Chap 2: Tiếng đàn

33.3K 1.1K 92
                                    

Trong lớp.

Mọi học sinh đều chăm chú nghe giảng, không muốn trong tương lai mình bị đuổi khỏi ngôi trường danh giá này. Vài người thắc mắc khi ko thấy cô tiểu thư nhà Dương Ngọc đâu nhưng nghĩ lại thì cũng không phải chuyện của mình, quan tâm làm gì.

Tiếng giảng đều đều, dường như Duy Phong là người duy nhất chẳng thiết tha gì bài giảng trên kia.
Chán nản và bực bội, anh đứng lên, định bỏ ra ngoài.

- Em kia, vẫn còn trong giờ học, em định đi đâu thế? - Tiếng cô Ái Linh vang lên làm Phong khựng lại, thật phiền phức. Anh quay ngoắt sang cô giáo, buông một tiếng duy nhất:

- Chán!

Cô Ái Linh rùng mình trước ánh mắt đáng sợ của Phong, lắp bắp:

- À...ừ. Em...cứ ra ngoài đi...nhưng...phải làm bài về nhà đấy.

Phong chả quan tâm, anh bước một mạch ra ngoài. Có thể không khí trong lành sẽ làm anh sảng khoái hơn đôi chút.

Lòng vòng quanh trường, Phong chả thấy có gì đáng để bận tâm. Trường Dương Ngọc chia làm 2 khu: trung học và đại học. Trong đó, mỗi khu lại chia ra làm 4 dãy nhà A,B,C,D. Ạm đi đến dãy nhà D - cũng là dãy khuất nhất, dự định tìm một chỗ để ngủ. Chợt, anh để mắt đến một khoảng sân trống rất khó nhìn thấy qua khe tường chỉ đủ 1 người chui lọt. Hoàn hảo!

Khẽ lách qua, đập vào mắt Phong là thảm cỏ xanh mướt trải rộng, hàng loạt loại hoa và cây thi nhau tươi tốt. Thật không ngờ là ở đây lại tồn tại một nơi đẹp đến thế. Đảo mắt một vòng, anh thấy một bóng người với tà váy trắng ẩn hiện sau gốc bằng lăng. Anh khẽ nhếch môi khi lại gần: "Đây không phải là cô tiểu thư nhà Dương Ngọc sao?!"

Ngồi xuống đối diện Băng, anh thấy hơi lạ khi mà người con gái ấy đội cả mũ đi ngủ: "Là xấu quá nên không muốn lộ mặt sao?" Trong lòng dâng lên chút tò mò, anh đưa tay, khẽ khàng bỏ cái mũ xuống. Làn tóc dài mượt màu nâu ngay lập tức buông xuống, chạm vào cỏ. Phong sững lại khi nhìn thấy dung nhan của Băng. Làn da trắng ngần không tì vết, hàng mi cong dài khép nhẹ, cái mũi thanh tú cao và thẳng, làn môi mọng ướt đỏ tự nhiên; gió đầu thu làm tóc cô khẽ bay bay. Một vẻ đẹp mê đắm lòng người! Dưới tán bằng lăng còn sót lại vài đóa hoa tím nở muộn, cô thật giống như một thiên thần lưu lạc xuống trần gian.

Nhưng đẹp hay không thì liên quan đến Phong sao? Không hề! Anh ngây người ngắm người con gái ấy một lúc, rồi đưa tay với lấy cái mũ trên cỏ định đội lại cho cô thì bất chợt, từ trong đôi mắt đang khép ấy, lăn ra một giọt nước trong veo. Anh khựng lại. Như một phản xạ, Phong đưa tay, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ ấy. Như cảm nhận điều đó, Băng đột ngột ôm chầm lấy người anh trong vô thức. Phong khá bất ngờ, định đẩy cô ra thì thấy ươn ướt ở ngực áo. Băng đang khóc!

Phong có chút bối rối. Từng hàng lệ long lanh cứ thế trào ra từ đôi mắt vẫn khép chặt của cô, thấm đẫm trái tim anh. Nhìn xuống cơ thể nhỏ bé đang run lên từng hồi trong lòng, Phong bất động. Anh chẳng hề có ý định dỗ dành cô. Phong không phải kiểu người dễ mủi lòng trước cái thứ giả tạo như nước mắt, hoàn toàn không phải. Anh đã tin vào nó một lần và đã chịu tổn thương rất lớn, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai!

Thiên Thần, thuộc về một Ác QuỷWhere stories live. Discover now