Chương 37: Vị trưởng bối chia rẽ uyên ương trong truyền thuyết.

98 9 1
                                    

Tuyết Lị đi theo phía sau Lâm Kỳ, thấp thỏm đi vào nơi ở của Knick.

Knick làm Lang Vương nên nơi ở đương nhiên cũng sang trọng hơn người khác một chút. Đi ra nghênh đón chính là hai người hầu lần trước dẫn Lâm Kỳ đi dạo phố, bọn họ mang Lâm Kỳ và Tuyết Lị đi qua đại sảnh, đi tới bên bờ một cái ao nhỏ ở sân sau, Knick đang ngồi uống trà ở trên bàn đá, trên bàn đá còn có bày một đĩa bánh ngọt nữa, tuy không đẹp đẽ như trước kia Lâm Kỳ nhìn thấy ở Địa Cầu nhưng ở trong đây thì đã xem như là hiếm có rồi.

Ông ta thấy Lâm Kỳ bèn lập tức đứng lên, cười nói: "Không ngờ hôm qua vừa tách ra thì hôm nay cậu đã đến thăm rồi. Nhà ở quen sao?"

"Nhà rất tốt, tôi với Salou phải cảm ơn ngài đấy" Lâm Kỳ lễ phép trả lời.

Knick tỉnh bơ nhìn Tuyết Lị ở phía sau cậu: "Hai đứa thích là được rồi, Salou sao không đến chung vậy?".

Lâm Kỳ lộ ra vẻ buồn rầu, nói: "Salou bị bệnh, chúng tôi vừa đến đây nên cái gì cũng không có, tôi cũng không có cách nào kiếm đồ ăn ngon hơn cho Salou, haiz".

"Ngã bệnh ư? Điều này thật sự rất tệ đó, cậu cần gì chỉ cần nói với ta là được, ta bảo người mang qua cho", Knick nghe Salou bị bệnh thì hơi kinh ngạc, lo lắng nói với Lâm Kỳ.

Trong lòng Lâm Kỳ hừ lạnh một cái, nếu không biết Salou sinh bệnh sao lại có thể đúng lúc phái Tuyết Lị qua chăm sóc được chứ? Xem ra cô nàng Tuyết Lị này quả nhiên là ông ta đưa cho Salou làm vợ bé nha, hơn nữa là Salou khi vừa xác định được thân phận của Salou liền quyết định á.

—— coi ông đây là người chết à!

Lâm Kỳ: "Ngài là ông nội của Salou tôi đương nhiên sẽ không khách sáo với ngài rồi. Đợi lát nữa tôi liệt kê ra danh sách rồi làm phiền ngài tìm người đi làm một chút vậy. Đúng rồi, vị Tuyết Lị tiểu thư này phải trả lại cho ngài, bên mình Salou có một bầy sói nên cũng không thiếu người hầu hạ đâu. "

"Bầy sói dù sao cũng không thể biến thân, có một số việc không cách nào làm được nên các cậu vẫn là giữ lấy Tuyết Lị đi" Knick cũng không có đồng ý.

Lâm Kỳ lại nói: "Chuyện bầy sói không có cách nào làm thì còn có tôi làm mà, không cần làm phiền đến người khác đâu. Khi bọn tôi ở trong rừng vẫn sống như vậy đấy thôi".

Knick hiển nhiên đã quyết tâm đem Tuyết Lị nhét qua: "Có nhiều người giúp thì tốt hơn, Salou cũng chưa có hiểu rõ về cuộc sống trong hoàng thành, chỉ có mình cậu chăm sóc nó thì bất tiện lắm".

Lâm Kỳ giả bộ buồn phiền mà thở dài, nói: "Không phải tôi không muốn có người giúp đỡ, thực sự là Salou rất ỷ lại vào tôi á. Sáng nay tôi ra ngoài mời trưởng lão đến xem bệnh cho cậu ấy, Salou tỉnh lại thấy tôi không ở đó lại thấy Tuyết Lị ở trong phòng mình thì đã cáu kỉnh một hồi đấy, khó khăn lắm mới dỗ lại được nên tôi thực sự không dám mang Tuyết Lị về nữa đâu. Ngài cũng không hy vọng Salou bởi vì chuyện này mà nảy sinh sự khó chịu với ngài chứ?".

Lời này của Lâm Kỳ nửa thật nửa giả, Tuyết Lị vốn định phản bác nhưng nhớ đến vẻ mặt khi Salou nhìn thấy cô lúc sáng thì bèn nuốt lời định nói trở vào lại. Knick thấy bộ dạng của cô ta thì chắc hẳn lời nói của Lâm Kỳ là thật rồi, dù sao cũng là đứa cháu trai thất lạc nhiều năm, ông ta liền phủi phủi tay bảo Tuyết Lị đi xuống.

Đợi Tuyết Lị đi rồi Knick liền thở dài, ngồi xuống trên ghế đá, lại ra hiệu Lâm Kỳ cũng ngồi xuống rồi nói với cậu: "Ta tin là cậu chắc chắn biết dụng ý thực sự mà ta kêu Tuyết Lị đi qua rồi đi?"

Lâm Kỳ nhướng nhướng mày, chẳng ừ hử gì hết.

Knick nói tiếp: "Không phải ta muốn chia rẽ các cậu đâu, ta chỉ là muốn Salou có thể để lại thêm mấy hậu đại mà thôi. Huyết mạch hoàng tộc chính thống của chúng ta đã càng ngày càng ít đi, lúc này ta lại đột nhiên có thêm một đứa cháu ruột cậu có biết ta vui mừng bao nhiêu hay không chứ?".

Lâm Kỳ đánh gảy ông ta: "Nếu ngài thực sự vui mừng như vậy, thì suy nghĩ đầu tiên cũng sẽ không là muốn cậu ấy có thêm mấy hậu đại đâu".

Knick nghẹn lời một lúc, Lâm Kỳ lại nói: "Tôi cứ nghĩ tộc sói luôn trung thành với bạn đời, cả đời đều chỉ biết có một bạn đời mà thôi, không ngờ rằng..." câu nói kế tiếp cũng không cần nói ra Knick cũng tự nhiên hiểu được thôi.

Knick có chút xấu hổ mà nhìn vào Lâm Kỳ, nói: "Ta đây cũng không còn cách nào khác mà. Bản thân ta là Vương của bộ tộc, phải gánh vác sự suy thịnh của bộ tộc, ta không thể để huyết thống mạnh nhất của hoàng tộc biến mất ở trong tay ta được!"

"Lúc trước khi Salou chưa tới cũng chẳng phải là vẫn vậy hay sao? Hơn nữa, ngài tặng một giống cái cho Salou sinh đứa nhỏ như thế có từng xem xét qua cảm thụ của tôi không chứ?"

TÔI LÀ NGƯỜI ĐỨNG ĐẮN - Tràng Vị Bất Thích GiảWhere stories live. Discover now