Q1. Chương 62: Người bệnh (6)

1.6K 116 1
                                    

Ngày cô nhận được thư hồi âm là ngày thi xong môn phiên dịch.

Hình thức thi của môn này là thi vấn đáp. Giáo viên đọc nguyên văn một câu trong tác phẩm cổ, sinh viên ngồi tại chỗ dịch lại câu này kèm theo ngữ cảnh. Sở Vọng nhiều lần trả lời rất buồn cười, làm các bạn học cười no bụng. Có điều cô cũng chỉ là một trong rất nhiều người tạo ra tiếng cười ở phòng thi, nên không đến mức khiến người ta chú ý.

Kết thúc môn thi dở khóc dở cười, cô mới đọc thư Ngôn Tang gửi đến. Hai bản dịch khá rõ ràng, một lần nữa không phụ hình tượng văn nhân dân quốc hùng vĩ trong lòng Sở Vọng.

Thư hồi âm của Ngôn Tang rất đơn giản: Chữ viết mực đen bút máy phóng khoáng nối nhau, kín hai mặt giấy, dịch ra tiếng Anh cực kỳ chói mắt: The First Memorial to the Throne on his Expedition (Xuất Sư Biểu); A Letter to the Majesty (Trần Tình Biểu).

Sở Vọng đọc hai bản dịch thô lần thứ nhất, cảm thấy từng câu từng chữ như đơm châu nạm ngọc; đọc đến lần thứ hai, thấm thía cảm khái đây đúng là tác phẩm siêu xuất sắc tổng hợp rất nhiều ưu điểm của bài viết IELTS 9.0 cùng với luận văn thi vào đại học. Cộng thêm chữ anh rất đẹp, Sở Vọng hận một nỗi không thể dán bồi giấy, coi như bảo bối mà giấu nó đi.

Có điều, ngoài hai bản dịch này ra thì chỉ có đôi câu vài lời. Không có thư hồi âm và cũng không có thơ.

Xác nhận xong, Sở Vọng không biết nên hồi âm như thế nào nữa. Kể cho anh nghe về chuyện cười ở phòng thi à?

Có lẽ đợi thi xong hết rồi báo cho anh thì sẽ hay hơn.

Sau khi thi xong tất cả các môn, Sở Vọng lập tức chạy thẳng đến phòng thí nghiệm. Rất nhiều nhân viên tính toán đã làm xong công việc của cô, cầm đủ tiền lương rồi rời đi. Sau kỳ thi học kỳ, gần như sinh viên đều chọn du lịch gần Hương Cảng, nên phòng thí nghiệm cũng quay về với vẻ quạnh quẽ của ngày trước.

Từ Thiếu Khiêm toàn quyền giao nhiệm vụ phác thảo luận văn cho Lương Chương. Lúc Sở Vọng ôm cặp sách chạy đến phòng thí nghiệm ở cuối hành lang, Lương Chương đang rất khí thế khoe khoang thành quả anh ta khổ chiến suốt kỳ nghỉ Giáng Sinh cộng thêm một tháng năm mới với Từ Thiếu Khiêm.

Bài luận tiếng Anh dài ba mươi trang, không tính mục lục trích dẫn và lời cám ơn.

Sở Vọng gãi đầu.

Nhưng hình như nội dung lại chưa được một trang của “Sự tồn tại của nơtron” của James Chadwick viết ngày trước nữa thì phải?

Vậy Lương Chương đã viết cái gì trong 29 trang còn lại thế?

Từ Thiếu Khiêm đọc lướt rất nhanh, lông mày chau lại. Sau đó anh lôi bút máy ra, thấy câu nào không hài lòng là quả quyết gạch bỏ.

Từ Thiếu Khiêm gạch đường nào là Lương Chương lại run bắn lên, còn Từ Thiếu Khiêm chẳng hề nhúc nhích. Thỉnh thoảng có rất nhiều câu anh không hài lòng, cả mấy trang giấy bị gạch hết, chỉ chừa một câu nửa câu có vẻ hữu dụng.

Lương Chương ngồi ngay ngắn cạnh Từ Thiếu Khiêm, dùng vẻ mặt bi tráng như lâm đại địch mà chất vấn anh: “Cậu nghiêm túc đấy hả Thiếu Khiêm? Tôi đứt ruột đứt gan suốt thời gian qua, từng con chữ một đều quý báu như ngọc trai. Mỗi một từ trong này đều là do tôi dứt ruột đẻ ra! Hai ta tình cảm nhiều năm là vậy, thế mà cậu lại nhẫn tâm bóp chết con! Lại còn một lần bóp chết nhiều như thế! Nhiều-đến-thế! Gạch hết chỉ còn chưa tới ba trang! Ôi trời ơi!”

Giờ Đang Nơi Đâu - Duy Đao Bách Tích [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ