XX - THÀ TÔI GIẾT NÓ CŨNG KHÔNG MUỐN ĐỂ EM KHÓC

Start from the beginning
                                    

Cả hai sau một hồi chơi bời, thì mau chóng trở về nhà. Khi đi ngang qua một nhà hàng, cô đôi mắt dán sát vào đó. Nàng không hiểu cô nhìn cái gì ở bên đó thì liền nhìn theo qua. Đứng trước nhà hàng là một cô gái tóc vàng đang đứng đợi ai đó. Ánh mắt cô rõ ràng đang nhìn cô ta.

Máu ghen của nàng nỗi lên, buông tay cô ra, miệng thì lẩm nhẩm cái đồ háo sắc, đã có vợ rồi mà còn công khai dòm gái như vậy. Có nghĩ đến cảm nhận của nàng không? Vậy mà hôm trước còn dám hứa hẹn đủ điều với nàng?
Hứ!!!!

Suốt cả quãng đường không ai nói với ai câu nào. Trên đường đi cô liên tục thở dài nặng nhọc.

Về đến nhà, nàng không thèm trở về phòng của cô, mà đi thẳng qua phòng cũ của mình, thì liền bị cô ghị tay lại :

- Sao em ngủ bên đây?

- Buông em ra, hôm nay em khó chịu, em muốn ngủ một mình. - Nàng gỡ tay cô ra rồi đi vào trong đóng sầm cửa lại. Uất ức đến độ phải úp mặt xuống gối mà khóc một trận.

Chỉ có một " thanh niên " mặt vẫn ngơ ngơ, không hiểu vì sao vợ mình lại như vậy, nhưng thôi, nàng nói nàng khó chịu thì không nên làm phiền nàng, để sáng mai nói chuyện thì tốt hơn.


Lisa đi vào phòng của mình nằm nhớ lại sự việc khi nãy, cô chính xác là nhìn cô gái kia, cô gái đó hình như là MiMi bạn gái cũ của cô, nhưng đừng nghĩ cô còn yêu cô ta nha, chỉ là cô ta hiện tại đang cặp bồ với Nicky, nhưng khi nãy cô lại thấy cô ta đi cùng với một anh chàng cao to khác. Nên cô mới có chút thất thần như vậy, chỉ sợ đứa em họ mình bị cô ta lừa gạt, dù cô cũng không ưa gì cậu ta, nhưng họ hàng vẫn là họ hàng.

****************




Nửa đêm khi đang ngủ, Nàng cảm nhận một cánh tay đang sờ soạng ngực mình, cứ ngỡ cô mò sang làm chuyện không đàng hoàng, mới vội đẩy nhẹ ra :

- Lisa, đừng mà, ngủ đi......

Bàn tay đó không ngừng lại, ngược lại còn điên cuồng bóp lấy, bứt hai cúc áo của nàng bung ra khỏi chiếc áo sơ mi mỏng manh, đến nỗi nàng phải hét lên, mở mắt ra, trước mặt nàng là Nicky đang say mèm. Nàng hoảng sợ khóc thét lên, đạp cậu ta một cái văng xuống giường, miệng không ngừng gọi.

- LISA ƠI.........LISAaaaaaaaa......

- Chị dâu, em muốn chị, cho em, em sẽ nhẹ nhàng.....chị.....chị dâu...... - Cậu ta lại mò dậy, miệng nồng nặc mùi rượu, tiến tới chỗ nàng, nhếch nụ cười ma mị.

Nàng mỗi lúc khóc một to hơn, không ngừng lùi về phía sau. Nước mắt ròng ròng. Nàng càng lùi thì cậu ta lại càng tiến tới đến khi lưng nàng đụng phải vách tường, Nicky thuận thế liền nhào lên người nàng.

* Bốp * - Cậu ta đột nhiên ngã quỵ xuống, khi thân thể cậu ta đổ rạp xuống cũng chính là lúc nàng thấy cô đứng ở đó với đôi mắt đỏ ngầu, Ông bà Manoban nghe tiếng động trên lầu, liền chạy lên với tốc độ ánh sáng.

Cô nhìn chiếc áo đã bị bung nút của nàng thì càng tức giận hơn, tiến tới lôi Nicky đứng dậy, đấm liên tiếp vào mặt cậu ta, đến nỗi chảy cả máu mũi, máu môi.

- THẰNG CHÓ CHẾT TIỆT NÀY, TAO SẼ GIẾT MÀY.

- Chị điên đủ chưa? Sao? Chị là đang tức giận vì tôi càn rỡ với chị dâu, hay chị còn ức chế vụ MiMi trở mặt với chị, cặp bồ với tôi? Hả? - Nicky dùng tay chặn nắm đấm của cô lại, đẩy cô ra.

Cô đôi mắt đỏ ngầu, không nói không rằng tiến tới đấm liên tiếp thêm mấy cái vào mặt cậu ta, khiến nó sưng tấy lên. Mà Nicky vì say xỉn cũng chẳng còn sức đâu mà chống trả.

- Mày nghĩ con nhỏ đó là cái gì mà tao phải để tâm tới?? Còn mày, mày dám đụng tới vợ tao, hôm nay tao giết mày.

Nàng sợ hãi, lôi cô ra, ôm lấy eo cô :

- Lisa, đừng đánh nữa......Lisaaa.....

- TẠI SAO EM NGỦ MÀ KHÔNG KHÓA CỬA? - Cô hét lên rồi lôi nàng về phòng. Khi đi ngang qua mặt ba mẹ, còn nói một câu. - Ngày mai con không muốn thấy mặt THẰNG CHÓ đó ở trong căn nhà này.

Ông bà Manoban thật không ngờ đứa cháu mình lại trở nên như vậy, chỉ biết đứng hình, nhìn nó bị chính con gái mình đánh tơi tả, cũng không dám nói câu nào, rõ ràng nó sai rồi.

Cô trước khi rời khỏi đó, còn xoay lại nói vọng vào với giọng câm phẫn :

- Ngày mai tao mà còn thấy mặt mày, tao không giết mày, tao không phải là LALISA MANOBAN nữa.





----------------------------------
#Anh

[LiChaeng] Chồng tôi là VAMPIREWhere stories live. Discover now