Chiếu theo tập tục dân gian, sau ba ngày xuất giá phải hồi môn, Vương Nhất Bác gả đi xa, vốn không cần theo lễ, nhưng trước khi hai huynh đệ Vương Hoài Cẩn cùng Vương Ấu Thanh rời đi, Tiêu Chiến liền hướng Ân Chính đế thỉnh mệnh đưa Vương Nhất Bác xuất cung hội ngộ người thân.
Kể ra thật lạ, đáng ra hai người họ nên ở trạm dịch, cũng tại hôm qua đến trụ trạch ở ngoại thành.
Khinh trang giản xa, không mang theo nhiều người, mặc dù Tiêu Chiến đến với tâm tình du sơn ngoạn thủy, nhưng Vương Nhất Bác lại có chút kích động, dọc đường còn đứng ngồi không yên, điều này khiến Tiêu Chiến không vui, ôm y vào lòng cưỡng ép nghỉ ngơi một lúc, đêm qua y hưng phấn mà không ngủ được, sau khi bị Tiêu Chiến ôm chặt hai chân liền cảm thấy mệt mỏi thiếp đi, sáng nay giờ Dần vừa qua y đã tỉnh dậy, một đường tiến vào phòng bếp, đều nói quân tử tránh xa nhà bếp, y không quan tâm mà còn cười vui vẻ.
Mặc dù Tiêu Chiến muốn lấy lương tâm tán dương, nhưng thật sự có chút thái quá trái ngược với quân tử chi đạo!
Thực hạp bằng gỗ lim được chạm khắc tinh xảo, chứa thức ăn mà hắn không thể phân biệt được. Điều duy nhất hắn có thể chắc chắn là những thứ này đã lật đổ hũ giấm chua trong căn bếp nhỏ này.
Tiêu Chiến thực sự không đành lòng khi nhìn bộ dạng nức nở của Vương Nhất Bác, hắn nhanh chóng giải quyết hết "thành phẩm" của y, tuy là Vương Nhất Bác làm, nhưng bản thân y không nếm qua một chút.
Nghe được lời khen ngợi của Tiêu Chiến, nụ cười không che giấu được trên khuôn mặt của Vương Nhất Bác cũng làm dịu đi dạ dày đang khó chịu của Tiêu Chiến, khóe miệng không khỏi gợi lên nụ cười với y.
“Ca ca, đã đến chưa?” Vương Nhất Bác lại mở rèm, Tiêu Chiến không có chút nào mất kiên nhẫn, chống đỡ trán nhìn tiểu hài tử đang nói nói cười cười, thỉnh thoảng xoa xoa khuôn mặt mềm mại của y. "Sắp đến rồi, an tâm một chút chớ vội."
Xe ngựa đi về phía đông mấy trăm dặm, trước khi đến nơi, Tiêu Chiến dẫn đầu bước ra khỏi xe ngựa. Vương Hoài Cẩn cùng Vương Ấu Thanh đã đứng ở cửa chờ, Tiêu Chiến thoáng kinh ngạc, vén rèm đỡ Vương Nhất Bác xuống.
“Nhị ca, huynh trưởng!” Vương Nhất Bác tung tăng như chim sẻ nhảy xuống xe ngựa, mặc kệ Tiêu Chiến, lon ton chạy tới chỗ hai vị đại ca, ôm cánh tay cười đắc ý, “Sao ngươi còn ra đón chúng ta?”
“Tiểu tử không biết xấu hổ, ai tới đón ngươi, chúng ta tới đây là để gặp Lâm vương điện hạ.” Vương Ấu Thanh nhéo chóp mũi của đệ đệ, nhoẻn miệng cười.
“Hừ.” Vương Nhất Bác làm mặt quỷ chạy về bên cạnh Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vậy mà tự nhiên cầm chặt tay y, “Tiêu Chiến đa tạ nhị vị huynh đệ.”
"Một câu huynh trưởng này của Lâm Vương, huynh đệ chúng ta không đảm đương nổi." Vương Hoài Cẩn cười nhạt, "Nếu Lâm vương điện hạ không chê, cứ gọi tên húy của bọn ta."
“Như vậy sao được?” Tiêu Chiến nhướng mày, nâng tay của hai người dậy, “Nhất Bác gả cho ta làm nam thê. Huynh trưởng của y tự nhiên cũng là huynh trưởng của tiểu vương, mấy vị huynh trưởng đương nhiên sẽ thừa nhận.”
“Chà, Lâm vương điện hạ cùng Nhất Bác đường dài mệt nhọc, phỏng chừng đều đã đói, cơm trưa đã chuẩn bị xong, chúng ta đi ăn cơm trước.” Vương Ấu Thanh tinh ý nhận ra có chuyện không hay, vội vàng lên tiếng hòa giải.
Tiêu Chiến biết nghe lời phải, nắm tay Vương Nhất Bác vào trạm dịch.
Vừa rồi hắn quan sát thấy cuốn sách 《Bác Diễn Trai》 được viết trên trạch tử thượng thư, tuy chỉ là trạch tử nhỏ có ba lối vào và ba lối ra, trang trí rất đơn giản tao nhã, nhìn khắp nơi có thể thấy được dụng tâm, trong chính điện nhất trương mộc chế bàn bát tiên, màu sắc chu hồng, là loại gỗ huyết dụ nổi danh và quý giá nhất trong số các loại gỗ mẫu, những chiếc ghế vuông xếp ngay ngắn trên bàn đều là gỗ tử đàn, cử mộc xuất từ vùng Chuẩn Châu, mà gỗ tử đàn xuất từ Vân Thủy Châu phía nam Sở quốc. Cả hai loại gỗ này đều vô cùng quý giá, tương truyền hàng năm được nhập vào hoàng cung Sở quốc, nay lại xuất hiện ở đây, ý tứ của người kia tất nhiên không cần nói cũng biết.
Tiêu Chiến còn chú ý tới, Vương Nhất Bác cũng là lần đầu tiên đến đây giống như hắn, ngoại trừ sự ngạc nhiên khi lần đầu nhìn thấy, rất nhanh đã hiểu đường đi khắp nơi, còn vui vẻ giới thiệu xung quanh với Tiêu Chiến.
“Nhị ca, vì sao vừa rồi ngươi lại ăn miếng trả miếng như vậy?” Vương Ấu Thanh cùng Vương Hoài Cẩn đi trước mặt phu phu Tiêu Chiến, Vương Ấu Thanh nhỏ giọng hỏi: “Cái này không giống ngươi a....”
"Chẳng qua là không muốn hắn đắc ý vênh váo mà thôi." Vẻ mặt của Vương Hoài Cẩn vẫn không đổi sắc. "Nhất Bác tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, lại như quỷ mê hồn, ta và ngươi thân là huynh trưởng, chẳng lẽ không nên nhắc nhở một chút sao?"
Vương Ấu Thanh mỉm cười, "Mặc dù tuổi của đệ ấy còn nhỏ, nhưng cũng đã thành thân, không nói đến cách cư xử của Lâm vương, ngươi cứ nhìn bộ dáng vui vẻ của Cửu đệ đi, không phải là giả đâu. Nghĩ lại mấy ngày nay ở hoàng cung Đại Ân, những ngày qua được thoải mái không ít, tinh thần cũng thả lỏng a."
"Đệ đệ một ngày nào đó sẽ trưởng thành, Nhị ca không cần phải lo lắng quá nhiều." Vương Ấu Thanh vỗ vai Vương Hoài Cẩn.
Vương Hoài Cẩn không nói gì, ánh mắt tối sầm.
Bốn người ngồi xuống, trên bàn đều là những món ăn yêu thích của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhíu mày khó hiểu: "Thư Mặc, ngươi đến tiểu trù phòng làm thêm lạc tử kê, đậu hủ Ma Bà, canh cá."
"Nhất Bác, ngươi thêm nhiều món cay như vậy làm gì?" Vương Ấu Thanh nghi hoặc.
"Không phải ta ăn." Vương Nhất Bác phân phó Thư Mặc, tự nhiên nói, "Ca ca không cay không vui."
Ba nam nhân trên bàn có vẻ mặt khác nhau, Vương Ấu Thanh vẻ mặt gia thua, Tiêu Chiến thản nhiên, còn Vương Hoài Cẩn thần sắc không ngờ. Vương Nhất Bác hậu tri hậu giác nhận ra chính mình không đúng, khuôn mặt trắng sứ nổi lên một mạt đỏ hồng.
“Khụ.” Vương Ấu Thanh mỉm cười, “Nếu là như thế thì do chúng ta không chiêu đãi không chu toàn.”
"Đúng vậy." Vương Hoài Cẩn gắp cho Vương Nhất Bác một ít thức ăn, "Ngươi cũng không thể ăn, đã quên lúc nhỏ ăn cay đau dạ dạy sao? Ngày thường cũng rất ít khi ăn."
“Thư Mặc, không cần phiền phức.” Tiêu Chiến giơ tay ngăn lại, chia thức ăn cho Vương Nhất Bác, đến khi đĩa của y đầy thức ăn mới dừng đũa dừng, "Nhất Bác ăn không nhiều, phần còn thừa của y ta dùng cũng được..."
Vương Nhất Bác đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn, làm sao có thể để hắn dùng thức ăn thừa của mình? Mỗi khi ăn cơm, Tiêu Chiến luôn ngồi bên cạnh bồi y, còn thường xuyên đợi y dùng xong mới động đũa, người này không biết dạ dày to như thế nào, lại dùng nhiều và nhanh như vậy, rõ ràng là y sai, nhưng y lại cáo trạng trước.
Tiêu Chiến nhướng mày sau khi bị trừng mắt, vô tội cụp mắt xuống.
Vương Hoài Cẩn muốn đưa đĩa thức ăn cho Vương Nhất Bác, nhưng thấy bị Tiêu Chiến chất đầy, tay để trên không, lại thu về. "Ăn nhiều một chút, ta thấy ngươi vẫn rất gầy."
Vương Nhất Bác nhét đầy miệng thức ăn, trợn to hai mắt, "Nhị ca, mấy ngày không gặp, mắt huynh càng ngày càng kém, nhìn kỹ một chút đi!"
"Ngươi nghe chưa? Huynh trưởng ngươi đã nói như vậy, sau này ta phải chăm chỉ hơn nữa, cho ngươi ăn nhiều một chút." Tiêu Chiến mỉm cười lau miệng cho Vương Nhất Bác, thừa dịp hai người kia không chú ý, lén lút chạm nhẹ vào môi Vương Nhất Bác.
Như thế nào lại cảm thấy "ăn nhiều" mà Nhị ca cùng ca ca nói lại mang ý tứ không giống nhau.
Một bữa cơm có người ăn không biết vị, có người nói cười yến yến.