu rồi, nhưng vì sao anh cứ gọi tôi là cậu Cale? Vị thế của anh cao hơn tôi. Cứ gọi tôi là thiếu gia như những người khác đi. Người ta sẽ nghĩ điều này thật kỳ cục."

Choi Han gọi cậu là 'Cale-nim' thì không sao, vì cậu ta đã như thế từ đầu, tuy nhiên, Clopeh Sekka không thể gọi cậu như vậy, đặc biệt khi nghĩ về họ sẽ hợp tác như thế nào trong tương lai.]

Cale gật đầu với vẻ nghi ngại. Những con rồng chỉ xoa đầu và bẹo má cậu rồi mỉm cười với vẻ lo lắng. Cale rất gầy, nhưng cơ thể cậu không giống những người gầy thông thường, cậu trông gợi cảm ngay cả khi mặc đồ bó sát như họ đã nhìn thấy ở đoạn phim trước. Nhưng những bậc làm cha mẹ đều đang bàn bạc với nhau kế hoạch nuôi béo Cale. Tất nhiên là cuộc trò chuyện sẽ diễn ra trong đầu họ. Nhưng có một điều họ sẽ cần suy nghĩ trước. Đó là việc Cale không thể nếm được mùi vị của đồ ăn. Cale chỉ mặc kệ họ. Món bánh táo rất thơm ngon. Cậu mừng vì lần đầu tiên sau nhiều năm cậu có thể nếm mọi thứ bằng vị giác của mình, chúng không có vị như rác.

Mặc dù Cale chắc hẳn đó là do hệ thống. Cậu sẽ không nói là cậu biết ơn họ. Dù những vị thần này muốn gì thì ít nhất họ đang đối xử tốt với cậu.

[Cale nghĩ rằng Clopeh sẽ hiểu ý nghĩa phía sau lời nói của mình.

- Tôi không thể làm vậy, Cale-nim không chỉ là một thiếu gia hay một tư lệnh. Cale-nim là th-]

"CALE-NIM LÀ THẦN!!" Clopeh hét toáng lên, sau đó anh chắp tay như thể đang cầu nguyện với Cale y hệt trong văn bản. Vì phép cách âm đã bị gỡ bỏ nên những gì anh nói bị tất cả mọi người nghe thấy.

"Dừng lại ngay." Cale nhìn chằm chằm anh ta với vẻ ghê tởm. Cái quái gì xảy ra với anh ta vậy? Sao cậu lại thành thần rồi?

["Dừng lại."

Cale cảm thấy dường như cậu không nên nghe tiếp những gì Clopeh sẽ nói.

Cậu không muốn nghe từ bắt đầu với 'th.' Cale nén tiếng thở dài và tiếp tục nói.

"Vì sao anh im lặng suốt thời gian qua và giờ mới gọi cho tôi?"

Clopeh có thể thấy Cale đang nhìn anh với ánh mắt lạnh lẽo cho dù giọng nói của cậu ấy rất bình tĩnh.

Đã hơn một tuần kể từ lúc Cale sai tộc Cá voi tấn công những trạm tuần tra phía bắc của Vương quốc Paerun. Cale đã cho họ một tuần, tuy nhiên, Vương quốc Paerun đã không liên lạc với cậu cho đến bây giờ. Vì sao họ tốn nhiều thời gian như thế để phản hồi?]

"Vậy là chúng ta sẽ tham gia cùng con người?" Shickler trầm ngâm, ông sẽ không ngại giúp con rể tương lai một tay đâu. Ông nhìn vào đứa con trai đã tỉnh lại và không dám nhìn vào Cale của mình mà thở dài trong lòng. Shickler không nghĩ là có ngày ông sẽ phải gả con trai đi sớm thế này. Có lẽ sau khi giao tộc cá voi cho Witira ông sẽ lên đất liền sống cùng con trai. Nhìn vào ba đứa trẻ bên cạnh Cale, Shickler nhận ra ngay ông sẽ không thiếu cháu.

"Thiếu gia Cale thật thông minh." Rosalyn khen ngợi Cale. Chàng trai tóc đỏ đã nghe thấy nó quay sang nhìn cô.

"...À, cảm ơn?" Cale do dự nói. Đôi tai của cậu đỏ bừng vì đột nhiên nhận được lời khen.

Rosalyn cười khúc khích. Cô huých nhẹ cùi chỏ vào eo Choi Han, người sau đang nhìn chằm chằm vào Cale đã vô tình hít một hơi và suýt nữa bật ra tiếng kêu đau.

"Hô!" Alberu phát ra một tiếng hô thích thú. Mặt anh vẫn đỏ bừng, nhưng anh cũng thầm khen ngợi Cale như Rosalyn. Anh rất vui vì có người hiểu được anh và luôn suy nghĩ thấu đáo mọi việc, hỗ trợ anh lên ngôi vua mà không quan tâm đến xuất thân Dark Elf của anh. Anh hạnh phúc với suy nghĩ đó và anh cũng hy vọng Cale trong thế giới của họ sẽ trở thành người bạn đồng hành, bạn đời trong tương lai của mình.

[Clopeh mỉm cười sau khi thấy Cale vẫn bình tĩnh mà không có bất cứ dấu hiệu của cơn giận hay bực bội nào.

- Tôi không thể tay không mà đến.

Cale bắt đầu mỉm cười.

'Mình biết cái đầu của anh ta dùng được mà.'

"Đúng, anh không thể tay không đến thương lượng."

Cuộc chiến ở Vương quốc Caro.

Vương quốc Paerun đã nhận ra họ cần một nơi dựa dẫm mới để tồn tại ngoài Liên minh Bất khuất sau khi thấy kết quả. Họ cũng biết rằng Vương quốc Roan là nơi duy nhất sẽ cho họ một con đường khác để sống sót.]

Cale vừa mới nhắc đến đó vừa nãy nên mọi người vẫn chưa quên. Nhất là Valentino và người của anh đều khẩn trương hơn vì tiết lộ sẽ có một cuộc chiến ở vương quốc của họ. Nhưng từ thái độ của Cale có vẻ họ đã dành chiến thắng.

Litana gật đầu, tình thế sẽ bất lợi với Paerun nếu Caro dành chiến thắng trước kẻ thù. Vì Paerun là lực lượng nằm trong liên minh bất khuất đối địch với Roan, trong khi vương quốc Roan có một chỉ huy tối cao tài ba như thiếu gia Cale. Người đã dành chiến thắng từ đầu với lợi thế áp đảo và chưa từng thua cuộc chiến nào. Tỷ lệ thua cuộc gần như là 100%. Đó sẽ là một ván cược lớn.

[Kít.

Cale lựa lên chiếc ghế cũ và chuyển động cằm về phía Clopeh.

Cậu đang bảo Clopeh cho cậu xem Vương quốc Paerun mang đến thứ gì sau một thời gian dài như vậy.

"Tôi sẽ quyết định sau khi tôi thấy anh đem theo thứ gì."

Cale và Vương quốc Roan đang có ưu thế và có thể quyết định sau. Clopeh phải ngăn khóe môi mình nhếch lên.

'Mình biết mình đã đúng.'

Con đường dẫn đến một huyền thoại.

Clopeh rợn người sau khi nghe về cuộc chiến ở Vương quốc Caro. Nghe về sự xuất hiện của các Dark Elf và cách mà chiếc khiên của Cale đã chống lại mũi tên ánh sáng mang tia lửa.

Anh biết rằng Cale sẽ đánh giá thấp về năng lực pháp sư của Arm sau những thông tin sai lệch không chủ đích của anh.

Dẫu vậy, Cale vẫn có thể đánh bại kẻ địch đáng gờm đột nhiên xuất hiện.]

"Haaa... Cậu ấy làm được rồi." Alberu lẩm bẩm trong khi dì anh che miệng vì xúc động. Mary đang vuốt lưng cho cô.

Dark Elf đã trở thành một lực lượng của vương quốc Roan mà không phải những kẻ bị săn đuổi và hắt hủi. Alberu nắm chặt hai tay của mình lại với nhau rồi thở phào nhẹ nhõm. Họ sẽ làm được thôi. Họ đã có tộc hổ và tộc sói mà Cale cứu được, có cả ma cà rồng và những con rồng vĩ đại và hùng mạnh, một chiêu hồn sư và hai bậc thầy kiếm thuật. Cùng nhau họ sẽ cứu được thế giới đáng ra phải hủy diệt này.

[Đây là những gì mà một anh hùng, không, một huyền thoại phải làm được.

Con rắn trắng này có thể thấy con đường sống sót ở Cale. Đó là vì sao anh làm mọi thứ có thể để chuẩn bị điều này cho mình.

- Liên minh Bất khuất hiện hiện đang gần như không thể cầm cự được.

Rõ là vậy.

Họ đã chịu thiệt hại nặng nề sau hai trận đánh chính.

- Nhưng họ không thể rút quân như vậy. Arm, bằng một cách nào đó đã trở thành nhân vật trung tâm của liên minh, đang thúc đẩy một trận chiến cuối cùng.

Trận chiến cuối cùng của Arm.

Cale có thể dễ dàng hình dung vị trí diễn ra trận này.

Cậu nghĩ đến hai người.

Rosalyn, người đã vứt bỏ vị trí công chúa để tập trung trở thành pháp sư, và Lock, người rồi sẽ bước trên con đường của Vua Sói.

Cậu đang nghĩ về Vương quốc Breck, nơi mà họ đang ở, cũng như Hẻm Chết ở trong Vương quốc Breck.

"Trận chiến cuối cùng đó sẽ ở tại Hẻm Chết."

Clopeh không thể ngưng mỉm cười. Biểu cảm ấy của Cale cho thấy cậu ấy đã biết về nó.

- Quả nhiên, tầm nhìn xa của Cale-nim thật tuyệt vời. Thật phù hợp với một người sẽ trở thành huyền thoại.

"Clopeh."

Cale nhanh chóng ngắt ngang mấy lời lảm nhảm của tên khốn điên rồ này. Sau đó, cậu quan sát Hiệp sĩ Hộ mệnh tóc trắng đang nhìn mình, Clopeh Sekka.

Hiện tại, chỉ có Vương quốc Roan và một vài người của Vương quốc Paerun biết về nơi ở của Clopeh. Những người còn lại tin rằng bây giờ anh ta đã bị mất tích hoặc đã bị giết ở lãnh địa Henituse.

Đó là vì sao anh ta có giá trị.]

Đó là sự thật. Tên khốn này có thể điên rồ nhưng anh ta là một tên điên có đầu óc. Không ai có thể phủ nhận điều đó ngay cả Choi Han, Alberu hai người đang lườm anh ta.

Cale? Cale chỉ đơn giản là tập trung vào đồ ăn trước mặt mà những con rồng tranh nhau đưa cho cậu.

[Cale chậm rãi nói.

"Nếu là anh, với Liên minh Bất khuất đã suy yếu, không, nói theo cách khác đi."

Phe của Cale đương nhiên sẽ thắng trận chiến ở Hẻm Chết. Phe chiến thắng sẽ tận hưởng vinh quang của họ. Nhưng còn kẻ thua cuộc thì sao?

"Sức mạnh của ba vương quốc phía bắc sẽ tụt dốc không phanh sau khi họ thua ở Hẻm Chết."

Vương quốc Paerun, Askosan, và Norland đều sẽ suy yếu sau trận chiến.

"Một phương bắc suy yếu không phải sẽ là con mồi ngon cho kẻ khác sao?"

Còn gì dễ dàng hơn việc nuốt trọn một kẻ địch đã suy yếu?]

"Cậu ấy rất tự tin." Bud nói. Anh vừa lấy ở đâu đó một chai rượu khác mà Glenn thắc mắc anh đã lấy ở đâu ra.

"Chà, cậu ấy đã thắng tất cả những trận chiến trước. Tôi cũng không nghĩ là cậu ấy sẽ thua lần này." Jopis bình luận một cách thản nhiên. Cô vuốt ve lông chú chó của mình và nhìn Cale, người vừa đọc văn bản vừa nhún vai với cô. Cô cực kỳ im lặng sau khi vào phòng. Ngay cả sau khi xem quá khứ của Cale. Cô chỉ ngồi im mà không nói bất cứ lời phán xét nào với bất kỳ ai. Nhưng không phải vì cô không thấy buồn cho Cale, mà vì bọn họ vẫn là những người xa lạ chưa làm quen một cách chính thức. Tất nhiên là những người khác thì biết cô. Vì họ vừa có một trận chiến với tên khốn đã đánh cậu nhóc không may mắn này.

[Cale có thể sai, tuy nhiên, vì sao Arm lại tốn nhiều nguồn lực như vậy để Liên minh Bất khuất chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng?

Có lẽ Arm nhận ra rằng chúng sẽ không thể lấy được vùng đất phía nam nào nhờ Liên minh Bất khuất mà thay vào đó, bọn chúng đang nhắm đến vùng đất phía bắc.

Tộc Sư tử, tộc Gấu và tộc Người lùn Lửa có thể đều muốn có lãnh thổ cho riêng mình.

Nếu vậy, chúng sẽ muốn lấy vùng đất phía nam trong khó khăn hay là dễ dàng chiếm lấy cùng đất phía bắc?

Đáp án quá rõ ràng.

"Clopeh Sekka, kẻ địch đang ̣ở trong hàng ngũ với anh."

Cale đang cảnh báo Clopeh và Vương quốc Paerun.

Vào lúc này.

- Hehehe.

Cale có thể thấy Clopeh Sekka đột nhiên cười lớn như kẻ điên.

- Hehehe, Cale-nim, cậu thật là, hehehe.

'Anh ta bị cái gì vậy?'

Đôi đồng tử của Cale bắt đầu rung lên.

Dường như Clopeh đang trở nên điên hơn dù tất cả những gì cậu nói là cảnh giác với Arm. Cale từ từ tránh xa màn hình.

- Nhân loại, tên này không chỉ hơi điên đâu.

Cale và con rồng sáu tuổi có cùng suy nghĩ.

Lúc này, Clopeh lên tiếng.

- Cale-nim, chúng tôi đã chuẩn bị.

'Chuẩn bị?'

Người vừa mới cười điên loạn đã trở lại bình thường. Biểu cảm của Cale vẫn cứng đờ, nhưng nó đã thay đổi sau khi nghe những gì Clopeh nói.

- Chúng tôi đã chuẩn bị một lộ trình để xâm nhập vào cung điện của AskosanNorland.

'Cái gì?'

Cale giật mình. Cậu quan sát Clopeh. Anh ta vần bình tĩnh, tuy nhiên, đôi mắt lại đang sáng bừng lên.

- Chúng tôi đã chuẩn bị con đường ngắn nhất từ Vương quốc Paerun để hạ gục cả Askosan lẫn Norland. Chúng tôi cũng sẽ tạo một vòng tròn ma thuật dịch chuyển quy mô lớn ở sân tập huấn dành cho hiệp sĩ của Vương quốc Paerun. Đó là lý do mà chúng tôi đến hơi trễ.

Cale đã quên mất điều gì đó cho đến bây giờ. Clopeh là một tên điên đã gây chiến với lục địa để biến bản thân thành một huyền thoại.

Anh ta vốn đã điên. Anh ta là người sẽ làm bất cứ điều gì và tìm ra mọi thứ cần thiết để đạt đến mục đích của mình.]

Cale nhún vai và không bình luận bất cứ điều gì với phần này. Chẳng phải đã quá rõ ràng rằng Clopeh đã điên ngay từ đầu? Chà, mặc dù đầu của tên này đang bị lỏng ốc vít nhưng hắn khá hữu dụng.

Cale liếm môi, vụn bánh táo bị lưỡi của cậu cuốn vào trong. Bằng cách nào đó mà cậu trông thật thanh tao và thậm chí là gợi cảm một cách đáng sợ dù làm bất cứ hành động nào. Thường mọi người sẽ cảm thấy cậu đáng yêu, nhưng có một vài lúc những người đang nhìn sẽ cảm thấy một sức hút đáng kinh ngạc từ Cale mà cậu còn không nhận ra nó.

[Tôi định đưa con đường đó cho Vương quốc Roan. Không, tôi dâng nó cho cậu, Cale-nim.

Clopeh chậm rãi mỉm cười.

- Cậu nhắc đến việc Arm có thể nhắm vào các vương quốc phía bắc, đúng không?

Clopeh Sekka.

Anh ta biết rất rõ rằng biểu tượng thực sự của gia tộc mình là rắn trắng. Đó là vì nó cũng là tính cách của anh. Tuy nhiên, anh nhận thức rõ rằng mình là người của Vương quốc Paerun.

Vì sao?

Gia đình hoàng gia của Vương quốc Paerun và các lãnh đạo là những người đã biến gia tộc rắn trắng này thành gia tộc Hiệp sĩ Hộ mệnh.

Họ cũng nhận thức rõ về việc bản thân là công dân của Vương quốc Paerun vì lý do này.

Nụ cười rạng rỡ hiện ra trên mặt Clopeh.

- Cale-nim, hành động này Arm không rõ là có hành động hay không. Đây là đặc trưng của Vương quốc Paerun chúng tôi.

Anh ta đang nói về việc là kẻ thù giấu mặt trong liên minh.

Vương quốc Paerun tự tin rằng họ cũng có thể làm vậy.

- Chúng tôi phải làm điều đó trước khi Arm hành động. Không, Cale-nim, cậu, và Vương quốc Roan có thể làm điều đó trước.

Vương quốc Paerun đã tìm ra con đường sống sót và đưa nó như một phần của thỏa thuận.

Cale thành thật đáp lời Clopeh bên kia màn hình.

"... Tên khốn điên rồ này."

- Hahaha, không phải tôi cần nhanh chóng di chuyển để bắt kịp huyền thoại sao?

Cale nghiêm túc trả lời Clopeh lúc này đang cười lớn.

"Nối máy với cha anh đi."

Cậu cảm thấy mình cần nói chuyện với một người tỉnh táo nào đó ngay bây giờ.

Cale chọn nói chuyện với Công tước Rock Sekka thay vì Clopeh.]

"...Anh ta đang làm tôi ghê tởm." Cale tình cờ nói với Eruhaben. Con rồng vàng gật đầu với những con rồng khác xung quanh họ. Họ sẽ không ngại trừ khử tên điên rồ này ngay sau khi anh ta hết giá trị với Cale.

Ngay cả Alberu và Choi Han, hai người vẫn lườm nhau từ đầu tới giờ cũng đồng quan điểm trong lần này. Tất nhiên Bud-vui lính đánh thuê, Pateson-cá voi lai và Baecrox-sát thủ kiêm chuyên gia tra tấn cũng đồng ý. Clopeh vẫn cần phải sống để họ có thể gài một quả bom vào hàng ngũ kẻ địch. Nhưng chiến tranh sẽ sớm kết thúc và tên khốn này sẽ vô dụng thôi.

[Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc. Cale dùng tay xoa mặt.

- Nhân loại yếu đuối! Vương quốc Roan sẽ kiểm soát cả Phía bắc hả?

"... Nhóc nghĩ là có thể không?"

Cale giễu cợt câu nói của Raon, tuy nhiên, cậu cũng cảm thấy lạnh gáy.

- Nhưng theo cặp cha con tóc trắng đó, dù chúng ta không thể ra tay, Vương quốc Roan chẳng phải vẫn sẽ đe dọa được ba vương quốc phía bắc đó sao?

Lần này, Cale không thể đáp lại câu hỏi của Raon.

Cuối cùng, cậu mở cửa phòng với linh cảm không lành.

Cạch.

Cửa mở và cậu có thể thấy Ron đang đứng canh. Sau đó, cậu nghiêm mặt nói với Ron, người đang nhìn mình.

"Ta sẽ trở về lục địa phía Tây một thời gian và sẽ trở lại trong vòng một tháng, nên ông biết phải làm gì, đúng không?"

Ron hiểu chính xác điều mà Cale muốn nói và đáp lại.

"Tôi sẽ chuẩn bị một kế hoạch để thâu tóm thế giới ngầm của Thành phố Leeb-An. Một tháng chắc cũng là một khoảng thời gian hoàn hảo để lên kế hoạch cho ngày khai trương quán trọ."

Ron thật sự đáng tin.]

"Hừm... Tôi không phủ nhận nó." Cale uống một ngụm rượu. Cậu loạng choạng tay, rượu vang đỏ sóng sánh trong ly rất đẹp mắt.

Dù là trong quá khứ hay hiện tại, cậu không thể phủ nhận Ron sẽ rất đáng tin nếu ông tập trung vào công việc của bản thân. Luôn là như vậy. Dù là sát thủ hay người hầu, Ron vẫn luôn làm rất tốt. Chỉ là nó không còn quan trọng với cậu nữa, vì họ không còn liên quan đến nhau. Việc nhìn thấy bản thân họ ở một chiều không gian khác vẫn đồng hành và chiến đấu cùng nhau như thế này làm Cale buồn. Nhưng cũng không còn gì để nói giữa họ, vì Ron và Beacrox đã rời đi mà không nói tiếng nào. Cho dù như vậy, Cale không ngại việc nhận xét công bằng, vì năng lực làm việc của ông già này rõ như ban ngày.

Đối với Ron, ông đang mím chặt môi mình. Tim ông nhói lên khi đọc suy nghĩ của Cale và nghe được điều cậu vừa nói. Sự tin tưởng và dựa dẫm trong mối quan hệ của họ đã lung lay và đổ vỡ, dù muốn hàn gắn lại cũng luôn tồn tại một vết sẹo. Người bị tổn thương nhiều nhất trong truyện này là Cale, Ron đã không mong đợi một kết thúc như thế này giữa họ. Nhưng đáng ra ông nên nhận ra sớm hơn ngay ngày mà họ rời bỏ cậu.

Fredo soa lưng Cale, những cái chạm nhẹ nhàng làm Cale bình tĩnh lại nhanh hơn cậu nghĩ.

["Ta sẽ tìm kiếm con Rồng kia trong lúc cậu không ở đây. Ta chắc rằng cậu cần học về lịch sử Thành phố Leeb-An."

"Cảm ơn."

Rồng cổ đại làm vậy để tìm ra những bí mật phía sau lịch sử của thành phố. Cale gửi lời cảm ơn ngắn gọn trước khi dùng vòng tròn dịch chuyển ma thuật để quay về Dinh thự Đá tảng Vĩ đại với những đứa nhóc trung bình chín tuổi.

Cale hoàn tất quá trình chuẩn bị tại Dinh thự Đá tảng Vĩ đại trước khi di chuyển. Cậu đang mặc một bộ quân phục đen sạch sẽ. Việc dịch chuyển nhanh chóng hoàn thành và tầm nhìn của Cale trở lại.

"Điện hạ."

Thế tử Alberu Crossman.

Cậu có thể thấy anh ta từ xa.

Đây là vòng tròn dịch chuyển ma thuật bí mật bên trong cung điện.

Cale đã dùng nó để lặng lẽ tiến vào cung điện.

Cale bắt đầu nói theo phản xạ ngay khi cậu thấy gương mặt của thế tử.

"Ngài vẫn thật tuyệt diệu và nhiệt huyết như mặt trời đang mọc -"

Cale ngưng nói.

Cậu nhanh chóng lấy lại giọng nói bình thường khi cậu nói tiếp.

"Điện hạ, tôi biết điều này sẽ nghe kinh khủng, nhưng chuyện gì đã xảy với gương mặt của ngài vậy? Đã có chuyện gì xảy ra?"

Alberu Crossman. Gương mặt của anh ta thật sự nhếch nhác.]

Alberu mỉm cười vui vẻ khi Cale cau mày nhìn anh. Anh mừng vì cậu lo lắng cho anh.

Trong khi đó. Cale có cảm giác lo ngại khi cậu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của thế tử.

[Anh trông mệt mỏi vì bị mắc kẹt giữa một đống thứ phiền phức. Cách anh đang đứng để chào Cale trông cũng khá thiểu não.

'... Lại có việc cho mình làm hả?'

Cale lại bắt đầu có cảm giác không lành.

"... Cale Henituse."

Alberu không dùng danh hiệu tư lệnh và thay vào đó anh ta đã sử dụng tên cậu lần đầu tiên trong một thời gian dài, tuy nhiên, giọng nói thì lại không có chút năng lượng nào. Cale bắt đầu cân nhắc về việc dịch chuyển trở về. Đúng lúc đó.

Alberu bắt đầu nói với chất giọng nghiêm túc nhất anh từng dùng.

"Xung quanh cậu có vẻ chỉ toàn là những người gây đau đầu."

"Vâng ạ?"

'Người gây đau đầu?'

"A."

Cale nhanh chóng hiểu ra ý của anh.

Alberu đang nói về những người đang ở lại thủ đô trong khi Cale ở lục địa phía Đông.

Choi Han, Mary và Hilsman.

Cale gật đầu.

'Vâng, tôi chắc là điện hạ cảm thấy khó quản lý diễn viên tệ hại Choi Han và Mary ngây ngô.'

Đối với người như Alberu, việc xử lý cả thái tử Valentino, Choi Han và Mary hẳn là cực kỳ khó nhằn. Cale rất hiểu điều đó.

"Tôi đoán Choi Han và Mary rất khó xử lí."

Một người quá cứng nhắc và diễn dở trong khi người còn lại quá ngây ngô và tốt bụng.

Cale có thể thấy thế tử Alberu chế giễu câu trả lời của mình.

"... Định nghĩa của từ 'khó khăn' của cậu khá bất ngờ đấy."

"Vâng ?"

"... Đừng để ý. Không có gì."

Alberu lắc đầu. Sau đó, anh xoay người và di chuyển, khiến Cale đi theo sau anh ta với biểu cảm bối rối. Cậu nghe thấy giọng nói của Raon trong đầu khi cậu bước đi.

- Ta biết nụ cười của Choi Han rất kỳ lạ.]

"Ôi trời, đến Raon-nim cũng thấy vậy. Choi Han, cậu nên luyện tập biểu diễn dần dần đi nếu muốn bảo vệ thiếu gia Cale." Rosalyn cười nhếch mép với cậu bạn của mình. Cô sẽ không nói là cô cũng muốn cạnh tranh với anh đâu.

Choi Han, người đã nhận ra sự kỳ lạ trong cái nhếch mép của cô không thể không biện hộ cho bản thân.

"Không đúng. Tôi.Có.Thể.Nói.Dối." Giọng điệu cứng đờ của anh nghe như sắp trở thành Mary thứ hai.

Cale không thể không lắc đầu.

"Dở tệ." Cái gì vậy? Choi Han có tai cún từ khi nào thế? Cale dụi mắt, lần này tai và đuôi cún con đã biến mất như ảo ảnh. Cậu chớp chớp mắt nghĩ có lẽ cậu còn chưa tỉnh ngủ.

"Nhân loại nói đúng. Tệ quá." Raon học theo điệu bộ của Cale và lắc đầu bình luận. On, Hong cười khúc khích.

['Nhóc đang nói gì vậy?'

Cale nhìn lưng của Alberu khi họ bước ra khỏi căn phòng bí mật dưới lòng đất.

Lúc đó, cậu nghe thấy giọng của Alberu.

"Cậu có vẻ là một người khá được yêu thích."

"... Ngài bệnh thật sao, điện hạ?"

"... Cậu đã phải chịu đựng nhiều."

Cái gì đang diễn ra vậy? Cale không hiểu ý của Alberu khi tiếp tục theo sau anh ta.

Cạch.

Alberu mở cánh cửa dẫn đến mặt đất và họ đến một căn phòng.

Đây là văn phòng mới của Alberu Crossman.

Đây cũng là phòng mà anh ta sẽ dùng khi trở thành vua.

Văn phòng ngổn ngang giấy tờ. Cale nghe thấy giọng của ai đó trong khi cậu lùi lại một bước với vẻ ghê tởm.

- Thiếu gia Cale.

Cale nhìn về một trong những bức tường.

Một màn hình của thiết bị liên lạc bằng hình ảnh đang hiện ra trên toàn bộ bức tường.

- Lâu rồi không gặp, thiếu gia Cale.

Cậu có thể thấy một khuôn mặt thông qua thiết bị liên lạc bằng hình ảnh.

Đó là người có mái tóc đỏ tuyệt đẹp như mặt trời giữa ban ngày, khác với màu tóc của Cale.

Rosalyn.

Cô chào Cale với một nụ cười.

Cale cũng mỉm cười đáp lại và chào cô.

"Lâu rồi không gặp cô, Rosalyn."

Cô lai mỉm cười và hỏi.

- Liên minh Bất khuất sẽ tiến tới trong hai ngày sao?

"Đúng vậy."

Nụ cười của Rosalyn thậm chí càng lớn hơn sau khi nghe lời đáp ngắn gọn của Cale.

- Chúng ta sẽ đến gặp tất cả bọn chúng, tộc Gấu, tộc Sư tử và tộc Người lùn?

"Tất nhiên."

- Tộc Người lùn Lửa đã tạo ra thiết bị để họ vượt qua Hẻm Chết?

"Chính xác."

Rosalyn, người đang mặc áo choàng bên ngoài áo giáp da của mình, dùng ngón tay đẩy khóe môi mình xuống.

Một trận chiến chống lại Liên minh Bất khuất.

Dù cô không mong nó xảy ra, nhưng một phần trong cô luôn chờ đợi khoảnh khắc này.

Cô đã ở lại Vương quốc Breck trong khi bạn bè của mình đang chiến đấu ở Vương quốc Roan và Vương quốc Caro. Cô cũng không liên lạc với họ qua thiết bị liên lạc bằng hình ảnh. Một phần là vì cô tin rằng họ sẽ thắng, tuy nhiên, có một lý do chính.

Rosalyn.

Cô biết dòng máu hoàng gia đang chảy trong cơ thể mình. Dòng máu của một vị vua. Dù cô đã vứt bỏ thân phận của một công chúa, nhưng dòng máu đó vẫn chảy trong cô.

Dòng máu đó bây giờ đang khiến cô tức giận. Dòng máu của một vị vua không thể tha thứ cho những kẻ đã nhắm đến lãnh thổ của mình.

Đây là vì Vương quốc Breck và gia đình của cô, cũng như những người quý giá đối với cô, họ đang đến để giúp đỡ Vương quốc Breck.

Vì thế, cô có thể chính tay mình bảo vệ tất cả bọn họ.]

"Oh! Đó là tôi! Rất vui được làm việc cùng cậu trong tương lai, thiếu gia Cale!" Rosalyn phấn khích nói với Cale.

"Rosa, đó là một chiều không gian khác. Nhớ không?" Cale thản nhiên đáp lại cô. Không mảy may đến khả năng tham gia chiến tranh của bản thân trong tương lai.

Và. Có phải cậu ấy vừa gọi cô là Rosa không? Yeeee, cô thích biệt danh đó. Bây giờ nghĩ lại, có phải Cale luôn gọi họ bằng biệt danh ngay từ đầu không? Giống như cậu đã gọi Eruhaben-nim là Haben, hay Pateson là cá voi nhỏ. Cậu ấy đang gọi họ bằng biệt danh mà cậu muốn, thật dễ thương.

"Tôi biết thiếu gia Cale." Rosalyn biết điều đó, cô không quên. Nhưng rõ ràng là những người trong phòng này đều là những người có liên quan đến cuộc chiến.

[Cũng vì thế, cô có thể giải tỏa cơn giận đối với những kẻ đang nhắm đến nơi này.

Rosalyn đã tập luyện để trở nên mạnh hơn với sự giúp đỡ của Cale. Cô rất vui khi biết rằng thời điểm cô luôn chờ đợi đang đến gần khi cô hỏi Cale.

- Kẻ địch sẽ có thể vượt qua Hẻm Chết không?

Rosalyn có thể thấy Cale bắt đầu mỉm cười.

"Một điều không thể tưởng đấy."

Cậu đang nói rằng việc kẻ địch vượt qua Hẻm Chết sẽ không bao giờ xảy ra.

- Tôi sẽ sớm gặp cậu.

Rosalyn chào ngắn gọn trước khi kết thúc cuộc gọi.

Cale xoay người và nhìn thế tử. Alberu ra hiệu cho Cale nói.

"Điện hạ, có lẽ chúng ta cần tập hợp mọi người lại một lần nữa."

Bây giờ đã là cuối mùa đông.

Họ cần làm việc này một lần nữa trước khi mùa xuân đến.

Cale bắt đầu chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng chống lại Liên minh Bất khuất.]
[Chương 232: Điều gì đó hiển nhiên(1)-END]
[15 phút nghỉ ngơi.]
--------------------------------------------------

P/s: Aneurin: người yêu dấu.

P/s2: 8890 từ. Lần này cập nhập hơi chậm vì tui có việc bận. Hãy thưởng thức!(⁠ ⁠˘⁠ ⁠³⁠˘⁠)⁠♥

Continue Reading

You'll Also Like

3K 178 15
"Sunghoon why are you always looking at Niki and near him" " Oh uh it's because he smells good like a flowers , strawberries " Niki and Sunghoon a...
11.6K 2.1K 93
A light hearted romance, through which a little spiritual thread is woven. Clare and Alan grow up together and have lots of fun, until Alan emigrates...
73.1K 6K 141
Admin ဆီက ခွင့်ပြုချက်မရသေးပါဘူး free တင်တဲ့ အတိုင်း တင်ပေးပါ့မယ် admin တွေ လာပြောရင် ဖျက်ပေးပါမယ်။ Start date -21•4•2024(Sunday) End date-
5K 216 6
ငါစူးနင့်အောင်ချစ်ရတဲ့ ..........မောင် မြတ်နိုးလွန်းလို့ပါ ခင်များရယ်