CHƯƠNG 211 ĐẾN CHƯƠNG 215

Start from the beginning
                                    

  "Không cần sợ, chúng ta đứng ở ngoài cửa nhìn anh ta là được, nếu như không phải, chúng ta lập tức đi kiện Đài Truyền Hình đăng tin đồn bậy?"


Ngải Tuyết nhìn dưới đất, lỗ mũi chua xót, lòng đau ê ẩm, cuối cùng cũng gật đầu chấp nhận.

Chạy tới bệnh viện, đúng lúc đụng phải Lãnh Băng đang xách thức ăn.

"Lãnh Băng tới đây, nhất định Kiệt cũng ở chỗ nãy, huhu, làm sao bây giờ? Thật sự là anh ấy!"

"Đừng khóc, có lẽ không nghiêm trọng lắm, truyền thông chỉ thích khoa trương phóng đại sự thật, chúng ta đi vào xem sao." Kỳ Hạo an ủi Ngải Tuyết, thật ra cảm xúc bây giờ của anh cũng rất rối rắm.

Ngải Tuyết đi theo sau, trong lòng phập phồng lo sợ, thầm cầu nguyện anh không có chuyện. Thấy Lãnh Băng đi vào phòng bệnh, Ngải Tuyết cẩn thận núp ở cửa sổ nhìn vào trong.

Khi nhìn băng gạt trắng bao quanh đầu anh, đầu óc cô như nổ tung. Nước mắt giống như đê vỡ liên tục rơi.

Trước mặt bỗng tối sầm, lập tức té xỉu.

"Vi Vi, Vi Vi!" Kỳ Hạo luống cuống tay chân, tự trách cứ mình vô số lần, sao anh có thể mang Vi Vi tới đây.

Tử Mặc và Trương Thiên nhìn nhau một cái, tông cửa đi ra, đã nhìn thấy Ngải Tuyết té xỉu trên đất.

"Cô còn có mặt mũi để tới đây?" Trương Thiên hùng hổ muốn xông lên liền bị Tử Mặc kéo lại.

  Chương 213: Mang cô ta cút đi cho tôi!

  "Đừng kích động, chờ đại ca tỉnh lại hãy nói."

"Mang cô ta cút đi cho tôi, nếu cô dám xuất hiện ở trước mặt đại ca lần nữa, tôi lập tức đưa cô về Tây Thiên!" Trương Thiên cảnh cáo Kỳ Hạo.

Kỳ Hạo nhéo ở nhân trung của cô, Ngải Tuyết từ từ tỉnh lại, nước mắt vô thức lăn dài bên má.

Kỳ Hạo nhìn Ngải Tuyết, nói từng câu từng chữ với Trương Thiên:

"Yên tâm, về sau em gái tôi và đại ca các người sẽ đường ai nấy đi, tôi không để Vi Vi gặp lại hắn ta lần nào nữa, cũng xin các người đừng xuất hiện ở trước mặt Vi Vi nhà tôi!"

Giọng điệu của Kỳ Hạo lạnh nhạt, cứ như sự cường thế của Trương Thiên không hù được anh. Đỡ cái xác không hồn của Ngải Tuyết, từng bước từng bước đi khỏi bệnh viện

"Người phụ nữ này, tuyệt đối không thể trở lại!" Cô cư nhiên làm đại ca tổn thương thành cái bộ dáng này, cho dù cô đối với đại ca rất quan trọng nhưng vẫn không có cách nào ở bên cạnh đại ca.

"Anh định xử lý như thế nào? Giết cô ta sao? A, đến lúc đó đại ca không thấy cô ta mà tìm ra được anh, lúc đó anh hối hận cũng không kịp!" Lãnh Băng ném cho Trương Thiên cái nhìn sắc bén, không dùng đầu óc tính toán gì cả.

Ngải Tuyết về nhà nhốt mình trong phòng suốt ba ngày liền, cơm nước cũng không ăn, đôi môi tái nhợt, sắc mặt trắng bệch không chút máu.

Kỳ Hạo cứ như thường lệ bưng thức ăn vào phòng"Vi Vi, em có thể không nói nhưng phải ăn gì đi chứ, chỉ sợ anh ta chưa chết thì em đã ngã quỵ trước!"

  Ngải Tuyết mắt ngơ tai điếc.


"Cho dù không vì người khác, em cũng nên nghĩ tới anh, anh là anh trai của em, em bắt anh cả ngày phải nhìn em như vậy, anh rất đau lòng Vi Vi! Anh đã đồng ý với mẹ chăm sóc em thật tốt, nhưng bây giờ em thử nhìn em lúc này xem? Anh lấy gì để nói với mẹ đây?

Ngải Tuyết, anh biết trong lòng em rất khó chịu, nhưng em cũng không nên hành hạ chính mình, trước tiên chăm sóc mình thật tốt mới có thể lo tới người khác. Ngay cả cơm không ăn nước không uống, em muốn cứ như vậy mà chết dần sao? Muốn anh vì em mà đau lòng tự trách. Bây giờ em nhịn đói anh ta có thể khỏi bệnh sao? Coi như anh cầu xin em đi, vì anh, em ăn một chút có được không?"

Kỳ Hạo rất tức giận, nhìn cô uể oải không sức sống như thế, tim của anh như bị ai bóp chặt.

"Anh Hạo, em xin lỗi" Giọng nói Ngải Tuyết khàn đặc.

Nhìn anh trai vì cô mà lo lắng, Ngải Tuyết vô cùng áy náy, cô chỉ biết sống cho bản thân, lại không nghỉ đến sự thống khổ của người bên cạnh.

"Vi Vi ngoan, những gì anh làm đều vì muốn tốt cho em, không nên nói nhiều, trước hãy uống ngụm nước, xem môi tím tái hết rồi kìa!"

Ngải Tuyết uống hết ly nước, trên mặt Kỳ Hạo xuất hiện nụ cười bao ngày qua không thấy.

"Muốn uống nữa không?"

TÌNH YÊU BÁ ĐẠO: TRIỀN MIÊN VỚI ĐỆ NHẤT PHU NHÂNWhere stories live. Discover now