Hồ ly xám (kết)

Start from the beginning
                                    

****

    Sáng sớm, trên đường phố, đâu đâu cũng là tuyết đọng sáng choang, tuy không thể so với phương Bắc, cũng đã đủ làm cho người vui sướng rồi.

     Đào Yêu một bên hà hơi chà tay, một bên thưởng thức phong cảnh hai bên đường.

    Sau lưng, tiểu hòa thượng ôm một con vật lông xù xù so với con thỏ lớn hơn không bao nhiêu, lặp đi lặp lại giống như niệm kinh nói: "Đào Yêu! Lưu lại nó đi! Lưu lại nó đi!"

   Đào Yêu mắt điếc tai ngơ, chỉ lớn tiếng đọc bài thơ: "Cô chu thoa lạp ông, độc điếu hàn giang tuyết."."

    "Đào Yêu Đào Yêu Đào Yêu! Lưu lại nó lưu lại nó đi!!" Tiểu hòa thượng đuổi đến bên cạnh nàng tiếp tục nói.

     "Sài môn văn khuyển phệ, phong tuyết dạ quy nhân." Đào Yêu vặn mặt qua một bên.

" Đào Yêu vặn mặt qua một bên

Oops! This image does not follow our content guidelines. To continue publishing, please remove it or upload a different image.


     "Đào Yêu! Nó nhỏ như thế, một mình phải sinh sống như thế nào! Thí chủ sao nỡ nhẫn tâm biểu ta đem nó ném ở ven đường!" Tiểu hòa thượng nóng lòng, buột miệng thốt ra, "Cô vô nhân tính!!"

    Đào Yêu đột nhiên đứng lại, tiểu hòa thượng thiếu chút nữa đâm vào người nàng.

    "Ta vô nhân tính?" Đào Yêu một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mũi của tiểu hòa thượng, "Năm đó nếu không phải ta cái người vô nhân tính kéo đệ từ trong đống thi thể hòa thượng ra, sau đó ngậm đắng nuốt cay đem đệ nuôi nấng đến lớn, đệ có thể sống tới ngày nay? Ta còn không có mắng đệ không biết cố gắng, nuôi hoài mà chả thấy lớn, đệ ngược lại còn mắng ta?"

    Khuôn mặt của tiểu hòa thượng trướng đến đỏ bừng, nghẹn nửa ngày mới có lá gan nói: "Cho nên, dù sao thí chủ cũng nuôi dưỡng ta, nuôi thêm một đứa nữa cũng không sao!"

    Đào Yêu hừ lạnh một tiếng: "Trong nhà của chúng ta chỉ có thể nuôi một phế vật mà thôi."

    Tiểu hòa thượng tức giận đến dậm chân, ôm chặt con vật nhỏ trong lòng ngực: "Được! Thí chủ không nuôi, ta nuôi! Không ăn một hạt cơm của cô, không xài một đồng tiền của cô!"

    "Vậy đệ mang theo nó cùng nhau cút đi." Đào Yêu cũng không quay đầu lại mà bước đi.


    Tiểu hòa thượng ủy khuất đứng tại chỗ, khó chịu muốn rớt nước mắt.

    Con vật nhỏ trong lòng ngực nhô đầu ra, một con tiểu hồ ly nửa trắng nửa đen, đôi mắt màu xám quay tròn chuyển động, thật dè dặt liếm mặt tiểu hòa thượng, rồi mới dùng sức thoát ra khỏi lòng ngực tiểu hòa thượng, rơi xuống trên mặt đất, lông xù xù, tò mò đánh giá thế giới này. Nó cái gì cũng tốt cả, trừ cái đuôi kỳ quái của nó ra, không giống hồ ly, mà giống con thỏ, một đống lông tròn tròn.

Bách Yêu PhổWhere stories live. Discover now