[ Hoàn ] [ Ngôn tình ] [1] Gặ...

By seldy158

1.9M 35.9K 664

Author : Tuyết Sắc Đồ Mi Category : hiện đại, ngược luyến tàn tâm, tổng tài, có chút hài, HE. Độ dài : 266 ch... More

Mở đầu
Chương 1 : Bị hạ dược
Chương 2 : Dược phát tác
Chương 3 : Giải dược
Chương 4 : Hợp đồng
Chương 5 : Chịu khuất nhục
Chương 6 : Rời khỏi Nhà họ Kiều
Chương 7 : Lúng túng
Chương 8 : Trong cơn giận dữ
Chương 9 : Hành hạ
Chương 10 : Bắt gặp mua thuốc
Chương 11 : Nói dối hắn
Chương 12 : Mang thai
Chương 13 : Cừu hận từ đâu tới
Chương 14 : Ác độc
Chương 15 : Đóa hoa bách hợp có gai
Chương 16 : Không chịu nổi khuất nhục
Chương 17 : Không khỏi phiền lòng
Chương 18 : Vẫn không bỏ xuống được
Chương 19 : Quan tâm cô sao ?
Chương 20 : Khách không mời mà đến
Chương 21 : Hiểu lầm càng sâu
Chương 22 : Cuộc gặp gỡ không vô tình
Chương 23 : Gươm súng sẵn sàng
Chương 24 : Tra hỏi đến cùng
Chương 25 : Đột nhiên căm giận
Chương 26 : Trừng phạt
Chương 27 : Lạnh buốt
Chương 28 : Mắc mưa
Chương 29 : Giằng co
Chương 30 : Dì cả đến thăm
Chương 31 : Đột nhiên đến thăm
Chương 32 : Bà nội bức hôn
Chương 33 : Ủy khuất
Chương 34 : Chân tướng
Chương 35 : Cô ta chẳng là gì cả
Chương 36 : Không khỏi tức giận
Chương 37 : Lệch khỏi quỹ đạo
Chương 38 : Tôi sẽ khiến cho hắn hết hy vọng với cô
Chương 39 : Hai người phụ nữ
Chương 40 : Vi phu có phải rất rộng rãi không
Chương 41 : Kế hoạch ly biệt
Chương 42 : Một trận bực bội
Chương 43 : Tự mình đa tình
Chương 44 : Hiểu lầm
Chương 45 : Băng bó vết thương
Chương 46 : Mặt khác của hắn
Chương 47 : Ấm áp
Chương 48 : Không phải cô đến tìm tôi sao
Chương 49 : Nồng tình mật ý
Chương 50 : Hiềm khích
Chương 51 : Không quan trọng gì
Chương 52 : Giăng bẫy
Chương 53 : Cừu vào miệng sói
Chương 54 : Chạy trối chết
Chương 55 : Cuối cùng ở lại
Chương 56 : Nồng đậm áy náy
Chương 57 : Giận dỗi
Chương 58 : Vạch trần lời nói dối
Chương 59 : Thay đổi trò chơi
Chương 60 : Đống lớn thuốc bổ
Chương 61 : Canh đại bổ
Chương 62 : Uống nhầm thuốc bổ
Chương 63 : Giải dược
Chương 64 : Phạm sai lầm
Chương 65 : Bán đứng
Chương 66 : Chất vấn
Chương 67 : Bị phỏng
Chương 68 : Ghen
Chương 69 : Dịu dàng trong phút chốc
Chương 70 : Trầm Trạm Vân
Chương 71 : Đau đớn
Chương 72 : Bí mật
Chương 73 : Cự tuyệt tình cảm
Chương 74 : Đột nhiên dịu dàng
Chương 75 : Thì ra là một trò đùa
Chương 76 : Cãi vã
Chương 77 : Nhốt
Chương 78 : Kết quả
Chương 79 : Miss
Chương 80 : Bất chợt quan tâm
Chương 81 : Khoảng cách
Chương 82 : Con cờ trong tay
Chương 83 : Sầu lo
Chương 84 : Lo sợ cùng bất an
Chương 85 : Trốn thoát
Chương 86 : Giận dữ
Chương 87 : Kế hoạch truy thê
Chương 88 : Tỏ tình
Chương 89 : Xảy ra tai nạn xe cộ
Chương 90 : Trúng kế
Chương 91 : Chuộc tội
Chương 92 : Ganh tị
Chương 93 : Nói đùa
Chap 94 : Môn thần
Chương 95 : Xem như cô lợi hại
Chương 96 : Lạc vào miệng sói
Chương 97 : Lộ tẩy
Chương 98 : Quà tặng
Chương 99 : Tị nạn
Chương 100 : Ái bất dung sảm tạp
Chương 101 : Vứt bỏ
Chương 102 : Gặp phải kẻ cướp
Chương 103 : Âm mưu khác
Chương 104 : Thẳng thắn
Chương 105 : Tình yêu hèn mọn
Chương 106 : Lên xe trước mua vé bổ sung sau
Chương 107 : Em là của anh
Chương 108 : Mang thai ngoài ý muốn
Chương 109 : Bị buộc sinh non
Chương 110 : Dưỡng thương cùng tạo người không bài trừ lẫn nhau
Chương 111 : Thủy tính dương hoa*
Chương 112 : Uất ức
Chương 113 : Mưa gió muốn tới
Chương 114 : Độc nhất là lòng dạ đàn bà
Chương 115 : Lãnh tuyệt
Chương 116 : Tự biết rõ
Chương 117 : Kinh tâm động phách đích mỹ*
Chương 118 : Bắt cóc
Chương 119 : Đàm phán
Chương 120 : Hai nữ nhân đấu
Chương 121 : Chết tâm
Chương 122 : Bị thương
Chương 123 : Đau lòng
Chương 124 : Bảo bảo không khỏe
Chương 125 : Xuất nhĩ phản nhĩ*
Chương 126 : Thần thương khẩu chiến*
Chương 127 : Chân tướng không thể chấp nhận
Chương 128 : Sinh non
Chương 129 : Cậu có ý với cô ấy, đúng không ?
Chương 130 : Tại sao tôi không chết
Chương 131 : Lời cam kết tùy tiện
Chương 132 : Quẫn bách
Chương 133 : Bị người khác bắt gặp
Chương 134 : Đột nhiên tỏ tình
Chương 135 : Cảm động
Chương 136 : Trái tim anh không bao giờ đổi thay
Chương 137 : Cảm động
Chương 138 : Đêm cuối cùng
Chương 139 : Mơ hồ bất an
Chương 140 : Lần đầu gặp mặt
Chương 141 : Gặp thoáng qua
Chương 142 : Gặp lại ân nhân
Chương 143 : Trúng bẫy
Chương 144 : Giả tạo
Chương 145 : Thẳng thắn
Chương 146 : Giá đưa mình tới cửa quá rẻ
Chương 147 : Không hẹn mà gặp
Chương 148 : Bị tính toán
Chương 149 : Tình yêu là nặng như vậy
Chương 150 : Hỏa hoạn
Chương 151 : Mơ hồ không đành lòng
Chương 152 : Tình địch gặp mặt
Chương 153
Chương 154 : Tin dữ
Chương 155 : Mưu đồ
Chương 156 : Không thể không để ý
Chương 157 : Lương Tử Ngưng trả thù
Chương 158 : Đau lòng
Chương 160 : Trong mắt em chỉ có thể có anh
Chương 161 : Thay mặt
Chương 162 : Dọn vào Nhâm Trạch*
Chương 163 : Hai cô gái, một căn phòng
Chương 164 : Biến khéo thành vụng*
Chương 165 : So với trong tưởng tượng thì hài hòa hơn
Chương 166 : Nữ Nhân Tâm Kế
Chương 167 : Tất cả là vì anh
Chương 168 : Thông cảm ngập tràn
Chương 169 : Lúng túng gặp nhau
Chương 170 : Đầu đường cãi vã
Chương 171 : Uy Hiếp Hôn Ước*
Chương 172 : Bí Mật Tổ Chức Hôn Lễ
Chương 173 : Tái Khởi Tranh Chấp
Chương 174 : Thâm Sâu Tự Trách
Chương 175 : Để Lại Thư Trốn Đi
Chương 176 : Con Đã Không Còn
Chương 177 : Dùng Cái Chết Để Uy Hiếp
Chương 178 : Cô Đơn, Không Ai Nương Tựa
Chương 179 : Tiếp Nhận Kế Hoạch
Chương 180 : Cô Gái Chanh Chua
Chương 181 : Xuống Tay Trước
Chương 182 : Thận Trọng
Chương 183 : Nhiễu Loạn Tâm Phi*
Chương 184 : Tự Chui Đầu Vào Lưới
Chương 185 : Kịch Hay Trình Diễn
Chương 186 : Vinh Quang Bị Thương
Chương 187 : Bị Lừa
Chương 188 : Một Đường Theo Sau
Chương 189 : Khổ Nhục Kế
Chương 190 : Tính Khí Trẻ Con
Chương 191 : Báo Cho Biết Chân Tướng
Chương 192 : Tình Yêu Của Chúng Ta Không Thay Đổi
Chương 193 : Thay Đổi Cục Diện
Chương 194 : Trung Cuộc Của Bàn Cờ
Chương 195 : Một Vở Kịch Hay
Chương 196 : Ôm Bụng Cười Lăn Lộn
Chương 197 : Hiểu Lầm Tăng Lên
Chương 198 : Bị Ép Về Nhà
THÔNG BÁO LẦN II

Chương 159 : Nên buông tay

7.1K 115 2
By seldy158

Thấy hai người cứ liên tục đánh nhau, Kiều Tâm Du thật sự không chịu được, hướng về hai người bọn họ rống to: "Các anh đủ chưa! Đừng đánh nữa!"

Tình địch gặp mặt đã hết sức đỏ mắt, huống chi hai người bọn họ còn có mối thù sâu nặng như vậy, càng sẽ không bỏ qua cho đối phương. Hung hăng ra quyền, liên tục tung ra những cú đá đầy lực, một đấm rồi lại một đá càng lúc càng tàn nhẫn hơn.

Dĩ nhiên hai người cũng không ai buông tha cho ai, khóe miệng Nhâm Mục Diệu bật ra tia máu, mà trên gò má của Nhâm Dịch Tuấn cũng đã xuất hiện vết bầm tím.

Nhâm Mục Diệu thừa dịp Nhâm Dịch Tuấn tránh né, bay người tới, đấm thật mạnh thẳng vào mặt của hắn ta.

Kiều Tâm Du nhào tới trước mặt của Nhâm Dịch Tuấn, "Không được!"

Nhâm Mục Diệu nhìn thấy Kiều Tâm Du đột nhiên xuất hiện trước tầm mắt mình, hắn rất sửng sốt, quả đấm vừa đúng dừng lại ngay trước gương mặt thanh tú của cô, "Em lo cho tên đó?"

Cánh môi trắng bệch giương nhẹ, lãnh đạm cười một tiếng, "Đủ chưa, các anh là con nít lên ba sao?"

"Tâm Du, cô tránh ra!" Nhâm Dịch Tuấn lau chùi mồ hôi hột trên trán mình xong, đôi mắt khát máu của hắn lập tức bắn ra ánh nhìn bén nhọn hệt như mũi kiếm về phía Nhâm Mục Diệu.

"Tâm Du? Cách gọi thật thân thiết, hai người từ lúc nào lại có mối quan hệ tốt như vậy." Một nụ cười khinh miệt lập tức xuất hiện trên gương mặt căng cứng của Nhâm Mục Diệu.

"Đây là chuyện giữa tao với Tâm Du, không mượn mày xen vào?" . Chân mày sắc bén của Nhâm Dịch Tuấn nhíu lên, tỏ ý khiêu khích, cùng với vẻ bất mãn.

"Cô ấy là vợ tao, tao có quyền biết mọi chuyện về cô ấy. Còn mày, chỉ là kẻ xa lạ trên đường mà thôi."

"Nếu tao là người xa lạ, sao mày phải để ý đến mối quan hệ giữa tao và Tâm Du."

. . . . . .

Tâm tình Kiều Tâm Du còn chưa thoát khỏi bi ai cùng với đau thương, giờ cô lại bị Nhâm Mục Diệu chất vấn, đầu cô sắp hỏng mất rồi.

"Đủ rồi!" Kiều Tâm Du tức giận hét lớn một tiếng, thấy hai người câm mồm nhìn mình, chân mày cô nhíu chặt, "Hai người cứ ở chỗ này mà tiếp tục tranh cãi đi!"

Kiều Tâm Du bỏ lại những lời này, sau đó lập tức xoay người rời đi.

"Tâm Du!"

"Tâm Du!"

Hai người trăm miệng một lời gọi tên của Kiều Tâm Du. Nhưng Nhâm Mục Diệu lại nhanh hơn một bước, hắn tiến lên, nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh, mềm mại của Kiều Tâm Du.

"Chúng ta cùng về nhà đi!" Nhâm Mục Diệu không cho Kiều Tâm Du có cơ hội cự tuyệt, trực tiếp lôi cô rời đi.

Cầm chặt lấy bàn tay cô, cảm nhận được nhiệt độ lạnh như băng, cái lạnh như được xuyên thấu vào tâm, như thể chết lặng, như thể tràn ra từ trong trái tim của chính cô.

Một đôi mắt ảm đạm, gắt gao nhìn bóng lưng đang tay trong tay rời đi của hai người họ, đáy mắt mờ mịt cùng với tối đen, hắn mong muốn đến cỡ nào người đang ở bên cạnh Kiều Tâm Du kia là hắn.

Một trận gió lạnh thổi qua, cuốn theo từng đợt lá rụng của cây nhãn, thì ra cũng có cây vào lúc đầu xuân lại bắt đầu rụng lá . . . . . .

Nhâm Dịch Tuấn vẫn cô độc, trong góc tối đó chỉ có một mình hắn. Nhưng kể từ lần đầu nhìn thấy Kiều Tâm Du, hắn đã bị nụ cười nhạt của cô chinh phục, ác ma đột nhiên muốn rời bỏ thế giới Hắc Ám, vì như vậy sẽ gần cô hơn một chút.

————

Kiều Tâm Du cùng với Nhâm Mục Diệu rời đi là vì không muốn nhìn thấy hai người bọn họ đánh nhau, gây gổ thêm nữa.

Bầu không khí buồn bã tràn ngập trong xe, hàng ghế ngồi bọc da thật sự tỏa ra một loại mùi nồng nặc khó ngửi, điều này càng khiến cho bầu không khí bên trong xe càng thêm phần bức bối.

Trầm mặc yên tĩnh, hai tay Nhâm Mục Diệu nắm chặt lấy tay lái, đôi con ngươi nhìn chằm chằm phía trước. Kiều Tâm Du nhắm mắt lại, chịu đựng một trận rồi lại một trận cảm giác đảo lộn trong lồng ngực.

"Em không có gì muốn hỏi anh sao?" Nhâm Mục Diệu muốn giải thích với cô chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, nhưng Kiều Tâm Du lại chần chừ mãi không hỏi hắn, hắn chỉ còn cách mở miệng, bắt đầu trước.

"Không có." Giọng Kiều Tâm Du lạnh nhạt, như đang nói chuyện với một người xa lạ.

"Chẳng lẽ em hoàn toàn không muốn biết chuyện xảy ra giữa anh và Lương Tử Ngưng sao?"

"Vậy anh muốn em làm sao!" Đôi mắt Kiều Tâm Du bỗng dưng mở ra, trong vắt và lấp lánh ánh sáng, "Anh muốn em cãi nhau với anh như loại đàn bà chanh chua, sau đó quăng chậu nước lạnh vào người anh, ném vật dụng, đồ đạc trong nhà? Hay anh muốn em tới bắt gian tại trận anh đang ở cùng một chỗ với cô ta, sau đó đem tội ác của anh lan truyền khắp nơi? Hay là muốn em. . . . . . cũng ra ngoài ngoại tình giống như anh, cởi mở một chút, vui đùa cùng tất cả mọi người hay sao?"

Nhâm Mục Diệu tức giận đạp mạnh chân ga, cây kim chỉ đồng hồ càng lúc càng hướng nhanh về phía vạch bên phải, tốc độ ngày càng mau, "Kiều Tâm Du!" Hắn nghe không nổi nữa, hừ mạnh một tiếng.

"Hay anh muốn em yếu đuối, mỏng manh một chút, biểu diễn tiết mục nổi tiếng một khóc, hai náo, ba treo cổ, mặt dày mày dạn cầu xin anh, vạch rõ giới tuyến với vợ nhỏ." Khóe miệng Kiều Tâm Du nâng lên thành một nụ cười tự giễu, "Người ta ưu tú như thế, lại có tiền có thế, nuôi một hai phụ nữ là chuyện rất đỗi bình thường, em có thể kiêu ngạo vì đây thật là một ân huệ lớn mà trời ban cho em, sao em lại có thể chỉ trích, trói buộc cấm cản anh đi ngoại tình chứ? Vợ hiền gương mẫu phải làm như thế mới đúng! Em hẳn là nên tự trách chính mình, phải chăng vì mị lực của em không đủ, nên không thể giữ được chồng. . . . . ."

"Đừng nói nữa!"

"Không phải anh bảo em nói sao?" Mặt Kiều Tâm Du tái nhợt không có lấy một tia biểu tình, cô cắn môi, đau xót, cắn đến rách lớp da ngoài, đâm vào trong thịt, mùi máu tươi tràn khắp khoang miệng, thở dài một tiếng, "Có lẽ. . . . . . Chúng ta nên kết thúc đi."

Cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo khiến lòng cô không ngừng rối rắm, khi nói ra những lời này, lòng của của cô như bị đập tan thành những mảnh vụn, nhưng thực tế tàn khốc, ép cô không thể không đưa ra loại lựa chọn này.

"Em nói cái gì?!!" Gân xanh nổi đầy lên trán Nhâm Mục Diệu, hắn hướng cô rống to.

"Két——" hắn chợt đạp mạnh thắng xe, bánh xe cùng với mặt đất ma sát vào nhau tạo ra những âm thanh chói tai.

Chiếc Lamborghini vững vàng dừng ngay trước cửa nhà họ Nhâm.

Kiều Tâm Du lập tức mở cửa xe, bước xuống, hít sâu vào một hơi không khí trong sạch, cổ tay cô bỗng bị ai đó nắm chặt lại.

Đôi mắt tối tăm của Nhâm Mục Diệu toát ra một ngọn lửa đen, ép hỏi: "Em! em mới vừa nói gì?"

Kiều Tâm Du dùng hết sức muốn tránh thoát mở tay của hắn ra, "Chúng ta nên . . . nên kết thúc đi! Em nên buông tay thôi! Em thật sự quá mệt mỏi, yêu anh thật sự rất mệt mỏi, rất mệt. . . . . ."

"A ——" Kiều Tâm Du hoảng sợ kêu to, sau đó cô bị Nhâm Mục Diệu bế lên.

"Cái gì gọi là kết thúc? Trong từ điển của Nhâm Mục Diệu anh không có hai chữ này!" Nhâm Mục Diệu ôm cô đi lên lầu.

Continue Reading

You'll Also Like

517K 26K 104
Tên gốc: 欲言难止 Tác giả: Mạch Hương Kê Ni Nguyên tác: Trường Bội Edit: Cấp Ngã Giang Sơn (Gin) Thể loại: ABO, gương vỡ lại lành, yêu thầm được đáp lại...
191K 3.2K 20
Nữ nhân chọn chồng, tuyệt đối như một cuộc thảm sát đẫm máu. Không nhanh chân liền biến thành trâu chậm uống nước đục. Cơ mà, có người dù tranh được...
117K 2.4K 60
"Không thể làm cô ta yêu tôi, vậy hãy để cô ta hận tôi đi!" Là Ngôn Tình tiêu biểu cho thể loại Ngược Tâm máu chó, được gắn mác 18+ kết hợp với...
374K 7.1K 46
[ 16+ ] 1 thể lọai truyện ngôn tình hiện đại, lãng mạn có chút H 2 nữ - Lưu Tú Băng nam - Mạc Tuấn Phương 3 truyện ngược chi tiết