Chap 3

281 48 0
                                    

mark có thể được xem là vẫn ổn.

nhưng bông hoa mọc bên trong phổi cậu khiến cậu không ổn một chút nào.

nếu lần trước cậu chỉ ho ra một hoặc hai cánh hoa từ phổi, thì bây giờ, tất cả đều đã tăng về số lượng. những cánh hoa theo nghĩa đen rải rác xung quanh cậu mỗi khi cậu ho; khung cảnh thật đẹp và dễ chịu, nhưng sự đau đớn lớn lên bên trong lồng ngực cậu thật xấu xí và khó chịu.

đôi khi, cậu thức dậy với những cánh hoa xung quanh tấm ga giường màu đỏ của mình. nó có vẻ rất dễ chịu, và mùi của nó cũng rất thơm, ngọt ngào cũng như dịu hương hoa, nhưng hơi thở gấp gáp của cậu vào mỗi buổi sáng là rất đáng báo động. cậu mừng vì cậu không chết trước đó do một trong những cánh hoa đã bị kẹt trong ống thở của cậu, thật sự đấy.

nó ngày càng trở nên khó thở hơn, phổi cậu cảm thấy nặng trĩu, và cơn đau do rễ phát triển thường hay tấn công các giác quan của cậu, đủ để khiến cậu cuộn mình trong cơn đau dữ dội.

bạn bè của cậu đang trở nên nghi ngờ, và mark không thể giả vờ mình ăn thức ăn không tốt nữa kể từ khi donghyuck tuyên bố mang cho mark bữa trưa tự làm vào lần thứ ba mark dùng lý do đó. cậu cố gắng hết sức để thoát khỏi các cuộc chất vấn, nhưng thứ duy nhất cậu làm chỉ có thể là chạy trốn.

vì vậy mà giờ đây, cậu đang bị mắc kẹt trong một lớp học trống với khoảng từ bốn đến mười một người bạn của cậu. cậu bị kéo đi thật mạnh bởi donghyuck và bị buộc phải bỏ tiết bởi youngho, doyoung và renjun. thành thật mà nói thì cậu cảm thấy bị phản bội một chút bởi cách mọi người vây quanh cậu. nhưng sau đó cậu đã nhận ra rằng họ đang làm điều này vì lo lắng cho cậu, và điều đó khiến trái tim cậu ấm lên.

"làm phiền cho tụi em biết có chuyện gì với anh vậy, canada? có vẻ như anh có điều gì đó quan trọng chưa nói với tụi em."

khuôn mặt của donghyuck không có lấy một chút cảm xúc, nhưng đôi mắt của em ấy lại khác. có sự lo lắng, quan tâm, và một chút sợ hãi đang ẩn sâu đôi mắt màu nâu sâu thẳm đó. những người còn lại cũng không khác gì. họ cố nghiêm mặt lại, nhưng đôi mắt họ không thể nói dối. họ thật sự lo lắng cho cậu.

bây giờ cậu bất lực. cậu thực sự muốn nói với họ sự thật, về tình cảm của cậu với taeyong, cũng như căn bệnh cậu do nó mà mắc phải. nhưng một giọng nói dai dẳng bên trong đầu cậu lại phản đối, nó nói với cậu rằng làm như thế sẽ chỉ biến bản thân cậu trở thành một gánh nặng. cậu không muốn trở thành gánh nặng, thế cậu có nên giữ im lặng không?

"anh ổn, luôn luôn ổn. có phải tất cả kéo anh đến đây chỉ để hỏi anh có ổn không thôi ư? a, thôi nào, mọi người! tiết này là giờ tiếng anh, là môn yêu thích của anh đấy!"

cậu cố gắng làm dịu đi bầu không khí căng thẳng bằng cách than thở với khuôn mặt hài hước của mình. bình thường, nó có hiệu quả. nhưng hôm nay, có vẻ không như thế. doyoung thở dài, anh dùng ngón trỏ và ngón tay cái xoa xoa sống mũi, ra hiệu rằng anh đang rất thất vọng để có thể tin cậu. anh cau mày, nghiến răng và nghiêm mặt lại.

"đừng níu kéo với cái câu 'luôn luôn ổn' nhảm nhí ấy, lee minhyung. tụi anh biết chắc rằng em không ổn chút nào. em nghĩ rằng tụi anh không thấy khuôn mặt đang cố gắng chịu đựng nỗi đau của em mỗi ngày, em nghĩ tụi anh không biết em ho bao nhiêu lần mỗi ngày, em nghĩ tụi anh sẽ tin vào lời nói nhảm nhí của em về việc em ổn hay sao?"

[Vtrans] [TaeMark] From The Bottom Of My LungsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ