Q1. Chương 18: Vợ bé và thợ may (4)

Start from the beginning
                                    

Lâm Sở Vọng đang vật lộn với măng tây, nghe thế thì ngạc nhiên ngẩng đầu, rồi gật đầu với vẻ vô tội.

Bà Lâm muốn giữ phong độ trước mặt vợ bé, lại phải giữ uy nghiêm của mình trước mặt ba đứa nhỏ, thế là ho khẽ hai tiếng, nghiêm túc nói: “Cháu đến Hương Cảng đã lâu như thế, mà vẫn chưa học hết phép tắc hả?”

Sở Vọng vội đặt dao nĩa xuống, ngoan ngoãn đứng cạnh bàn, thấp giọng thưa: “Thưa bác, là cháu sai ạ.”

Tuy uy lực của bà cả Lâm bây giờ thấp hơn ngày thường khiển trách quát mắng, nhưng vẫn đủ khiến cuộc trò chuyện trên bàn ăn tạm thời dừng lại.

Mitchell vốn xuất thân là người hầu, từ lâu đã nghe nói đến sự tồn tại của bà cả Trung Quốc xuất thân cao quý, được giáo dục đại học đầy đủ, nên xưa nay luôn kính sợ bà. Lần đầu tiên nghe bà nghiêm túc khiển trách người ngoài, trong lòng cô không kìm được e ngại, sắc mặt trắng bệch ôm chặt lấy Leon cũng tái mặt.

Một bên là vợ cả bảo vệ gia quy, tỏ rõ uy nghiêm, còn một bên là vợ lẻ tóc vàng mắt xanh nhưng tái nhợt đầy thương xót. Ông Kiều thấy thế, phản ứng đầu tiên đương nhiên là trấn an vợ lẻ mong manh khiến người ngoài thương yêu.

Đa số khung xương của phụ nữ da trắng khá to, có thể do cô Mitchell này xuất thân là người hầu, thiếu dinh dưỡng nên trông gầy gò. Hình ảnh người phụ nữ da trắng trong lòng Lâm Sở Vọng là người có sức lực địch thiên quân, có thể túm lấy tóc người ta đập vào tường, không ngờ một thế kỷ trước phụ nữ người da trắng cũng có dị loại. Ở trước mặt bà cả Lâm không được xem là cao lớn, vậy mà so ra lại càng có thể kích thích dục vọng bảo vệ của đàn ông.

Có người từng hỏi: Bị mẹ chồng chèn ép thì phải làm gì? Thế thì tìm cho bà ấy một kẻ địch giả tưởng, ví dụ như: người thứ ba trong cuộc sống hôn nhân. Bà ấy tự lo còn chưa xong, dĩ nhiên sẽ không để ý tới bạn nữa.

Câu trên chính là nói bà cả Lâm vào lúc này chứ còn gì nữa, khó khăn lắm mới tìm được lỗi của Lâm Sở Vọng để phạt, nhưng nó đã ngay lập tức xì hơi trong nháy mắt ông Kiều trấn an vợ hai. Dĩ nhiên bà rất tức giận, nhưng hiện tại không thể phát tác, nếu không bà chính là người thất bại.

Chợt bà dịu dàng nói: “Con gái còn nhỏ có hơi nghịch ngợm, cũng không phải chuyện gì lớn. Có điều chỉ được phép lần này thôi, nếu có lần sau, bác vẫn phải phạt cháu. Mau ngồi xuống đi, Mã Linh, vừa rồi ngài Saumur đã nói với con đến đâu rồi, mấy ngày nữa thì có thể may xong váy cưới?” Bà nhìn sắc mặt của ông Kiều, quay qua mỉm cười hỏi Leon bằng tiếng Anh: “Leon đã biết dùng đũa chưa?”

Sở Vọng như được đại xá, vội vã ngồi xuống cầm dao nĩa lên, tiếp tục tác chiến với măng tây.

Lâm Doãn Yên không được thấy Lâm Sở Vọng bị phạt như mong muốn, bèn chuyển sự chú ý sang ngài Saumur, tuy ngài Saumur vẫn dùng tiếng Pháp nói chuyện với ông Kiều, nhưng cô nàng không chỉ một lần nghe ông ấy thốt ra từ “chuwang”*, trong lúc nói cả hai luôn nhìn Lâm Sở Vọng với ánh mắt tán thưởng.

(*Phiên âm tên của Sở Vọng là chǔwàng.)

Thế là Doãn Yên ủ rũ mãi trong suốt thời gian còn lại của bữa tối.

Giờ Đang Nơi Đâu - Duy Đao Bách Tích [Hoàn]Where stories live. Discover now