Chương 102: Kế hoạch không hoàn hảo

Start from the beginning
                                    

Tiểu Ngạn nhìn đồng hồ :'Ba mươi phút thôi, hôm nay tôi về nhà, phải giải quyết nốt số công việc này đã.'

- 'Công việc? Tại sao lại làm nhiều như vậy?'

Tiểu Ngạn nhíu mày :'Hỏi thừa cái gì vậy?'

Xe của họ đến nhà hàng, anh đi xuống mở cửa xe cho cô rồi cả hai cùng đi vào trong, một nhân viên cúi đầu chào đón rồi dẫn họ đến bàn đã đặt sẵn.

- 'Mời quý khách dùng bữa.' Đồ ăn được mang ra, nhân viên phục vụ vui vẻ nói.

Trần Vỹ nhìn xung quanh, sao giờ còn chưa đến nữa. Tiểu Ngạn cả ngày chưa ăn gì nên cũng đã đói, cô gắp vài miếng vào bát mình.

Lúc này ngoài cửa xuất hiện một nhóm người mặc vest đen chỉnh tề đi tới, trông ai cũng to cao, khỏe mạnh. Trần Vỹ khẽ gật đầu rồi tự nhiên quay lại gắp đồ ăn cho cô rồi gắp cho mình.

- 'Đây không phải Trần tổng của tập đoàn Nam Á đây sao? Hiếm khi gặp anh đi một mình nhỉ? Không có vệ sĩ sao?' Một tên đứng đầu cười không mấy thiện cảm, hỏi.

Tiểu Ngạn ngẩng đầu lên nhìn họ rồi bình thản tiếp tục ăn. Trần Vỹ vội nháy mắt với họ.

- 'Lần trước mày đụng đến người của tao, để xem lần này có cơ hội tao sẽ xử mày kiểu gì.' Tên kia nghiến răng nói.

Trần Vỹ nhập vai, anh cười lạnh :'Nếu làm được thì cứ làm, đừng múa mép ở đó.'

- 'Được.' Tên kia nói :'Trả lại cho hắn những thứ mà hắn đã làm với Tiểu Mao.'

Đấm người xông lên, Tiểu Ngạn lúc này mới đặt đũa xuống, cầm lấy túi xách đứng dậy đi về phía anh :'Đi thôi.'

- 'Đi đâu chứ? Đợi anh giải quyết chuyện này.'

Tiểu Ngạn nhíu mày :'Giải cái gì? Một mình anh làm sao giải quyết, đi.'

- 'Đứng lại, đâu phải đi dễ dàng như vậy. Khó khăn lắm mới có cơ hội giải quyết.' Tên kia chặn đầu cả hai người.

Tiểu Ngạn khẽ hít thở sâu, cái lũ người khốn kiếp này lại muốn đôi co với cô. Trần Vỹ ôm lấy cô, kéo cô ra phía sau mình.

Cảnh tượng này bị mọi người trong nhà hàng chú ý, ai cũng khó hiểu nhìn họ. Tên dẫn đầu nhóm người đó nói :'Đánh đi.'

Một người đô con đi đến phía trước, bất ngờ Tiểu Ngạn cầm lấy dĩa thức ăn trên bàn hất vào người hắn, cô đẩy Trần Vỹ ra, đi về phía trước.

- 'Hừ, muốn đánh nhau sao? Được lắm, bà đây cũng đang rảnh.'

Nói rồi cô định co gối, tên kia thấy vậy liền đưa tay định cản lại cô. Trần Vỹ không ngờ cô lại cường đến thế, không phải, kế hoạch là anh phải bảo vệ cô mới đúng.

- 'Không được đụng vào cô ấy.' Anh vội la lên.

Tên kia nghe xong liền thu tay về, bất ngờ Tiểu Ngạn co gối cho anh ta một cước nagy hạ bộ, tên đó ôm lấy bên dưới, đau đến mức hai hàng lông mày sắp dính chặt vào nhau.

Trần Vỹ nhắm mắt, anh toàn bị như vậy nên anh hiểu mà!

Tiểu Ngạn nhìn tên cầm đầu :'Các người có ý thức không thế? Đây là nơi tập thể lại lôi cả đống người đến gây chuyện.'

- 'Tiểu thư...xin lỗi, tôi không cố ý đâu...' Tên vốn là mạnh miệng nhất nhưng giờ lại hàng xin thua, Trần Vỹ không cho đánh trả thì chẳng khác nào anh cũng sẽ như tên kia, có khi còn nặng hơn.

Tiểu Ngạn phủi tay :'Tôi sẽ báo cảnh sát.'

- 'Ấy, tiểu thư, cô đừng làm vậy. Chúng tôi sai rồi.'

Tiểu Ngạn lườm anh ta một cái rồi mở túi xách ra, tên kia vội nói :'Trần tổng, anh mau nói gì đó đi, chúng tôi cũng vì miếng cơm manh áo mà...đừng để cô ấy gọi điện báo cảnh sát.'

Tiểu Ngạn nhíu mày nhìn Trần Vỹ :'Anh giấu tôi chuyện gì sao?'

- 'Trần tổng..' Bọn người thảm thiết gọi anh.

Trần Vỹ đi đến bên cạnh, run giọng nói :'Bảo bối à, anh xin lỗi...anh không cố ý đâu, tại...'

- 'Hử?' Tiểu Ngạn khó chịu vì sự ấp úng của anh ta.

Trần Vỹ vội vàng nói :'Là vì anh muốn xem em có yêu anh không? Anh muốn cầu hôn em nên mới thuê họ...tha lỗi cho anh nhé!.'

Tiểu Ngạn quay phắt sang nhìn anh, được lắm, cái tên này, còn nghĩ ra loại chuyện này.

- 'Anh sai rồi, tại anh muốn cầu hôn em ấn tượng nhất thôi. Tha anh.' Trần Vỹ nói.

Tiểu Ngạn nhíu mày :'Cầu hôn? Nhẫn đâu?'

- 'Nhẫn?' Trần Vỹ hỏi rồi vội vàng lục túi mình, lấy ra một hộp nhung đỏ bên trong có chiếc nhẫn đưa cô :'Đây.'

Tiểu Ngạn không cầm lấy, cô nhíu mày :'Không phải anh định cầu hôn tôi sao?'

- 'À.' Trần Vỹ khẩn trương quỳ xuống, đưa chiếc nhẫn về phía cô :'Lấy...lấy anh được không?'

Tiểu Ngạn đưa tay về phía anh :'Đeo vào.'

- 'Em..đồng ý sao?' Trần Vỹ ngây ngốc hỏi.

Tiểu Ngạn đơ người rồi nhíu mày :'Anh lấy đi lần đầu tiên của tôi, tôi mang thai con anh, giờ không cưới thế anh định rũ bỏ tránh nhiệm sao?'

Trần Vỹ cẩn thận đeo nhẫn vào tay cô :'Em có thai rồi sao?'

Tiểu Ngạn nhàn nhạt trả lời :'Một tháng.'

Trần vỹ vui mừng ôm chầm lấy cô, vậy là anh sắp được làm bố rồi, thật sự điều này rất hạnh phúc. Chả trách Đường Duật Hành lại thay đổi như vậy.

Nhưng rồi anh buông cô ra.

- 'Vậy em đồng ý lấy anh là vì con hay vì yêu anh?' Trần Vỹ ủ rũ hỏi.

Đám người được anh thuê đến ngơ ngác nhìn nhau, nhân lúc họ còn đang nói vài chuyện linh tinh thì họ nhanh chóng rừi đi.

Mọi người trong nhà hàng nhìn họ, lâu lâu có người xì xầm bàn tán, cũng phải, đây chính là màn cầu hôn độc nhất vô nhị.

- 'Là vì cả hai.' Tiểu Ngạn cười đáp.

Trần Vỹ vui mừng ôm lấy cô :'Cảm ơn em, anh thật sự rất vu.'

Nhưng rồi..

Tiếng la thất thanh của Trần Vỹ truyền đến :'A..đau...'

Ngón tay cô vẫn đặt trước ngực anh, dùng lực cấu véo :'Ai cho anh nghĩ ra mấy trò mèo này đây.'

- 'Đau..anh sai rồi, xin lỗi...a...'

Tiểu Ngạn thả tay ra :'Đi về.'

Trần Vỹ vội chạy theo rồi bế ngang cô lên :'Thế này sẽ an toàn cho bảo bảo hơn.'

Anh nhíu mày, vừa rồi cô động tay với bọn họ, không biết có bị làm sao không.

[Full] Mau buông ra, tôi là chị dâu của cậuWhere stories live. Discover now