Chương 5 : Làm trong rừng

85.5K 525 11
                                    


Lâm Thanh Khải lườm cô một cái, nhàn nhạt nói: "Chẳng lẽ cô định để ướt như vậy mà đi ra ngoài sao?"

Tương Linh nghe vậy mới hiểu ra ý anh: "Tôi tự làm."

Lâm Thanh Khải rút một điếu thuốc ra ngậm trong miệng, châm thuốc: "Toi thật sự muốn thao cô một lần." anh ngừng lại một chút: "Chơi đùa cô một phen xem cô sẽ rên rỉ như thế nào."

Quần áo trên người anh đã được mặc lại chỉnh tề,giọng nói cũng trở nên trong sáng hơn. Mắt to sáng, nhìn đi nhìn lại vẫn giống một chàng thiếu niên không nhuốm bụi trần.

Tương Linh không thể nói được cảm giác hiện tại trong lòng là gì, đưa lưng về phía anh, cởi quần lót ra, vắt nước.

"Chỉ là..." Lâm Thanh Khải phun ra làn khói thuốc trắng mờ, có ý cười, nói: "Cô không cảm thấy mình rất mẫn cảm sao? Chỉ mới đụng khẽ thôi cũng đã ướt rồi."

Tương Linh ấp úng "ừ" một tiếng.

Tuy cô biết chuyện này, nhưng lại không nghĩ có thể giống như hôm nay.

Hai người không ai nói gì nữa, Lâm Thanh Khải trầm mặc hút thuốc, còn cô thì im lặng nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.

Tương Linh phủi phủi quần áo rồi lấy ngón tay chải lại tóc

Thật là xấu hổ.

cô với Lâm Thanh Khải vốn à người xa lạ, lần này như vậy, anh lại biết cô thích anh, vậy mà cô vẫn để xảy ra loại sự tình này. Thật là lá gan quá lớn rồi.Cô không biết sau này sẽ đối mặt với anh như thế nào nữa.

Lúng túng một lúc, cô mở miệng: "Tôi... tôi đi trước đây."

Khuôn mặt của Lâm Thanh Khải khuất sau làn khói thuốc, không thể nhìn thấy rõ được nét mặt của anh. Anh không nói gì, Tương Linh cũng không đoán ra được ý tứ của anh. Dù sao thì đến tên của cô anh cũng chưa biết, sau khi đi khỏi cái hòng học này, sẽ lại tiếp tục làm người xa lạ.

Cô đứng lên, xoay người đi ra.

"Chờ đã." ngón tay thon dài của Lâm Thanh Khải lười biếng vươn ra nắm lấy tay cô từ phía sau.

Trong lòng Tương Linh run lên, Anh cầm lấy chiếc quần lót ướt đãm trong tay cô, hỏi như tự sự:"Thứ này... cô định mang đi đâu?"

Tương Linh bị anh hỏi. Trong đầu suy nghĩ một lát, lại có tật giật mình nên thấy ném đi đâu cũng không ổn. Chỉ có thể cứng nhắc cầm trong tay như thế.

"Không biết." cô nhỏ giọng nói.

Lâm Thanh Khải cười cười: "Cô sợ có ai đó nhận ra thứ này là của cô đúng không?"

Tương Linh giương mắt nhìn anh, anh nhanh chóng cúi đầu, mím môi.

Lâm Thanh Khải cảm thấy hơi có lỗi không nói gì, tùy tiện dùng hai đầu ngón tay kẹp chiếc quần lót đi về phía thùng rác, ném vào.

Tương Linh mở to hai mắt: "Đây là phòng học."

"Phòng học thì sao? Cô không được bị tôi làm cho phun nước?" Lâm Thanh Khải không chút để tâm cười. Anh phủi phủi tay, nhìn cô: "Sau này tôi vẫn sẽ tiếp tục thao cô tại phòng học."

[H+] Ngày Đêm Muốn Em - Thụy Miên Where stories live. Discover now