Đại Đức| Khi nào ta có nhau?

By khanhlinhzinzin

696 131 115

Nhân vật không thuộc sở hữu của tác giả Đây chỉ là tưởng tượng và không có thật . . . Collab with my friend @... More

Chap 1
Chap 2
Chap 4
Chap 5
Chap 6
Thông báo:)))
Chap 7
Chap 8
Chap 9
Mệt:<

Chap 3

81 17 18
By khanhlinhzinzin


Đúng như lời nói đó, trò chơi mà hắn tạo ra để hành hạ cậu mới bắt đầu. Từ sáng hôm đó cũng được hơn 3 tháng, ngày nào hắn cũng bắt nạt cậu. Hôm thì không cho cậu được ăn trưa cũng như uống nước, hôm thì dùng roi để đánh cậu. Không dừng lại ở đó, hắn còn không cho cậu mặc áo và phải quỳ trước toàn làng một ngày. Ngày qua ngày cậu phải sống trong sự khổ đau, oan ức và nhục nhã.

Thời gian thấm thoát trôi đi thật nhanh, đến nay cũng đã hơn tám năm cậu bị bán vào nhà Quan Huyện. Trong suốt khoảng thời gian đó cậu cũng đã dần quen với mọi thứ ở đây và đương nhiên là có cả những ánh mắt khinh thường và những trận đánh mà hắn "ban tặng" cho mình. Hắn đánh cậu nhiều tới mức người làm trong nhà tự hỏi rằng cậu bé này nhất định làm cách nào vẫn có thể sống đến tận bây giờ sau bao trận đánh của cậu chủ?

Ngày hôm nay cũng như mọi ngày, cậu thức dậy từ để sớm đi chợ cùng với một cô bé khá xinh xắn, đó là Hân - con gái bác Sáu. Điều này làm cậu thấy khá vui vì từ cái ngày được bán vào đây đến giờ Hân là người bạn duy nhất mà cậu có. Hơn nữa, cả hai còn bằng tuổi thì càng dễ nói chuyện với nhau. Cậu và Hân cứ thế vừa đi vừa nói chuyện với nhau mà không phải để ý có người đứng sau từng giờ. Người ấy không nóng không lạnh nhạt cất tiếng hỏi:

"Đi đâu đó?"

Cả hai đang trò chuyện với nhau nghe thấy tiếng nói thì giật mình, Hân nhanh chóng nhận ra giọng nói, cúi đầu lễ phép trả lời:

"Dạ thưa cậu chủ em và Đức chuẩn bị ra chợ ạ".

"Ta không có hỏi ngươi!"

Người ấy là Đại, hắn lớn tiếng làm cả hai run sợ, mím chặt môi mình. Hắn đưa ánh mắt tức giận hất sang cậu ý muốn cậu trả lời câu hỏi của mình. Cậu nghe thấy cũng dè dặt lên tiếng:

"Dạ thưa cậu, em với Hân là chuẩn bị ra chợ ạ."

"Ta đi cùng hai ngươi."

Nghe xong lời thốt ra từ hắn, Hân khó hiểu nghĩ: "gì chứ đi cùng ư? Nhưng tại sao tự dưng cậu lại muốn đi cùng chứ, đường là con của Quan Huyện hắn có bao giờ động tay động chân vào mấy cái việc như đi chợ thế này bao giờ đâu. Bình thường thì toàn ngồi ở nhà rồi chờ người bê cơm lên thôi, hay cậu nghĩ lại ra làm gì mới để bắt dọa Đức? Mong là không phải như vậy tuần này đâu. Cậu ấy đã đánh Đức ba trận gần chết rồi. Nếu đánh nữa chắc Đức chết mất.". Dứt những câu hỏi trong đầu, Hân vội trả lời:

"Thưa cậu, cậu cứ ở nhà đi không cần đi cùng bọn em đâu. Em đi nhanh rồi về thôi, ngoài trời còn sớm thì cứ ngủ thêm đi. Vả lại bọn em không dám phiền cậu đâu ạ."

"Ta nói là ta muốn đi cùng, ngươi quản ta sao?"- hắn nhướng mày hỏi.

"Dạ em không dám ạ"

"Được rồi, hai người đợi rồi cùng ra chợ"

Hân lúc này không chống lại nữa, từ trước đến nay không có ai cãi lại lời nói với cha mẹ hắn cả. Hân cũng không muốn đắc tội với hắn vì hai cha con cô đều đang ăn ở nhà Quan Huyện.

Sở dĩ hắn muốn trả lời câu hỏi của mình như việc Muốn đi chợ cùng đều có lí do của nó. Hắn thừa biết việc Hân và Đức chuẩn bị đi đâu nhưng vẫn hỏi vì hắn đơn giản là muốn doạ cho cậu sợ một chút, đó chính là điều mà hắn muốn làm và coi đó là niềm vui

Ra đến chợ, cậu và Hân đi mua tất cả những thứ mà bác Sáu bắt đầu từ trước. Còn về phần hắn, vì chả biết gì về việc chợ búa này nên nói sẽ gặp lại hai người ở cổng chợ vào lát nữa và còn bản thân thì đi dạo quanh chợ lúc chờ họ đi mua đồ.

Hắn dù ngoài mặt thì trông vô cùng bình thường nhưng trong lòng hiện tại cảm thấy khá khó chịu vì như thường lệ phải là chủ đi trước tớ đi sau mà mọi người xem hai con người kia không những đi trước hắn mà còn ríu rít nói chuyện cười đùa với nhau và hoàn toàn không liếc hắn được đến một cái. Nhất là khi hắn thấy cậu cười tươi với Hân, trông nó thật "đáng ghét" làm sao. Vì sao "đáng ghét" lại trong "..." á, đơn giản là bởi vì quả thực trong thâm tâm hắn lúc này bỗng thấy thấy nụ cười kia của cậu có chút gì đó được coi là... Đáng yêu chăng??

Nhưng chắc chắn hắn sẽ không nói điều này cho ai nghe đâu, một người vốn lạnh lùng như hắn sao có thể nói ra những từ ngữ ẻo lả như vậy được.

Lâu sau khi chờ đợi bên ngoài cổng chợ đợi hai người mà mãi mãi không thấy trở ra, nên miệng tức tối lầm bầm:

"Hai đứa nhóc bộ kia định ở luôn trong đó hay sao mà lâu vậy. Bộ đi chợ cần mất thời gian đến sao? Hay là lén trốn mình đi chơi, chăc không dám đâu. Aiss... Thật là mất thời gian chết đi được. Lát nữa phải mắng hai đứa này một trận cho mới được ".

Sau đó, hắn lại tiếp tục chờ một thời gian dài nhưng vẫn không thấy bóng dáng đứa nào hết, trong lòng hắn bỗng cảm thấy như sắp có chuyện chẳng lành xảy ra, nghĩ rồi hắn vội chạy vào trong chợ một lần nữa.

Quả không nằm ngoài dự đoán của hắn, bên trong chợ đã có chuyện xảy ra. Hiện tại cậu đang bị một đám con đồ vây quanh mà đánh đập cậu không thương tiếc. Lí do là vì khi nãy cậu vô tình đụng phải một tên trong đám đó, dù có xin lỗi rồi nhưng mấy tên kia vốn du côn nên quyết định đánh cậu một trận cho đỡ ngứa tay. Còn lại về phía nhỏ Hân, vốn là con gái chân yếu tay mềm lại còn bị một tên khác giữ lại nên chẳng thể giúp gì cho Đức.

Cậu bây giờ nằm ​​dưới đất chỉ biết co người lại không thể trả lại bọn kia. Mọi người xung quanh dù muốn giúp đỡ nhưng lại không muốn thêm đồ họa vào thân, chỉ ngó lơ mà mất.

Thấy toàn cảnh trước mắt chẳng biết tại sao mà cả người bỗng nóng ran như lửa đốt, trên trái nổi gân xanh đỏ. Người của hắn mà mấy tên kia còn dám bắt bắt. Dù cậu có bị đánh giá cho thừa sống thiếu chết đi nữa thì cũng chỉ có mình hắn, MỘT MÌNH HẮN mới có quyền được đánh cậu thôi. Hắn giận dữ, quát lớn:

"BỌN NGƯƠI ĐANG LÀM GÌ VẬY HẢ??"

"Đám côn đồ đó nghe thấy thì ngừng lại, tên cầm đầu ngay sau đó cũng ngẩng mặt lên định buông lời chửi rủa thì ngay lập tức, ăn ngay một cú đá vào bụng mà ngã nhào ra phía sau. Sau khi hoàn hồn, nhận ra con người vừa mới cho mình một cú trí mạng thẳng vào bụng chính là Nguyễn Trọng Đại - cậu quý tử nhà Quan Huyện thì chân tay run rẩy lập tức cùng đồng bọn bỏ chạy mất hút.

Nhìn mấy cái tên kia chạy mất dạng khỏi chợ, hắn đưa mắt nhìn sang thân ảnh đang co ro vì đau đớn trên mặt đất, toàn thân bám đầy bụi bẩn, khoé miệng thậm chí còn gỉ ra ít máu tươi kia, không ngại mà đến gần xốc cậu dậy bế ôm vào lòng không quên ra lệnh cho Hân lấy đồ trở về.

Cậu trong lòng hắn mà thầm nghĩ: "Sao cậu Đại lại bế mình? Không phải cậu ấy dơ bẩn mình hay sao?" mải chìm trong những câu hỏi trong đầu, chẳng biết từ khi nào cậu đi trong vòng tay hắn. Nó mang lại ấm áp khiến Đức không tự chủ mà càng rúc sâu vào lòng hắn. Hắn vừa đi vừa nhìn con người trong lòng mình mà khẽ nhếch môi cười, con người này thật chả khác gì một chú mèo đang làm nũng với chủ của mình cả.

_______________End chap 3________________

Nwill: Ờ thì sau một tuần không ra chap thì cuối cùng nó cũng "ra lò". Thật lòng xin lỗi vì sự chậm trễ này nhưng tôi phải chạy deadline sấp mặt, tôi cũng bị ốm cộng thêm việc tôi cũng khá lười nên không kịp viết, mong mấy bạn thông cảm. Truyện vẫn còn nhiều vấn đề nên tôi sẽ cố khắc phục them, nếu có thể mong mấy bạn vote và góp ý để tôi có thể sửa dễ hơn. Cảm ơn rất nhiều!

(*): Đoạn này hơi ảo một tý, Nwill và Zin đã "tranh luận" (ý là cãi nhau) một chút về nó nhưng chốt lại là vẫn để, nếu bạn thắc mắc thì phiền không hỏi ạ.

Zin: Như mọi người thấy thì 1 phần do deadline 1 phần do lười nên 2 con dời Zin và Nwil mãi mới ra truyện đc nên mong mn thông cảm vì quả thực là chúng tôi còn dell cs thời gian để thở chứ không nói là ngồi vt truyện:))  Vậy nên chap 4 sẽ có nếu như tôi và Nwill hết lười. Tks =))

Nwill: Ủa tao nhớ có mỗi tao phải chạy deadline, mày vẫn ngồi thở được mà=)?

Zin: đm rõ ràng mày còn chép vở tao mà:))) Với lại tao chép vở nữa ban ngày cs ghi chữ nào vào vở đâu:))))))))

Nwill: Ủa đ liên quannnnnnnnn

Zin: đương nhiên là cs rồi đm Mà dell nói nữa đm bố còn chx lm văn đây cđ:)))

Nwill: Ủa chứ m nghĩ t làm rồi? T còn b Toán chưa "chơi với b ý" nè tr

Zin: thôi nha đm ngưng lại mại nãy h sao tao vs mày dell nhắn tin ở kia cho nhanh mà cứ phải gửi ik gửi lại file này cho mất thời gian vậy clm

Nwill: Ủa ai biết má

Zin: thôi nha bố lm toán cs j nhắn riêng ik đm thời gian đã dell cs nhiều:)))))
Uh
Nwill: Ừ=)

Continue Reading

You'll Also Like

135K 15.6K 22
"𝙏𝙤𝙪𝙘𝙝 𝙮𝙤𝙪𝙧𝙨𝙚𝙡𝙛, 𝙜𝙞𝙧𝙡. 𝙄 𝙬𝙖𝙣𝙣𝙖 𝙨𝙚𝙚 𝙞𝙩" Mr Jeon's word lingered on my skin and ignited me. The feeling that comes when yo...
99.3K 3K 31
"she does not remind me of anything, everything reminds me of her." lando norris x femoc! social media x real life 2023 racing season
1.3M 56.8K 103
Maddison Sloan starts her residency at Seattle Grace Hospital and runs into old faces and new friends. "Ugh, men are idiots." OC x OC
216K 10.1K 31
Desperate for money to pay off your debts, you sign up for a program that allows you to sell your blood to vampires. At first, everything is fine, an...