Hôm nay ông chủ lại ghen

By nakisamanaruhi

45.1K 2.5K 71

Tác giả: Nhất Bả Sát Trư Đao Editor: Bưởi Số chương: 90 + PN Trạng thái: HOÀN Thể loại: hiện đại, tình chủ độ... More

Chương 01: "Tôi muốn đi vệ sinh á?" Hoắc Sơ hơi sững sờ.
Chương 02: "Ý tôi là tay cậu ta rất đẹp."
Chương 03: Cậu biết mình sợ hãi.
Chương 04: Chỉ để lại Mẫn Đăng mặt đỏ tới tai.
Chương 05: Khôn ngoan cướp lời: "Tôi sẽ không báo cảnh sát!"
Chương 06: Tổ hợp bần cùng bị tiền làm mờ mắt.
Chương 07: "Ngầu thật, để ông chủ ở lại đây rửa bát."
Chương 09: "Buông... buông tôi ra..." Mẫn Đăng siết chặt nắm đấm
Chương 10: Hoắc Sơ ôm người, chuẩn bị gọi 120.
Chương 11 + 12
Chương 13 +14
Chương 15: Phóng Túng Một Chút Cũng Là Tình Thú
Chương 16
Chương 17: Cậu có bạn gái không?
Chương 18: Toàn thân Mẫn Đăng khô khốc, giơ tay cởi áo khoác ra
Chương 19: ". . . Tôi còn biết nhào lộn ngang."
Chương 20
Chương 21: Anh cảm thấy mình quả thực chịu khổ, nằm gai nếm mật
Chương 22: ". . . Đừng đụng vào tôi." Mẫn Đăng cắn răng khốn khổ nói
Chương 23: Mẹ kiếp sau này ai thích uống thuốc thì người đó uống
Chương 24: Thật ra cậu vừa ý kiểu tóc của Chương Khâu rất lâu rồi
Chương 25: Mẫn Đăng cảm thấy mình rất giống đàn ông xấu giấu vợ đi ra ngoài
Chương 26: Mẫn Đăng, tối nay cậu tiêu đời rồi
Chương 27: "Muốn nhìn à?" Hoắc Sơ làm bộ lại muốn mở khuy áo sơ mi
Chương 28: Nếu không thì tặng một xấp đồ Lót cho xong
Chương 29: Tối hôm nay tôi chính là con chó
Chương 30
Chương 31: Chúng ta lén lút đi, không nói cho bác sĩ
Chương 32: Bọn họ cảm thấy hai chúng ta thích hợp ngủ chung trên một giường
Chương 33: Cậu đừng cắn tôi." Hoắc Sơ đột nhiên khóc, "Đừng. . ."
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37: "Tôi có thể... thơm cậu không?"
Chương 38: Nhìn lén hắn tắm rửa
Chương 39: "... Tôi cởi giúp cậu nhé." Hoắc Sơ bất đắc dĩ đứng dậy
Chương 40: Mèo rừng nhỏ cay đến nỗi anh quỳ xuống
Chương 41
Chương 42: Bắt đầu từ ngày mai, cậu cũng chỉ có thể thích chủ bếp Hoắc Sơ
Chương 43: Mẫn Đăng chỉ đang cầu cứu
Chương 44: Tôi là cậu nhóc đầu húi cua đáng yêu... ư?
Chương 45: Chúng ta đều là nam, tôi có thể hiểu được anh có những nhu cầu kia
Chương 46: "Tôi cũng không cần..." Hoắc Sơ chần chừ nói
Chương 47: "... Một cây gậy." Hoắc Sơ chần chừ mở miệng
Chương 48
Chương 49: Tôi vừa rời khỏi một ngày, ai nhân lúc tôi không ở đây bắt nạt cậu
Chương 50: Một nụ hôn
Chương 51: Đúng là... cái... đồ đần...
Chương 52: Tỏ tình lần thứ hai
Chương 53: Cởi cái gì, cởi quần?
Chương 54: Mẫn Đăng bắt lại cái tay càng ngày ngày duỗi vào trong của anh
Chương 55: Mày phải chịu trách nhiệm với hắn
Chương 56: "Bởi vì cô đơn." Hoắc Sơ trả lời
Chương 57: Mẫn Đăng, ra khỏi con hẻm
Chương 58: Chia một ít dũng cảm của tôi cho cậu
Chương 59: Kết hôn
Chương 60: Chỉ cần anh là bác sĩ, em sẽ điều trị, anh kê đơn thuốc, em sẽ uống
Chương 61: Ánh sáng là phương hướng, cũng là Hoắc Sơ
Chương 62
Chương 63: Mua cái bánh ngọt đi
Chương 64: Mày... sẽ không phải mang thai chứ...
Chương 65: Thầy... Hoắc?
Chương 66: Cuối cùng em cũng biết bánh ngọt anh làm đến cùng ngọt cỡ nào rồi
Chương 67: Ý là muốn cậu gọi là bố
Chương 68: Là điều gì khiến Hoắc Sơ lấy mạng chạy về phía trước như thế
Chương 69: Hoắc Sơ trâu bò
Chương 70: Cậu nói đúng không, em dâu
Chương 71: Em xem đầu anh đã xanh chưa?
Chương 72: Nhưng em sẽ tốt nhanh thôi...
Chương 73: Bảo bối không chỉ cay
Chương 74: Nhưng Mẫn Đăng lại nghiêm túc ngẩng đầu sống tiếp
Chương 75: Đi lên, tự cử động
Chương 76: Ở chỗ Hoắc Sơ, Mẫn Đăng mãi mãi là thứ nhất
Chương 77: Canh viên siêu cấp đại bổ
Chương 78: Đây là em tự kề sát
Chương 79: Gọi chồng
Chương 80: Đây là ba tôi
Chương 81: Bọn em đang vận động
Chương 82: Niềm tự hào đột nhiên xuất hiện vào lúc này tất cả vì Mẫn Đăng
Chương 83: Đưa con đến nhà trẻ
Chương 84: Kêu đừng mà, kêu a a a a
Chương 85: Hòn đá sau lưng cậu vang ầm đổ xuống
Chương 86: Chương Khâu giống cây cột luôn chống sau lưng cậu hơn
Chương 87: "Đây là bạn trai tớ." Mẫn Đăng nói
Chương 88: Mẫn Đăng căn bản không dậy nổi
Chương 89: Nhưng anh không phải ông chủ tốt, anh chỉ nhớ của em
Chương 90: Anh là nhà của em (Hoàn)

Chương 08: "Lưu manh..." Mẫn Đăng run rẩy đánh trả.

874 67 3
By nakisamanaruhi

Lúc Mẫn Đăng tắt video phát trực tiếp mới phát hiện bình luận nhanh chóng nhảy lên và số người xem không thể tin được.

Sợ đến nỗi tay cậu run lên, điện thoại rơi xuống thớt. Vội vàng vươn tay tắt phát trực tiếp đi.

Trong thoáng chốc còn lướt qua mấy bình luận nhanh chóng vọt lên.

—— cằm! Tôi nhìn thấy cằm!

—— ngày mai anh bé hầm macmot tôi cũng xem a a a a.

—— ngón tay thật sự rất đẹp á! ! Chú ý!

Mẫn Đăng vừa quýnh lên, thở không dừng lại được, dựa vào tường, sau khi uống mấy cốc nước mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Buổi tối trước khi ngủ, Mẫn Đăng ngẫm nghĩ vết thương trên đầu Chu Nhất Cương tốn bao nhiêu tiền.

Tiền lương ở nhà hàng không cao, vừa đủ cho cậu thuê phòng và sinh hoạt, không dư ra nhiều tiền cho Chu Nhất Cương.

Tiền tiết kiệm rõ ràng cũng không thực tế, đợi cậu tiết kiệm đủ tiền rồi, nói không chừng tóc Chu Nhất Cương đã dài gấp ba lần.

Cậu phải tìm một nguồn thu nhập khác.

Mười giờ nhà hàng mới làm việc, Mẫn Đăng suy nghĩ sáng sớm hôm sau đi tìm thử trước xem sao.

Sáu giờ sáng, Hoắc Sơ híp mắt ngủ thiếp đi trong xe, chuẩn bị về nhà.

Phía trước đèn đỏ, lái xe dừng xe lại.

Hoắc Sơ nâng mắt nhìn đằng trước, bóng người quen thuộc tiến vào tầm mắt.

Dòng xe cộ trở lại bình thường, tài xế vừa lái xe đi.

"Dừng lại." Hoắc Sơ nhíu mày dụi dụi mắt, hạ cửa sổ xe xuống.

Đúng là nam sinh để anh rửa bát.

"Ông chủ Hoắc có chuyện gì không?" Dương Chấn Vũ ngồi ghế trước ngáp một cái, quay đầu lại.

"Đợi một lát." Hoắc Sơ đẩy cửa xuống xe.

Vừa bước được một bước, lại dừng lại, soi cửa sổ xe kéo cà vạt ra thắt cẩn thận. Lúc này mới đi tới ven đường.

Người ngồi trên ghế dài ở ven đường, cầm cơm nắm đang cúi đầu ăn.

Hoắc Sơ đi hai, ba bước đã đến trước ghế dài, "Sớm thế, sao cậu lại ở đây?"

Đột nhiên có người đến trước mặt Mẫn Đăng, làm cậu sợ đến nỗi rụt ra sau.

Đợi sau khi thấy rõ người trước mặt mới hơi thả lỏng bàn tay nắm thành đấm, nhớ lại lời Hoắc Sơ vừa hỏi, nhỏ tiếng trả lời: "Tìm... tìm việc làm."

"Cậu bị đuổi rồi?" Hôm qua Hoắc Sơ thức đêm xử lý công việc của công ty, đầu óc hơi hồ đồ, "Không đúng, không phải tôi là ông chủ sao?"

Mẫn Đăng cũng bị anh làm cho hồ đồ theo, "Hình như vậy..."

"Cái gì gọi là hình như?" Hoắc Sơ kịp phản ứng cười lên, ngồi xuống một bên ghế dài, "Tôi nhớ tiền lương nhà hàng cũng được mà?"

"Ừm." Mẫn Đăng lặng lẽ nhích sang đầu kia của ghế dài.

Cậu cúi đầu nhíu mày, không làm rõ được ý của Hoắc Sơ.

Tại sao lại đột nhiên ngồi xuống chứ, hai người họ rất quen sao....

"Thiếu tiền?" Hoắc Sơ nghĩ ngợi, "Nhân viên nhà hàng có thể tạm ứng lương."

Mẫn Đăng không nói gì, cậu cũng đã nghĩ đến việc tạm ứng lương.

Nhưng nhiều nhất chỉ có thể tạm ứng một tháng, cậu không phải đầu bếp, cũng không phải nhân viên phục vụ, tiền lương của nhân viên dọn dẹp cũng không cao.

Cho dù cậu tạm ứng ba tháng, gom lại cũng không đủ tiền cho nhát gậy trên đầu Chu Nhất Cương, vả lại cậu còn phải trả tiền thuê nhà.

Hoắc Sơ nhìn người bỗng nhiên không nói lời nào, nhớ ra mình vẫn chưa biết tên cậu. Lại ngồi dịch sang một chút, "Cậu tên gì?"

Mẫn Đăng cảm thấy Hoắc Sơ kỳ lạ, nhưng lại không thể không trả lời, "Mẫn Đăng."

"Đăng trong ánh sáng?" Hoắc Sơ hỏi.

Mẫn Đăng gật đầu.

Một cơn gió lạnh thổi qua, thổi lên tóc mái dài quá của cậu. Cậu nheo mắt đợi cơn gió đi qua.

Hoắc Sơ đột nhiên nhớ tới đôi mắt anh nhìn thấy đêm hôm đó.

Đầu óc bị rượu và thuốc lá làm choáng váng một đêm, bắt đầu không bị không chế.

Chậm rãi xích qua, nhìn người bị ép cuộn thành một cục.

Đột nhiên anh cảm thấy hào hứng.

Hoắc Sơ hơi híp mắt lại, nhẹ nhàng chậm chạp vén tóc mái của Mẫn Đăng lên.

Đôi mắt kia đang trợn tròn xoe, hốc mắt đỏ lên.

"Đẹp thật." Hoắc Sơ nói.

"Lưu manh. . ." Mẫn Đăng run rẩy đánh trả.

Hoắc Sơ: ". . ."

"Mắng tôi?" Hoắc Sơ nhíu mày, "Còn cần công việc ở nhà hàng nữa không."

Mẫn Đăng cắn răng, sắc mặt trắng bệch, toàn thân không đè nén bắt đầu run rẩy.

Hoắc Sơ thế mới biết trò đùa của mình đi quá rồi.

"Sao gan nhỏ thế chứ, tôi chỉ đùa thôi mà." Hoắc Sơ xích lại gần cúi đầu, cười giải thích, "Tôi nói gì cậu cũng tin?"

"Tôi... tôi không..." Mẫn Đăng sợ hãi cố gắng rụt ra sau, nhưng vẫn kiên cường như cũ, thấy chết không sờn nói, "Xéo."

Hoắc Sơ: ". . ."

"Khụ." Lần này Hoắc Sơ cười thật, chân thành nói xin lỗi, "Rất xin lỗi, tôi đùa quá trớn rồi."

Sắc mặt Mẫn Đăng hơi tái, nắm chặt tay vịn ghế dài, không trả lời.

"Lên xe trước đi." Hoắc Sơ đứng lên, nhìn áo len đơn bạc trên người Mẫn Đăng, "Tôi đưa cậu đến nhà hàng, chuyện tìm việc làm thì lên xe rồi nói."

Mẫn Đăng im lặng, không buông lỏng cảnh giác.

"Xin lỗi." Hoắc Sơ khom lưng cúi đầu nghiêm túc nhìn cậu, "Lúc nãy không phải cố ý."

"... Không sao." Mẫn Đăng ngờ vực nhìn anh.

Làm ông chủ cũng ăn nói khép nép xin lỗi người khác như thế hả?

Một câu xin lỗi, một câu không sao. Hai người coi như đã biểu hiện ra là ông chủ tốt hòa thuận với nhân viên.

Sau khi lên xe, Hoắc Sơ lại nới lỏng cà vạt ra.

Hơi ấm thoải mái dễ chịu trên xe cũng làm cho tấm lưng cứng còng của Mẫn Đăng thả lỏng.

Hoắc Sơ nghiêng đầu nhìn Mẫn Đăng vẫn ngồi thẳng tắp như cũ, đột nhiên có phần khâm phục.

Đúng là ngầu thật mà.

"Vậy đi, tôi bảo nhà hàng cho cậu tạm ứng ba tháng lương? Tôi nhớ lương cơ bản của nhân viên phục vụ ở nhà hàng hình như là năm nghìn một tháng?" Hoắc Sơn nhìn cậu, "Đủ chưa?"

Mẫn Đăng giật mình.

Cái người vẻ mặt thành thật trịnh trọng nói muốn cho cậu tạm ứng lương, cùng với lưu manh lúc nãy ở ven đường sờ mặt cậu giống hai người sao.

Hoắc Sơ này thật kỳ lạ.

Mẫn Đăng vừa cảm thấy anh xấu xa, nhưng ngay tức khắc lại phát hiện cũng không xấu xa đến vậy.

Vừa cảm thấy anh tốt, quay đầu đã muốn thành lưu manh.

"Sao vậy?" Hoắc Sơ thấy cậu kề cà không nói lời nào.

"Không được..." Mẫn Đăng nói, ngẫm nghĩ lại giải thích, "Tôi không phải nhân viên phục vụ... tiền lương của tôi chỉ có ba nghìn."

"Cậu không phải nhân viên phục vụ?" Hoắc Sơ nhíu mày.

"Tôi chịu trách nhiệm dọn dẹp bếp sau của nhà hàng." Mẫn Đăng trả lời.

Hoắc Sơ nghe vậy, "Thế đúng lúc."

"Đúng lúc cái gì...." Mẫn Đăng sửng sốt.

"Cậu xem." Hoắc Sơ giơ tay quấn băng vải lên, "Đến nhà tôi quét dọn vệ sinh giúp tôi, tôi trả lương cho cậu."

Mẫn Đăng kinh ngạc trợn mắt, lại lảng tránh theo bản năng. Siết chặt cơm nắm trên tay.

"Thế nào?" Hoắc Sơ cười nhẹ hỏi đến cùng.

".... Tuột rồi." Mẫn Đăng nói.

"Hả?" Hoắc Sơ nhìn tay mình. Đúng là băng vải quấn trên tay tuột rồi.

Hoắc Sơ đưa tay qua.

Mẫn Đăng do dự mãi, xoa xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi lên đùi mình, lúc này mới châm chạp duỗi tay cầm băng vải bị tuột.

Hoắc Sơ đang định nhìn cậu buộc.

Tài xế ngồi đằng trước đột nhiên gọi một tiếng, "Ông chủ, đến rồi."

Xe dừng bên ngoài cửa nhà hàng.

Hoắc Sơ nghiêng đầu, chỉ thấy băng vải trên tay đã được buộc chặt, "Thế nào? Suy nghĩ kỹ chưa?"

".... Tôi suy nghĩ thêm tí nữa." Mẫn Đăng chần chờ.

"Được, tôi bảo trợ lý liên hệ với cậu." Hoắc Sơ ngẫm nghĩ, nói thêm, "Đúng rồi, con đường sáng nay cậu đi, lần sau đừng đến. Chỗ đó không an toàn."

Tay mở cửa xe của Mẫn Đăng dừng lại, quay đầu nhìn Hoắc Sơ một lát, nghiêm túc gật đầu.

Sau khi Mẫn Đăng xuống xe.

Nụ cười trên mặt Hoắc Sơ cũng tắt ngấm, nheo mắt lại không biết đang nghĩ gì.

"Có ý gì hả?" Dương Chấn Vũ nhoài người ra ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua.

"Rất đáng yêu." Hoắc Sơ quơ quơ băng vải thắt nơ con bướm trên tay mình.

"Phải, rất đáng yêu." Dương Chấn Vũ gật đầu phụ họa, "Có điều người này chắc không bình thường, giống bị bệnh."

Dương Chấn Vũ nói xong nhìn sắc mặt Hoắc Sơ bất thường, vội vàng giải thích, "Ý trên mặt chữ, tôi không chửi người ta, tình trạng của cậu ta thật sự không đúng lắm."

Hoắc Sơ nhíu mày, nghiêm túc hẳn. Chuyên ngành học đại học của Dương Chấn Vũ là tâm lý lâm sàng, mẹ của Dương Chấn Vũ là một trong những bác sĩ tâm lý tốt nhất trong nước.

"Cậu ấy bị bệnh gì?" Hoắc Sơ kép kéo nơ con bướm, vẻ mặt không nhìn ra sự khác thường. Anh vẫn cho rằng Mẫn Đăng chỉ hơi nhát gan.

"Chướng ngại giao tiếp rất rõ ràng, nhưng tuyệt đối không chỉ có một bệnh này." Dương Chấn Vũ gãi đầu một cái, "Tôi nói cũng không chuẩn lắm, nhưng tôi cảm thấy tình trạng của em trai này hơi nghiêm trọng, ông chú ý một chút đi."

Bầu không khí trong xe rơi vào im lặng.

Dương Chấn Vũ vừa định nói gì đó, chỉ thấy Hoắc Sơ mỉm cười, ngay tức khắc sợ đến nỗi giật mình.

"Bị bệnh thì làm sao?" Hoắc Sơ nhướng mày, "Tôi vẫn có tiền đấy."

Dương Chấn Vũ bị sự không biết xấu hổ của anh dọa sợ, qua một lúc lâu mới lấy lại tinh thần. Ôm trái tim kích động, tay run rẩy, lên án nói: "Không biết xấu hổ..."

"Quá khen." Hoắc Sơ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Continue Reading

You'll Also Like

139K 11.5K 171
Tên truyện: Có thể uống một ly không? Tác giả: Vọng Nha Thể Loại: Đam mỹ, xuyên thư, trùng sinh, cung đình hầu tước, chủ thụ, niên hạ, cường cường, t...
72.6K 2.6K 35
Tác giả: Nhã Kỷ Thể loại: Đam mỹ tiểu thuyết, hoàng cung tranh đấu, nhất thụ nhất công, ngược luyến tàn tâm, gian xảo - lưu manh - vô sỉ công, băng l...
433K 43.4K 98
Tác giả: Thượng Thương Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE, Tình cảm , Ngọt sủng , Xuyên thư , Hào môn thế gia , Chủ thụ , 1v1 Độ dài: 143 c...