Chương 45: Dị biến

302 20 0
                                    

Mấy ngày kế tiếp, tất cả vẫn không có gì thay đổi. Ban đầu tôi không tài nào thích ứng nổi, bụng đói đến ngất lên ngất xuống, nhưng chỉ ba ngày sau, cơ thể tự động chuyển sang tiêu hao năng lượng bên trong, dần dần tỉnh táo hẳn lên.

Không có bất cứ chuyện gì xảy ra, thời gian cứ như đông cứng lại. Trong tiểu thuyết võ hiệp, nhiều đôi nam nữ si tình bị đẩy vào đường cùng, đến khi trở lại thế giới bên ngoài, nhớ lại, mới phát hiện ra quãng thời gian bị cô lập mới là lúc vui sướng bình an nhất.

Nhưng tình huống thực tế lại hoàn toàn không phải vậy. Đống lửa ủ đến mức thấp nhất, bốn phía chỉ nghe thấy tiếng nước chảy không ngừng, bốn bề vách đá nhuốm màu vàng đất ảm đạm dưới ánh lửa. Bị nhốt kín trong hang núi khiến người ta không lúc nào là dừng lo nghĩ. Tôi phải học Muộn Du Bình ngồi thiền mỗi ngày mới miễn cưỡng chống đỡ được, bằng không chắc phát điên lên mất.

Với tính cách Bàn Tử, càng kéo dài thêm nữa càng không xong. Tôi không biết hai tuần trước anh ta làm sao mà vượt qua được nữa, nhưng anh ta gần như ngày nào cũng nảy ra một ý kiến nào đó.

Ngoài ra, trong mấy ngày này, chúng tôi dùng tro hương rải lên vách đá một lượt, hy vọng có thể tìm ra được dấu vết gì khác.

Quả thực, trên mặt đất có rất nhiều dấu khắc, xem ra trước kia người ta thường hay vẽ linh tinh xuống dưới đất trong lúc nghỉ ngơi. Chúng tôi nhìn thấy một bàn cờ đơn giản, còn có rất nhiều chữ, nhưng chẳng có tí giá trị nào, chỉ có một điểm làm tôi phải suy tư. Đó là những dấu khắc dưới mặt đất trước một vách hang, có lẽ là một thợ mỏ nào đó đã khắc xuống trong lúc nghỉ ngơi, viết đi viết lại một cái tên đến mấy lần, là “chị Triệu Thúy”. Có lẽ là do tương tư mà nên đây. Nhìn cái này, không khỏi nhớ đến A Quý trên mặt đất, có khi anh ta còn phát điên hơn bọn tôi ấy chứ.

Đến ngày thứ ba, tôi không kìm được bắt đầu sinh ra hoài nghi với chính suy nghĩ của mình, nghĩ rằng, nếu cứ thế cứ thế ngồi chờ ở đây, chưa biết chừng đến cuối cùng lại chẳng có gì xảy ra cả? Hay là, tên ma quỷ kia đã quên béng mất bọn tôi ở đây rồi?

Muộn Du Bình vẫn cái bộ dạng ấy, con dao găm của tôi bị hắn lấy mất, giắt vào bên hông. Hắn gần như bất động, cả ngày chỉ tựa người bên đống lửa, nhìn không ra một chút âu lo nào.

Tuy trước giờ lúc nào hắn chẳng như thế, nhưng tôi có cảm giác sự trấn tĩnh này của hắn có phần quá đáng, đôi khi còn có ảo giác, hắn biết rõ sắp có chuyện gì xảy ra.

Sự bình tĩnh này liên tục duy trì đến tận nửa đêm ngày thứ năm – chắc là nửa đêm, nếu chiếc đồng hồ đeo tay của tôi vẫn còn chính xác, bỗng có một biến cố xảy ra.

Tôi tỉnh dậy đi tiểu, ngây ngây dại dại, đột nhiên phát hiện Muộn Du Bình không còn ở vị trí cũ, giật mình kinh ngạc, theo phản xạ nhìn khắp xung quanh, mới phát hiện ra hắn đang đứng trước một vách đá, nhìn cái gì đó.

Bàn Tử nằm một bên ngáy o o, tôi có cảm giác không ổn, nhìn đồng hồ rồi đạp anh ta dậy, cả hai cũng đến chỗ Muộn Du Bình.

Vừa đến trước vách đá nhìn, chúng tôi liền sửng sốt, bóng người lại xuất hiện.

Tôi nghĩ thầm, Muộn Du Bình nửa đêm dậy ngắm cái này làm gì? Nhìn lại lần nữa, mới nhận ra vách đá không hề ướt, hơn nữa, bóng người quỷ quái kia, hình như có hơi khác so với hồi trước.

Cầm đèn mỏ bật lên, chiếu sáng cả một vách tường đá, ngay tức khắc tôi lạnh cả người. Tất cả những cái bóng trong vách đá hiện giờ đều nhìn thấy rõ ràng. Dưới ánh sáng mạnh, dường như khoảng cách giữa cái bóng và bề mặt tường đá đã gần hơn so với lúc trước rất nhiều.

“Đệch! Làm sao thế này?” Tôi mắng.

Muộn Du Bình nói: “Chúng nó đang di chuyển về phía chúng ta.”

Đạo Mộ Bút Ký - Quyển 6حيث تعيش القصص. اكتشف الآن