Editor : Vi An
Ghé thăm lazysnails.wordpress.com hoặc page fb Thiên Vô Tam Nhật Vũ để đọc truyện nhanh hơn nha.
Ăn cơm xong mọi người bèn kéo nhau tới tiệm KTV gần đó để hát.
Thân là kẻ chuyên lên mạch, Lâm Hạnh chiếm luôn micro chẳng hề khách khí, chọn một hồi mấy chục bài hát, đứng hát từng bài một, mà quả thật cô hát không tệ, tuy có kém vài vị đại thần phiên xướng nhưng cũng thuộc dạng êm tai, dễ nghe, liền được mấy người kia liên tục hò reo ủng hộ.
Cho đến khi Lâm Hạnh hát mệt rồi, Vệ Lương mới đi hát một bài "Ái tình chuyển dịch" dưới sự xô đẩy của mọi người. Dù sao Vệ Lương cũng lăn lộn trong giới võng phối, giọng hát dễ nghe là không thể phản đối, bình thường hát phiên xướng cũng không ít, bây giờ hát đương nhiên sẽ dễ dàng làm cho một đám con gái kích động liên tục gào thét.
Hát xong một bài, Vệ Lương khoát tay nói hơi khô họng, không muốn hát nữa, vì thế chúng nữ sinh lại bắt đầu dời sự chú ý sang Vệ Vũ.
"Vệ Lương sama hát rồi, Vệ Vũ sama cũng qua đây hát một bài đi."
"Được rồi, vậy tôi hát bài "Đèn trời" của Lương Tĩnh Như nhé. " Vệ Vũ vui vẻ đồng ý, cũng chọn một bài lên hát.
"Giống như hầu hết các cặp tình nhân lúc ấy
Tôi thả đèn trời hướng đến bầu trời đêm cùng người
Hai trái tim đã cùng hẹn ước những nguyện vọng gì?
Tôi đã ao ước sự thủy chung nhưng chẳng dám đòi hỏi nhiều
Từng giây phút nguyện cầu liệu người có rung động chăng?
Thời gian bao trùm cả bầu trời cảm xúc
Hai hình ảnh phản chiếu trên dòng nước nổi chìm
Một hình ảnh khi đã lãng quên thì thật khó nhận ra
Trên cuộc hành trình trầm lặng, vui vẻ hay khoái hoạt, thật giả đều khó phân được nữa rồi
Kẻ mộng mơ ước mộng đuổi theo mây mờ, lại chỉ nhận được danh phận mập mờ ái muội
So với cái ôm đơn thuần
Ngọn đèn thương thầm chiếu sáng con đường như khói lửa không rời
Tôi nguyện để mộng ước mãi ấm áp cho người tôi yêu
Nếu giấc mộng đẹp không trở thành sự thật thì hãy để tôi mơ đến quên hết nghi ngờ
Cô đơn đến mức nhớ cả dấu vân tay trên chiếc đèn trời năm nào
Trong hoài niệm cũng chưa từng có nụ hôn nào
Trong giấc chiêm bao cũng chưa từng nhắc tới cái vĩnh hằng
Bỏ lỡ dây dưa với hừng đông mơ hồ
Tránh được hoàng hôn chìm dần đầy ảo giác
Trên cuộc hành trình trầm lặng, vui vẻ hay khoái hoạt, thật giả đều khó phân được nữa rồi
YOU ARE READING
[Võng phối] Đại thần ở ẩn
General FictionĐại thần không đáng sợ, đáng sợ chính là đại thần cứ luôn mai phục bên người, còn đáng sợ hơn nữa là đang âm thầm tính kế bạn. Truyện này kể lại câu chuyện cũ về một CV đại thần đã lui giới nhiều năm bị bắt làm hậu kỳ kịch truyền thanh, sau đó bị CV...