Chương 6

1.2K 8 0
                                    

Chưa tới sáu giờ mà trời đã tối, chiếc xe của Lâm Tự Sâm đưa tôi lao vun vút trên cao tốc trong bóng tối.

Nhà của Lâm Tự Sâm ở Thượng Hải có rất nhiều xe, nhưng tôi lại thích mỗi chiếc xe đua Maserati màu đen này. Cứ cảm giác nó có một khí chất rất riêng, rất duy mỹ, hoa lệ nhưng lại thanh lịch, khiêm tốn. Nó chưa từng cạnh tranh về mặt tốc độ, động cơ... nhưng lại có một khí chất lịch thiệp thoát tục, khiến người ta không thể coi thường, không dám đùa bỡn.

Tôi cứ nghĩ rằng đó chính là Lâm Tự Sâm mà tôi quen, tôi thích dáng vẻ anh lái con ngựa nhỏ này, rất hài hòa, yên tĩnh, khiến người ta dễ dàng quên hết những nỗi niềm không vui của thế tục.

Lúc này Lâm Tự Sâm đang lái con ngựa nhỏ mà tôi thích nhất, xuyên qua con đường Thượng Hải rộng rãi yên tĩnh, nhiệt độ trong xe rất vừa vặn, âm nhạc nhẹ nhàng lơ đãng vang lên bên tai. Đó là sự thoải mái mà trước khi tôi hài lòng nhất, lúc này lại chẳng có tâm tư đâu mà trải nghiệm. Tôi mệt mỏi dựa vào lưng ghế, nhìn những tòa nhà đèn đuốc sáng choang hiện lên trong tầm mắt rồi vụt biến mất, tâm trạng rối bời.

Sau khi ở bên Lâm Tự Sâm, tôi luôn cố ý ép mình không được nhớ người ấy, trốn tránh mọi người và tin tức có liên quan đến anh. Nhưng một cảnh tượng nào đó, một tích tắc nào đó vẫn khiến tôi chợt nhớ đến anh, sau đó nỗi nhớ nhung khó mà kiềm chế lại dâng trào.

Tôi tự nhủ rằng tôi yêu Lâm Tự Sâm, Trang Tự đã là quá khứ từ lâu rồi. Thực tế thì Lâm Tự Sâm cũng đã thành công chiếm được trái tim tôi, trở thành toàn bộ cuộc sống của tôi. Nhưng phải thừa nhận là, ở nơi sâu thẳm trong trái tim vẫn có một sự mong chờ ích kỷ về chuyện gặp lại Trang Tự.

Trong đêm tối tĩnh lặng, tôi thường nghĩ, ngược xuôi ngang dọc, đến nay chúng tôi cũng đã tìm thấy nơi chốn trở về của riêng mình. Từ trước tuy có những hiểu lầm và không vui, nhưng cuối cùng đã yên bề, đôi bên đã có kết cuộc tốt đẹp cả.

Còn tôi đã từng yêu anh, không oán không hận, trong lòng anh cho dù chưa từng có tôi, nhưng khi nhớ về quãng thời gian ấy, chắc cũng thấy ấm áp và tươi đẹp.

Thế thì dù chúng tôi không thể là bạn bè, thì khi gặp lại cũng nên nhìn nhau mỉm cười, khẽ nói câu "Lâu quá không gặp". Như vậy, chắc cũng là rất tốt đẹp phải không.

Nhưng tôi không ngờ là đã bao lâu rồi, cho tới hôm nay, kinh qua bao nhiêu chuyện, mà anh vẫn không thể nguôi ngoai, vẫn đối xử với tôi bằng vẻ mặt hà khắc nhất.

Anh căm ghét tôi như thế, đến nỗi thời gian và khoảng cách cũng chẳng thể xóa nhòa.

Nhưng rốt cuộc là tại sao?

Sau khi biết chuyện của anh và Diệp Dung, tôi lập tức buông bỏ, chưa từng dây dưa một phút nào, tôi không hề tạo ra bất kỳ tổn thương thực sự nào cho tình cảm của họ. Tại sao anh cứ căm ghét tôi, không chịu hòa bình với tôi?

"Hy Quang", giọng Lâm Tự Sâm kéo tôi lại giữa vô chừng những suy nghĩ rối rắm, tôi mới nhận ra chiếc xe đã tiến vào khu phố phồn hoa.

"Hử?" Tôi ngồi thẳng dậy, khẽ đáp lại.

"Nghĩ gì thế? Gọi em mấy lần cũng không nghe thấy." Góc mặt nghiêng của Lâm Tự Sâm thoáng nụ cười, giọng nói tràn đầy sự yêu thương dịu dàng. Góc mặt của Trang Tự cũng tuấn tú y hệt Lâm Tự Sâm, nhưng giọng điệu anh nói với tôi thì bao giờ cũng tràn ngập vẻ giễu cợt khó chịu.

Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ Quyển HạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ