6

1.3K 235 19
                                    

6.

"Kang Minhee đứng lại!!"

"Giỏi thì đến đây mà lấy này Hyungjun-chân-ngắn."

"Tao sẽ tóm mày đến chỗ anh Wonjin!"

Đó là lần chạm mặt đầu tiên giữa anh Yunseong và Minhee, hai tuần sau khi em nhập học. Chưa ai biết đến ai cả, chỉ là một người chạy vụt qua một người. Anh chỉ kịp nhìn thấy bóng em lướt qua, và cũng vì đâu có chủ ý nhìn em, anh chẳng mấy quan tâm. Lúc đó, cái ấn tượng đầu tiên của anh Yunseong về Minhee là một cậu lớp mười náo nhiệt đã ứng cử làm hội trưởng nhưng chỉ được làm phó hội trưởng nên dỗi – theo lời của Dongyoon, em họ anh và là bạn cùng lớp với em. Anh nghĩ thầm mấy tuổi rồi mà còn dỗi với bỏ ăn, nhưng rồi sau này anh lại yêu cái tính trẻ con ấy của em đến không buông được.

"Nốt việc này là xong!"

Đó là lần chạm mắt đầu tiên giữa anh Yunseong và em, một tháng sau khi em nhập học. Anh được nghe kể về em là một người vô tư thoải mái, lúc nào cũng cười như thể cuộc đời này toàn niềm vui vậy. Yunseong đến lớp em vì Dongyoon bị đau bụng lúc tập thể dục tiết cuối tự quản nên tự về sớm quên không báo lớp trưởng, mà lại đúng lịch ở lại trực nhật. Anh sợ không ai lao động, sáng mai đứa em họ bị phạt nên định đến lớp làm hộ, lại bất ngờ thấy một cậu học sinh, trên áo đồng phục có tên Kang Minhee, đang cầm chổi đứng cổ vũ bản thân một mình.

"À, tại em thấy Dongyoon có vẻ mệt, mà lúc về lớp không thấy cặp cậu ấy đâu nữa, em nghĩ chắc cậu ấy có việc gì nên ở lại trực nhật hộ thôi ạ."

Đó là cuộc nói chuyện đầu tiên giữa anh Yunseong và em. Không hiểu sao lúc nghe xong, Yunseong lại giới thiệu bản thân mình cho em, và đổi lại cho điều ấy là một nụ cười. Tận bây giờ anh vẫn còn nhớ như in cảm giác nhộn nhạo trong tim khi ấy. Ánh nắng cuối ngày lười biếng nằm trên bàn học, vô tình chứng kiến cảnh hai người chia đôi lớp, mỗi người quét một nửa. Có đám mây ngoài kia biết anh Yunseong mấy phút lại nhìn trộm Minhee một lần. Hóa ra lúc ấy, anh đã để ý em rồi.

"Anh ngồi đây được không?"

Đó là lần học bài chung đầu tiên giữa anh Yunseong và em. Yunseong nghe được (anh cứ không thừa nhận mình chủ động đi hỏi về Minhee thay vì giả vờ là mình nghe được) rằng Minhee hay bị nhắc nhở về việc ngủ trong lớp nhưng kết quả vẫn luôn thuộc tốp đầu, hóa ra em dành thời gian học ở thư viện. Mới vào học được hơn tháng, chưa phải thi gì nên thư viện khá vắng vẻ, nhưng Yunseong vẫn tiến tới chỗ em và hỏi vậy. Anh không biết nữa, lúc ấy đôi chân cứ vô thức đưa anh tới nơi người có những tàn nhang xinh đẹp kia đang ngồi. Sau này, anh biết con tim mình đã trở nên mạnh mẽ như thế nào vào thời khắc ấy, để anh có dũng cảm bước tới bên em.

Cứ thế, những nhân duyên lần đầu tiên đến, và rồi trở thành lần thứ hai, thứ ba,... Mọi thứ cứ nhẹ nhàng lồng ghép vào hai người, như thể cách ta cẩn thận đọc một bài thơ tình, diễn cảm từng con chữ, cái lẽ đương nhiên đến nỗi đọc xong không biết hai người đã yêu nhau từ bao giờ, chỉ biết lòng bỗng râm ran. Rồi thổn thức ngẫm lại bài thơ ấy, thấy biết bao kí ức đẹp đẽ hiện ra.

[Selcouth] HwangMiniTempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang