Chương 6

15.3K 1.1K 203
                                    

Thời điểm Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chưa kết hôn, quan hệ của hai người không như thế này, bọn họ chân chính là hòa hợp như những người yêu nhau thực sự, Tiêu Chiến có thể nhìn thấy sự yêu thương trong mắt Vương Nhất Bác, nhưng sau khi kết hôn, anh không bao giờ nhìn thấy loại tình cảm ấm áp kia ở trong mắt Vương Nhất Bác nữa.

Quần áo bây giờ của Tiêu Chiến vẫn còn ẩm ướt, tâm tình ác liệt tới cực điểm, trải qua thời gian dài không chiếm được tình cảm đáp lại làm anh cảm thấy tuyệt vọng một chút, thiết kế vô duyên vô cớ bị nói xấu làm anh cảm thấy mình thật mỉa mai, lúc anh đội mưa đi đưa cơm cho Vương Nhất Bác lại nhìn thấy cảnh tượng này cũng là lúc cọng rơm lý trí duy nhất bị nghiền nát trong đầu anh.

Bây giờ anh chỉ cảm thấy mình bị bức đến phát tiết.

Thời gian đã không còn sớm, Tiêu Tư Điềm đã được dì giúp việc trong nhà dỗ ngủ, Tiêu Chiến đứng trước cửa phòng Tiêu Tư Điềm cùng Vương Nhất Bác im lặng giằng co, không ai chịu mở miệng.

Cuối cùng là Vương Nhất Bác phá vỡ bố cục im lặng này: " Tiêu Chiến, tôi thực sự..."

"Tôi không muốn nghe giải thích của cậu," Tiêu Chiến kiềm chế tâm tình không muốn phát tiết ra miệng, anh tỉnh táo ngắt lời Vương Nhất Bác: "Vương Nhất Bác, hôm nay Tiêu Điềm đã được đưa về nhà trước, tôi đi đưa cơm cho cậu chứ không đi đón Điềm Điềm, tôi là sợ cậu đói vì không có thời gian để ăn."

Vương Nhất Bác gật gật đầu, nói: "Tôi biết."

"Thế nhưng là cậu làm cho tôi nhìn thấy cảnh tượng đó, có phải cậu cảm thấy tôi rất lố bịch không? Đi tới đưa đồ cho cậu để rồi bị cậu coi là trò cười sao?" Tiêu Chiến có chút tự giễu nở nụ cười: "Ban đầu tôi muốn cho cậu xem chiếc nhẫn mà tôi thiết kế, chính là thiết kế mà tôi đã giành giải thưởng đăng trong vòng bạn bè kia."

Tiêu Chiến nói xong lấy chiếc hộp nhung ở trong túi ra, đặt ở lòng bàn tay: "Buổi chiều hôm nay thiết kế của tôi bị người ta nói xấu đạo văn, nhưng đây là những gì tôi thiết kế với các yếu tố liên quan đển chúng ta.

Tiêu Chiến mở hộp ra, đưa cặp nhẫn kia cho Vương Nhất Bác nhìn, không ngoài dự liệu lúc Vương Nhất Bác nhìn thấy trong mắt chợt lóe lên sự kinh ngạc, nhưng anh không cho Vương Nhất Bác cơ hội nói chuyện: "Cậu biết người nói xấu tôi đạo văn là ai không, chính là Lưu tiểu thư ở trong văn phòng làm việc của cậu đấy."

"Tôi không sợ bóng nghiêng*, thế nhưng cô ta dùng kiện cạo uy hiếp tôi, nếu như tôi không rời khỏi cậu, kiện cáo sẽ tiếp tục kéo dài mấy năm để làm tôi thân bại danh liệt." Tiêu Chiến đưa chiếc nhẫn đến trước mặt Vương Nhất Bác, nhàn nhạt nói: "Vương Nhất Bác, chiếc nhẫn này cậu có muốn không?"

(*不怕影子斜: chính bất phạ ảnh, là một thành ngữ của Trung Quốc có nghĩa là bóng một người không thể nghiêng khi đứng thẳng. Thường được sử dụng như một phép ẩn dụ là miễn là khi chúng ta làm đúng làm tốt thì không việc gì phải sợ.)

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong tay Tiêu Chiến, vừa định giơ tay ra nhận lấy, Tiêu Chiến liền đem nhẫn thu về: "Tôi đoán chừng là cậu sẽ không cần."

[Bác Quân Nhất Tiêu] Hiệp Ước Hôn Nhân Where stories live. Discover now