Hôm nay ông chủ lại ghen

By nakisamanaruhi

45.1K 2.5K 71

Tác giả: Nhất Bả Sát Trư Đao Editor: Bưởi Số chương: 90 + PN Trạng thái: HOÀN Thể loại: hiện đại, tình chủ độ... More

Chương 01: "Tôi muốn đi vệ sinh á?" Hoắc Sơ hơi sững sờ.
Chương 02: "Ý tôi là tay cậu ta rất đẹp."
Chương 03: Cậu biết mình sợ hãi.
Chương 04: Chỉ để lại Mẫn Đăng mặt đỏ tới tai.
Chương 05: Khôn ngoan cướp lời: "Tôi sẽ không báo cảnh sát!"
Chương 06: Tổ hợp bần cùng bị tiền làm mờ mắt.
Chương 07: "Ngầu thật, để ông chủ ở lại đây rửa bát."
Chương 08: "Lưu manh..." Mẫn Đăng run rẩy đánh trả.
Chương 09: "Buông... buông tôi ra..." Mẫn Đăng siết chặt nắm đấm
Chương 10: Hoắc Sơ ôm người, chuẩn bị gọi 120.
Chương 11 + 12
Chương 13 +14
Chương 15: Phóng Túng Một Chút Cũng Là Tình Thú
Chương 16
Chương 17: Cậu có bạn gái không?
Chương 18: Toàn thân Mẫn Đăng khô khốc, giơ tay cởi áo khoác ra
Chương 19: ". . . Tôi còn biết nhào lộn ngang."
Chương 20
Chương 21: Anh cảm thấy mình quả thực chịu khổ, nằm gai nếm mật
Chương 22: ". . . Đừng đụng vào tôi." Mẫn Đăng cắn răng khốn khổ nói
Chương 23: Mẹ kiếp sau này ai thích uống thuốc thì người đó uống
Chương 24: Thật ra cậu vừa ý kiểu tóc của Chương Khâu rất lâu rồi
Chương 25: Mẫn Đăng cảm thấy mình rất giống đàn ông xấu giấu vợ đi ra ngoài
Chương 27: "Muốn nhìn à?" Hoắc Sơ làm bộ lại muốn mở khuy áo sơ mi
Chương 28: Nếu không thì tặng một xấp đồ Lót cho xong
Chương 29: Tối hôm nay tôi chính là con chó
Chương 30
Chương 31: Chúng ta lén lút đi, không nói cho bác sĩ
Chương 32: Bọn họ cảm thấy hai chúng ta thích hợp ngủ chung trên một giường
Chương 33: Cậu đừng cắn tôi." Hoắc Sơ đột nhiên khóc, "Đừng. . ."
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37: "Tôi có thể... thơm cậu không?"
Chương 38: Nhìn lén hắn tắm rửa
Chương 39: "... Tôi cởi giúp cậu nhé." Hoắc Sơ bất đắc dĩ đứng dậy
Chương 40: Mèo rừng nhỏ cay đến nỗi anh quỳ xuống
Chương 41
Chương 42: Bắt đầu từ ngày mai, cậu cũng chỉ có thể thích chủ bếp Hoắc Sơ
Chương 43: Mẫn Đăng chỉ đang cầu cứu
Chương 44: Tôi là cậu nhóc đầu húi cua đáng yêu... ư?
Chương 45: Chúng ta đều là nam, tôi có thể hiểu được anh có những nhu cầu kia
Chương 46: "Tôi cũng không cần..." Hoắc Sơ chần chừ nói
Chương 47: "... Một cây gậy." Hoắc Sơ chần chừ mở miệng
Chương 48
Chương 49: Tôi vừa rời khỏi một ngày, ai nhân lúc tôi không ở đây bắt nạt cậu
Chương 50: Một nụ hôn
Chương 51: Đúng là... cái... đồ đần...
Chương 52: Tỏ tình lần thứ hai
Chương 53: Cởi cái gì, cởi quần?
Chương 54: Mẫn Đăng bắt lại cái tay càng ngày ngày duỗi vào trong của anh
Chương 55: Mày phải chịu trách nhiệm với hắn
Chương 56: "Bởi vì cô đơn." Hoắc Sơ trả lời
Chương 57: Mẫn Đăng, ra khỏi con hẻm
Chương 58: Chia một ít dũng cảm của tôi cho cậu
Chương 59: Kết hôn
Chương 60: Chỉ cần anh là bác sĩ, em sẽ điều trị, anh kê đơn thuốc, em sẽ uống
Chương 61: Ánh sáng là phương hướng, cũng là Hoắc Sơ
Chương 62
Chương 63: Mua cái bánh ngọt đi
Chương 64: Mày... sẽ không phải mang thai chứ...
Chương 65: Thầy... Hoắc?
Chương 66: Cuối cùng em cũng biết bánh ngọt anh làm đến cùng ngọt cỡ nào rồi
Chương 67: Ý là muốn cậu gọi là bố
Chương 68: Là điều gì khiến Hoắc Sơ lấy mạng chạy về phía trước như thế
Chương 69: Hoắc Sơ trâu bò
Chương 70: Cậu nói đúng không, em dâu
Chương 71: Em xem đầu anh đã xanh chưa?
Chương 72: Nhưng em sẽ tốt nhanh thôi...
Chương 73: Bảo bối không chỉ cay
Chương 74: Nhưng Mẫn Đăng lại nghiêm túc ngẩng đầu sống tiếp
Chương 75: Đi lên, tự cử động
Chương 76: Ở chỗ Hoắc Sơ, Mẫn Đăng mãi mãi là thứ nhất
Chương 77: Canh viên siêu cấp đại bổ
Chương 78: Đây là em tự kề sát
Chương 79: Gọi chồng
Chương 80: Đây là ba tôi
Chương 81: Bọn em đang vận động
Chương 82: Niềm tự hào đột nhiên xuất hiện vào lúc này tất cả vì Mẫn Đăng
Chương 83: Đưa con đến nhà trẻ
Chương 84: Kêu đừng mà, kêu a a a a
Chương 85: Hòn đá sau lưng cậu vang ầm đổ xuống
Chương 86: Chương Khâu giống cây cột luôn chống sau lưng cậu hơn
Chương 87: "Đây là bạn trai tớ." Mẫn Đăng nói
Chương 88: Mẫn Đăng căn bản không dậy nổi
Chương 89: Nhưng anh không phải ông chủ tốt, anh chỉ nhớ của em
Chương 90: Anh là nhà của em (Hoàn)

Chương 26: Mẫn Đăng, tối nay cậu tiêu đời rồi

460 26 0
By nakisamanaruhi

Chương Khâu ôm tới một yêu tinh cằm nhọn, cười ha ha, "Giới thiệu một chút, đây là anh em của anh, gọi anh Đăng là được."

"Chào anh Đăng, người ta tên Phỉ Phỉ." Yêu tinh cằm nhọn hơn thẹn thùng đánh nhẹ một cái lên ngực Mẫn Đăng.

"..." Mẫn Đăng im lặng thật lâu, "Chào Phỉ Phỉ."

Cằm nhọn nghe cậu nói xong, ha ha ha ha cười cả buổi. Cười xong đẩy Chương Khâu ra rồi chạy.

"Ha ha, sao lại chạy chứ?" Chương Khâu không biết làm sao, "Bé cưng trông mày cũng không đáng sợ mà..."

"Có thể là không thích loại như em đi." Mẫn Đăng ngồi trên ghế quầy bar xoay tới xoay lui, "Anh còn muốn chơi bao lâu nữa, em buồn ngủ."

"Đừng buồn ngủ! Hôm nay là một đêm thuộc về chiến đấu! Súng của mày đâu chiến sĩ!" Chương Khâu mở dây lưng, quất nhẹ cậu một roi, "Cầm chắc súng của mày!"

Mẫn Đăng cúi đầu cũng cởi thắt lưng.

"Nè đợi lát nữa, gái tới rồi..." Chương Khâu vội vàng hô ngừng, ném dây lưng cầm trên tay vào đùi Mẫn Đăng.

Vừa ưỡn ngực vừa thẳng eo, hai đầu ngón tay kẹp ly rượu. Cả người làm hình dáng cao thâm mê ly, đợi bảy tám cô gái kia xông vào ngực y.

Cô gái cũng lao đến, đảo mắt đã bao phủ lấy Mẫn Đăng.

Có mấy người cùng chung tay khiêng Chương Khâu đi, chê y vướng bận.

"Chào anh Đăng, người ta tên Ni Ni..."

Mẫn Đăng quay đầu nhìn lại, được rồi, một cối xay đã tới.

"Lần đầu tiên anh Đăng tới đây sao?" Đây là mắt to như bóng đèn.

"Anh Đăng thật không tầm thường nha." Cầy thảo nguyên nói chuyện.

"Chào các cô." Mặc dù Mẫn Đăng căng thẳng, nhưng vẫn lịch sự chào hỏi.

Các cô gái nhìn nhau, đều không kìm nén ha ha ha ha cười lên.

Mẫn Đăng: "..."

Mẫn Đăng tức giận rồi, cái ghế xoay một vòng quay về phía quầy bar.

Các cô gái đều bị cậu đặt ở phía sau.

Chương Khâu hợp đúng lúc khốn khổ chen vào, tay giơ cao một chiếc giày cao gót, "Đây là giày của ai!"

"Giơ tay!" Một cô gái tóc ngắn giơ bàn chân để trần của mình lên.

"Lúc nãy là cô đạp tôi!" Chương Khâu trừng cô ta.

"Anh trai anh hung dữ quá ~ "

"... Bỏ đi." Chương Khâu thấy dáng dấp cô ta xinh đẹp, sờ đầu không nói gì nữa. Hơi buồn bực đeo giày vào giúp cô ta.

"Chúng ta đến chơi trò chơi đi, quy tắc trò chơi là tôi hôn anh một cái, anh phải hôn tôi hai cái! Tôi hôn anh ba cái, anh phải hôn tôi bốn cái."

"Hoàn mỹ!" Chương Khâu đồng ý, "Tôi thích trò chơi moah moah đa này!"

"Cái gì... đa?" Mẫn Đăng hơi đực mặt ra.

Bàn bar* cách đó không xa.

*bàn bar gốc là tán đài (散台): thường được phân bố ở góc tương đối vắng vẻ của đại sảnh hoặc xung quanh sàn nhảy, loại bàn này thường thích hợp có từ 2 – 5 khách dùng.

Hoắc Sơ nhìn cuộc tụ tập vì Dương Chấn Vũ đổi bồn cầu mới có phần cạn lời.

"Vì nắp bồn cầu mới cạn ly!"

"Kính bồn cầu!"

"Tưởng nhớ!"

Hoắc Sơ thở dài, nâng chén uống một ngụm. Kính bồn cầu.

"Đám con gái kia ở học viện nghệ thuật, từng người thanh cao văn nghệ ghê hồn, hôm nay tôi tốn bao nhiêu công sức hẹn đến đây, sao lại vây quanh hai tên bụi đời kia chứ?" Có người nhắc một câu.

Mọi người đều quay đầu nhìn sang.

Người đàn ông đứng bên ngoài rất cao, cao hơn cả đám con gái 1m7 còn đi giày cao gót. Mặt mày đoan chính, nhưng khí chất hơn lăn lộn, có vẻ dữ. Chẳng qua con gái đều thích thế này.

Cái này được con gái nhớ nhung là bình thường.


Nhưng người được đám con gái học viện nghệ thuật vây vào giữa, khiến bọn họ không phục.

Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy cái đầu, nhưng thân hình mơ hồ nhìn giống như con mèo hen.

Ánh đèn thoảng qua, một người phụ nữ khom lưng nhặt đồ.

Con mèo hen đang ngửa đầu cười, cười ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.

"Mẹ kiếp đáng yêu thật..." Có người ngậm rượu mắng.

"Được rồi, đám phụ nữ điên kia đoán chừng là trêu ghẹo em trai thôi. Mấy ông uống ít một chút, vất vả lắm mới hẹn thành công một lần, đợi lát nữa đám bà cô kia tới đây sẽ chuốc chết chúng ta."

"Mẹ kiếp lớp sâu rượu ngành nghệ thuật chứ, lần trước suýt nữa bị chuốc chết, trông xinh đẹp thì lần sau cũng không hẹn mấy cổ."

Hoắc Sơ nằm trong chốc lát, cảm thấy vô vị.

Cũng không phải nhà anh thay bồn cầu mới, không có phấn khích gì.

Nếu không phải nể mặt Dương Chấn Vũ, đã đi từ lâu rồi.

Lúc mấy người bạn thay nhau kính đến bàn chải bồn cầu, Hoắc Sơ đứng dậy đi vệ sinh.

Tiếp theo bất kính cứt đái cái rắm anh cùng họ với Dương Chấn Vũ.

Đi từ bàn bar bên này, đúng lúc đi qua quầy bar.

Thoáng cái lại thấy được một tiểu hòa thượng, ánh mắt hướng xuống, thấy trên tay tiểu hòa thượng đeo găng tay con thỏ.

Hoắc Sơ: "..."

Vào quán bar vẫn không quên mang theo găng tay anh tặng, Hoắc Sơ vừa tức giận vừa vui mừng.

Mấy cô gái vây quanh tiểu hòa thượng, có cô gái trong đó cười hì hì còn giơ tay sờ đầu tiểu hòa thượng.

Hoắc Sơ híp mắt, một đường đi qua, tiến hóa thành động cơ. Đẩy ra tối thiểu bốn, năm cô gái muốn ngã sấp trên người cậu.

"Anh Đăng ơi, chị có thể sờ đầu em..."

Mẫn Đăng không hiểu vừa gọi anh vừa xưng chị là có ý gì.

Mặc dù cậu vừa né tránh theo bản năng, nhưng con gái người ta cũng mở miệng nói rồi, cậu cũng không tiện từ chối. Không được tự nhiên sờ mũi một cái, "Cô sờ —— "

Cô gái vừa xấu hổ duỗi tay qua, trong tay lại bị nhét một bọc giấy.

Trong nháy mắt Mẫn Đăng cũng xoay một vòng theo cái ghế, một cái tay khoác trên bả vai cậu.

Cô gái nắm giấy trong tay, nổi giận đùng đùng giương mắt nhìn lên, nhìn thấy được một người đàn ông đen mặt... mặt đã đen không nhìn thấy.

Người đàn ông khiêu khích nhướng mày với cô ta.

Cô gái hừ lạnh một tiếng, cũng muốn nhướng mày, miệng mũi nhăn lại với nhau, lông mày cũng không thể nhướng lên. Đành phải nhận thua.


Mẫn Đăng không biết xảy ra chuyện gì, vừa muốn quay lại, lại đúng lúc trông thấy Chương Khâu với cô gái tóc ngắn kia đang hôn mặt nhau.

"Năm lần!" Chương Khâu nói

"Mẹ kiếp!" Cô gái tóc ngắn quệt mồm chụt chụt chụt sáu lần liền.

"Tôi cũng không tin! Tôi còn không hôn vượt qua cô!" Chương Khâu đặt người lên tường.

Mẫn Đăng duỗi cổ, vừa định nhìn xem, trước mắt đen kịt một mảng.

Có người đứng trước mặt cậu.

"Tôi cảm thấy..." Hoắc Sơ khom lưng cúi đầu nhìn cậu, "Cậu rất quen mặt nha?"

Mẫn Đăng khiếp sợ, há to miệng không nói nên lời.

"Có phải hai chúng ta từng gặp nhau ở đâu không?" Hoắc Sơ hỏi.

"... Sao anh lại ở đây." Sức lực Mẫn Đăng không đủ.

"Cậu hỏi lời này, tôi cảm thấy hình như hai chúng ta quen biết." Hoắc Sơ nghi hoặc.

"Hoắc Sơ." Lần đầu Mẫn Đăng trông thấy Hoắc Sơ trầm mặt lại.

"Tôi bỗng nhớ ra hình như cậu nói với tôi cậu đã đi ngủ rồi?" Hoắc Sơ híp mắt lại.

"Không phải anh cũng nói —— "

Mẫn Đăng nói được một nửa thì ngậm miệng, mặc dù có đôi khi cậu phản ứng không tốt, nhưng trực giác luôn luôn rất chuẩn.

Bây giờ Hoắc Sơ thật sự giống kẻ giết người.

"Ha ha ha ha." Mẫn Đăng lúng túng ha ha một hồi.

Cậu không biết cảm giác chột dạ của mình đến từ đâu, nhưng chính là... chột dạ.

"Anh Đăng ơi... tôi có thể sờ đầu cậu không..." Hoắc Sơ đột nhiên bắt chước cô gái nói chuyện lúc đầu kia.

"Anh õng ẹo quá đi..." Cả người Mẫn Đăng nổi da gà.

Hoắc Sơ hít hai hơi thật sâu, vẫn không nhịn được, "Mẫn Đăng, tối nay cậu tiêu đời rồi."

Continue Reading

You'll Also Like

324K 28.1K 53
Diệp Kính Tửu là một sinh viên rất đỗi bình thường. Tuy rằng tự nhận mình là một thẳng nam, nhưng lại đang xem một quyển đam mỹ NP tu tiên cẩu huyết...
946K 25K 39
- Tên hán Việt: Tiên sinh đích kiều nhuyễn điềm tâm abo - Tác giả: Kim Dạ Mạn Trường - Nguồn Cv: ehehe & o0okanakao0o (Koanchay) - Tình trạng bản gốc...
433K 43.4K 98
Tác giả: Thượng Thương Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE, Tình cảm , Ngọt sủng , Xuyên thư , Hào môn thế gia , Chủ thụ , 1v1 Độ dài: 143 c...
72.6K 2.6K 35
Tác giả: Nhã Kỷ Thể loại: Đam mỹ tiểu thuyết, hoàng cung tranh đấu, nhất thụ nhất công, ngược luyến tàn tâm, gian xảo - lưu manh - vô sỉ công, băng l...