Chương 28: Lập dị

136 9 3
                                    

Ngày thứ hai, Cảnh Hành nghĩ Tiêu Đồng phải về công ty, đặc biệt dậy thật sớm, không tới tám giờ liền tới văn phòng, không nghĩ đến Tiêu Đồng so với nàng đến càng sớm hơn, đã ngồi ở trước màn hình máy tính xử lý bưu kiện tích trữ hơn một tháng.

"Kiểu tóc mới không tệ." Cảnh Hành ôm ngực dựa vào bàn làm việc của Tiêu Đồng, hướng nàng huýt sáo.

Tiêu Đồng trước đây yêu thích để tóc dài, duy trì độ dài vừa vặn qua vai, bất luận xuân hạ thu đông đều xõa ra. Cảnh Hành vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Đồng buộc tóc lên, cổ nàng rất dài, rất thích hợp buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra một cỗ thành thục.

Tiêu Đồng ngẩng đầu nhìn mắt Cảnh Hành, bên mép hơi lộ ra một điểm cười "Sớm như thế?"

"Ngươi không phải so với ra càng sớm hơn sao? Làm sao, không thể chờ đợi được nữa tới làm?"

"Tích trữ nhiều chuyện như vậy, không đến nữa, ta nhìn ngươi e sợ muốn truy sát ta." Tiêu Đồng mười ngón tay gõ gõ trên bàn phím, đang lúc nói chuyện lại làm xong một bưu kiện. Nàng mặc vào kiện áo đơn ống tay áo dệt len, tay áo dài che đến bàn tay, chỉ lộ ra mười ngón tay thon dài, êm dịu đẹp đẽ.

Tiêu Đồng tâm tình quá mức tốt, trái lại dẫn đến Cảnh Hành hoài nghi lên, nghi ngờ đánh giá nàng, hỏi "Tối hôm qua ngủ ngon sao?"

"Tốt đến không thể tốt hơn, một đêm không mộng, A Hành, ta xưa nay không có được ngủ ngon như vậy."

"Thật sự?"

Tiêu Đồng mỉm cười "Ngươi xem hình dạng ta như thế này là giấc ngủ không tốt sao?"

Cảnh Hành nhìn chung quanh, Tiêu Đồng con mắt sáng sủa, mười phần sức sống, xác thực không giống dáng vẻ mất ngủ. Nhưng là không đúng, đây là thái độ một người thất tình nên có sao? Tiêu Đồng lúc nào rộng rãi như thế?

"Tiêu Đồng, ngươi có hay không..." Nàng muốn hỏi Tiêu Đồng có hay không phát bệnh, vừa vặn có người có việc tìm nàng, gõ cửa đánh gãy câu hỏi của nàng.

"Được rồi A Hành, ngươi đừng nghi thần nghi quỷ được không? Trước tiên ngươi đi làm đi, ta nơi này cũng có một đống việc đây." Tiêu Đồng cười hì hì đem nàng đuổi ra phòng làm việc của mình.

"Tiêu Đồng! Buổi trưa cùng nhau ăn cơm ha!" Tiêu Đồng đóng cửa lại trong nháy mắt, Cảnh Hành hô to.

"Được!" Tiêu Đồng cười đáp, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng làm việc.

Chờ đến thời điểm chỉ còn một mình nàng trong phòng, nàng mới theo bản năng mà ấn xuống cánh tay trái của mình.

Băng vải bao bọc, thương tích còn chưa tốt, vô cùng đau đớn.

Nhưng Tiêu Đồng rất cao hứng, miệng nhếch lên một nụ cười.

Cảnh Hành sáng sớm hẹn nàng cùng ăn trưa, may mắn tan họp trước bữa trưa, liền thang máy cũng không đi, vô cùng lo lắng chen phá đoàn người, từ thang lầu xuống tới văn phòng Tiêu Đồng, chỉ lo nàng không chờ mình sớm đi mất. Cũng còn tốt Tiêu Đồng một buổi sáng bận bịu đến quên thời gian, nghe được tiếng gõ cửa mới di chuyển cái mông, mở cửa, nhìn Cảnh Hành hai tay chống gối, tại trước cửa thở dốc giống như tiểu cẩu, vừa sợ vừa buồn cười "Ngươi đây là làm sao? Có chó hoang muốn cắn ngươi a?"

"Ăn ăn ăn..."

Cảnh Hành hít thở một đường, Tiêu Đồng nghe được đều mệt đến hoảng "Biết rồi biết rồi, ăn cơm trưa, ngươi trước tiên đến ngồi một chút đi, như vậy đi ăn cơm trưa, cũng không sợ nghẹn chết." Nàng vừa nói vừa rót cho Cảnh Hành chén nước.

Cảnh Hành uống một hớp nước lớn, mới hòa hoãn lại một chút, thở gấp nói "Này không phải ta sợ ngươi chạy mất sao."

"Ăn một bữa cơm thôi mà, ta có thể chạy đến chỗ nào a?" Tiêu Đồng bất đắc dĩ, đưa cái hộp tiện lợi cho Cảnh Hành "Sớm đoán ngươi không có thời gian, ta mua thức ăn bên ngoài, cái này là của ngươi."

"Thức ăn bên ngoài? Ngươi không chê bẩn a?"

"Này có cái gì chê?"

"Ngươi không phải có bệnh ưa sạch sẽ sao?"

"Ra ngoài ở chỗ nào để ý nhiều như vậy, ngươi ăn nhanh đi."

Tiêu Đồng cười mở ra hộp cơm của chính mình, cầm đôi đũa do dự một chút, rốt cuộc vẫn là mở miệng bắt đầu ăn.

Một mình nàng, chỗ nào nên có nhiều lập dị như vậy.

                     ----------------------
Chương này ngắn nên thêm chiếc video xem đỡ buồn. Nhạc hay mà tạo hình cũng cực kỳ đẹp 😍😍

(BHTT - Edit) Khiết PhíchWhere stories live. Discover now