7

2.2K 314 83
                                    

7.

Ba tháng không nhanh không chậm trôi qua. Dongyoon đi du học rồi. Hôm Dongyoon thông báo tin này cũng là hôm cuối cùng cậu đến lớp, cuối giờ còn xin về sớm bảo là có việc, chỉ kịp chào một tiếng tạm biệt với lớp rồi vội đi ngay. Tối đó cậu bay, Minhee nghĩ chắc là ban chiều Dongyoon đã về sớm để đi gặp người cậu muốn tạm biệt hơn cả. Từ khi Dongyoon sang nước ngoài, em mất liên lạc với cậu bạn luôn, vậy là không thể hỏi về anh Yunseong nữa rồi, dù những lần trước đó, có gặng hỏi ra sao thì câu trả lời của cậu vẫn như một, "Xin lỗi, tớ không biết.". Em đã nghĩ Dongyoon không nói dối mình.

Hội wwstw quay về nếp cũ, tối thứ bảy lần thứ ba của mỗi tháng hẹn nhau tại nhà một người. Minhee không còn vắng mặt nữa, vậy là năm thành viên chính thức tụ tập đầy đủ. Anh Jungmo thi thoảng vẫn tự ý mở khóa điện thoại của Minhee, thấy em vẫn để mật khẩu anh đã thay, cũng không còn nhắn những tin vô nghĩa nữa. Những lần như vậy, anh Hyunbin lại nhíu mày, "Tớ biết cậu vẫn lo cho thằng bé nhưng cũng đừng tự xem điện thoại nó như thế chứ.", và y rằng Jungmo sẽ gật đầu ậm ừ, vẫn cố phân trần "Tớ chỉ xem duy nhất nếu Minhee vẫn còn gửi tin nhắn cho Yunseong thôi, đảm bảo không làm gì đến riêng tư của em cả.". Tất nhiên những gì Jungmo nói là thật, nó thật như độ khó của tập đề nâng cao Wonjin đang ôn vậy. Hyungjun đã mua một hộp bút chì tặng cho Wonjin coi như quà may mắn, mà thực ra là để dự phòng vì Wonjin toàn vô thức bẻ gãy bút chì khi cậu phát mệt vì không giải nổi một bài toán. May là từ lúc tình cờ gặp Kim Mingyu ở một quán cà phê học, kết quả của Wonjin ngày một tiến bộ, vì cậu hội trưởng kia học giỏi thứ hai không ai dám tranh thứ nhất. Nhịp sống cứ thế trôi qua, chẳng vì ai mà gấp gáp, cũng chẳng vì nỗi buồn nào mà đọng lại tiếc thương. Thế giới đang sống.

Còn Minhee, em đơn giản là đang tồn tại.

Em nhìn lên bầu trời, tự ngẫm đã từng ấy thời gian trôi qua rồi ư? Sang mùa thu rồi, day dứt của những ngày hè chênh vênh vẫn còn theo gió luồn vào những tán cây đang dần chuyển màu. Em đã sống như thế nào vào những ngày cuối của mùa hạ nhỉ? Nhắm mắt thấy mùa hè, mở mắt thấy cô đơn. Nỗi buồn len lỏi vào cuộc sống của em, lúc đầu là dồn dập, sau đó cứ thế nhẹ tênh đi nhưng không biến mất. Em đã quen với nó, quen với việc không có anh Yunseong ở bên. Hình ảnh của anh dường như đã trở thành đen trắng, hai màu mạnh mẽ ấy, trắc khảm vào tâm trí em. Đến cuối cùng, việc xảy ra giữa em và anh Yunseong chỉ khiến em nhận ra mình đã yêu anh đậm sâu như thế nào, đến nỗi dù anh có làm trái tim em tổn thương, dù anh có cố giấu em những bí mật, dù anh có buông em ra lúc em đang cần một vòng tay nhất, em vẫn không thể từ bỏ được, em vẫn không thể ghét anh. Anh Yunseong từng nói với em rằng "Mặt trời vẫn tỏa sáng ngay cả khi nó đứng một mình.". Nhưng anh ơi, mặt trời có thể tỏa sáng, nhưng nó vẫn cô đơn. Khi những tia nắng cuối ngày biến mất, em không hề lo lắng, vì ngày mai sẽ lại tới thôi. Những ký ức đẹp đẽ cũng vậy, nhưng anh Yunseong thì không.

Đêm nay, trên bầu trời có thêm một ngôi sao.

----

"Hoa của cháu này."

"Cháu cảm ơn ạ."

Minhee lễ phép nhận bó hoa từ tay người bán hàng, cẩn thận ôm lấy nó. Đúng là mùi hoa khác hẳn với mùi giấy. Mấy ngày nay bù đầu trong đống đề ôn thi làm em mụ mị hết đầu óc. Hóa ra anh Jungmo, Hyunbin và Wonjin đều phải vật lộn với khoảng thời gian cuối cấp như chạy đua này, à và anh nữa. Thì, qua sinh nhật em năm sau, anh sẽ không còn là anh nữa rồi.

[Selcouth] HwangMiniWo Geschichten leben. Entdecke jetzt