[ Hoàn ] [ Ngôn tình ] [1] Gặ...

By seldy158

1.9M 35.9K 664

Author : Tuyết Sắc Đồ Mi Category : hiện đại, ngược luyến tàn tâm, tổng tài, có chút hài, HE. Độ dài : 266 ch... More

Mở đầu
Chương 1 : Bị hạ dược
Chương 2 : Dược phát tác
Chương 3 : Giải dược
Chương 4 : Hợp đồng
Chương 5 : Chịu khuất nhục
Chương 6 : Rời khỏi Nhà họ Kiều
Chương 7 : Lúng túng
Chương 8 : Trong cơn giận dữ
Chương 9 : Hành hạ
Chương 10 : Bắt gặp mua thuốc
Chương 11 : Nói dối hắn
Chương 12 : Mang thai
Chương 13 : Cừu hận từ đâu tới
Chương 14 : Ác độc
Chương 15 : Đóa hoa bách hợp có gai
Chương 16 : Không chịu nổi khuất nhục
Chương 17 : Không khỏi phiền lòng
Chương 18 : Vẫn không bỏ xuống được
Chương 19 : Quan tâm cô sao ?
Chương 20 : Khách không mời mà đến
Chương 21 : Hiểu lầm càng sâu
Chương 22 : Cuộc gặp gỡ không vô tình
Chương 23 : Gươm súng sẵn sàng
Chương 24 : Tra hỏi đến cùng
Chương 25 : Đột nhiên căm giận
Chương 26 : Trừng phạt
Chương 27 : Lạnh buốt
Chương 28 : Mắc mưa
Chương 29 : Giằng co
Chương 30 : Dì cả đến thăm
Chương 31 : Đột nhiên đến thăm
Chương 32 : Bà nội bức hôn
Chương 33 : Ủy khuất
Chương 34 : Chân tướng
Chương 35 : Cô ta chẳng là gì cả
Chương 36 : Không khỏi tức giận
Chương 37 : Lệch khỏi quỹ đạo
Chương 38 : Tôi sẽ khiến cho hắn hết hy vọng với cô
Chương 39 : Hai người phụ nữ
Chương 40 : Vi phu có phải rất rộng rãi không
Chương 41 : Kế hoạch ly biệt
Chương 42 : Một trận bực bội
Chương 43 : Tự mình đa tình
Chương 44 : Hiểu lầm
Chương 45 : Băng bó vết thương
Chương 46 : Mặt khác của hắn
Chương 47 : Ấm áp
Chương 48 : Không phải cô đến tìm tôi sao
Chương 49 : Nồng tình mật ý
Chương 50 : Hiềm khích
Chương 51 : Không quan trọng gì
Chương 52 : Giăng bẫy
Chương 53 : Cừu vào miệng sói
Chương 54 : Chạy trối chết
Chương 55 : Cuối cùng ở lại
Chương 56 : Nồng đậm áy náy
Chương 57 : Giận dỗi
Chương 58 : Vạch trần lời nói dối
Chương 59 : Thay đổi trò chơi
Chương 60 : Đống lớn thuốc bổ
Chương 61 : Canh đại bổ
Chương 62 : Uống nhầm thuốc bổ
Chương 63 : Giải dược
Chương 64 : Phạm sai lầm
Chương 65 : Bán đứng
Chương 66 : Chất vấn
Chương 67 : Bị phỏng
Chương 68 : Ghen
Chương 69 : Dịu dàng trong phút chốc
Chương 70 : Trầm Trạm Vân
Chương 72 : Bí mật
Chương 73 : Cự tuyệt tình cảm
Chương 74 : Đột nhiên dịu dàng
Chương 75 : Thì ra là một trò đùa
Chương 76 : Cãi vã
Chương 77 : Nhốt
Chương 78 : Kết quả
Chương 79 : Miss
Chương 80 : Bất chợt quan tâm
Chương 81 : Khoảng cách
Chương 82 : Con cờ trong tay
Chương 83 : Sầu lo
Chương 84 : Lo sợ cùng bất an
Chương 85 : Trốn thoát
Chương 86 : Giận dữ
Chương 87 : Kế hoạch truy thê
Chương 88 : Tỏ tình
Chương 89 : Xảy ra tai nạn xe cộ
Chương 90 : Trúng kế
Chương 91 : Chuộc tội
Chương 92 : Ganh tị
Chương 93 : Nói đùa
Chap 94 : Môn thần
Chương 95 : Xem như cô lợi hại
Chương 96 : Lạc vào miệng sói
Chương 97 : Lộ tẩy
Chương 98 : Quà tặng
Chương 99 : Tị nạn
Chương 100 : Ái bất dung sảm tạp
Chương 101 : Vứt bỏ
Chương 102 : Gặp phải kẻ cướp
Chương 103 : Âm mưu khác
Chương 104 : Thẳng thắn
Chương 105 : Tình yêu hèn mọn
Chương 106 : Lên xe trước mua vé bổ sung sau
Chương 107 : Em là của anh
Chương 108 : Mang thai ngoài ý muốn
Chương 109 : Bị buộc sinh non
Chương 110 : Dưỡng thương cùng tạo người không bài trừ lẫn nhau
Chương 111 : Thủy tính dương hoa*
Chương 112 : Uất ức
Chương 113 : Mưa gió muốn tới
Chương 114 : Độc nhất là lòng dạ đàn bà
Chương 115 : Lãnh tuyệt
Chương 116 : Tự biết rõ
Chương 117 : Kinh tâm động phách đích mỹ*
Chương 118 : Bắt cóc
Chương 119 : Đàm phán
Chương 120 : Hai nữ nhân đấu
Chương 121 : Chết tâm
Chương 122 : Bị thương
Chương 123 : Đau lòng
Chương 124 : Bảo bảo không khỏe
Chương 125 : Xuất nhĩ phản nhĩ*
Chương 126 : Thần thương khẩu chiến*
Chương 127 : Chân tướng không thể chấp nhận
Chương 128 : Sinh non
Chương 129 : Cậu có ý với cô ấy, đúng không ?
Chương 130 : Tại sao tôi không chết
Chương 131 : Lời cam kết tùy tiện
Chương 132 : Quẫn bách
Chương 133 : Bị người khác bắt gặp
Chương 134 : Đột nhiên tỏ tình
Chương 135 : Cảm động
Chương 136 : Trái tim anh không bao giờ đổi thay
Chương 137 : Cảm động
Chương 138 : Đêm cuối cùng
Chương 139 : Mơ hồ bất an
Chương 140 : Lần đầu gặp mặt
Chương 141 : Gặp thoáng qua
Chương 142 : Gặp lại ân nhân
Chương 143 : Trúng bẫy
Chương 144 : Giả tạo
Chương 145 : Thẳng thắn
Chương 146 : Giá đưa mình tới cửa quá rẻ
Chương 147 : Không hẹn mà gặp
Chương 148 : Bị tính toán
Chương 149 : Tình yêu là nặng như vậy
Chương 150 : Hỏa hoạn
Chương 151 : Mơ hồ không đành lòng
Chương 152 : Tình địch gặp mặt
Chương 153
Chương 154 : Tin dữ
Chương 155 : Mưu đồ
Chương 156 : Không thể không để ý
Chương 157 : Lương Tử Ngưng trả thù
Chương 158 : Đau lòng
Chương 159 : Nên buông tay
Chương 160 : Trong mắt em chỉ có thể có anh
Chương 161 : Thay mặt
Chương 162 : Dọn vào Nhâm Trạch*
Chương 163 : Hai cô gái, một căn phòng
Chương 164 : Biến khéo thành vụng*
Chương 165 : So với trong tưởng tượng thì hài hòa hơn
Chương 166 : Nữ Nhân Tâm Kế
Chương 167 : Tất cả là vì anh
Chương 168 : Thông cảm ngập tràn
Chương 169 : Lúng túng gặp nhau
Chương 170 : Đầu đường cãi vã
Chương 171 : Uy Hiếp Hôn Ước*
Chương 172 : Bí Mật Tổ Chức Hôn Lễ
Chương 173 : Tái Khởi Tranh Chấp
Chương 174 : Thâm Sâu Tự Trách
Chương 175 : Để Lại Thư Trốn Đi
Chương 176 : Con Đã Không Còn
Chương 177 : Dùng Cái Chết Để Uy Hiếp
Chương 178 : Cô Đơn, Không Ai Nương Tựa
Chương 179 : Tiếp Nhận Kế Hoạch
Chương 180 : Cô Gái Chanh Chua
Chương 181 : Xuống Tay Trước
Chương 182 : Thận Trọng
Chương 183 : Nhiễu Loạn Tâm Phi*
Chương 184 : Tự Chui Đầu Vào Lưới
Chương 185 : Kịch Hay Trình Diễn
Chương 186 : Vinh Quang Bị Thương
Chương 187 : Bị Lừa
Chương 188 : Một Đường Theo Sau
Chương 189 : Khổ Nhục Kế
Chương 190 : Tính Khí Trẻ Con
Chương 191 : Báo Cho Biết Chân Tướng
Chương 192 : Tình Yêu Của Chúng Ta Không Thay Đổi
Chương 193 : Thay Đổi Cục Diện
Chương 194 : Trung Cuộc Của Bàn Cờ
Chương 195 : Một Vở Kịch Hay
Chương 196 : Ôm Bụng Cười Lăn Lộn
Chương 197 : Hiểu Lầm Tăng Lên
Chương 198 : Bị Ép Về Nhà
THÔNG BÁO LẦN II

Chương 71 : Đau đớn

11.4K 199 0
By seldy158

Sắc mặt Trầm Trạm Vân ngày càng khó coi, trong lòng ngưng tụ đầy oán hận. Nếu không có cô gái trước mắt này, Nhâm Mục Diệu cũng sẽ không vứt bỏ cô, nếu không phải là vì muốn trả thù cô gái này, cô cũng sẽ không bị Vạn Khải Phong lăng nhục ngược đãi... Tất cả là do cô gái này! Cô ta lại còn ở chỗ này nói nhẹ nói mát, bày ra một bộ "nữ chủ nhân dạy dỗ tiểu tam".

Kiều Tâm Du yên lặng, trong lòng bi thương cho chính mình, "Tại sao phải để anh ta chà đạp tình cảm của mình, ở trong mắt anh ta 'yêu' không đáng một đồng, để cho mình ti tiện đến mức giẫm lên nhân cách cùng tự tôn của bản thân sao?"

Trầm Trạm Vân nắm chặt hai tay, con ngươi dưới mắt kính phút chốc ngưng kết thành một cơn oán hận. Chợt đứng lên, cầm lấy cốc nước trên bàn, hắt mạnh vào cô, "Cô không có tư cách giáo huấn tôi" Cánh môi khẽ mím run rẩy, đột nhiên căm giận, "Cô muốn gì, chẳng qua là vợ trên danh nghĩa của Diệu mà thôi. Chúng ta đều ngang hàng như nhau cả. Nói tôi không biết tự lượng sức mình, còn cô chính là vô sỉ hạ lưu..."

Những giọt nước trong trẻo nhưng lạnh lùng hắt trên mặt cô, nhanh chóng rơi ào xuống... Nhỏ trên đùi cô, nháy mắt thấm vào quần, qua lớp băng gạc mỏng "Ư..." Kiều Tâm Du hít khí lạnh, nhíu mày cố nhịn đau đớn.

Hành động của Trầm Trạm Vân như một người đàn bà chanh chua, khiến người trong tiệm cà phê đều chuyển ánh mắt về phía bọn họ, cô ta dường như cảm thấy hành động của mình có phần hơi quá, nâng kính mắt, lại ngồi xuống.

"Tôi cảnh cáo cô, cô thức thời thì rời xa Diệu một chút, anh ấy sớm muộn gì cũng là của tôi! Bằng không... Lần này chỉ là bắt đầu mà thôi, cô đấu không lại tôi đâu."

Kiều Tâm Du cầm khăn lên chậm rãi lau nước trên mặt, có giọt thấm ướt vào tóc, động tác ưu nhã, không có cảm giác cô bị người hắt nước mà xấu hổ, chỉ giống như mình bị mưa làm ướt.

"Cô đã tự tin như vậy, tôi cũng không phải đối thủ của cô, mong rằng đối với cô tôi cũng không gây nên uy hiếp gì, như vậy cô cần gì phải làm chuyện thừa "cảnh cáo" tôi? " Kiều Tâm Du kẻ tám lạng người nửa cân, đánh vào yếu ớt trong lòng cô ta: "Thật bi ai, vì một người đàn ông biến mình thành như vậy, tôi thật đồng cảm cho cô."

"Cô..." Sắc mặt Trầm Trạm Vân đỏ bừng, trong con ngươi hiện lên ánh nhìn hung tàn, hận không thể đem Kiều Tâm Du xé nát.

Kiều Tâm Du thoáng nhìn phía trước một người đàn ông âm lệ dần đi vào, trong lòng sinh kế, lập tức lấy tờ chi phiếu trong túi ra: "Vạn Khải Phong rất hài lòng với đơn đấu thầu của tập đoàn Nhâm thị cô đưa cho anh ta, chi phiếu này là phần thưởng của cô."

Trầm Trạm Vân thấy tờ chi phiếu, lập tức hai mắt tỏa sáng, một tay nhận lấy, thuận miệng lại hỏi: "Anh ta không phải đã cho tôi một trăm ngàn sao!"

Lấy được phản ứng hài lòng, Kiều Tâm Du ngẩng đầu, đôi mắt sáng như sao nhìn hắn, mang theo vài phần đắc ý, "Đây chính là công đạo tôi muốn cho anh."

Trầm Trạm Vân sửng sốt, quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt Nhâm Mục Diệu lạnh lẽo u ám tức thì cô ta thoáng chốc sợ tới mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra, nức nở nói: "Diệu, anh đừng tin, chuyện này đều là cô ta thiết kế muốn hãm hại em." Cô ta lập tức ném tờ chi phiếu trên tay, giống như ném đi quả bom hẹn giờ.

Cô đi theo bên cạnh Nhâm Mục Diệu đã lâu, dĩ nhiên biết tác phong hắn luôn lạnh băng tàn khốc, thủ đoạn chơi đùa với kẻ thù, từ trước đến nay là đuổi tận giết tuyệt, sẽ không lưu lại cho bọn họ một đường lui. Lần trước, bộ quản lí tài vụ trong công ty lấy trộm công quỹ, kết quả của hắn ta chính là nhảy lầu tự sát. Trầm Trạm Vân cũng không muốn trở thành người kế tiếp.

"Cô nói đủ chưa!" Ánh mắt lạnh khiếp người của Nhâm Mục Diệu bắn về phía Kiều Tâm Du, "Chơi trò chơi này rất vui sao?"

Hắn thấy Kiều Tâm Du bị Trầm Trạm Vân hắt nước, tâm như bị đâm, không tự chủ được đứng lên, chạy về phía tiệm cà phê.

Kỳ thật hắn nghe rõ lời nói của Trầm Trạm Vân, nhưng trong đầu hắn nảy ra kế hoạch nhất cử lưỡng tiện. Lúc trước quyền đạo diễn trong tay người khác, lần này đổi phiên rồi, hắn nhất định sẽ đạo diễn một trò vô cùng phấn khích.

Nhâm Mục Diệu vặn hỏi khiến Kiều Tâm Du cả kinh, nhíu mi, lúng ta lúng túng hỏi: "Anh vẫn tin tưởng cô ta, đúng không?" Đáp án của vấn đề này đã rõ ràng, lại thêm một câu. "Cho dù nghe được đáp án cô ta nói ra, anh cũng không tin tôi, đúng không? Anh cho tới bây giờ cũng không tin tưởng ......"

Dường như bức bách chính mình chấp nhận sự thật tàn khốc này, Kiều Tâm Du càng không ngừng thì thào tự nói.

Đôi mắt buồn như kim châm vào Nhâm Mục Diệu, nhưng hắn vẫn thờ ơ đứng tại chỗ như trước, ánh mắt lãnh tuyệt đâm về phía cô, "Tôi chỉ biết không ai có thể so với cô càng hận tôi, càng muốn hại tôi hơn."

Hắn rất tàn nhẫn đối xử với cô như thế, hung ác tàn khốc vũ nhục cô như thế...... Trong lòng cô hẳn là hận hắn thấu xương...

"Diệu...... Anh có thể tin tưởng em là tốt rồi, chuyện này tất cả đều là do cô ta muốn giáng họa cho em......" Nước mắt chảy xuống, Trầm Trạm Vân hơi giơ khóe miệng.

Nhâm Mục Diệu ôm lấy eo nhỏ nhắn của Trầm Trạm Vân, đôi mắt tà mị "Em yêu, tôi làm sao có thể không tin tưởng em? Em chịu uất ức rồi......"

"Em biết, em biết anh không vứt bỏ em được mà......" Trầm Trạm Vân nhào vào lòng Nhâm Mục Diệu khóc rống lên.

"Cô tạm thời làm trò cười trước công chúng cho tôi đi!" Nhâm Mục Diệu lạnh lùng bỏ lại những lời này, ôm lấy Trầm Trạm Vân ra khỏi tiệm cà phê.

Trầm Trạm Vân không quên vụng trộm nhìn lại Kiều Tâm Du, hiện lên nụ cười đắc ý .

Kiều Tâm Du đờ đẫn nhìn bóng lưng của hai người gắt gao gắn bó, đôi mắt thê lương nổi lên một tầng hơi nước, làm mờ tầm mắt của cô.

Thật ngốc, cô thật ngốc. Thì ra tất cả những gì cô vừa làm, trong mắt hắn chỉ giống như một thằng hề đang diễn trò.

Hắn đã sớm đậy nắp quan tài, phán cô tội tử hình rồi......

----

"Tâm Du, sao em lại để vết thương dính nước?" Phương Đình vừa xử lý vết thương vừa nhắc đi nhắc lại, "Thiệt là, như một đứa con nít không cẩn thận......"

Không có bất kỳ phản ứng, tầm mắt Phương Đình từ vết thương, chuyển đến gương mặt thanh nhã, chỉ là, ánh mắt linh động như sóng gợn của cô hôm nay ảm đạm u ám, như mây đen che đi ánh sáng trên trời.

Hắn đề cao vài dexiben, "Tâm Du? Tâm Du!"

Kiều Tâm Du giống như đột nhiên thức tỉnh, "Anh Phương Đình, có chuyện gì không?"

"Làm sao vậy? Em không tập trung." Đôi mắt ân cần của Phương Đình tràn ra vài tia sóng, "Hắn.. có phải đối xử không tốt với em không?"

Kiều Tâm Du cúi đầu, tầm mắt chuyển sang nơi khác, "Không có, không phải, là anh suy nghĩ nhiều thôi."

Phương Đình thấy thái độ cô che che giấu giấu, biết ngay cô đang nói dối.

Quai hàm cô gầy yếu, dung nhan tiều tụy, làm đau nhói tim của hắn, hắn vốn nghĩ rằng mình buông tay có thể cho cô đến được với hạnh phúc, hiện giờ xem ra, hắn đã sai hoàn toàn.

Continue Reading

You'll Also Like

13.6K 676 10
Truyện chủ yếu viết về ThiNơ nhà Winwan Mình Ship cặp như này nha: ThiNơ UpGi MonKi KenLey NaQuân Nếu bạn nào không thích các cặp đôi này thì cho mìn...
20.1K 770 187
Nguồn: lofter Đổi mới tg:12-3h sáng :3
99.8K 10K 30
Lạp Lệ Sa là con một trong ngôi nhà giàu nhất vùng, tâm địa độc ác, coi trời bằng vung. Nàng là Thái Anh, cô gái tay lắm chân bùn với tâm hồn thuần k...
7.2K 354 13
Tác giả : Mạnh Anh Mô tả : truyện tình cảm, viễn tưởng, H Câu truyện dựa trên viễn tưởng! Được phát hành [02-07-22] Lần gặp đầu tiên của bà duyên ấn...