TBOAH phản ứng với hiểu lầm

By DinhXuanNam0

43.9K 3.5K 1.3K

Sau khi đọc xong vài bộ fanfic phản ứng mình quyết định tự viết một bộ. Viết để thỏa mãn bản thân thui ạ haha... More

Chương 1: 162: Một lần nữa, bằng cách nào đó(2)
Chương 2: 196-200: Một con rồng(1-5)(1)
Chương 3:196-200: Một con rồng (1-5)(2)
Chương 4: 198: Một con rồng(1-5)(3)
Chương 5: 199: Một con rồng (1-5)(4)
Chương 7: Nghĩ(1)
Chương 8: Nghĩ(2)
Chương 9: Nghĩ(2)
Chương 10: 232: Điều gì đó hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(1)
Chương 11: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(2)
Chương 12: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(3)
Chương 13: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(4)
Chương 14: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(5)
Chương 15: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(6)
Chương 16: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(7)
Chương 17: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(8)
Chương 18: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(9)
Chương 19: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(10)
Chương 20: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(11)
Chương 21: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(12)
Chương 22: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(13)
Chương 23: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(14)
Chương 24: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(15)
Chương 25: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(15)
Chương 26: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(16)
Chương 27: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(17)
Chương 28: 76-78: Người tốt(2)-(4)(1)
Chương 29: 76-78: Người tốt(2)-(4)(2)
Chương 30: 76-78: Người tốt(2)-(4)(3)
Chương 31: 79-81: Hoảng hốt (1)-(3)(1)
Chương 32: 79-81: Hoảng hốt (1)-(3)(2)
Chương 33: 79-81: Hoảng hốt (1)-(3)(3)
Chương 34: Quá khứ (1)
Chương 35: Quá khứ (2)
Chương 36: Quá khứ (3)
Chương 37: Quá khứ (4)
THÔNG BÁO!!!
Chương 38: Chương đặc biệt (1)
Chương 39: Chương đặc biệt (2)
Chương 40: Chương đặc biệt (3)
Chương 41: 44-49: Bằng cách nào đó (2-7)(1)
Chương 42: Bằng cách nào đó (2-7)(2)
Chương 43: Bằng cách nào đó (2-7)(3) - Chương 177: Bị lừa (5)
Chương 44: 178: Bị lừa(6) - 50-52: Bên trong xoáy nước (1) - (3)(1)
Chương 45: Bên trong xoáy nước(1) - (3)(2)
Chương 46: 3 ngày (1)
Chương 47: 3 ngày (2)
Chương 48: 3 ngày (3)
Chương 49: 3 ngày (4)
Chương 50: 254: Nuốt trọn (1)-(6)
Phiên ngoại - Nếu đây là kết thúc?
Chương 51: 255: Nuốt trọn(2)-(6)(2)
Chương 52: 255: Nuốt trọn (3)-(6)(3)
Chương 53: 257: Nuốt trọn (4)

Chương 6: 196-200: Một con rồng(1-5)(5)

1.3K 133 26
By DinhXuanNam0

Eruhaben bế Cale vào một phòng riêng, Fredo và đám trẻ đi theo ông. Những người khác có vẻ lo lắng khi thấy cảnh này. Ron và Beacrox do dự một lát rồi cũng đi theo họ. Con rồng già chỉ trừng mắt nhìn hai người và không nói gì. Ông biết hai người này đã gây ra vết thương cho Cale, nhưng có một điều mà ông cần xác nhận từ lời của Fredo.
Sau khi mọi người vào phòng, Ron đóng cửa lại. Eruhaben đặt Cale nằm trên giường rồi nhìn Fredo.
"Những vết sẹo."
Vị đại công tước của vương quốc Endable-Fredo Von Ejellan cảm thấy như mọi thứ đang quay cuồng trước mắt anh khi anh nhớ lại những vết sẹo do bị roi quất trên lưng, đùi và cánh tay của Cale. Chúng sâu đến nỗi dấu vết để lại trở nên đáng sợ.
Ron cứng đơ người lại, ông vẫn nhớ vết sẹo trên cổ tay Cale khi cậu cố gắng tự sát trong tuyệt vọng. Nhưng những vết sẹo sao? Liệu có phải thiếu gia đã muốn tự tử một lần nữa?
Raon bay bên cạnh Cale nhìn chằm chằm vào Fredo, mắt nhóc trừng trừng như đang ra lệnh cho anh mau nói tiếp.
"Nó là những vết roi."
Fredo nhắm mắt lại, người anh run lên vì tức giận. Anh không thể giữ cho bản thân bình tĩnh ngay lúc đó và cả bây giờ, đây không phải là trường hợp có thể khiến bất kỳ ai nhìn thấy Cale với đầy những vết sẹo có thể giữ được bình tĩnh.
Baecrox giật mình, anh là chuyên gia tra tấn, thứ vũ khí mà anh hay dùng để tra tấn nhất chính là roi, những ngọn roi mảnh và chứa đầy gai ngược sẽ khiến người bị tra tấn đau đớn gấp bội.
"Tôi muốn xem nó." Baecrox nói một cách dứt khoát. Anh cần xác minh điều đó.
Đám trẻ kêu réo lên và nhe răng ra đe dọa không cho ai đến gần xung quanh người giám hộ của chúng. Ngay cả Eruhaben cũng không được phép.
"Con trai tôi là một chuyên gia tra tấn, thằng bé sẽ xem xét các vết sẹo đó để xác định xem có phải ai đó đã tra tấn thiếu gia hay không."
Fredo nhìn họ với ánh mắt nghi ngại, bản thân anh đã có trải nghiệm bị Cale xa lánh sau khi cậu tỉnh lại và biết được có vài người đã nhìn thấy những vết sẹo trên người cậu. Cale trông như một đứa trẻ bị cả thế giới ruồng bỏ và không còn đường trốn chạy, cậu nhạy cảm với việc đụng chạm của người khác một cách đáng ngại. Chỉ khi Cale mặc lên người mình thật nhiều những lớp quần áo khác nhau thì tình trạng này mới bị giấu kín để không bị người khác nhận ra.
Cale đang coi chúng như một lớp áo giáp.
Anh kéo Eruhaben và ra hiệu cho những đứa trẻ sang một bên để Baecrox có thể đến gần Cale. Những đứa trẻ trung bình 7 tuổi không muốn rời xa người giám hộ của chúng, nhưng chúng cũng muốn xem những vết sẹo trên người Cale.
Baecrox lặng lẽ thở ra một hơi và tiến đến bên giường. Anh bắt đầu cởi các lớp áo của Cale, các lớp áo phức tạp và rườm rà được cởi bỏ hoàn toàn dưới đôi tay của anh. Cho đến lớp áo trong cùng, cơ thể của Cale càng mỏng manh hơn so với ban đầu. Và điều đầu tiên họ nhìn thấy là vết sẹo trên cổ tay Cale. Vết sẹo ngoằn ngoèo và rất sâu. Đủ để nhận ra nó đã nhận được một lực tác động quá lớn ở thời điểm đó.
"Đây là lần đầu tiên thiếu gia tự sát lúc 8 tuổi. Bằng một chiếc dĩa ăn. Đó là đêm kết thúc đám tang của nữ bá tước."
Baecrox gần như run rẩy khi anh chạm vào vết sẹo đó, cha anh đã gọi anh ngay sau đó để giúp đỡ Cale, anh không trực tiếp chứng kiến nó, nhưng để một sát thủ dày dặn kinh nghiệm như cha anh phải hoảng sợ thì đó phải là cảnh tượng kinh hoàng đối với tất cả những người khác. Nhất là khi cha con anh đã coi Cale là người nhà của mình. Việc chỉ có thể ngồi yên mà không thể làm gì khi thấy một thành viên trong gia đình mình vật lộn giữa mọi thứ quá tàn nhẫn đối với họ. Khi họ đã mất đi một ngôi nhà khác.
Eruhaben loạng choạng, ông không thể ngăn bản thân lại khi những giọt nước mắt chực trào ra trong đôi mắt dựng đứng của loài bò sát của ông. Ông ôm lấy con rồng đen và những đứa trẻ đã bắt đầu khóc một lần nữa.
Raon, đứa trẻ chưa từng được gặp cha mẹ mình không hiểu được nỗi đau của sự chia ly. Nhóc cũng không biết Cale đã từng tự sát vì điều ấy. Nhưng nhóc biết những vết thương sẽ gây đau đớn thế nào lên cơ thể cậu, vì nhóc đã trải nghiệm nó mỗi ngày. Thiết bị loại bỏ mana khỏi người nhóc để nhóc không thể chữa lành những vết thương trên cơ thể mình. Nó bắt Raon phải chịu đựng đau đớn mọi lúc, những dụng cụ tra tấn và mùi máu tanh lúc nào cũng tràn ngập trong mũi con rồng đen, nhỏ bé và gầy guộc.
Và những chú mèo con On, Hong. Họ mất cha mẹ từ rất sớm và phải trải qua nỗi đau bị những người lớn trong bộ tộc lạm dụng khi vẫn còn đau buồn. Sau tất cả những điều mà họ đã phải chịu đựng từ những người được gọi là gia đình của mình, On và Hong đã chạy trốn khỏi đó. Cuộc sống trở nên khó khăn hơn khi cái đói, cái rét bủa vây lấy họ, những lúc bị thương và cả những lúc kiệt sức. Họ đã chạy khỏi nơi khốn khổ đó và đến với thế giới bên ngoài, nơi đầy những điều nguy hiểm sẽ không bỏ qua cho ai kể cả khi họ chỉ là những đứa trẻ yếu ớt, nó sẽ càng khắc nghiệt hơn nữa vì họ không có đủ điều kiện để chăm sóc bản thân một cách tử tế.
Trong cái đói và cái đau kéo dài từ ngày này qua ngày khác, họ đã gặp được Cale, người đã đem đến ánh sáng cho họ. Ban đầu chỉ là một ít thức ăn cho họ trong hình dạng mèo hay dạng người, nhưng khi đã quen biết hơn họ đã trở thành những con mèo lắng nghe những chuyện nhỏ nhặt mà Cale thường kể cho họ. Cậu thường than thở về việc đối phó với đám quý tộc khó chịu làm cậu đau đầu, hay việc quản gia Ron và huyng Baecrox của cậu ấy chăm sóc cậu như thế nào.
Nhưng rồi có một vài ngày Cale đã không đến thăm họ như cậu vẫn làm. On và Hong nghe ngóng được từ khu ổ chuột rằng Cale bị một thiếu niên xa lạ đánh đập. Họ lo lắng và lo lắng nhiều đến mức không ngủ nổi. Nhưng họ chưa bao giờ ra khỏi khu ổ chuột, việc bị phát hiện sẽ đặt cả họ và Cale vào nguy hiểm. Cuối cùng họ đã quyết định sẽ đến gặp Cale vào ban đêm. Những chú mèo con nhỏ chạy thoăn thoắt trong màn đêm, vết thương của chúng đã khỏi nhờ số thảo dược mà Cale đem đến cho chúng vào ngày hôm trước.
Chúng trèo lên bệ cửa sổ mở toang và nhảy vào bên trong. Thị lực xuất sắc của nhân thú khiến chúng có thể nhìn rõ ràng mọi thứ kể cả ban đêm.
Hình dáng của Cale đầy những vết thương được băng bó và mùi máu nồng đến nỗi chúng sợ hãi. On và Hong úp mặt xuống giường và khóc trong sự bất lực, vì chúng không thể làm gì để giúp Cale lúc đó. Sau khi ở lại với cậu một lúc và nhận thấy trời sắp sáng, bọn chúng đành rời khỏi và trở về khu ổ chuột.
Lúc đến đây chúng đã không dám tiếp cận Cale, hai đứa trẻ chỉ dám nhìn đồ ăn trên bàn cậu và giả vờ rằng chúng đang đói. Nhưng On và Hong đã được cậu ôm lấy và lau miệng cho họ mỗi khi đồ ăn dính vào ngoài miệng.
Đám trẻ ở trong lòng Eruhaben ép bản thân nhìn vào Cale, vào vết sẹo sau lưng, trên cánh tay của Cale. Những vết sẹo dài rõ ràng đến từ một chiếc roi. Trên ngực và bụng của Cale cũng có những vết sẹo khác, nhưng đó là những vết sẹo mới mà mọi người đều biết là do ai gây ra.
Những người lớn trong phòng chỉ đứng sững sờ và nhìn chằm chằm vào tấm lưng đầy những vết sẹo dài ngắn khác nhau của người mà Eruhaben, Fredo và Ron đã nhận là con trai, người mà Baecrox đã phải lòng từ khi bắt đầu chăm sóc cậu. Đến nỗi mà họ không nghe được tiếng cánh cửa mở ra và những người đang có mặt ở bên ngoài cánh cửa.
Choi Han, Alberu và Violan.
Người mở cửa là Alberu cảm giác như máu anh đang đông lại, sự ghê tởm khi nhìn thấy những vết sẹo và nhận ra Cale đã trải qua những gì làm anh muốn phát điên. Anh bịt miệng lại để ngăn câu chửi thề sắp bật ra. Điều này là rất hiếm với Alberu, người đã bao vây bản thân với những lời ngọt ngào bằng cái lưỡi lanh lợi của mình. Anh bực bội cau mày lại và đóng cửa trước khi có ai đó nhận ra sự hiện diện của bọn họ. Hai người bên cạnh chỉ để mặc anh làm điều đó với khuôn mặt đờ đẫn. Nước mắt trào ra khỏi đôi mắt rung lên vì sốc của họ. Và họ lại mặt kệ một lần nữa khi Alberu kéo họ trở lại hội trường.
Violan ôm chặt hai đứa con của mình và nức nở, bà nhìn Deruth với đôi mắt căm phẫn và khuôn mặt đẫm lệ. Sau suốt những năm tháng mà Cale đã chịu đựng, bà thậm chí còn không có tư cách nhận mình là mẹ của Cale. Đứa trẻ đó, đứa trẻ mà bà đã tránh né vì muốn cho cậu thêm thời gian đã phải trải qua những điều mà không một đứa trẻ nào đáng phải chịu. Bà là người lớn, nhưng bà thậm chí còn bao bọc mình bằng cái lý do sáo rỗng đó. Vì đúng ra, bà là người nên tiếp cận Cale trước và dẫn đường cậu. Mà không phải chỉ biết né tránh và đối xử với cậu như người xa lạ.
Choi Han, người đã bị đấm thêm vài cú đấm 'nhẹ' đã không phản kháng hay đánh trả mà chỉ đón nhận nó và hoàn toàn không có sự phòng vệ nào vẫn khóc. Nước mắt khiến khuôn mặt anh trở thành một mớ hỗn độn nhưng anh không có thời gian quan tâm đến nó. Anh không hiểu sao anh vẫn có thể khóc như thế này khi người nên làm điều đó là Cale, chàng trai hiện đang bất tỉnh. Liệu anh có xứng đáng với nó không? Hay anh chỉ đang giải tỏa những cảm xúc của mình với Cale? Thật ngu ngốc khi nghĩ rằng anh sẽ bồi thường cho Cale mà không nhìn vào mức độ nghiêm trọng của sự việc. Và liệu Cale có chấp nhận nhận sự bồi thường của anh ấy? Choi Han không biết. Anh không biết quan hệ tương lai của họ sẽ thế nào, nhưng vết thương mà anh gây ra cho cậu sẽ không bao giờ biến mất. Bởi chính anh, anh là người đã đưa Ron và Beacrox đi cùng mình, những người duy nhất thật sự quan tâm đến cậu trong lãnh thổ đó.
Litana nhìn thấy sự khác biệt của họ chỉ sau vài phút họ đi tới căn phòng Eruhaben đã bước vào với Cale trên tay ông, họ trở lại và khóc, ngay cả Alberu cũng có nước mắt trên mặt anh. Cô nắm chặt tay mình khi sự lo ngại về việc Cale đã bị thương một lần nữa trở nên lớn hơn. Cô ôm lấy cổ Ten và úp mặt vào trán người bạn của cô. Điều đó giúp cô bình tĩnh lại một chút. 'Kiên nhẫn đi Litana, chỉ cần xem và bạn sẽ tìm ra nó sớm thôi.'
Trên thực tế là mọi người đều sốc với việc ba người rời đi và sau đó trở lại với khuôn mặt đẫm nước mắt. Họ có thể chắc chắn một điều là nhóm người này sẽ chỉ đi đến phòng Cale lúc đó.
Trong lúc đó.
Trong phòng riêng.
Baecrox một lần nữa mặc lại áo cho Cale và đứng lên.
"Nó là vết roi, nhưng những dấu vết này không phải do một người tạo thành."
Có những vết nông và những vết sâu hơn, có những vết ngắn hơn và không kết thúc ở phần đuôi của chiếc roi. Sở dĩ như vậy là vì người dùng roi không đủ lực, sức lực yếu và không được huấn luyện bài bản. Đàn ông trưởng thành, phụ nữ và có cả những người trung niên.

Hay nói cách khác.

Những người hầu.

Baecrox giận giữ vì sự thật này. Và cha anh Ron Molan cuối cùng đã nhận ra.
"Vậy đó là lý do cho nó."
Mọi người nhìn ông và ông tiếp tục nói.
"Thiếu gia yêu cầu được tự mặc quần áo và không bao giờ để những người hầu động tay vào bất cứ đồ vật nào mà cậu ấy hay dùng trừ tôi."
Ông đã nghĩ rằng có lẽ Cale đã bắt đầu lớn lên và có ý thức về phạm vi của bản thân hơn. Cậu chỉ cho phép ông động vào đồ của cậu nhưng sẽ tự mình mặc quần áo mà không bao giờ nhờ ông giúp đỡ.
Ông đi theo Deruth Henituse đến thủ đô để giải quyết công việc kinh doanh của gia đình bá tước. Baecrox, con trai ông đã đi theo ông vì họ không bao giờ nghĩ đến việc những người hầu sẽ dũng cảm đến mức lạm dụng một đứa trẻ là con trai đầu lòng của chủ nhân họ. Họ chỉ trở về sau vài tháng sau đó và nhận thấy mọi việc vẫn ổn. Hoặc có lẽ là Cale đã muốn họ nghĩ rằng cậu vẫn ổn dù có vẻ gầy và xanh xao hơn trước. Ron đã để ý đến vẻ mặt vô cảm của cậu khi cậu ăn đồ ăn được đưa đến cho mình. Nó giống như cậu đang nói thức ăn có vị khó chịu mà cậu không thích, nhưng Cale vẫn tiếp tục ăn và không phàn nàn gì. Và cả những bộ đồ mà cậu mặc mỗi ngày. Ông để ý thấy Cale luôn mặc một món đồ màu đen ở bên trong vì những chiếc áo của cậu thường có cổ cao để che khuất toàn bộ vùng cổ, và mặc nhiều áo hơn ra bên ngoài nó. Cậu chỉ sử dụng những thứ tốt nhất và sang trọng nhất. Ông đã không đủ tinh tế để nhận ra nó và bây giờ ông đang ở đây, nhìn thấy những vết sẹo trên lưng Cale là đủ để Ron, người sát thủ già phải cảm thấy chua chát, đau đớn hơn bất kỳ điều gì.
Cale bắt đầu uống nước chanh mà ông pha. Đó là một điều mới lạ đối với Ron. Ông đã mong chờ phản ứng của Cale vì nữ bá tước cũ có một cái răng ngọt ngào, và Cale rõ ràng cũng có nó vì cậu luôn hứng thú với những đồ ăn có vị ngọt hơn. Nhưng ông đã không ngờ đến phản ứng thích thú của cậu khi Cale nói rằng cậu muốn uống nó mỗi ngày.
Ông đã cười khúc khích và chia sẻ nó với con trai mình sau đó. Con trai ông quá hiểu ông để nói rằng Ron đang trêu cợt thiếu gia của anh. Nó luôn là một dấu hiệu kỳ lạ cho thấy cha anh yêu quý cậu chủ của mình đến mức nào. Baecrox đã cười nhạo cha mình vì ông đã thất bại thảm hại.
Nhưng họ đã không ngờ đến lý do đằng sau những hành động tưởng như đơn giản của Cale.
Bây giờ thì họ đã biết nó. Nhưng đã quá muộn để họ sửa chữa. Nó sẽ chẳng ích gì vì Cale sẽ không tin tưởng họ nữa.
Fredo trầm ngâm nhớ tới phản ứng của Cale. Cậu đã vội vã kiểm tra quần áo trên người mình và khi nhận ra nó chỉ là một lớp áo ngủ, Cale đã ngay lập tức bọc mình trong chăn mà không nói một lời nào với anh.
Cale rõ ràng đã che dấu nó trong thời gian quá lâu và không sẵn sàng để người khác biết về nó.
[Thời gian nghỉ còn lại 00:50s]
Hệ thống bất chợt xuất hiện trong đầu họ và họ nhận ra rằng thời gian đã hết. Eruhaben để đám trẻ ra khỏi vòng tay mình và ôm Cale lên một lần nữa trước khi ra hiệu cho mọi người đi theo ông. Bọn họ trở về chỗ của mình trong hội trường và buổi xem tiếp tục.
[Chương 200: Một con rồng (5)]
[“Bám vào bức tường thành!”

Lập tức những hiệp sĩ bám vào bức tường hoặc nằm sấp xuống sàn sau khi nghe tiếng hét từ Bá tước.

Vụ nổ đã làm cả lãnh thổ rung chuyển. Dù vụ nổ xảy ra trên bầu trời nhưng bức tường thành lại trực tiếp đón lấy dư chấn của nó. Bá tước Henituse nhận xét trong vô thức.

“…Trận chiến này không dành cho loài người.”

Trận chiến này không chỉ dành cho con người.

Nó đã vượt quá giới hạn đó rồi.

Rồi ông quay đầu nhìn về phía con trai cùng vợ của mình. Ông không thể không thở dài một hơi.

“…Ha”

Hơi thở này gần như là tiếng cười.

Con trai ông, người đã quay lại vào lúc nào đó, đã tạo ra một lá chắn nhỏ để bảo vệ Nữ bá tước, bác sĩ cùng vị linh mục. Vào lúc này, ngài Bá tước Henituse đã nhận ra được một điều.

‘Cuộc chiến này đã vượt quá tầm với của loài người, và con trai mình lại là trung tâm của trận chiến này.’]
"Ông ta biết nó, nhưng lại không làm một hành động nào để bảo vệ thiếu gia Cale."
Rosalyn lắc lắc đầu khi nhìn vào văn bản và than thở. Gia đình cô là gia đình hoàng tộc, nhưng họ lại cực kỳ hạnh phúc và hoà thuận. Nhưng gia đình của Cale-không, cô không thể gọi đó là gia đình của cậu được. Cô vẫn không chấp nhận nổi một Deruth Henituse bỏ bê và lạm dụng con mình. Vì ông ta là một vị lãnh chúa tốt với người dân, nhưng với Cale thì không, đó là ác mộng của cậu, là thứ cậu luôn muốn gạt bỏ nhất trong cuộc đời mình. Có lẽ cô cũng không có tư cách để nghĩ về nó, vì chính cô cũng đã nhìn nhận con người này là một lãnh chúa tốt luôn quan tâm đến người dân trong lãnh thổ.
[Nhìn thấy đứa con của mình dần đứng lên và trông ổn hơn trước khiến tâm trí ông trở nên phức tạp. Ông lấy đà từ bức tường và chậm rãi đứng lên.

Mặt khác, Cale không biết Bá tước đang nghĩ gì khi nhìn vào thứ tối màu vừa lóe lên trong khoảnh khắc vụ nổ xảy ra.

“…Cái quỷ gì thế?”

Cale cũng như bao người không được đào tạo về mặt thể chất, cũng như không có thị lực vượt trội nên cậu không thể nhìn được chính xác thứ gì.

Những gì cậu thấy được chính là sức mạnh của Choi Han.

Là màu đen bán trong suốt của cậu ta.

Nó đang hấp thụ tử mana để nổ tung.

Ánh sáng đã hòa cùng bóng tối tạo ra vụ nổ đó. Và sau một lúc vẫn có thể nhìn thấy vụ nổ….

Tách, tách.

Cơn mưa vẫn rơi.

Từng giọt mưa rơi xuống, nhưng nó không rơi xuống mặt đất mà hòa cùng máu trên từng cái xác của những con wyvern và Gấu.

Tách.

Từng hạt bụi trong vụ nổ đã bị gió và mưa cuốn hết đi. Cuối cùng thì mọi thứ dần trở nên rõ ràng.

Rắc, rắc.

Áo giáp của tên hiệp sĩ mũ giáp dần nứt ra và từng mảnh vỡ rơi xuống đất.

Bộ giáp này được làm bởi một Người Lùn, người vẫn luôn cố gắng bắt được một con Rồng.]
"Kẻ thù thậm chí còn có được tộc người lùn?" Ai đó đã phát biểu nó và mọi người càng trở lên lo lắng hơn trước thông tin mới. Họ đang cảm thấy gấp gáp vì muốn giúp Cale, việc nhận được một thông tin mới vào lúc như thế này thực sự đang khiến tình hình thậm chí còn leo thang hơn trước.

[Bộ giáp nứt toạc trước khi rơi xuống vũng bùn bên dưới.

“…Lũ khốn các ngươi…!”

Tên hiệp sĩ mang mũ giáp nghiến răng và bật tiếng chửi rủa.

“…Ugh!”

Hắn hộc một chút máu khi đứng lên. Đôi mắt đỏ ngầu của hắn nhìn về phía trước.

Hổ Trắng.

Hổ Trắng Gashan đã niệm câu thần chú của ông để bảo vệ một ai đó.

Ông đã bảo vệ Choi Han.]
"Đó là tôi." Gashan chỉ lẩm bẩm. Những điều thiên nhiên đã nói với ông từ khi bước vào đây là việc họ sẽ có một ngôi nhà mới nhờ Cale Henituse và một cơ hội để trả thù. Ông tin tưởng nó bởi nó luôn đúng.
"Ừm…Cảm ơn?" Choi Han nhìn ông và ngập ngừng nói.
"Không có gì đâu. Đó là việc tôi nên làm." Gashan lịch sự đáp lời. Ông kìm nén một cái nhíu mày vì người nói trên trên thực tế đã đánh ân nhân của tộc hổ trong chiều không gian này. Nhưng việc họ có mối quan hệ đồng đội trong tương lai khiến ông phải dừng lại, hãy chỉ nghĩ về anh ta với tư cách là những người đồng minh và không hơn.
[Choi Han đang nhìn vào Kẻ diệt Rồng trong khi vẫn đang nắm chặt bên vai đã bị thanh kiếm năng lực cổ đại đâm xuyên qua. Nhưng Kẻ diệt Rồng không hề quay đầu nhìn cậu.

“Ha, haha-“

Choi Han có thể thấy tên hiệp sĩ mũ giáp không bị thương dù hắn ta ho ra máu.

Bộ giáp của tên đó tuyệt thật đấy.

Nhưng Raon đã phá banh cái bộ giáp đó.

Ánh mắt của tên đó dần lạnh đi.

Có đủ loại thiên tai đang nháo nhào bên trong cơ thể hắn. Chúng dần vây quanh hắn, như thể hắn đã biến thành thanh gươm của Kẻ diệt Rồng vậy.

Tên hiệp sĩ cười lớn khi hắn cất lời.

“…Ở đây có một con Rồng. Một con Rồng đã ở đây.”

Chỉ có Rồng mới có thể phá hủy vật dụng của tộc Người Lùn Lửa.]
"Lũ người lùn lửa cũng tham gia vào trận chiến." Con rồng vàng lắc đầu, càng xem tiếp ông lại càng thấy sự đáng sợ của kẻ thù. Nhưng ông và những con rồng hay thậm chí là những con người khác sẽ không lùi bước, việc xem này sẽ trở nên vô ích nếu họ không thể giữ cho Cal-không, con trai ông an toàn ở thế giới của họ. Nếu họ vô dụng trước mặt kẻ thù thì Cale là người phải gánh vác nó như trong văn bản. Cậu sẽ lại bị thương, ho ra máu một lần nữa trong khi họ bất lực với điều đó. Không phải là ông không nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của vài người khi ông trở lại phòng. Nhưng ông đã quyết định sẽ không lãng phí thời gian cho một cuộc nói chuyện hay điều gì đó không cần thiết ngay bây giờ thêm nữa.
[Hắn thậm chí đã nghĩ rằng đó chỉ là một tên pháp sư tài giỏi nào đó thích nhái theo hắn.

Nhưng giờ hắn đã biết, có một con Rồng đang ngẩng cao đầu từ đâu đó và quan sát hắn. Chắc hẳn nó đã cho lũ này mượn sức mạnh của mình một lần để thủ tiêu hắn.

Người Lùn đã nói vài điều khi đưa cho hắn bộ giáp.

‘Cái này không chống đỡ được Hơi thở của Rồng, nhưng nó có thể bảo vệ trước sức mạnh của một con Rồng tầm trung.’

‘Ngay cả Chúa tể Rồng?’

‘Sao ngươi lại nhắc đến thứ không có thật? Chúa tể Rồng là Vua của Ma thuật nên nó hoàn toàn không thể chống lại được. Nếu có Chúa tể Rồng ‘hàng thật’, liệu bọn ta có làm loại công việc này không? Ít nhất thì bộ giáp này sẽ chống lại được một lần tấn công bằng ma thuật của Rồng cổ đại. Đó là giới hạn của bọn ta rồi.’

Bản năng từ Kẻ diệt Rồng đã mách hắn điều gì đó.

Một con Rồng cổ đại hoặc một cái gì đó cấp cao hơn.

Một con Rồng, ít nhất thì một đẳng cấp ma thuật khác đang hiện diện ở đây.

‘Nhưng không phải chỉ có một con Rồng cổ đại thôi ư?’

Hắn chỉ biết duy nhất một con Rồng cổ đại – một con sắp lìa đời.

‘Còn con khác nữa à?’

“He, hehe.”

Hắn bật cười.

‘Lũ Rồng khốn nạn bẩn thỉu.’

Có lẽ con Rồng cổ đại đã đứng ngoài quan sát trận chiến của những giống loài khác trong tự nhiên với vẻ mặt kiêu ngạo. Nếu không thì cũng chẳng có lý do gì để nó can thiệp.

Nếu ngay từ đầu nó đã tham gia, nó hẳn sẽ dùng Hơi thở của Rồng hay Nỗi sợ Rồng để giết hắn.

Điều ấy sẽ rất dễ dàng, bởi lẽ sức mạnh của hắn vẫn chưa hoàn thiện.

“…Ugh.”

Hiệp sĩ lại ho ra máu.

Hắn đã rút thanh kiếm cổ đại ra khỏi Choi Han để phòng thân ngay lúc bộ giáp bắt đầu vỡ vụn, nhưng nội tạng của hắn vẫn bị sốc trước aura của Choi Han cũng như vụ nổ của tử mana.

Cảm giác như tất cả cơ quan nội tạng bên trong hắn đang xoắn lại.

Đã một thời gian rồi hắn chưa có cảm giác như thế.

‘…Nếu như mình có được cái vương miện thì!

Đó là vì sao ngay từ đầu mình phải nhún nhường trước tên khốn điên rồ đó!’]
Alberu chú ý đến chiếc vương miện được nhắc đến trong suy nghĩ của kẻ diệt rồng, anh có một suy nghĩ về nó và nhìn rồng cổ đại.
"Eruhaben-nim, nó có phải chiếc vương miện Cale đã nhắc đến ở chương 196 đó không?"
"Có lẽ vậy. Cale chỉ nhắc đến mình nó nên ta nghĩ rằng đó là chiếc mà tên khốn này đang nghĩ đến." Con rồng già không chắc liệu đó có phải thật hay không. Nhưng ông có một cảm giác đáng lo ngại về 'vương miện uống máu rồng' mà Cale đã nhắc đến ngay đầu của phần 196.
[Tên hiệp sĩ nghĩ về lý do khiến sức mạnh hắn chưa thể hoàn thiện và nghiến răng. Hắn thấy hụt hẫng, hắn không hoàn thiện là vì tên khốn nào đó đã lấy cắp chiếc vương miện.

Cơ thể hắn đã sắp đến giới hạn vì Thanh kiếm Thảm họa đã bị hủy hoại vài lần. Trong trận đấu này, hắn chỉ có thể dùng nó một lần nữa thôi.

Cơ thể hắn, giáp của hắn, sẽ không thể tiếp nhận thêm bất cứ thứ gì nữa.

Dù hắn có một sức mạnh khác là Kẻ diệt Rồng, nhưng thứ sức mạnh yếu đuối ấy hắn không cần.

Hào Quang Thống Trị.

Cái sức mạnh hài hước mà chỉ có kẻ lừa đảo mới có thể sử dụng ấy hoàn toàn không đáp ứng được phẩm giá của Kẻ diệt Rồng.

Hào quang đó chỉ là ảo ảnh, nó chẳng phải sức mạnh thật.

Tên hiệp sĩ đội mũ giáp lập tức hạ quyết tâm phải tóm được mấy tên khốn đã lấy cắp vương miện của hắn trong khi liếc mắt nhìn xung quanh.

“Lũ khốn ác độc.”

Bỗng, một mũi tên khác giống với sức mạnh của hắn chợt vụt qua không trung. Ngoài ra còn có aura đen.

Cuối cùng.

Vỗ, vỗ.

Từng cái xác của wyvern và những con Gấu chồng chất lên nhau trong vũng bùn.

Đằng sau chúng là tộc Hổ và tộc Bạch Hổ đang đứng chính giữa, cũng như có vài người cầm mũi tên và những viên đạn chĩa về phía hắn.

Đôi mắt tên hiệp sĩ khép lại

“…Có vẻ như bọn ta thua rồi.”

Ai cũng có thể thấy rằng bọn chúng đang nắm chắc bàn thua.

Choi Han vẫn nắm chặt tay dù cậu đã thấy cái mỉm cười vô hại trên gương mặt tên hiệp sĩ. Vết thương từ Thanh kiếm Thảm Hoạ vẫn còn có thể thấy rõ bên vai trái. Nếu như lúc đó tên hiệp sĩ không thu thế lại để phòng vệ thì chắc chắn tay trái cậu giờ đã phế.

Đó là lý do vì sao Choi Han vẫn cảnh giác.

Vào lúc đó.

Bộp.

Mảnh giáp cuối cùng rơi xuống đất.

Chiếc mũ giáp cũng theo đó rớt xuống.

Tên hiệp sĩ cử động ngay khi gương mặt hắn lộ ra trước toàn thể mọi người.

Sức mạnh bao phủ xung quanh cơ thể hắn đã chuyển thành hình dạng của một lưỡi dao sắc bén. Lưỡi dao ấy chỉ hướng duy nhất về một phía.

“Bắt lấy nó!”

Những con Hổ nhanh chóng chạy về phía tên hiệp sĩ theo lệnh của Gashan. Choi Han cũng đã tiến về phía đó.

Kiiiiiiiii-!

Những cái xác của wyvern cũng dần chuyển động để ngăn cú đánh của tên hiệp sĩ và tóm lấy hắn.

Ngay cả xác lũ Gấu cũng vực dậy từ bùn và lao vào tên hiệp sĩ.

Chúng đuổi theo tên đó như thể họ chưa từng là đồng minh của nhau.

Những cái xác của wyvern và Gấu điên cuồng đuổi theo hắn.

Những những cái xác này đã tan biến ngay sau khi chúng chạm vào năng lực cổ xưa bao quanh tên hiệp sĩ mang mũ giáp.

Không có gì có thể ngăn cản tên hiệp sĩ.

Hắn vẫn không ngừng chạy.

Hắn đang hướng về bức tường thành.

Cụ thể thì hắn đang nhắm vào Cale.]
Mọi người gần như đồng loạt thở hổn hển một cách có trật tự. Việc Cale một lần nữa nằm trong tầm ngắm của kẻ thù làm họ lo sợ.
Trong khi đó.
"Lũ gấu…" Rosalyn lẩm bẩm một cách vô thức khi cô xiết chặt cây quyền trượng nhỏ trên tay mình.
"Có chuyện gì sao Rosalyn?" Choi Han, người đã nghe thấy nó đã hỏi cô.
"Mình chỉ cảm thấy kỳ lạ, nhưng mình không chắc lắm."
Cựu công chúa vương quốc Breck-Pháp sư tóc đỏ Rosalyn không hề nhìn bạn mình khi cô trả lời, cô chỉ nhìn chằm chằm vào văn bản.
"Lũ gấu có vấn đề gì sao?" Witira hỏi lại. Mary, người đang điều khiển đám xương trên văn bản cũng nhìn cô với ánh mắt tò mò.
"Tộc gấu được biết đến là những kẻ ranh mãnh. Và cô Mary đang điều khiển xác chết của bọn chúng nhưng tôi vẫn cảm thấy lạ. Có lẽ chúng ta nên xem tiếp, có lẽ chúng ta sẽ tìm ra đáp án sớm thôi." Rosalyn trầm ngâm đáp lại câu hỏi.
Mọi người lại tiếp tục nhìn lên màn hình.
[Và rồi hắn cười.

“Phư haahaa, haahaha! Ta biết nó sẽ như thế này mà!”

Mũi tên trên không trung không hề di chuyển.

Mũi tên nhái theo thảm họa của hắn không hề bay về phía bức tường thành.

Cale và tên hiệp sĩ chạm mắt.

Và tên hiệp sĩ hét lên.

“Xem ra ngươi đang nhận được sự bảo hộ từ Rồng!”

Hắn đã không thích cái cách Cale sử dụng năng lực cổ xưa, nhưng giờ thì cái con người này còn nhận được sự bảo hộ từ Rồng!

Tên đó phải chết.]
"Tên khốn chết tiệt đó!" Hannah nắm chặt lấy tay anh trai cô, thánh tử Jack, người đang nhắm mắt cầu nguyện như mỗi khi anh cảm thấy lo lắng.
[Lòng căm phẫn sâu sắc ngập tràn trong đôi mắt tên hiệp sĩ mang mũ giáp. Một sức mạnh khủng khiếp hơn bao giờ hết đang bao phủ lấy cơ thể hắn.

“Ta sẽ tiêu diệt ngươi cùng cái lâu đài này!”

Mũi tên rực sáng trên không đã biến mất.

Thay vào đó, Cale cảm thấy có một cơ thể nhỏ bé đang bám vào cơ thể mình.

Vỗ.

Raon vô hình dính chặt lấy Cale như thể nhóc là một tấm khiên. Nhóc mở rộng đôi cánh của mình và ôm lấy Cale, như thể nhóc đang nói rằng nhóc sẽ thay cậu nhận lấy sức mạnh từ thảm hoạ ấy.

– Ta sẽ không buông tay.

Cale cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Raon khi cậu nhìn quanh. Rồi cậu vươn tay vỗ lưng Raon.]
"Ta sẽ bảo vệ nhân loại của chúng ta! Đúng vậy! Làm tốt lắm!"
"Dongsaeng! Em không được làm vậy!"
"Phải, chúng ta sẽ cùng bảo vệ Cale! Đừng làm nó một mình!"
Eruhaben gõ đầu những đứa trẻ trung bình 7 tuổi và trách móc.
"Đừng cướp công việc của người lớn như bọn ta, trẻ con thì nên ăn ngủ thật nhiều để lớn lên đúng cách. Biết chưa?"
"Được rồi Goldie Gramds! Ông đang nói những điều giống hệt nhân loại!" Raon ôm đầu và càu nhàu. Những chú mèo con cũng đang ôm đầu nhưng khác với Raon, họ đang cười khúc khích.
"Thật thiếu lễ phép! Aigoo, tôi già thật rồi." Rồng vàng than thở.
"Có chuyện gì vậy? Goldie Gramds là Goldie Gramds!"
Mọi người cười vang khi Raon trưng ra khuôn mặt rồng nghi ngờ của mình.
[Choi Han, người đang vội vàng lao về phía họ đột nhiên run rẩy.

‘Có gì đó lạ lắm.

Khi Cale bình tĩnh như vậy thì có nghĩa là nó không quá nguy hiểm như anh tưởng.’

Vào chính lúc đó.

Khoảnh khắc tên hiệp sĩ mang mũ giáp sắt nhảy lên trên không. Khoảnh khắc mà Thanh kiếm Thảm họa trông như thể nó sẽ xuyên qua bức tường thành.

Tên hiệp sĩ mang mũ giáp, Raon cùng những người khác đang cố bắt lấy hắn chợt nghe thấy một tiếng cười.

Người cười là Cale.

Giọng nói thản nhiên phát ra từ miệng cậu.

“Ta biết lũ Gấu chết tiệt kia rất thông minh.”

Đôi mắt tên hiệp sĩ run lên.

Cale vừa mới nghe thấy giọng của Mary. Mary, người đã âm thầm đứng đó với trạng thái ẩn thân lần đầu lên tiếng nói một cách khẩn trương như thế.

“Mấy con gấu không nằm dưới sự điều khiển của tôi đang tự chuyển động!”

Cale bật cười.

Cậu nhìn mấy cái xác Gấu đang chạy về hướng bọn họ như chúng đang cố can ngăn tên hiệp sĩ.

Trong đống đó có vài con Gấu còn sống.

‘Gấu giả chết ư?’]
"Vậy đó là nó! Mấy con gấu lươn lẹo này!"
"Bốp!!"
"Ai-u cái đầu của tôi! Glenn!" Bud hét lên. Những người nhìn quen cảnh này chỉ lắc đầu ngao ngán.
"Đối với một con người thì ngươi khá thông minh đấy." Mary nói với Rosalyn, người đã nhìn ra sự kỳ lạ của lũ gấu hồi nãy.
"Cảm ơn rất nhiều, Dragon-nim!" Người được nhắc đến nở một nụ cười thật tươi và đáp lại. 'Tôi được một Dragon-nim khen! Aaa!'
[Cale dời tầm mắt của cậu về tên hiệp sĩ đang vờ như lao vào cậu.

“Tên khốn này cũng thông minh.”

Hắn vờ như đang tấn công Cale như thể tên đó đã vứt bỏ mọi thứ. Đúng thế, hắn đang giả điên.

“…Ồ, ngươi biết chuyện đó ư?”

Tên hiệp sĩ nở nụ cười.

Sự căm ghét nhanh chóng biến mất khỏi mắt hắn như thể mọi thứ chỉ là một màn diễn kịch khi hắn lấy cuộn giấy ma thuật trong túi ra.

Lũ Gấu cũng bật lên trên không và lấy ra những cuộn giấy ma thuật.

Những cuộn giấy dịch chuyển tức thời.

Bạch Hổ Gashan hét lên.

“Bắt lấy chúng!”

Bắt lấy lũ Gấu

Bá tước cũng hét lên.

“Bắn!”

Đội pháo và những cây cung ngay lập tức hướng về phía lũ Gấu.

“Có thể ta đã thua, nhưng ta chưa sẵn sàng cho cái chết.”

Khuôn mặt nhăn nhó của hắn nở nụ cười.

Sau khi cái mũ giáp sắt rơi ra, trông khuôn mặt hắn như một con rắn vậy. [DỮ LIỆU BỊ TÁC ĐỘNG.]]

Những tên khốn này thật sự thông minh. Chúng thông minh và mạnh mẽ và là kẻ thù trong tương lai của họ và cả hai lục địa Đông-Tây.

[Cale vẫn nở nụ cười và nhìn vào người duy nhất hiểu rõ hành động của cậu.

Choi Han.

Chính là người duy nhất nhận ra có gì đó kỳ lạ khi mọi người đều lao về phía Cale.

Cậu đang dẫm lên từng cái xác của wyvern khi cậu lao nhanh lên không trung. Nó gần như là trùng khớp với hành động của tên hiệp sĩ. Cậu sẽ chạm mắt tên hiệp sĩ mũ giáp nếu cậu bước lên một cái xác wyvern nữa.

Cale có thể cảm nhận Raon đang tách khỏi cơ thể cậu.

Bàn chân trước của Raon bắt đầu tạo ma pháp.

Choi Han nhảy khỏi đầu của con rồng bay và lao về phía tên hiệp sĩ. Tên hiệp sĩ đó vẫn nhìn về phía Cale.

Hắn không thể để phí vài giây này.

“Tên khốn nhận được sự bảo hộ từ Rồng.”

Riiiip-

Cuộn giấy dịch chuyển tức thời đã bị xé nát và cơ thể tên hiệp sĩ dần tan biến.

Từ nụ cười của hắn có thể thấy được sự giận dữ tột độ.

Một con người nhận được sự bảo hệ từ Rồng. Một tên đáng phải chết.

Hiệp sĩ vung Thanh kiếm Thảm họa về phía Choi Han, người đang lao về phía hắn ta, khi hắn tiếp tục nói chuyện với Cale.

Cơ thể của hắn sắp biến mất hoàn toàn.

“Ta sẽ trở lại và giết ngươi, ugh!”

Nhưng có thứ gì đó đã tóm lấy hắn khi cơ thể hắn sắp biến mất.

Tên hiệp sĩ rít lên một tiếng và chậm rãi cúi đầu xuống.

Hắn có thể thấy có gì đó đã tấn công mình.

“…Kiếm của mình?”

Không. Đó không phải kiếm của hắn.

Nhưng đó là thứ gì đó gần giống với Thanh kiếm Thảm họa.

Hắn có thể cảm nhận được bão, mưa đá và núi lửa trong thanh kiếm này.

Nó là đồ nhái, nhưng lại rất giống với cái của hắn.

Vành tai hắn nghe thấy một chất giọng trẻ con.

“Ngươi sẽ chết trước.”]
"Làm tốt lắm Raon!" Fredo khen ngợi cháu trai mình.
"Ta là Raon Miru vĩ đại và hùng mạnh!" Nhóc rồng con rung rung đôi cánh của nhóc vì được khen.
[Hắn không thể thấy bất cứ gì.

Nhưng đột nhiên, một đôi mắt đã hiện ra.

Một đôi mắt màu xanh đậm.

Nó tỏa sáng rực rỡ và là điểm đặc trưng của mắt Rồng.

Chỉ có đôi mắt này hiện ra để chào đón hắn.

Rắc-

Một tia lửa lóe lên và cơ thể hắn dần dịch chuyển.

Nhưng thanh kiếm đã đâm vào hắn vẫn tiếp tục xoáy vào người hắn.

Đôi mắt xanh đậm trừng to và không để tên địch đi khỏi.

“Ự! Khục!”

Tên hiệp sĩ ho ra máu. Choi Han không để lỡ thời khắc đó. Cậu đã nhắm vào thời điểm mà Thanh kiếm Thảm họa suy yếu để chặt đứt một cánh tay của tên hiệp sĩ bằng aura đen của mình.

Slash!

Cánh tay bị cắt đứt rơi ra và thoát khỏi tác động từ ma thuật. Nhưng hắn không có thời gian để tập trung vào chuyện này.

Thanh kiếm Thảm họa.

Nó đã quay về và lượn quanh cơ thể tên hiệp sĩ.

Nó có thể phá tan thanh kiếm giả được làm từ ma thuật.

Nhưng ma thuật của Raon đã chạm vào trái tim hắn.

Thanh kiếm ma thuật giả hóa thành hình bàn chân Rồng và nắm chặt trái tim hắn.

Rắc.

Tên hiệp sĩ ôm chặt trái tim mình. Nhưng cái sức mạnh y hệt sức mạnh của Rồng này, cái sức mạnh chỉ có thể điều khiển bởi Hơi thở Rồng hoặc cơ thể Rồng. Ngay lúc đó, năng lực cổ đại của các thảm họa cổ xưa đã phá hủy thanh kiếm ma thuật của Raon.

Là một năng lực cổ đại khác của hắn.

Cuối cùng nó cũng chuyển động.

Đột nhiên, Cale cảm thấy ớn lạnh.

“A?”

Ngay lúc đó, cậu nghe thấy tiếng Mary thở gấp vì sốc.

Đồng thời cậu cũng thấy tên hiệp sĩ mang mũ giáp đang thầm huýt sáo.

‘Lẽ nào?’

Cậu nghe thấy Mary hét lên.

“Tôi, tôi không thể kiểm soát chúng!”

Cale có thể đọc được lời thầm thì của tên hiệp sĩ mũ giáp.

‘Ta đã nói với ngươi rằng ta chưa thể chết được mà.’

Choi Han cúi đầu xuống để nhìn xem thứ gì đang bám vào cổ chân cậu.

Là một cái xác wyvern.

Ngay cả khi đã chết, đám wyvern vẫn là nô lệ cho Kẻ diệt Rồng.

Chúng không thể thoát khỏi điều đó.

Xác chết của lũ wyvern rệu rạo như nước đang sôi. Lập tức, Cale lên tiếng.

“Tránh xa chúng ra!”

‘Nó sắp nổ rồi.’

Chúng nhìn như sắp phát nổ vậy. Lũ wyvern đã dính theo tên hiệp sĩ đến tận bức tường thành. Nếu chúng thật sự phát nổ thì bức tường thành cùng những con Hổ sẽ gặp nguy hiểm mất.

Cậu cũng không thể mở rộng bán kính của tấm khiên đến chỗ đại bác và những cung thủ được. Nếu cậu làm vậy thì họ không thể tấn công lũ Gấu. Và thậm chí còn khá nhiều binh lính đang đứng trên tường thành.

Cale cau mày. Đây là lý do vì sao cậu ghét chiến tranh.

“Hahahaah!”

Tên hiệp sĩ mũ giáp không thể nhịn cười. Hắn thấy Cale cau mày rất thú vị đấy.

Rắc.

Cơ thể hắn đang tan biến.

Hắn nhắm vào giây phút Choi Han bị kìm hãm, Mary không thể kiểm soát wyvern và Cale không còn thể lực để dùng năng lực cổ đại của cậu ấy nữa.

Con Rồng thì vẫn đơn giản là đang sử dụng ma thuật.

Tên hiệp sĩ mũ giáp nhắm đến tất cả những điều này.

Baaang!

Một cái xác wyvern đã nổ. Đó là khởi đầu. Những người gần với hiệp sĩ mũ giáp nhất đang cố gắng chạy thoát cùng hắn cũng đã bị cuốn vào vụ nổ.

“AAAA! Sao ngươi lại làm thế với bọn ta?!”

Vụ nổ wyvern không phân biệt kẻ thù và đồng minh.

Lũ Gấu cũng bị tiêu diệt bởi vụ nổ.

“AAA! Cái gì đang diễn ra thế?!”

“K, không! Áaaa”

Bọn Hổ rút về trong sự ngạc nhiên khi nhìn những con Gấu.

‘Hắn giết đồng minh của mình ư?’

Tên hiệp sĩ giết lũ wyvern và Gấu để tạo cơ hội cho hắn chạy trốn.

Hàng chục con wyvern phát nổ cùng lúc. Cale nhanh chóng kích hoạt tấm khiên để bảo vệ cho binh lính.]

"Hắn ta thậm chí còn giết cả đồng minh!" Litana lẩm bẩm, cái cau mày của cô sâu hơn.
"Thiếu gia…" Ron, và bên cạnh là Baecrox đã không phát biểu bất cứ điều gì từ lúc quay lại hội trường. Họ đều bị sốc vì những vết sẹo của Cale và đang ở trong một trạng thái đờ đẫn. Họ chỉ tình lại khi đọc được Cale vẫn tiếp tục dựng khiên để bảo vệ người khác trong tình trạng đó làm họ nhói lòng.
Những người khác trong phòng cũng có một biểu cảm như họ.
[Tên hiệp sĩ mũ giáp cười khi chứng kiến tất cả điều này.

Hắn không thể hiểu tại sao thiên nhiên lại cho phép một người với cái thể chất yếu như thế sở hữu năng lực cổ đại, nhưng các năng lực cổ đại vẫn chọn người như cậu ta làm chủ. Chắc hẳn đó là vì sao những người bình thường chỉ sở hữu một năng lực cổ đại.

‘Tên khốn yếu đuối.’

Phải có lý do gì đó để năng lực cổ đại của tấm khiên chọn tên nhãi này làm chủ sở hữu của nó.

Mọi thứ trên đời này đều có nguyên nhân đằng sau nó.

Tên hiệp sĩ cười nhạo đứa ngốc đang lạm dụng năng lực của mình để cứu những binh lính chứ không phải để tóm lấy hắn.

Hắn ngẩng đầu một lần cuối.

Scríttttttt-!

Bóng đêm bao phủ phần đất gần bức tường thành.

Ai cũng đã quên thứ này.

Con wyvern dài 15 mét.

Ngay cả nó cũng không thể làm trái lệnh chủ nhân, nó đang thu toàn bộ cơ thể bị thương của mình và khảm vào bức tường.

Rồi chủ nhân của nó đã ra lệnh cho nó.

“Chết.”

Screeeech-

Con wyvern thét lên.

Nhưng sinh vật bị tước đi tự do nào còn lựa chọn nào khác ngoài tuân theo mệnh lệnh.

Con quái vật 15 mét phóng về phía bức tường, cụ thể hơn thì đang nhắm vào Choi Han.

Booooom!

Con wyvern này to gần bằng một con Rồng.

Vật thể to lớn đó đã nhắm vào Choi Han, tên có nhiều khả năng cản đường hắn nhất.

Cuối cùng Cale cũng phải cất tiếng. Vai Choi Han đã bị thương. Raon thì không còn cách nào khác để chống lại Kẻ diệt Rồng nữa.

Nhưng nếu để chống lại Kẻ diệt Rồng đang cố chạy trốn….

“Raon, hỗ trợ Choi Han.”

Cale nghe được tiếng Gashan hét lên bên cạnh cậu.

“Cúi xuống!”

Cale nhắm đôi mắt lại. Dư chấn từ vụ nổ lướt qua cậu như một cơn gió.]
Choi Han lẩm bẩm điều gì đó trong đầu ngay lúc này mà không một ai biết về nó. Anh không chắc mối quan hệ của họ trong tương lai có thể thân thiết như vậy hay không, nhưng việc Cale lo lắng cho anh, dù chỉ là trong một thế giới khác làm tim anh loạn nhịp.
Choi Han không thể phủ nhận rằng anh cảm thấy vui vì điều đó.
Rosalyn, Alberu, Tasha ngồi gần anh giờ đã xác nhận bản thân không hề bị hoa mắt. Vì họ đều thấy được đôi tai và đuôi cún con đang dựng đứng lên một cách hạnh phúc của kiếm sĩ tóc đen.
[Khi cơn gió đi qua, Cale mở mắt.

Cậu có thể thấy đống tan hoang bên ngoài bức tường thành.

Cây cối, đá cùng nhiều thứ khác đã bị phá tan.

Tất cả những thứ cậu có thể thấy ở chỗ bùn lầy là xác chết của Gấu và wyvern chồng chất lên nhau.

Kẻ diệt Rồng không có ở đây.

Mặt đất rung chuyển và lũ Hổ dần đứng dậy. Quả cầu trong suốt bao quanh Choi Han từ từ bay về hướng tường thành.

Cale ngẩng đầu lên.

Những đám mây đã tan đi, để lại một bầu trời trong xanh. Một tia sáng rọi xuống chỗ bọn họ.

“Cale-nim.”

Cale nhìn về phía Choi Han và nói.

“Cậu có để lại dấu ấn nào chưa?”

Người đáp lại cậu không phải Choi Han, mà là con Rồng đang ẩn mình.

– Ta làm rồi.

Cale di chuyển. Cậu đã bị choáng sau khi dùng quá nhiều năng lực cổ đại của mình.]
Cơ thể của Cale trong thế giới họ rất yếu ớt, thậm chí còn yếu hơn nhiều so với cậu ở một thế giới khác. Nhưng điều không thể phủ nhận là dù ở thế giới nào thì Cale Henituse cũng luôn là người hy sinh cho người khác.
[Nhưng vẫn còn một việc mà cậu phải làm. Cale bước đến, đứng cạnh Bá tước Deruth Henituse.

“Cha.”

Cale đã giúp Bá tước Deruth Henituse đứng lên.

Hành động đó đã nối tiếp cho những binh lính cùng đứng lên. Ai cũng ngước nhìn bầu trời.

Bầu trời trong xanh nhưng không có lấy một đám mây.

Tấm khiên bạc đã bảo vệ binh lính vẫn còn đó.

‘Mình đã sống sót.’

Suy nghĩ hiện lên trong tâm trí của những binh lính.]
"Có vẻ ông ta bị què mất rồi." Violan, người lần đầu tiên phát biểu sau khi khóc trong một thời gian khá lâu. Giọng bà còn khàn và nức nở nhưng nhận xét đó thật sự là một sự khinh bỉ trần trụi đối với Deruth. Lời của bà làm Ron nhớ đến những lời người làm nói mà ông đã tình cờ nghe được.
'Ông ta trở thành tên què ngay sau khi nữ bá tước mất. Cậu có nghĩ vậy không?" Một người hầu nói với một người khác. Họ đang đẩy khay đồ ăn đến phòng của chủ nhân họ.
'Đâu phải bây giờ ông ta mới như vậy. Một bá tước què và một thiếu gia quái vật, tôi cảm thấy mình sẽ bị nguyền rủa nếu ở lại đây lâu hơn. Tôi sẽ xin nghỉ làm và về nhà vào tháng sau, cậu không nghĩ đó là điều tốt hay sao." Một người hầu khác cười và nói. Thực tế là tiếng nói chuyện của họ xa dần vì khoảng cách giữa họ và Ron nhưng vì là một sát thủ, ông có đôi tai thính và đôi mắt tinh tường hơn bất kỳ kẻ nào.
Mặc dù họ đã nói Cale là quái vật nhưng điều mà họ nói về Deruth Henituse không sai chút nào, và trong thâm tâm ông ủng hộ điều đó. Nhưng Ron vẫn sẽ bắt họ trả giá vì nói xấu con trai ông. Bằng máu.
[Cách, cách.

Những người dân cũng mở cánh cửa. Kẻ thù đã không còn ở đó.

‘Họ đã làm được.’

Thường dân nhận ra rằng họ đã thắng.

“Cha.”

Bá tước biết đây mới chỉ là mở màn.

Ông có thể thấy nét mệt nhọc trên khuôn mặt Cale.

Bíiiiiiip-

Người con thứ hai của ông, Basen đang chạy về hướng này. Có một thiết bị liên lạc bằng hình ảnh trong tay nhóc.

Basen hét lên.

“Vùng biên giới đầu tiên ở đại dương đông bắc, tàu của kẻ thù được phát hiện ở đó!”]
"Trời ạ những tên khốn điên rồ này! Cậu ấy thậm chí còn không thể nghỉ ngơi dù chỉ một chút?" Pateson vò đầu mình, anh lo lắng đến mức lưng anh đổ mồ hôi dù không khí trong hội trường luôn được duy trì ổn định. Dù anh đã nôn nóng vì phải xem hết phần này trước khi xem ký ức của Cale. Nhưng việc kết thúc nó với phần mở đầu của trận chiến khác càng làm Pateson đau đầu dữ dội.
Witira vỗ vai em trai mình để giúp anh bình tĩnh lại, Shickler cười khúc khích và ho nhẹ để giúp anh nhận ra bản thân đã vô thức nói to thành tiếng. Hai má của anh đỏ lên và mặt anh bốc khói vì xấu hổ trong khi Baecrox Molan nhìn anh chằm chằm. Những người khác cũng bị sốc vì thông tin trận chiến mới mà có lẽ sẽ xảy ra ngay sau chương này.
[Biểu cảm của Bá tước cứng đờ.

Liên minh Bất khuất đã cắt ngang vùng biển đóng băng để tiến vào phía nam.

Họ nhắm vào Vương quốc Roan bằng cả hai đường biển lẫn đường hàng không.

Chúng có thể mang một lực lượng binh sĩ lớn hơn nhiều nếu đi bằng tàu thay vì đi bằng những con wyvern.

Bá tước vô thức quay sang nhìn Cale. Rồi ông nao núng.

Bá tước thấy con trai mình mỉm cười. Cale đang nghe giọng nói của Raon trong đầu.

– Dấu ấn ma thuật của ta hướng về phía đại dương đông bắc.

Raon đã để dấu ấn trong tim Kẻ diệt Rồng.

Cale hướng về phía Choi Han và nói.

“Giờ đi săn đến rồi.”

Không có một người dân hay vệ binh nào ở đại dương hết.

Ai quan tâm nếu hắn là Kẻ săn Rồng cơ chứ?

Sẽ không sao nếu họ đập hắn ta tơi bời lìa đời.]
"Yayyy~Đúng rồi, đập hắn ta đi thiếu gia Cale!" Amiru vỗ tay và hét lên phấn khích. Nếu đó là vùng biển phía Đông Bắc thì đó sẽ là lãnh thổ Ubarr của gia đình cô. Mặc dù cô chưa biết họ sẽ chống lại kẻ địch bằng cách nào. Nhưng chỉ cần đọc về suy nghĩ của Cale như thế này cũng khiến cô có lòng tin. (Tôi quên cô ấy cũng ở đây lol~)
"Hehe, đúng, phá hủy mọi thứ nào!" Con rồng xám, Rasheel phấn khích nói, là một con rồng, anh luôn thích thú với sự hủy diệt và phá hủy.
[Cale nhìn về phía Bá tước Henituse và truyền đạt.

“Tấm khiên không vỡ.”

Biểu cảm lo lắng trên khuôn mặt Bá tước từ từ thay đổi. Đôi tay đang nắm lấy tay con trai của ông đang run lên. Ông không đáp lại, chỉ đơn thuần là nắm chặt tay đứa con trai của mình.

Dù Cale không có ý định như vậy, nhưng lời nói của cậu vẫn được truyền đạt đến cả vương quốc thông qua thiết bị liên lạc bằng hình ảnh trong tay Basen.]
[Chương 200: Một con rồng(5)-END]
[Nghỉ ngơi 15 phút]
Mọi người thở ra một hơi, họ sẽ xem ký ức của Cale trong thế giới họ trong phần tiếp theo.

P/s: Chương sau sẽ là một chương về ký ức của Og!Cale, nó vẫn được viết dưới dạng một chương phản ứng nhưng sẽ không dài như các chương khác! Ok! 9323 là con số của chúng ta ngày hôm nay!(⁠⊃⁠。⁠•́⁠‿⁠•̀⁠。⁠)⁠⊃

Continue Reading

You'll Also Like

31.1K 1.1K 38
Power - Heart Are they connected? True love What is that mean? Had a crush Is that humanely? even in such a young age? Why these feelings are strang...
232K 7.8K 41
After years of abuse Anastasia has shut herself within emotionless walls. Even if the physical and mental abuse have broken her to the high extent, h...
73.3K 2.7K 104
Coming Into Your World I Fell In Love With You| "I'm...In love with someone who's in a TV show?! And he's not even in the show he's supposed to be a...
5K 217 6
ငါစူးနင့်အောင်ချစ်ရတဲ့ ..........မောင် မြတ်နိုးလွန်းလို့ပါ ခင်များရယ်