Chương 10

1.1K 56 2
                                    

Lương Tranh nhìn chằm chằm xấp tiền dày trên bàn, đần độn hơn nữa ngày,cho tới khi có người đi qua nhìn trên bàn cô.

Cô đột nhiên hoàn hồn, lập tức cảnh giác đem tiền ôm vào trong người.

Chờ người nọ đi rồi, cô mới đem tiền cho vào trong ví.

Chu Húc cứ như vậy để lại tiền rồi đi, cô không có cách nào từ chối, đành phải nhận lấy.

Trong lòng thở dài. thật vất vả mới trả hết nợ , hiện tại lại cảm thấy mắc nợ Chu Húc.

Những ngày tiếp theo, Lương Tranh vẫn như cũ ban ngày đến trường học, buổi tối đi làm thêm. Cuộc sống cứ thế sóng yên gió lặng trôi qua.

Buổi tối thứ 6, cô vừa từ chỗ làm thêm quay về trường học, dì Chu gọi điện thoại đến.

Cô đã lâu không gặp dì Chu , nhận điện thoại, giọng ngọt ngào gọi, "Dì."

Đầu bên kia điện thoại, Chu Ngữ Chức vừa nghe điện thoại, vừa bưng đĩa hoa quả vừa gọt đi đến phòng khách, cúi người đặt đĩa hoa quả lên bàn trà, rồi sau đó ngồi vào trên ghế sô pha, cười hỏi: "Tranh Tranh, đang làm gì vậy?"

Lương Tranh nói: "Đang chuẩn bị quay về ký túc xá , dì."

Chu Ngữ Chức nói: "Ngày mai đến đây ăn cơm đi, ngày mai dì ở nhà, con muốn ăn cái gì, sớm ngày mai dì sẽ đi mua chút đồ ăn."

Cuối tuần trước Chu Ngữ Chức có việc, không gọi Lương Tranh đến ăn cơm,tuần này nhàn rỗi, nghĩ gần đây Lương Tranh phải thi cuối kỳ nên muốn làm một bữa ăn ngon cho cô.

Lương Tranh vội nói: "Không cần đâu dì, sắp tới kì thi rồi ,con muốn ở trường học ôn tập nhiều một chút."

Chu Ngữ Chức nói: "Không sao a, ngày mai dì mua đồ ăn xong sẽ tới đón con, con muốn xem sách, có thể xem ở trong thư phòng của Chu Húc."

Lương Tranh nghĩ đến đêm đó, giọng nói của Chu Húc chán ghét cảnh cáo cô, không có sự cho phép của anh thì không được vào,trong lòng âm thầm nghĩ vẫn muốn vào thư phòng của anh ư,cô sao dám a.

Cô nói: "Không cần đâu dì,con ở trường học ôn tập là được. Hơn nữa tới gần cuối kỳ, trường học cũng có nhiều việc vặt vãnh."

Lương Tranh kiên trì, Chu Ngữ Chức cũng không ép, dù sao việc học tập cũng quan trọng hơn.

Bà nói: "Kia cũng đúng, vậy mấy ngày nay con ôn tập cho tốt, chờ con thi xong, dì đưa con đi trượt tuyết."

Lương Tranh gật gật đầu, nói chuyện phiếm với dì Chu một lúc, lại hỏi thăm sức khỏe, trước khi cúp điện thoại, còn nhờ dì gửi lời hỏi thăm của cô đến chú Chu, chu đáo lễ phép.

Cuối cùng cũng đến kỳ thi cuối kì, mỗi ngày thi một môn, tựa như ếch luộc nước ấm*, liên tiếp thi một tuần, môn cuối cùng cũng thi xong, rốt cuộc cũng được giải thoát.

(*Hội chứng ếch luộc: là cụm từ chỉ về việc một con ếch sẽ từ từ chết khi bị luộc trong nồi khi ta tăng nhiệt độ một cách từ từ mà không đột ngột để nó không phản ứng nhảy ra khỏi nồi nước sôi mặc dù không hề có nắp đậy hoặc trở ngại. Từ câu chuyện này nói đến sự chậm trễ, ngại đổi mới, sợ thay đổi và đột phá của con người cuối cùng sẽ tự làm hại chính bản thân mình mà không hay biết. Những thay đổi từ từ sẽ khiến ta không kịp trở tay, và khi nhận ra thì đã quá trễ - Nguồn: Wikipedia)

[EDIT] May Mắn Gặp Được Em - Nghê Đa HỉWhere stories live. Discover now