[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] NGHỀ N...

By im3katirin

454K 22.3K 1.5K

Chắc chắn không drop =)))))))) Start: 07/09/2022 Nghề này không dễ làm, nhưng thật may mắn vì chúng ta có thể... More

C1: Add friend nào!
C2: Cà phê không chị ơi?
C3: Giao diện này thuận mắt nha
C4: Triệu say rồi
C5: Nếu có nhảy xuống, thì cũng không ai biết...
C6: Sức khoẻ tâm lý
C7: Hình như... em thích chị mất rồi
C8: Đi nè Gấu con!
C9: Vậy là đủ rồi!
C10: Card game - Có chị người yêu thích hỏi khó
C11: Card game - Rượu vang và cà vạt
C12: Card game - Một đêm say (H)
C13: Flashback - Hơn chín giờ đã quay xong
C14: Flashback - Không, Gấu chưa sẵn sàng
C15: Sinh nhật đầu tiên
C16: Tôi cảm thấy rất tốt
C17: Chị Duyên nhẹ nhàng thôiiii!
C18: Dẫn ai?
C19: Thời thế đổi thay
C20: Gấu Béo đừng giận mà
C21: Tham gia cùng nhau nhé?
C22: Chế độ luyện tập
C23: Cô hết thương em rồi!
C24: Đánh nhẹ thoi nhaaa
C25: Tổng duyệt
C26: Sao hôm nay Bé hư vậy? (H)
C27: Bali ngày đầu - Thương ai nhất?
C28: Bali ngày hai - Sinh nhật Triệu Triệu
C29: Rốt cuộc là ai ghen?
C30: Gấu con hay ghen
C31: Lời mời hợp tác
C32: Con bé đó căn bản không xứng
C33: Phá huỷ nó...
C34: Chỉ 30 phút nữa thôi...
C35: Chân tướng
C36: Nơi nào khó chịu?
C37: Có tính là gia đình không?
C38: Chúng ta kết thúc tại đây
C39: Ngày không có nhau
C40: Xin lỗi, chị hiện giờ có việc bận
C41: Rốt cuộc trưởng thành rồi.
C42: You definitely are!
C43: Em ấy ngại, để tôi bấm cho
C44: Tìm đến tận phòng
C45: Chỉ cần đúng một lần là đủ
C46: Cho em thời gian suy nghĩ
C47: Xinh đẹp quá cũng không tốt (H nhẹ)
C48: Xuất sắc em ơi!
C49: Trịu~ ơi~, tắm xong rồi hả~?
C50: Đổi ổ khoá
C51: Hôm nay đã tính đâu?
C52: Ừ nhỉ, để tối làm vậy
C53: L'amant
C54: Không hôn cũng được
C55: Tới lượt tụi mình rồi, đi thôi!
C56: Lớn hơn em 8 tuổi...
C57: Thả tui chắc cũng thả chơi chơi
C58: Hàn Quốc - Điểm tựa đầu
C59: Hàn Quốc - Đêm bất ổn (H)
C60: Hàn Quốc - Hoàng hôn
C61: Hàn Quốc - Mua tặng cho Trịu~ đi.
C62: Hàn Quốc - Thừa nước đục thả câu (H)
C63: Rồi là kín dữ chưa?
C64: Giận thì giận...
C65: Mà thương thì thương
C66: Có sức chơi có sức chịu
C67: Lấy thân chuộc tội (1)(H)
C68: Lấy thân chuộc tội (2)(H)
C69: Không lấy cát-xê, lấy...
C70: Em không về!
C71: Hay là... quay về đi...?
C72: Mãi mãi không cần trưởng thành
C74: Liêm sỉ đâu? Nghị lực đâu? Nhặt lên!!!
C75: Vợ quản nghiêm
C76: "Gấu Béo"
C77: "Triệu"
C78: Vậy thì về
C79: Model là ai?
C80: Muốn là gì thì là cái đó
C81: Cuối giường làm hoà (H)
C82: Của ai cơ? (H)
C83: Mùa xuân tới phải không?
Ngoại truyện (1): Bảo vệ
C84: Con tin em ấy
C85: Mùa xuân tới rồi đây
C86: Sợ mất vợ
C87: Con gái bác xinh quá đi mất!
C88: Tiêu cực
C89: 7 Nụ lần 1
C90: Valentine này lạ lắm (1)
C91: Valentine này lạ lắm (2)
C92: Valentine này lạ lắm (3)
C93: Valentine này lạ lắm (4)
C94: Người mới gặp người cũ
C95: Cảm thấy may
C96: Hôm nay bé Gấu bị la
C97: Bé đừng lại gần Gấu
C98: Gấu đứng lại đó cho Bé!
C99: Em ăn
C100: Trao đổi
C101: Bị đánh (1)
C102: Bị đánh (2)
C103: Hoa Hậu cũng là con người
Ngoại truyện (2): Tập gym
C104: Không quan trọng
C105: Gấu thắng rồi!!
C106: Tắt đèn đi (H nhẹ)
C107: Hôn cái nhẹ đi nè
C108: Người đó...
C109: Email nặc danh
C110: Im lặng vậy là muốn sao đây?
C111: HUFLIT
C112: Một ít hy sinh
Theo dòng sự kiện (1): Shoot hình bất ổn của Gấu Béo
C113: Tiếng nước chảy
C114: Trùng hợp sao?
C115: I love you, to the moon and back
C116: Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì
C117: Bạn Gấu còn thật biết chọn!
C118: Cảm giác an toàn
C119: Đau, cả người đều đau
C120: Quyền chủ động
C121: Làm gì có lý do nhiều như vậy
Ahihi
Theo dòng sự kiện (2): Gấu lang thang
C122: Còn có đau hơn đang chờ Bé
C123: Mà loại nào, thì tác dụng cũng vậy thôi (H)
C124: Gấu muốn làm gì thì làm, Bé không quản
C125: Ồn ào quá!
Theo dòng sự kiện (3): Và cũng chỉ trách Gấu như vậy
C126: Một cái thục cùi chỏ
C127: Ngây thơ thiên sứ
C128: Giận đủ chưa?
C129: Vậy đến đây, khi dễ Gấu đi (H)
C130: Máy chơi game và quỹ đen
C131: Của Gấu, trả Gấu
Theo dòng sự kiện (4)(1): Không trách, nhưng cũng không nói là không phạt.
Theo dòng sự kiện (4)(2): Hoa trên sóng nước (H)
C132: Tình - Tiền: Dựa vào đâu tin tưởng như vậy?
C133: Nói chuyện xong rồi, Bé trả lại cho Gấu đi
C134: Một cái hiểu lầm, xinh đẹp
C135: Gấu thật sự mệt quá
C136: Người như chị, khả ngộ bất khả cầu
C137: Ghi hình - Nhập gia tuỳ tục
Ngoại truyện (2)(1): Là người lớn của cả thế giới
Ngoại truyện (2)(2): Lại là người lớn cũng sợ mất bạn Gấu thôi
C138: Ở không cũng có ăn
Theo dòng sự kiện (5)(1): Hai tay hai em
Chap nì để xin idea =))))
C139: Dẫn Gấu đi tìm lại chính mình (1)
C140: Ở gần biển sướng nhỉ
C141: Trẻ con, thì phải được làm những thứ trẻ con thích.
Một vài suy nghĩ nhỏ của mình
Ngoại truyện (3)(1): "Chị chưa sẵn sàng"
Ngoại truyện (3)(2): Xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn

C73: Minh Triệu, Phạm Đình Minh Triệu

2.4K 130 14
By im3katirin

Trong phòng bệnh

Ánh nắng sáng sớm xuyên qua tấm màn cửa sổ mỏng, chiếu vào khuôn mặt đang an tường ngủ của Minh Triệu khiến chị mơ mơ màng màng mà mở mắt ra.

- Đau... - Hai bên thái dương bỗng nhiên đau nhức vô cùng, khiến chị không chịu được mà la lên một tiếng. Tiếng kêu này lập tức đánh thức Kỳ Duyên.

Cô giật mình ngồi dậy, thấy chị ôm đầu kêu đau, trong lòng căng thẳng vội vàng chạy đến ôm chị vào lòng giúp chị ấn nhẹ bên trán "Bé, làm sao vậy? Đau đầu sao? Để Gấu xoa cho, không đau nữaa, đừng sợ..."

Cơn đau tan đần, chị cũng từ từ bình phục trở lại. Lúc này phát hiện trong phòng không chỉ có một mình mình, chị cau mày, vội ngồi dậy tránh xa Kỳ Duyên, ánh mắt tràn đầy đề phòng "Em là ai?"

Ba chữ này như sét đánh thẳng vào tai Kỳ Duyên, cô ngước mắt không thể tin nhìn chị "Bé?"

- Bé? Em là đang gọi chị hả? - Minh Triệu khó hiểu nhìn cô gái trước mắt, nhìn bộ dáng rõ ràng nhỏ hơn mình không ít, vậy mà lại kêu chị bằng Bé?

- Bé... Đừng giỡn mà... Gấu biết Gấu sai rồi... - Kỳ Duyên cầm lấy tay chị, mím môi.

Minh Triệu vội rút tay mình trở về, nhíu mày nhìn cô "Em nói gì vậy? Chị không hiểu."

Kỳ Duyên như chết đứng ở nơi đó, đôi mắt mở to đầy ngỡ ngàng, chợt cô nhớ đến bác sĩ hôm trước có nói phần đầu chị bị va chạm, nói không chừng sẽ để lại di chứng. Nghĩ đến đây, tay Kỳ Duyên run rẩy, lòng bàn tay đổ mồ hôi, môi mấp máy đầy căng thẳng "Bé... Chị.. không nhớ gì thật sao? Chị có nhớ chị là ai không?"

- Chị? Chị là... Aaaa... - Minh Triệu đột nhiên giãy giụa ôm lấy đầu mình hét lên, đầu chị đau quá, như có ai cầm búa bổ xuống vậy. Tiếng hét của chị làm Kỳ Duyên giật nảy mình, tay chân luống cuống tiến đến ôm lấy chị, đau lòng nói "Đừng suy nghĩ, nếu như không nhớ cũng đừng nghĩ nữa... Sẽ không đau, đừng sợ...", nhưng chính cô lại không nhận ra, lúc nói những lời này bản thân mình đã run rẩy như thế nào.

Dừng suy nghĩ, Minh Triệu dần dần khôi phục trạng thái bình thường. Chị ngước mắt lên nhìn Kỳ Duyên, mặc dù không biết chính mình và cô bé này là chuyện như thế nào, nhưng chị có thể cảm nhận được Kỳ Duyên quan tâm đến chị không giống như giả bộ, vì vậy trong lòng cũng yên tâm phần nào.

Không khí lại rơi vào trầm mặc, yên lặng đến mức một cây kim rớt xuống cũng có thể bị nghe ra. Kỳ Duyên vốn dĩ đã bị chị làm cho bàng hoàng, lại thêm ánh mắt nửa phần đề phòng, nửa phần thăm dò của chị nhìn chặt khiến cho cô càng thêm ngột ngạt, đáy lòng cuộn lên từng trận sóng to.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, phá vỡ sự im lặng. Một người bác sĩ bước vào, tuy cảm thấy không khí có chút kỳ lạ, nhưng vẫn theo chuyên nghiệp mà hỏi "Bệnh nhân tỉnh lại có dấu hiệu bất thường kỳ không?"

- Bác sĩ... chị ấy, chị ấy hình như không nhớ rõ chuyện gì.

Minh Triệu lúc này mới phát giác, đảo mắt nhìn một vòng mới tin tưởng mình đây là ở trong bệnh viện.

Nghe Kỳ Duyên nói, cả hai luồng ánh mắt đều tập trung trên người cô. Vị bác sĩ nhíu mày, quay sang chị hỏi "Cô có biết đây là đâu không?"

- Bệnh... bệnh viện?

- Cô nhớ rõ vì sao mình lại ở đây không?

Chị im lặng một lúc, lắc đầu.

- Vậy còn tên của cô thì sao? Cô tên là gì?

Sắc mặt chị thoáng chốc trở nên tái nhợt, ngay trước lúc cơn đau ập đến, Kỳ Duyên đã vội vàng bước lại ôm lấy chị vào lòng "Bé, đừng nghĩ... đừng nghĩ... không nhớ liền không nhớ... đừng cố gắng.", rồi cô nói với bác sĩ "Chị ấy không nhớ rõ, mỗi lần hồi tưởng đều sẽ bị đau đầu."

Bác sĩ im lặng một lúc, "Có lẽ là do chấn thương liên quan đến vùng đầu như hôm trước tôi có nói, khiến cho cô ấy bị mất đi ký ức."

- Vậy bây giờ tôi phải làm sao? Chị ấy còn có thể nhớ lại được không? - Kỳ Duyên vẫn cứ ôm chặt lấy chị, nói không rõ trong lòng là tư vị gì.

- Thông thường những trường hợp trước đây thì việc mất trí nhớ chỉ là tạm thời, thời gian khôi phục sẽ rơi vào vài ngày đến vài tuần. Chuyện cô có thể làm bây giờ là có thể kể cho cô ấy nghe chuyện cũ, có thể sẽ có tác dụng giúp cô ấy nhớ lại nhanh hơn. Còn bây giờ, chúng tôi sẽ kê một số thuốc để điều trị dạ dày.

- Vậy khi nào chúng tôi có thể xuất viện?

- Tạm thời tôi không khuyến khích, sẽ tốt hơn nếu cô ấy ở đây để theo dõi. Nếu như hai ngày nữa không có phát hiện gì bất thường thì có thể xuất viện.

- Tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ.

- Lát nữa sẽ có y tá đến để đưa thuốc. Nếu không có chuyện nữa thì tôi xin phép. - Bác sĩ gật đầu, rời đi.

Phòng bệnh lại tiếp tục rơi vào im ắng. Kỳ Duyên vẫn như cũ ngồi ở bên giường, cúi đầu trầm tư không nói. Mất trí nhớ tạm thời sao, cô lúc này không biết chính mình nên vui hay nên buồn nữa. Trầm mặc một hồi, cô thở dài, khẽ lau đi chút ẩm ướt nơi khoé mắt, sửa soạn lại tâm tình, gắng gượng cười an ủi chính mình, còn có khả năng nhớ lại là tốt rồi...

Từ nãy đến giờ, Minh Triệu vẫn luôn quan sát cô, thu hết mọi biểu tình của cô vào mắt. Chị hiện giờ thật sự không nhớ rõ mình và cô bé này có quan hệ như thế nào. Nhưng nhìn thấy cô khóc, trong lòng chị đột nhiên rất khó chịu, rất muốn vươn tay ra mà dỗ dành.

- E.. Em tên gì?... Giữa hai chúng ta, là quan hệ như thế nào? - Chị ngập ngừng hỏi.

Kỳ Duyên sửng sốt một lúc nhìn chị, rồi lại phân vân không biết nên trả lời như thế nào.

Nếu cô nói hai người yêu nhau thì có thể hay không đem chị doạ chạy?

Không nghe được cô trả lời, chị khẽ liếc mắt quan sát biểu cảm của cô, bỗng nhiên có điểm muốn cười. Cô bé này thật không biết che giấu cảm xúc gì cả, bao nhiêu tâm tình đều viết hẳn ra trên mặt thế kia.

Từ thái độ của Kỳ Duyên, trong lòng Minh Triệu cũng đã có một ít phỏng đoán. Chỉ là khả năng tính thật sự quá sốc, ít nhất là trong tình huống bây giờ. Chính là Minh Triệu phát hiện, mình dường như cũng không có bài xích như trong tưởng tượng. Trong đầu chị chợt loé loé...

- Không nói? Không nói thì thôi, mai mốt cũng không cần nói. - Chị nhún vai, tỏ vẻ như thật sự không thèm để ý tới.

Cái này có hiệu quả thật, Kỳ Duyên sửng sốt, biện giải "Không phải, chỉ là..."

- Không thèm nghe! - Chị cắt ngang, che lại lỗ tai.

- Cái kia... Gấu không phải không muốn nói, chỉ là sợ Bé không tiếp nhận được. Đừng giận, đừng giận, Bé hỏi cái gì Gấu lập tức trả lời, được không? - Bạn Gấu trực tiếp túng, tay chân luống cuống hết cả lên, nôn nóng đến không để ý xưng hô.

Minh Triệu nghẹn cười, cảm thấy trêu chọc cô rất thú vị. Có điều hiện tại chị có một mối tò mò khác, "Gấu? Bé? Là biệt danh hả?"

Kỳ Duyên lúc này mới nhớ đến vừa nãy trong lúc quýnh quáng mình không chú ý đến mà sử dụng xưng hô ở nhà, chị có thể hay không cảm quá thân mật mà né tránh? Cô chớp chớp mắt, nhìn kỹ biểu tình của chị, cảm thấy chị không có phản ứng tiêu cực nào mới nhẹ nhàng gật đầu "Ừm" một tiếng, "Là xưng hô ở nhà."

Chị nghiêng đầu, vô thức vươn tay ở trên mặt cô sờ sờ nhéo nhéo một chút, gật đầu "Đúng thật rất giống."

- Giống cái gì?

- Giống con gấu con. - Chị cười, mi mắt cong cong.

Còn Kỳ Duyên thì ngơ ngác, một tay bắt lấy bàn tay đang áp vào mặt mình, đáy lòng một trận rung động. Vất vả lắm cô mới nhịn xuống không tiến lên hôn chị một cái.

Dường như ánh mắt của cô quá mức nóng bỏng, lại thêm cảm thấy hành động vừa rồi giống như quá... thân mật, hai má chị đỏ lên, ngượng ngùng rút tay lại.

- Chúng ta... ở chung một nhà sao?

- Ừm, cũng đã được một khoảng thời gian.

Hai người bọn họ, rốt cuộc đã đi đến bước nào mà đã về chung một nhà với nhau? Có thể hay không hai người đã... đã...

- Sao mặt B... à.. sao mặt chị đỏ vậy? Không khoẻ sao? - Kỳ Duyên nhíu mày, nâng tay muốn sờ trán chị.

Minh Triệu ngại ngùng tránh đi, bàn tay ôm lấy hai má muốn làm nhiệt độ giảm xuống.

Bàn tay dừng lại ở giữa không trung, Kỳ Duyên cũng không để tâm, thu tay về rót một ly nước cho chị "Chị khát nước không? Uống một chút đi."

- Cảm ơn.

Ly nước vừa uống hết, cửa phòng lại lần nữa mở ra.

- Em tỉnh rồi hả? - Là anh Hoà cùng anh Tùng, bọn họ cầm theo hai hộp đồ ăn trên tay, "Tụi anh có đem đồ ăn sáng cho hai đứa."

Người lạ, lại còn hùng hổ như vậy khiến cho Minh Triệu bị giật mình, chị vội vàng co người lại, kéo chăn quấn chặt đề phòng mà nhìn. "Hai người này là ai?"

Phản ứng của chị khiến hai anh khựng lại, "Triệu?", sau đó anh Tùng cười hì hì "Giỡn hết hồn nha.", nói rồi đi về phía giường.

- Mấy người đừng qua đây. - Chị vội la lên, vô thức nắm lấy vạt áo của Kỳ Duyên nép vào.

Kỳ Duyên nhìn chị cả người dán sát lại đây, cúi đầu, che khuất đi ý cười không đúng lúc nơi đáy mắt, nhưng khoé môi vẫn không tự chủ được cong cong.

- Duyên? Triệu sao vậy em?

Nghe hỏi, Kỳ Duyên mới lại ngẩng đầu, không dấu vết vòng tay ôm chị, giải thích "Bác sĩ nói Triệu bị mất trí nhớ tạm thời anh."

Hai người kia im lặng, cứng đờ, mở to mắt không thể tin. Kỳ Duyên thở dài "Không có mất đi nhận thức, chỉ là không nhớ rõ mọi chuyện thôi.", nói rồi quay sang vỗ vỗ lưng chị, nhỏ giọng "Đừng sợ, hai người đó là bạn rất thân của chị, ba người chơi với nhau đã có hơn mười năm."

- Mười năm? - Minh Triệu mở to mắt nhìn hai người, rồi lại nhìn Kỳ Duyên, rồi lại nhìn hai người.

- Anh là Hoà, còn đây là Tùng. - Khó khăn tiếp nhận xong sự thật, hai người giới thiệu.

Chị gật đầu, có hơi thả lỏng một chút nhưng vẫn tràn ngập đề phòng mà nhìn hai người. Anh Hoà thấy không khí có vẻ không ổn, nhìn về phía Kỳ Duyên chỉ chỉ vào điện thoại, sau đó lôi kéo anh Tùng đi ra ngoài trước.

Hai người đi rồi, chị mới ngẩng đầu nhìn cô, "Còn em? Chị vẫn chưa biết tên em."

- Kỳ Duyên. Chị có thể gọi em là Gấu Béo cũng được. - Kỳ Duyên mỉm cười, theo thói quen xoa xoa đầu chị, nhưng giữa chừng lại chợt nhớ ra, muốn giật tay về rồi lại luyến tiếc, vì vậy im lặng quan sát phản ứng của chị.

Lần này Minh Triệu cũng không có tránh né, chị gật đầu, "Ban nãy hai người họ gọi chị là Triệu, đó là tên của chị sao?"

Kỳ Duyên gật đầu, "Là tên của chị, Minh Triệu, Phạm Đình Minh Triệu."

——————-

Lại có chap, bất ngờ chưa mấy pà dà 🤣

Continue Reading

You'll Also Like

6.1K 835 36
Thể loại: nam x nam Hiện đại, sủng... - Vẫn nhắc lại là truyện tưởng tượng vui lòng không mang gán ghép với người thật. - Đọc không hợp có thể b...
12.8K 924 23
Truyện kể về một đôi chị em ko cùng cha mẹ do duyên số nên 2 người trở thành chị em và mọi chuyện dần thay đổi kể từ đây.. Couple 9 : ViewJune Và 1...
104K 2.2K 50
Tác giả: Dancy @Ynan11 _________ Những câu chuyện dằm khăm mà tui nghĩ ra trước khi đi ngủ: [1] Biến bạn thân thành chó cái (End) [2] Ghép đôi thành...
329K 15.9K 85
Truyện: Nghịch Hỏa Tác giả: Mộc Chi Hướng Bắc Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Chua ngọt, Lính cứu hỏa, Trưởng thành, 1v1 Số chương: 84 c...